Con tằm

6


Ôi, Ba Hoa tiên sinh, còn ai kín miệng hơn tiên sinh nữa chứ.

William Congreve
Love for Love

Chín giờ kém mười sáng hôm sau Strike có mặt ở Exmouth Market. Màn sương băng giá vẫn còn bám trên các tòa nhà trên phố. Khu này chẳng giống với những khu phố London khác. Quán xá kê bàn ghế ra cả vỉa hè, mặt tiền nhà cửa sơn tông màu nhạt nhã. Trong phố có Nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế, kiểu vương cung thánh đường với những chi tiết mạ vàng, sơn xanh, rồi gạch đỏ, nằm giữa lãng đãng sương khói. Màn sương buốt lạnh, những cửa hiệu bán đồ cổ, bàn ghế lề đường: dường như chỉ cần thêm vị nước biển mằn mặn và tiếng kêu inh tai của lũ chim hải âu thì chẳng khác gì Cornwall, nơi Strike sống những ngày yên ổn nhất thời thơ ấu.

Một tấm bảng nhỏ gắn trên cánh cửa tầm thường bên cạnh hiệu bánh cho người qua đường biết đây là trụ sở của Nhà xuất bản Crossfire. Đúng chín giờ, Strike nhấn chuông. Cửa mở, dãy cầu thang sơn trắng dốc đứng hiện ra. Hắn chật vật leo lên cầu thang, liên tục phải dựa vào tay vịn.

Lên đến đầu cầu thang tầng cao nhất, một người đàn ông độ chừng ba mươi tuổi, mảnh khảnh, điệu đà ra đón hắn. Tóc anh ta gợn sóng, dài đến vai. Anh ta mặc quần jeans, áo sơ mi chim cò và áo gi-lê, cổ tay xếp nếp nhẹ.

“Chào anh,” anh ta lên tiếng. “Tôi là Christian Fisher. Anh Cameron phải không?”

“Cormoran,” Strike sửa lời Fisher, “nhưng mà…”

Hắn định nói cứ gọi Cameron cũng được, xưa giờ nhiều người gọi vậy, nhưng Christian Fisher đáp lời ngay:

“Cormoran – người khổng lồ xứ Cornwall.”

“Đúng vậy,” Strike ngạc nhiên.

“Năm ngoái tụi tôi có làm một cuốn thiếu nhi về văn học dân gian Anh quốc,” Fisher vừa nói vừa đẩy cánh cửa đôi màu trắng, dẫn Strike vào văn phòng kiểu không gian mở, các tấm áp- phích và giá kệ bề bộn sách che kín tường. Một cô gái tóc đen, ăn vận xuề xòa ngước lên, tò mò nhìn Strike khi hắn đi ngang qua.

“Trà? Cà phê?” Fisher vừa hỏi vừa dẫn Strike vào văn phòng riêng, một phòng nhỏ tách khỏi không gian chính, nhìn ra đường phố mơ màng sương giăng bên dưới. “Để tôi nói Jade đi mua.” Strike từ chối, nói (thật) là vừa uống cà phê, nhưng cũng ngầm thắc mắc tại sao Fisher có vẻ như muốn dây dưa hơn mức cần thiết. “Vậy thì chỉ mua một cốc latte thôi nhé Jade,” Fisher gọi qua cánh cửa.

“Anh ngồi đi,” Fisher mời hắn, rồi nhẹ nhàng lướt qua mấy kệ sách áp tường. “Chẳng phải người khổng lồ Cormoran sống ở núi St. Michael đó sao?”

“Đúng vậy,” Strike đáp. “Nghe đâu bị chàng Jack giết. Jack trèo cây đậu thần đó.”

“Ở đâu đây thôi,” Fisher nói, vẫn tìm trên kệ sách. “Truyện dân gian các xứ đảo Anh quốc. Anh có con cái gì không?”

“Không,” Strike đáp.

“Ồ,” Fisher nói. “Thế thì thôi vậy.”

Anh ta cười cười, rồi kéo ghế ngồi đối diện Strike.

“Cho tôi đoán ai thuê anh nhé? Được không?”

“Anh cứ tự nhiên,” Strike đáp, về nguyên tắc hắn không bao giờ cấm người ta phỏng đoán.

“Một là Daniel Chard, hai là Michael Fancourt,” Fisher đáp. “Đúng không?”

Cặp kính khiến đôi mắt Fisher như đang nhìn xoay xoáy, tròng mắt long lanh như hạt cườm.

Mặc dù không thể hiện ra ngoài, Strike thực sự sốc. Michael Fancourt là một nhà văn nổi tiếng, vừa được giải lớn. Hà cớ gì ông ta lại quan tâm đến văn sĩ Quine mất tích?

“E là không,” Strike nói. “Là Leonora, vợ Quine.”

Trông Fisher sửng sốt đến buồn cười.

“Vợ ông ta?” anh ta lặp lại, giọng trống rỗng. “Cái bà nhát cáy trông giống sát thủ Rose West đó sao? Bà ấy thuê thám tử làm gì?”

“Chồng bà ấy mất tích. Đã mười một ngày rồi”

“Lão Quine mất tích? Nhưng… nhưng thế thì…”

Strike thấy ngay là Fisher dự đoán một cuộc gặp gỡ hoàn toàn khác nên bỏ công hí hửng chờ đợi.

“Nhưng tại sao bà ta lại gởi anh đến gặp tôi?”

“Bà ấy nghĩ là anh biết Quine ở đâu.”

“Làm quái gì mà tôi biết?” Fisher hỏi lại, có vẻ như anh ta sửng sốt thật sự. “Có phải chỗ bạn bè gì đâu.”

“Bà Quine nói có nghe anh chỉ cho chồng bà ta một chỗ nghỉ mát dành cho nhà văn, ở một bữa tiệc…”

“À,” Fisher nói, “Bigley Hall, đúng rồi. Nhưng Quine làm gì mà ở đó!”

Khi cười trông Fisher như tiểu yêu Puck đeo kính: vừa hài hước vừa tinh ranh. “Quine có trả tiền cũng không được cho vào. Cái thứ ưa chọc tổ kiến lửa. Một bà điều hành chỗ đó ghét Quine lắm. Lão viết bài bôi bác cuốn tiểu thuyết đầu tay của bà ấy, chua lắm, nên bà ấy căm mãi, chưa tha đâu.”

“Anh cứ cho tôi xin địa chỉ được không?” Strike hỏi.

“Tôi có sẵn đây này,” Fisher nói, rút điện thoại ra từ trong túi sau quần jeans. “Để tôi gọi…”

Rồi anh ta gọi ngay, để điện thoại trên bàn và bật loa ngoài cho Strike nghe cùng. Sau một phút chuông đổ, giọng nữ hổn hển trả lời:

“Bigley Hall.”

“A lô, chị Shannon đó hả? Chris Fisher đây, Chris bên Crossfire ấy.”

“A Chris, sao rồi?”

Cánh cửa phòng mở ra, cô gái tóc đen ăn mặc luộm thuộm từ bên ngoài bước vào. Cô ta không nói năng gì, đặt cốc latte trước mặt Fisher rồi bước ra.

“Tôi gọi hỏi xem,” Fisher nói, khi cửa đã đóng, “Owen Quine có ở đó không. Đừng nói lão tới đó chứ?”

“Quine?”

Mặc dù chỉ vọng ra văng vẳng một tiếng duy nhất đó, sự khinh bỉ trong giọng Shannon vẫn vang vọng khắp căn phòng đầy sách.

“Ờ, chị có gặp lão không?”

“Hơn một năm rồi không gặp. Tại sao? Đừng nói lão định tới đây, hả? Không ai chứa đâu, chắc luôn.”

“Không sao, Shan à. Chắc là bà vợ hiểu lầm sao đó. Gặp chị sau.”

Fisher nhanh chóng cắt cuộc gọi, nóng lòng muốn trở lại câu chuyện với Strike.

“Anh thấy chưa?” Fisher nói. “Tôi nói rồi mà. Quine có muốn cũng không thể ở Bigley Hall được.”

“Vậy tại sao anh không nói luôn với bà vợ, khi bà ấy gọi anh?”

“Ồ, hóa ra bà ta gọi là vì vậy!” Fisher thốt lên, như vừa chợt hiểu ra. “Tôi cứ tưởng Owen bắt bà ta gọi cho tôi.”

“Để làm gì?”

“Ôi, còn làm bộ nữa,” Fisher cười nhe răng. Khi Strike không cười theo, anh ta phì một cái rồi nói, “Vì vụ Bombyx Mori. Tôi tưởng kiểu gì lão Quine cũng bắt bà vợ gọi réo tôi.”

Bombyx Mori,” Strike lặp lại, cố không tỏ ra nghi ngờ hay bối rối.

“Ờ, tôi cứ tưởng lão Quine đang lẵng nhẵng hỏi xem tôi có chịu in cho không. Lão hay làm trò đó, không ra mặt mà bắt vợ gọi điện. Nhưng nếu có ai dám đụng vào Bombyx Mori bây giờ, thì người đó chắc chắn không phải là tôi. Chỗ tôi nhỏ lắm. Không đủ sức đi hầu tòa đâu.”

Thấy cứ giả vờ biết hết thì vẫn sẽ không khai thác được gì, Strike bèn đổi bài.

Bombyx Mori là cuốn mới nhất của Quine à?”

“Ờ,” Fisher nói, nhấp một ngụm latte, đuổi theo suy nghĩ riêng. “Vậy là lão ta mất tích sao? Tôi cứ tưởng lão sẽ muốn nán lại xem cho hết trò. Tưởng cốt chỉ mong vậy chứ. Hay sợ rồi? Nghe chẳng giống Owen chút nào.”

“Anh làm sách cho Quine bao lâu rồi?” Strike hỏi.

Fisher nhìn hắn, sửng sốt.

“Tôi chưa bao giờ làm sách cho lão ấy cả!” anh ta đáp.

“Tôi tưởng…”

“Lão ấy làm với bên nhà xuất bản Roper Chard – ba cuốn gần đây nhất, hay là bốn nhỉ? Không, chuyện là thế này, tôi gặp Liz Tassel, người đại diện của Owen ở một bữa tiệc vài tháng trước. Liz có nói với riêng tôi, khi đã quá chén, rằng bà ấy không biết Roper Chard chịu làm cho Quine tới bao lâu nữa, nên tôi có nói là vậy thì cuốn tiếp cứ gởi tôi xem thử. Thời bây giờ, văn của Quine thuộc thể loại khắm quá hóa hay. Khi tung ra thị trường tụi tôi có thể múa may kèn trống thêm chút đỉnh. Dù sao,” Fisher tiếp, “lão cũng viết được Tội lỗi của Hobart. Cuốn đó đúng hay. Tôi nghĩ biết đâu lão vẫn còn chút vốn liếng.”

“Liz Tassel có gởi bản thảo Bombyx Mori cho anh không?” Strike vừa hỏi dò vừa tự rủa mình hôm trước đã không hỏi Leonora Quine tới nơi tới chốn. Hậu quả của việc cứ nhận bừa khách mới khi vừa vắt cạn sức là đây. Trước giờ khi phỏng vấn Strike luôn ở tâm thế biết nhiều hơn đối tượng được hỏi. Ngay lúc này hắn thấy mình sơ hở lạ kỳ.

“Có, bà ấy gởi chuyển phát cho tôi một bản, hôm thứ Sáu, hai tuần trước,” Fisher đáp, nụ cười yêu tinh của anh ta càng ranh mãnh hơn. “Sai lầm lớn nhất trong đời Liz già!”

“Tại sao vậy?”

“Vì rõ là bà ấy chưa đọc kỹ, hoặc chưa đọc hết. Ngay hai tiếng sau, tôi nhận được tin nhắn vô cùng hoảng loạn trên điện thoại, “Chris à, có sơ suất, tôi gởi nhầm bản thảo rồi. Làm ơn đừng đọc, gởi trả lại ngay cho tôi. Tôi sẽ ở văn phòng đợi sẵn” Cả đời chưa bao giờ tôi nghe Liz nói kiểu đó. Thường Liz dữ dằn lắm. Đàn ông đàn ang gặp bà ấy là sun hết cả vòi.”

“Vậy anh có gởi trả lại không?”

“Đương nhiên là không,” Fisher đáp. “Gần như cả ngày thứ Bảy tôi chỉ đọc cuốn đó.”

“Rồi sao?” Strike hỏi.

“Chưa ai nói gì với anh sao?”

“Nói với tôi chuyện…?”

“Trong sách có gì,” Fisher đáp, “lão đã làm gì trong đó.”

“Lão làm gì vậy?”

Nụ cười của Fisher tắt dần. Anh ta đặt cốc cà phê xuống. “Mấy tay luật sư,” anh ta tiếp, “sừng sỏ nhất London, có cảnh báo với tôi là đừng có ngu mà phun ra.”

“Ai thuê luật sư vậy?” Strike hỏi. Khi Fisher không trả lời, hắn nói thêm, “ai nữa, ngoài Chard và Fancourt?”

“Chỉ mình Chard thôi,” Fisher đáp, rơi ngay vào bẫy của Strike. “Nhưng nếu là Owen thì tôi sẽ sợ Fancourt hơn. Gì chứ chơi bẩn thì Fancourt cao tay lắm. Thù dai kinh hồn. À, đừng có nói là tôi đó,” anh ta vội vã thêm vào.

“Còn Chard thì sao?” Strike hỏi, lại tiếp tục lần mò giữa mớ manh mối nửa vời.

“Daniel Chard, giám đốc điều hành nhà xuất bản Roper Chard,” Fisher nói, đã bớt kiên nhẫn. “Tôi không hiểu Owen nghĩ gì mà đi phá người đứng đầu chỗ in sách cho lão, nhưng Owen là vậy đó. Lão già khốn nạn, kiêu căng hợm hĩnh, ảo tưởng nhất mà tôi từng gặp. Ai đời lại đi mô tả Chard là…” Fisher bật cười gượng gạo. “Mà thôi, dễ chừng vạ miệng mất. Tóm lại là, tới tôi cũng thấy ngạc nhiên là Owen dám làm việc đó. Chắc là khi nhận ra ai cũng hiểu lão đang ám chỉ vụ gì, lão hết cả hồn vía nên tìm đường phắn.”

“Nhưng viết vậy thì thành tội bôi nhọ phỉ báng còn gì?” Strike hỏi.

“Văn chương mà, trắng đen lẫn lộn, không phải vậy sao?” Fisher hỏi. “Nếu anh kể lại sự thật bằng một lối kể’ cường điệu, ví von kỳ khôi… mà nói vậy không có nghĩa là,” anh ta vội vã thêm ngay vào “tôi tin những thứ Owen viết là sự thật. Không thể nào thật theo nghĩa đen được. Nhưng nhân vật trong đó rất dễ nhận ra; lão ta lôi vào khá nhiều người, rất khôn khéo… Thực ra cách viết khá giống với Fancourt thời đầu. Lắm máu me, biểu tượng kỳ quái… nhiều chỗ khó mà biết lão đang ám chỉ chuyện gì, nhưng người đọc cứ bị cuốn vào, muốn biết trong cái bị, trong đám lửa thực ra có gì…”

“Có gì kia?”

“Không có gì… là mấy chi tiết trong sách thôi. Chẳng lẽ Leonora không kể gì với anh sao?”

“Không,” Strike đáp.

“Quái thật,” Christian Fisher nhận xét, “hẳn là bà ấy biết chứ. Tôi nghĩ Owen là cái thể loại văn sĩ suốt ngày ra rả sách vở với vợ con.”

“Tại sao anh nghĩ Chard hay Fancourt muốn thuê thám tử, khi anh còn không biết là Quine đã mất tích?”

Fisher nhún vai.

“Biết đâu. Tôi tưởng họ muốn biết Quine định giở trò gì để mà kịp chặn lại, hoặc để cảnh báo với nhà xuất bản là sẽ kiện tới nơi tới chốn. Cũng có thể họ muốn tìm ra chỗ hở của Owen, lấy độc trị độc vậy mà.”

“Vậy nên anh rất trông gặp tôi?” Strike hỏi. “Anh biết được chỗ hở nào của Quine hay sao?”

“Không,” Fisher đáp, cười phá ra. “Tôi chỉ nhiều chuyện thôi. Muốn biết tình hình đấu đá ra sao.”

Anh ta nhìn đồng hồ, mở bản in một bìa sách rồi đẩy ghế ra một chút. Strike hiểu ý.

“Cảm ơn anh,” hắn vừa nói vừa đứng dậy. “Nếu anh có biết tin gì về Owen Quine, phiền anh báo lại với tôi”

Hắn đưa một tấm danh thiếp cho Fisher. Anh ta vừa nhướng mày đọc, vừa bước quanh bàn nhường lối cho Strike. “Cormoran Strike… Strike… Nghe quen quá…”

Cuối cùng Fisher cũng nhớ ra. Anh ta đột nhiên phấn khích trở lại, như thể vừa được thay pin.

“Trời đất, anh là cái tay phá vụ Lula Landry!”

Strike biết rằng nếu muốn hắn có thể ngồi xuống trở lại, gọi một cốc latte và tận hưởng sự o bế hiếu kỳ của Fisher thêm một tiếng đồng hồ nữa. Nhưng hắn quyết định rút luôn, thân thiện mà dứt khoát. Chỉ vài phút sau, hắn đã đứng một mình trên con phố lạnh lẽo mờ sương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.