Con tằm

49


Họa nguy tựa tinh tú, trong đêm đen càng sáng quắc khôn cùng.

Thomas Dekker
The Noble Spanish Soldier

Người đàn bà cao lớn chạy qua mặt đám người hút thuốc trước cửa câu lạc bộ, chạy mà như không nhìn thấy gì, sém trượt chân trên tuyết. Bà ta chạy dọc lên con phố tối om, cổ áo lông bay phấp phới sau lưng.

Chiếc taxi sáng đèn hiệu chạy ra từ con đường nhỏ. Bà ta vẫy xe, hai cánh tay huơ điên dại. Chiếc taxi đỗ xịch lại, đèn trước làm thành hai phễu sáng, tuyết rơi dày cắt ngang.

“Phố Fulham Palace,” giọng gay gắt, trầm đục cất lên giữa những tiếng nức nở.

Xe lăn bánh. Chiếc taxi trông cũ kỹ, phần kính ngăn giữa người lái và hành khách bị trầy xước, ám khói thuốc lá lâu năm của tài xế. Khi ánh đèn đường quét qua, Elizabeth Tassel hiện lên trong kính chiếu hậu. Bà ta úp mặt xuống bàn tay, khẽ nức nở, người run bần bật. Người lái xe không hỏi thăm sự tình, chỉ nhìn đồng hồ rồi nhìn đường phố phía sau, ở xa tít có hai người đàn ông đang vội vã chạy trên tuyết, chui vào một chiếc xe thể thao màu đỏ.

Xe rẽ trái ở cuối đường. Elizabeth Tassel vẫn úp mặt vào tay khóc. Chiếc mũ len dày của người lái xe giờ đây thật ngứa ngáy khó chịu, mặc dù nó đã giữ cho cô thật ấm trong cả mấy tiếng đồng hồ chờ đợi. Ra đến phố King’s xe tăng tốc, chạy trên mặt tuyết xốp dày, bánh xe chật vật cán tuyết thành đá bào. Trận bão tuyết vẫn lạnh lùng hoành hành, khiến mặt đường trở nên vô cùng hiểm trở.

“Đi sai đường rồi.”

“Đường bị chặn,” Robin nói dối. “Tuyết dày quá chừng.”

Cô thoáng thấy cặp mắt Elizabeth qua kính. Bà đại diện tác giả rướn lên nhìn. Chiếc Alfa Romeo đỏ ở quá xa, cô không thấy được nữa. Tassel đảo mắt điên dại qua những tòa nhà bên đường. Robin nghe tiếng rít kỳ quặc từ lồng ngực của bà ta.

“Cô đang đi hướng ngược lại.”

“Tôi quay xe ngay đây,” Robin đáp.

Robin không nhìn thấy mà nghe được tiếng Elizabeth Tassel đang tìm cách mở cửa. Tất cả cửa xe đã khóa.

“Cô cứ cho tôi xuống đây,” bà ta lớn giọng. “Tôi nói là để tôi xuống!”

“Trời này bà làm sao tìm được xe khác,” Robin đáp.

Thầy trò Strike đã tính toán rằng lúc này hẳn Tassel vẫn còn choáng, chưa kịp nhận ra xe đang đi đâu. Chiếc taxi đến gần quảng trường Sloane Square. Vẫn còn hơn một dặm nữa mới đến New Scotland Yard, trụ sở cảnh sát London. Robin đảo mắt nhanh về phía kính chiếu hậu. Chiếc Alfa Romeo giờ đây là một chấm nhỏ li ti ở phía xa.

Elizabeth đã tháo dây an toàn.

“Dừng xe lại!” bà ta hét lên. “Dừng lại, để tôi xuống!”

“Tôi không dừng ở đây được,” Robin đáp, giọng cố ra vẻ bình tĩnh, vì bà đại diện tác giả giờ đây đã rời khỏi ghế ngồi, hai bàn tay to cộ cào lên vách ngăn. “Phiền bà ngồi xuống cho, thưa bà…”

Vách ngăn mở ra. Tay của Elizabeth chụp lấy mũ Robin và nắm tóc. Đầu bà ta gần như đã ở cạnh đầu Robin, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Tóc Robin quệt vào mắt, mồ hôi cô vã ra.

“Buông tôi ra!”

“Mày là ai?” Tassel rít lên, nắm lấy tóc Robin, lắc lấy lắc để. “Ralph nói có một đứa tóc vàng hay lục lọi thùng rác – mày là ai?”

“Thả ra!” Robin hét lên, bàn tay còn lại của Tassel tóm lấy cổ cô.

Cách đó gần hai trăm mét, Strike rống lên với Al:

“Đạp ga đi, có chuyện rồi, nhìn kìa…”

Chiếc taxi đang trượt khắp mặt đường.

“Con này chạy trên tuyết chẳng ra gì cả,” Al rên rỉ khi chiếc Alfa trượt bánh. Chiếc taxi rẽ qua góc đường về phía quảng trường Sloane Square, trượt như bay ra khỏi tầm mắt.

Tassel đã chồm được nửa người vào trước xe, cổ họng tơi tả vẫn không ngừng gào thét – Robin cố dùng một tay đẩy bà ta lại, tay kia giữ lấy vô-lăng – cô không thấy gì cả, chỉ có tóc, tuyết rồi cả hai bàn tay Tassel nắm lấy cổ cô, siết lại – Robin cố tìm chân thắng, nhưng khi chiếc xe nhảy vọt về trước cô nhận ra mình đã đạp nhầm vào chân ga – cô thấy ngạt thở – cô nhấc cả hai tay khỏi vô lăng, cố tháo bàn tay Tassel đang bóp cổ mình. Người đi đường hét lên, xe xóc một cú trời giáng. Có tiếng kính vỡ inh tai, tiếng sắt thép va vào bê tông, đai an toàn siết lên người Robin. Chiếc taxi dừng lại, nhưng cô lịm đi, chung quanh chỉ toàn màu đen…

“Dẹp xe đi, để đó, chạy thôi!” Strike gầm lên với Al khi tiếng còi báo động trong cửa hàng vang lên, người qua đường la hét hoảng sợ. Al đỗ chiếc Alfa ngay giữa đường, cách chiếc taxi vừa đâm vào cửa kính quầy hàng chưa đầy trăm mét. Al nhảy ra khỏi xe, Strike chật vật đứng dậy. Một nhóm người qua đường, có cả dân đi tiệc Giáng Sinh đóng bộ bảnh tỏng vừa kịp nhảy tránh ra khi chiếc taxi đâm lên vỉa hè, giờ đây đứng trân mắt nhìn, sửng sốt. Al chạy trên tuyết về phía tai nạn, liên tục trượt chân, suýt nữa thì ngã chỏng vó.

Cửa sau taxi bật mở. Elizabeth Tassel bước ra, bắt đầu bỏ chạy.

“Al, chụp lấy bà ta!” Strike gầm lên, vẫn chật vật lê bước trên tuyết. “Bắt bà ta lại, Al!”

Trường Le Rosey của Al có đội bóng rugby kỳ cựu. Al đã quen với việc nhận lệnh. Chạy vù một đoạn ngắn, cậu ta đã kịp đè Tassel xuống sau một đòn cản hoàn hảo. Bà ta ngã đánh rầm xuống mặt đường đầy tuyết, đàn bà con gái đứng gần đó la ó phản đối. Al đè Tassel xuống, bà ta chật vật chống đỡ, miệng liên tục chửi thề làm chùn chân mọi anh hùng hảo hán tính nhảy vào cứu mình.

Strike không còn biết gì nữa: dường như hắn đang chạy trong một đoạn phim quay chậm, cố không ngã, lê lết về phía chiếc xe vẫn nằm im như có điềm xấu. Đám đông vẫn tập trung chú ý đến Al và màn vật lộn với nạn nhân luôn miệng chửi thề, vật vã cào xé. Chẳng ai nghĩ gì đến người lái xe taxi.

“Robin…”

Cô bị ngã về một bên, nhưng vẫn giữ người trên ghế bằng dây an toàn. Trên mặt cô có máu, nhưng khi hắn gọi tên cô, Robin đáp lại bằng một tiếng rên ư ử.

“Lạy trời… may quá…”

Còi xe cảnh sát vang khắp quảng trường, át cả tiếng chuông báo động của cửa hàng và tiếng la ó phản đối của đám thị dân đang sửng sốt. Strike tháo dây an toàn cho Robin, nhẹ nhàng đẩy cô ngồi lại trong xe khi cô cố bước ra. Hắn nói:

“Ngồi yên đó.”

“Bà ấy nhận ra xe đi sai đường,” Robin lẩm bẩm. “Biết ngay là tôi đi sai đường.”

“Không sao cả,” Strike thở hổn hển. “Cô đã mang cảnh sát thủ đô tới tận đây rồi.”

Đèn chăng lấp lánh trên khắp cây cối trơ trụi quanh quảng trường. Tuyết đổ xuống đám đông đang tụ tập, chiếc taxi kẹt giữa cửa sổ nát vụn, thêm chiếc xe thể thao đỗ bừa ngay giữa đường. Xe cảnh sát dừng lại, ánh đèn xanh dương phản chiếu lấp lánh trên mặt đất rải rác cỏ, tiếng chuông báo động át lại tiếng còi xe.

Cậu em cùng cha khác mẹ đang cố la hét, giải thích với đám đông vì sao cậu ta lại nằm đè lên một bà sáu mươi tuổi. Gã thám tử mệt lả người nhưng nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống cạnh người cộng sự. Tự dưng, hoàn toàn không muốn và vô cùng bất nhã, gã phá ra cười.

MỘT TUẦN SAU ĐÓ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.