Con tằm

4


À, tri kỷ khôn ngoan được mấy người…

William Congreve
The Double Dealer

Strike thả người xuống sofa ở phòng ngoài. Chiếc sofa gần như mới nguyên, một khoản chi cần thiết sau khi hắn làm hỏng món đồ si đa mua hồi mới mở văn phòng. Chiếc sofa này bọc da giả, lúc ở phòng trưng bày hắn thấy cũng có vẻ tươm tất. Mua về mới biết mỗi khi ngồi lên mà loay hoay không khéo thì nó lại phát ra tiếng… đánh rắm nghe rất kỳ. Cô trợ lý của hắn – cao, gợi cảm, nước da sáng, đôi mắt xanh trong, vừa uống cà phê vừa chăm chăm nhìn hắn.

“Trông anh khiếp quá.”

“Thức suốt đêm để moi chuyện giường chiếu và tiền bạc bẩn thỉu của một ông quý tộc, từ một bà đang loạn trí,” Strike nói, ngáp sái cả quai hàm.

“Ngài Parker hả?” Robin há hốc.

“Chính y,” Strike đáp.

“Ổng làm gì kia…?”

“Cùng lúc cặp ba nhân tình, rồi tuồn hàng triệu bảng ra nước ngoài cất kỹ.” Strike đáp. “Nếu bụng dạ ngon lành không sợ ói ngược thì cô thử đọc tờ News of the World số Chủ Nhật này.”

“Làm sao anh biết mấy chuyện đó?”

“Người quen của người quen của người quen,” Strike ngâm nga.

Hắn lại ngáp tiếp, miệng ngoạc ra trông đến khổ.

“Anh đi ngủ đi,” Robin khuyên.

“Ừ chắc vậy,” Strike đáp, vẫn ngồi im.

“Anh đâu có khách nào khác trừ Gunfrey lúc hai giờ chiều nay.”

“Gunfrey,” Strike thở dài, giơ tay mát xa mí mắt. “Tại sao khách của tôi toàn thứ ất ơ?”

“Bà Quine kia đâu có vậy.”

Hắn nhìn Robin qua kẽ mấy ngón tay thô tháp.

“Sao cô biết tôi nhận làm?”

“Tôi biết mà,” Robin nói, không nhịn cười được. “Bà đó đúng kiểu anh thích.”

“Máy bay bà già đời thập kỷ tám mươi?”

“Không phải, ý tôi là kiểu khách hàng anh thích ấy. Với lại anh cũng muốn chọc tức Baker.”

“Có tác dụng đó chứ?”

Điện thoại đổ chuông. Robin nhấc máy, vẫn còn cười khoái chí.

“Văn phòng Cormoran Strike,” cô nói, “A, anh hả.”

Là Matthew, chồng chưa cưới của cô. Robin liếc nhìn ông sếp. Strike đã nhắm mắt lại, đầu nghẹo qua một bên, hai tay bệ vệ vòng trước ngực.

“Nè,” Matthew nói trong điện thoại. Khi nào gọi từ cơ quan giọng Matthew cũng có vẻ lạnh lùng. “Đổi lại vụ đi uống bia từ thứ Sáu qua thứ Năm đi.”

“Sao vậy Matt,” cô nói, cố gắng không tỏ ra thất vọng hay bực tức.

Như vậy là đã năm lần thay đổi tới lui. Trong ba người chỉ có mỗi Robin là chưa bao giờ đòi đổi giờ giấc hay địa điểm, lúc nào cũng sẵn sàng đi.

“Tại sao vậy?” cô hạ giọng hỏi.

Từ sofa phát ra tiếng ngáy ngủ gầm gừ. Strike đã ngủ gục ngay tại chỗ, đầu ngả vào tường, tay vẫn khoanh chéo.

“Ngày mười chín ở công ty cũng có kèo,” Matthew nói. “Nếu mà không đi thì dở lắm. Phải có mặt.”

Robin cố ghìm lại, không nổi nóng với Matthew. Anh chàng làm cho một công ty kế toán lớn, đôi khi cứ làm ra vẻ nghi thức như dân ngoại giao cao cấp không bằng.

Cô biết chắc lý do vì sao Matthew muốn thay đổi lần này. Mấy lần trước toàn do Strike đòi đổi, nói là bận việc đột xuất buổi tối. Lý do hoàn toàn xác thực nhưng vẫn làm Matthew bực mình. Mặc dù anh chưa bao giờ nói ra, Robin nghĩ Matthew đang cay cú, cho là Strike tưởng thời giờ của hắn có giá trị hơn của anh ấy, rằng chỉ có công việc của hắn mới quan trọng.

Trong tám tháng Robin làm việc cho Cormoran Strike, sếp và chồng chưa cưới của cô chưa bao giờ gặp nhau, ngay cả vào cái đêm rùng rợn Matthew đi đón cô ở khoa cấp cứu. Hôm đó cô đưa Strike vào bệnh viện, lấy áo khoác của mình bọc cánh tay bị đâm cho hắn. Kẻ giết người ấy khi bị dồn vào đường cùng đã cố giết Strike cho bằng được. Để ông sếp trong phòng cấp cứu, cô trở ra, người run rẩy vấy máu. Matthew lúc đó đã từ chối gặp Strike. Chuyện hôm đó khiến Matthew giận lắm, mặc dù Robin cứ nói mãi là cô không hề gặp nguy hiểm gì cả.

Matthew không muốn cô làm việc lâu dài với Strike tí nào. Ngay từ đầu anh đã nghi ngờ tay thám tử. Nghi ngờ từ cảnh sống bần cùng, vụ vô gia cư, rồi cả cái nghề nghiệp kỳ khôi đó. Nghi luôn cả mấy mẩu thông tin mà Robin thỉnh thoảng lại mang về nhà: cựu nhân viên Cục điều tra đặc biệt SIB (cánh thường phục của Quân cảnh Hoàng gia), huy chương anh dũng, bị cụt chân trái, chuyên gia đủ món trên đời mà Matthew mù tịt (trước giờ Matthew đã quen với chuyện chỉ có mình là chuyên gia trong mắt Robin). Những mẩu thông tin về Strike không hề (như Robin từng ngây thơ hi vọng) khiến cho hai người đàn ông xích lại gần nhau, mà còn làm cho bức tường ngăn cách giữa họ thêm vững chắc.

Vụ Strike tự dưng nổi tiếng, đang thất bại chuyển sang thành công càng làm Matthew hậm hực. Robin từng lỡ lời đổ dầu vào lửa khi cô chỉ ra tính tiền hậu bất nhất của Matthew: “Anh không thích ổng lúc ổng nghèo khổ vô gia cư, giờ ổng nổi tiếng ăn nên làm ra anh cũng chẳng ưa!”

Nhưng tội lỗi lớn nhất của Strike trong mắt Matthew, như cô biết quá rõ, chính là việc hắn mua tặng cô chiếc đầm hàng hiệu ôm sát (thực ra ban đầu có ý là món quà chia tay) để trả ơn. Nhưng sau khi cô hớn hở tự hào khoe với Matthew, phản ứng của anh khiến cô không bao giờ dám mặc nó lần thứ hai.

Robin hi vọng sẽ dàn xếp ổn thỏa mọi thứ nếu hai người gặp mặt nhau. Nhưng Strike cứ hủy cuộc hẹn liên tục, khiến Matthew càng ghét sếp của Robin. Lần gần đây nhất Strike còn dám cho hai người leo cây. Lý do: hắn phải đi đường vòng để cắt đuôi. Ông chồng đa nghi của bà khách hàng đó đã tương kế tựu kế, cũng thuê người theo dõi. Robin tin ngay, vì cô biết mấy vụ li dị đó rối rắm ra sao. Ngược lại, Matthew càng cho rằng Strike vô cùng kiêu căng hợm hĩnh, thích được người khác chú ý.

Khó lắm cô mới thuyết phục Matthew đồng ý đi uống bia lần thứ tư. Thời gian địa điểm đều do Matthew chọn, nhưng giờ đây, sau khi Robin đã báo với Strike lần nữa, Matthew lại muốn thay đổi ngày giờ. Rõ là anh làm vậy để chứng tỏ một điều, để cho Strike biết rằng anh cũng bận rộn lắm, cũng có quyền (Robin không kìm được ý nghĩ này) cho người ta lên bờ xuống ruộng.

“Vậy cũng được,” cô thở dài trên điện thoại, “Để em hỏi lại Cormoran, xem thứ Năm có được không.”

“Nghe giọng em chẳng có gì là ‘cũng được’ cả.”

“Thôi đi Matt. Để em hỏi ổng, được chưa?”

“Vậy thôi nhé!”

Robin đặt ống nghe xuống. Strike giờ đây đang ngáy ầm ĩ như máy cày, miệng há hốc, hai chân dang ra, bàn chân duỗi bệt xuống sàn nhà, cánh tay vẫn vòng trước bụng.

Cô thở dài, nhìn ông sếp đang ngủ. Strike chưa bao giờ tỏ ra không thích Matthew, chưa bao giờ bình luận gì về anh ấy cả. Chỉ có Matthew mới hằn học về Strike. Lúc nào cũng chăm chăm chỉ ra rằng Robin có thể kiếm được nhiều tiền hơn nếu rời xa cái tay thám tử ồn ào nợ ngập mặt đó. Hắn ta còn đâu có trả nổi mức lương xứng đáng cho cô. Nếu Matthew cũng thích Strike, ngưỡng mộ hắn như cô thì hai người sẽ vui vẻ hơn biết bao nhiêu. Robin là người lạc quan: cô thích cả hai người đàn ông đó, không lý nào hai người lại ghét nhau?

Strike thở phì một cái, choàng tỉnh. Hắn mở mắt, chớp chớp nhìn cô.

“Lúc nãy tôi ngáy hả?” hắn nói, đưa tay quệt mép.

“Ít thôi,” cô nói dối. “Anh Cormoran, đổi vụ uống bia từ thứ Sáu sang thứ Năm được không?”

“Uống bia gì kia?”

“Đi uống với tôi và Matthew đó,” cô nói. “Anh nhớ không? Quán King’s Arms, phố Roupell. Tôi đã viết lại cho anh rồi,” cô cười gượng gạo.

“À,” Strike đáp, “ờ, thứ Sáu cũng được.”

“Không, ý Matt là ảnh không đi thứ Sáu được. Chuyển qua thứ Năm được không?”

“Ừ được, không sao,” hắn lào khào. “Chắc tôi phải đi làm một giấc quá Robin à”

“Anh đi đi. Tôi sẽ ghi lại vụ thứ Năm”

“Vụ gì thứ Năm?”

“Đi uống với… mà thôi, anh đi ngủ đi.”

Robin thẫn thờ nhìn màn hình máy tính sau khi cánh cửa gương khép lại, rồi giật bắn cả người khi nó bật mở ra lần nữa.

“Robin, nhờ cô gọi cho một tay tên Christian Fisher” Strike nói. “Nói tôi là ai, nói là tôi đang tìm Owen Quine, tôi muốn hỏi địa chỉ của khu nghỉ mát cho nhà văn mà anh ta có kể với Quine.”

“Christian Fisher… người đó làm ở đâu vậy?”

“Khỉ thật,” Strike lẩm bẩm. “Tôi quên không hỏi. Mệt quá mụ cả người. Nghe đâu là làm xuất bản… nhà xuất bản gì đó đang nổi lắm.” “Không sao, tôi sẽ tìm được. Anh đi ngủ đi.”

Khi cánh cửa gương đóng lại lần thứ hai, Robin ngay lập tức mở trang Google. Chỉ trong vòng ba mươi giây cô đã biết được rằng Christian Fisher là người sáng lập Crossfire, một nhà xuất bản nhỏ đặt ở phố chợ Exmouth Market.

Khi bấm số gọi nhà xuất bản, Robin nghĩ đến tấm thiệp cưới vẫn còn nằm trong túi xách gần một tuần nay. Robin chưa nói gì với Strike về ngày cưới sắp đến, cũng chưa nói với Matthew là cô muốn mời ông sếp. Nếu vụ thứ Năm êm đẹp…

“Crossfire,” giọng the thé bên kia đầu dây vang lên. Robin tập trung làm việc trước mắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.