Con tằm

5


Có gì khiến ta day dứt khôn nguôi
Như nỗi niềm riêng trăn trở?

John Webster
The White Devil

Chín giờ hai mươi tối. Strike mặc quần xà lỏn, áo thun nằm trên tấm chăn, phần cơm hộp cà ri ăn còn thừa đặt trên ghế cạnh đó. Hắn chúi mũi vào mấy trang tin thể thao trên báo. Tivi đặt đối diện giường đang phát tin tức. Thanh kim loại thay thế cổ chân bên phải của hắn lấp lánh, phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn để bàn đặt trên thùng giấy gần đó.

Tối thứ Tư có trận giao hữu Anh – Pháp ở sân Wembley, nhưng Strike chỉ quan tâm tới trận derby trên sân nhà của Arsenal gặp Spurs tối thứ Bảy tới. Từ nhỏ hắn đã là fan của Arsenal, giống y như cậu Ted vậy. Strike chưa bao giờ hỏi tại sao cậu Ted lại ủng hộ đội Pháo thủ, mặc dù là cả đời chỉ sống ở Cornwall.

Màn đêm mờ ảo phủ lấy bầu trời bên ngoài khung cửa sổ bé xíu, thỉnh thoảng có ánh sao yếu ớt nhấp nháy. Vài tiếng đồng hồ ngủ ngày không làm Strike hết mệt mỏi, nhưng hắn cũng chưa buồn ngủ, nhất là sau khi xơi món cơm biryani thịt cừu và uống hết một lon bia lớn. Trên giường có mẩu giấy viết tay của Robin. Trước khi về cô đã cẩn thận đưa cho hắn. Mẩu giấy ghi hai cuộc hẹn. Đầu tiên là:

Christian Fisher, 9 giờ sáng mai, nhà xuất bản Crossfire
Exmouth Market EC1

“Tại sao tay này lại muốn gặp tôi?” Strike khi nhận ngạc nhiên hỏi cô. “Tôi chỉ hỏi địa chỉ chỗ anh ta kể với Quine thôi mà.”

“Tôi biết,” Robin đáp, “tôi cũng nói vậy đó, nhưng anh ta rất phấn khích muốn gặp anh. Nói là gặp chín giờ sáng, không nhưng nhị gì cả”

Strike nhìn mẩu giấy, bực bội nghĩ thầm, Mình đang làm cái trò gì đây hả trời?

Lúc sáng hắn mệt đến độ giận quá mất khôn, lỡ chân đá mất một khách hàng béo bở mà biết đâu sẽ còn thuê hắn dài dài. Rồi hắn lại để Leonora Quine dắt mũi, đồng ý nhận một vụ mà công xá nghe mơ hồ quá thể. Giờ đây, khi bà ấy không còn đứng trước mặt, hắn không thể nhớ nổi cái cảm giác thương hại xen lẫn tò mò đã khiến mình nhận lời. Trong căn phòng áp mái yên lặng, lạnh lẽo, Strike nhận ra chuyện hắn đồng ý đi tìm ông chồng dằn dỗi của Leonora thật là vừa anh hùng rơm, lại vừa vô trách nhiệm. Chẳng phải hắn đang cố kiếm tiền trả cho hết nợ để mà thư thả được một chút sao, để chiều thứ Bảy còn đi sân Emirates, sáng Chủ Nhật còn ngủ nướng? Sau hàng tháng trời làm việc gần như không có ngày nghỉ, tới giờ hắn cũng có đồng ra đồng vào, bắt đầu đắt khách không chỉ vì vụ ồn ào kia mà vì hắn thực sự mát tay, tiếng lành đồn xa. Chẳng lẽ hắn không ráng chịu William Baker thêm được ba tuần nữa sao?

Strike nhìn xuống mẩu giấy viết tay của Robin. Tại sao cái tay Christian Fisher này lại háo hức muốn gặp hắn? Vì hắn là Strike, người đã phá vụ Lula Landry hay (tệ hơn) vì hắn là con trai của Jonny Rokeby? Thật khó mà hiểu được danh tiếng của chính mình. Vậy mà Strike từng nghĩ chút tiếng tăm bất ngờ đó chỉ còn thoi thóp. Ban đầu đúng là ồn ào, nhưng mấy tháng rồi cánh nhà báo cũng ngớt gọi cho hắn. Cũng lâu rồi đâu có ai nhắc gì đến Lula Landry khi hắn xưng tên. Những người không quen biết lại bắt đầu gọi nhầm tên hắn thành “Cameron Strick” hay từa tựa vậy như ngày trước.

Nhưng mà, biết đâu cái tay sách vở này biết gì đó về Owen Quine, văn sĩ mất tích, và đang thật sự nóng lòng muốn kể lại cho Strike? Nhưng nếu vậy thì tại sao anh ta lại không nói với vợ của Quine? Hắn thấy thật khó hiểu.

Cuộc hẹn thứ hai mà Robin đã ghi lại cho hắn là:

Thứ Năm ngày 18 tháng mười một, 6 giờ rưỡi tối, quán King’s Arms,
Số 25 phố Roupell, SE1

Strike biết rõ tại sao Robin lại phải ghi tường tận ngày giờ như vậy: cô quyết tâm lần này (lần thứ ba hay thứ tư rồi nhỉ) hắn và anh chồng chưa cưới của cô phải gặp nhau bằng được.

Matthew không hề biết thật ra Strike còn thấy biết ơn sự hiện hữu của anh ta trên đời, cũng như chiếc nhẫn gắn kim cương và sapphire trên ngón áp út của Robin. Matthew nghe tả giống loại hay làm bộ làm tịch (Robin không thể ngờ rằng Strike vẫn nhớ những chuyện thỉnh thoảng cô vẫn kể về anh chồng chưa cưới). Nhưng anh ta lại có tác dụng làm rào chắn hữu hiệu giữa Strike và cô gái có thể khiến hắn mất thăng bằng.

Strike không thể ngăn nổi chút cảm tình với Robin, người đã ở cạnh hắn trong những lúc tồi tệ nhất, đã giúp hắn xoay chuyển tình thế. Với thị giác hoàn toàn bình thường, hắn cũng không thể chối bỏ sự thật rằng Robin trông rất được. Với hắn, chuyện Robin đã đính hôn đã cản lại cơn gió lòng vừa gợn mà dai dẳng, nếu không cẩn thận sẽ lại thổi tung mọi thứ. Strike nghĩ mình vẫn còn đang dưỡng thương, sau một mối quan hệ lâu dài, rối rắm, kết thúc và bắt đầu đều bằng những lời dối trá. Hắn không hề muốn từ bỏ trạng thái độc thân hiện tại mà hắn thấy khá là thoải mái, tiện lợi. Hắn cũng né được mọi ràng buộc tình cảm trong mấy tháng qua, mặc cho em gái Lucy liên lục mai mối hắn với một loạt các bà các cô mà nghe qua như hàng tồn kho trên những trang tìm bạn.

Đương nhiên, rất có khả năng sau khi Matthew và Robin kết hôn, anh ta sẽ dùng vị thế mới cải thiện của mình để thuyết phục vợ bỏ cái công việc mà anh ta cực kỳ ghét đó (Strike đã đoán được chuyện đó từ những lần Robin tỏ ra ngập ngừng né tránh). Tuy nhiên, hắn cũng nghĩ rằng nếu ngày cưới đã được định thì kiểu gì Robin cũng báo ngay. Cho nên giờ đây, nguy cơ đó vẫn còn xa vời lắm.

Ngáp thêm một cái dài cả cây số, Strike gấp tờ báo vứt lên ghế, quay sang nghe bản tin trên tivi. Bộ thu sóng vệ tinh là món xa xỉ duy nhất mà hắn dám mua kể từ khi dọn vào căn hộ áp mái nhỏ xíu. Chiếc tivi tiện dụng cũ giờ đây đặt trên bộ thu hình Sky. Hình ảnh không còn phụ thuộc vào chiếc ăng-ten trong nhà yếu ớt nên sắc nét hơn, không còn lợn cợn nữa. Trên tivi Bộ trưởng Bộ Công lý Kenneth Clarke đang công bố kế hoạch cắt giảm 350 triệu bảng từ ngân sách trợ giúp pháp lý. Đầu óc mơ màng, Strike nhìn ông bộ trưởng bụng phệ, da thịt hồng hào phát biểu trước Nghị viện. Ông ta muốn “can ngăn người dân cứ hở ra là dùng luật sư, thay vào đó khuyến khích người dân nghĩ đến những biện pháp giải quyết xung đột phù hợp hơn.”

Đương nhiên, ý ông Bộ trưởng là người nghèo đừng tơ tưởng đến dịch vụ pháp lý nữa. Còn những khách hàng quen thuộc của Strike vẫn sẽ dùng đến mấy tay luật sư cắt cổ như thường. Hiện giờ đa phần công việc của Strike vẫn là phục vụ các quý ông quý bà giàu có đa nghi, dường như bị cắm sừng kinh niên. Nhờ có thông tin của hắn, cánh luật sư bảnh tỏng sẽ thương lượng được những khoản dàn xếp ngon lành trong các vụ li hôn chua chát hay tranh chấp làm ăn nảy lửa. Những khách hàng béo bở liên tục rỉ tai nhau về hắn, rồi mang đến những vụ từa tựa nhau đến phát chán. Trong cái nghề này được vậy là rất ngon ăn, công việc chán thì có chán nhưng kiếm bạc ngàn.

Khi bản tin kết thúc, hắn nặng nhọc bò ra khỏi giường, dọn chỗ thức ăn thừa trên ghế rồi cà nhắc đi vào bếp, rửa sạch bát đĩa. Hắn không bao giờ bê trễ những chuyện như vậy: thói quen nề nếp trong quân đội vẫn không suy suyển cả khi hắn bần hàn nhất, mà cũng không hẳn có được từ những ngày đó. Từ nhỏ hắn đã là đứa ngăn nắp, bắt chước y hệt cậu Ted. Cậu là người luôn sắp đặt mọi thứ đâu ra đó, từ thùng đồ nghề tới nhà để thuyền, đối lập hoàn toàn với mớ hỗn độn bao quanh cuộc sống của bà Leda mẹ hắn.

Trong vòng mười phút kế tiếp, Strike đi tè trong bồn cầu lúc nào cũng ướt nhẹp vì đặt quá gần vòi nước tắm, ra lại chỗ bồn rửa chén để đánh răng cho thoải mái, rồi bò lên giường tháo chân giả ra.

Dự báo thời tiết kết thúc chương trình thời sự: trời lạnh, nhiệt độ âm và có sương mù. Strike xoa phấn vào mỏm chân cụt, đêm nay chân hắn đỡ đau hơn nhiều so với mấy tháng trước. Trừ bữa điểm tâm kiểu Anh đầy đủ lúc sáng và hộp cơm cà ri vừa rồi, hắn ăn đồ tự nấu từ khi có bếp riêng, và nhờ đó đã giảm cân được chút ít, nhờ vậy mà áp lực lên chân giả cũng bớt đi.

Hắn nhắm remote vào tivi; cô tóc vàng đang tươi cười bên hộp bột giặt biến mất. Strike chật vật xoay người chui vào chăn.

Đương nhiên, nếu Owen Quine đang trốn ở chỗ nghỉ mát đó thì lôi cổ ông ta về có khó gì. Nghe như một lão già hợm hĩnh, bày đặt biến mất với kiệt tác nọ kia…

Hình ảnh người đàn ông giận dữ với chiếc túi đi đường trên vai vừa hiện ra trong tâm trí Strike đã nhanh chóng biến mất. Hắn chìm vào giấc ngủ thoải mái, sâu, không mộng mị. Tiếng đàn guitar bass từ quán bar ở tầng hầm vọng lên bập bùng, nhanh chóng bị tiếng ngáy khò khò đều đều của hắn át lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.