Con tằm

50


CYNTHIA: Endymion, chàng thấy sao, hóa ra tất cả chỉ vì tình yêu?
ENDYMION: Ta thấy, thưa quý nương, hẳn thánh thần buộc ta phải chịu lòng dạ đàn bà.

John Lyly
Endymion: or, the Man in the Moon

Trước giờ Strike chưa từng ghé thăm căn hộ của Robin và Matthew ở Ealing. Hắn cứ khăng khăng bắt cô nghỉ làm, dưỡng thương sau cơn choáng não do vụ tai nạn xe kèm bóp cổ hụt. Nhưng cô chẳng muốn nghe lời hắn.

“Robin,” hắn kiên nhẫn nói trên điện thoại, “Đằng nào tôi cũng phải đóng cửa văn phòng. Phóng viên đã bò đến khắp phố Denmark… Tôi phải dọn sang nhà Nick và Ilsa.”

Nhưng hắn không thể đi Cornwall mà không gặp cô. Khi Robin mở cửa, Strike mừng thầm khi thấy vết bầm trên cổ và trên trán cô đã đỡ hẳn, chỉ còn dấu vàng xanh mờ mờ.

“Cô sao rồi?” hắn hỏi, chùi chân lên thảm.

“Ngon lành!” cô đáp.

Căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng, thoáng mùi nước hoa của Robin mà trước đây hắn không để ý. Có lẽ một tuần không nghe mùi nước hoa ấy đã khiến hắn nhạy hơn. Cô dẫn hắn vào đến phòng khách, cũng sơn màu hoa mộc lan như phòng khách nhà Kathryn Kent. Hắn để ý thấy cuốn sách Phỏng vấn điều tra: Tâm lý học và Thực hành đặt úp trên ghế. Một cây thông Noel nhỏ đặt trong góc phòng, có mấy món đồ trang trí màu trắng và màu bạc, gợi nhớ những cây thông ở quảng trường Sloane Square trong mấy bức ảnh vụ tai nạn taxi trên báo.

“Matthew ổn chưa?” Strike hỏi, ngồi phịch lên ghế sofa.

“Không thể gọi là ăn mừng được,” cô đáp, cười tinh nghịch. “Uống trà không?”

Cô biết hắn thích trà ra sao: pha với sữa cho tới khi giống màu thuốc creosote nhuộm gỗ.

“Quà Giáng Sinh,” hắn nói khi cô quay trở lại phòng khách với khay nước, rồi đưa ra một chiếc phong bì trắng trơn. Robin tò mò mở bì, rút ra một xấp giấy tờ được bấm ghim lại.

“Khóa nghiệp vụ điều tra, tháng Giêng này,” Strike nói. “Để sau này nếu có đi chôm phân chó trong thùng rác cô sẽ không bị người ta phát hiện.”

Cô bật cười, tươi tắn.

“Cảm ơn anh. Cảm ơn anh!”

“Đa số phụ nữ chỉ trông được tặng hoa.”

“Tôi đâu phải đa số.”

“Tôi biết mà,” Strike đáp, nhón lấy một chiếc bánh qui sô-cô-la.

“Họ đã phân tích chưa?” cô hỏi. “Chỗ phân chó ấy?”

“Rồi. Đầy ruột người. Bà ấy rã đông từng ít một. Có dấu vết ruột người trong bát ăn của con chó Dobermann, chỗ ruột còn lại cất trong ngăn đông tủ lạnh.”

“Lạy Chúa,” Robin đáp, hết cười nổi.

“Đúng là thiên tài tội phạm,” Strike tiếp. “Lẻn vào thư phòng của Quine, thả hai đoạn ruy băng máy chữ bà ta đã dùng ngay sau bàn giấy… Anstis đã chịu đem đi phân tích chỗ ruy băng đó; không hề có ADN của Quine. Ông ta chưa bao giờ đụng tới, tức là, chưa bao giờ đánh ra những dòng chữ trên chỗ ruy băng đó.”

“Anstis vẫn còn nói chuyện với anh à?”

“Khi thật cần thôi. Nhưng dễ gì mà quên tôi được. Tôi cứu mạng anh ta còn gì.”

“Vậy thì đúng là khó ăn nói,” Robin đồng tình. “Vậy giờ họ đã chịu tin giả thuyết của anh rồi?”

“Chuyện rõ rành rành, giờ họ biết phải tìm gì. Tassel mua chiếc máy đánh chữ giống hệt Quine cách đây gần hai năm. Đặt mua áo choàng burqa và dây thừng bằng thẻ tín dụng của Quine, cho gởi thẳng đến căn nhà đang sửa, có thợ ở đó. Bà ta rất dễ dàng chép thẻ của Quine. Áo khoác treo trong văn phòng khi ông ấy đi tè… tranh thủ rút ví khi ông ấy ngủ gục hay say xỉn, rồi còn những lúc lái xe đưa ông ấy về nhà sau khi tiệc tùng.

“Tassel biết rõ Quine là người không cẩn thận chuyện tiền nong, hóa đơn gì cả. Bà ta từng có chìa khóa vào nhà ở phố Talgarth, muốn đánh thêm một chìa có khó gì. Rồi bà ta từng vào trong nhà nên biết đã có sẵn acid hydrochloric.

“Tính toán xuất sắc, nhưng lại quá chi li,” Strike nói, nhấp ngụm trà màu nâu sẫm. “Nghe đâu giờ Tassel đang được canh giữ nghiêm ngặt, đề phòng tự tử. Nhưng mà cô chưa nghe tới chuyện khùng nhất đâu.”

“Còn nữa sao?” Robin sè sẹ hỏi.

Cô rất trông gặp Strike, nhưng vẫn cảm thấy chưa hết run rẩy sau sự kiện một tuần trước. Cô ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng vào mặt hắn, chờ đợi.

“Bà ta còn giữ cuốn sách chết dịch đó.” Robin nhướng mày.

“Anh nói…?”

“Cất trong ngăn đông tủ lạnh với bộ ruột. Dính máu tùm lum vì bà ấy đã bỏ vào cái túi đi đường chung với bộ ruột. Bản thảo thứ thiệt. Cuốn Bombyx Mori mà Quine đã viết.”

“Nhưng… thế quái gì..?”

“Có Chúa mới biết. Fancourt nói là…”

“Anh gặp ông ta rồi sao?”

“Có gặp thoáng qua. Giờ đây Fancourt tự nhận đã biết tỏng chính Elizabeth là thủ phạm từ lâu. Tôi cá với cô, tôi biết cuốn sắp tới của Fancourt viết về chuyện gì. À, ông ấy nói là Tassel không đành hủy một bản thảo gốc đâu.”

“Lạy Chúa – trong khi xé xác ông tác giả thì không ớn!”

“Ừ, nhưng đây là văn chương kia mà, Robin à,” Strike cười hề hề. “À còn nữa: nhà xuất bản Roper Chard rất sốt sắng muốn xuất bản cuốn sách thật. Fancourt sẽ chấp bút lời tựa.”

“Anh giỡn chơi hả?”

“Không hề. Vậy là cuối cùng Quine cũng có được một cuốn sách bán chạy đầu bảng. Đừng ngớ ra vậy,” Strike nói tỉnh như ruồi khi Robin vẫn lắc đầu nguầy nguậy, không tin nổi. “Chuyện vui mà. Leonora và Orlando sẽ tha hồ đếm tiền sau khi Bombyx Mori được tung ra.

“À nhắc mới nhớ, có cái này cho cô nữa.”

Hắn đút tay vào túi trong áo khoác đang vứt cạnh đó trên ghế sofa, rồi rút ra một bức tranh cuộn lại mà hắn đã cất kỹ. Robin mở tranh, mỉm cười, mắt cô rơm rớm. Tranh vẽ hai thiên thần tóc xoăn đang nhảy với nhau, dưới một dòng ghi chú viết nắn nót: Tặng Robin, thương mến, Dodo.

“Hai mẹ con sao rồi?”

“Ngon lành,” Strike đáp.

Hắn đã ghé thăm căn nhà trên phố Southern Row theo lời mời của Leonora. Hai mẹ con Orlando nắm tay đứng ở cửa đón hắn, Khỉ Khọt vẫn lủng lẳng trên cổ Orlando.

“Robin đâu?” Orlando hỏi ngay. “Dodo muốn thấy Robin. Dodo vẽ cho Robin một bức tranh.”

“Chị đó bị tai nạn,” Leonora nhắc con gái, bước lùi lại để Strike đi vào, vẫn nắm chặt lấy tay Orlando như sợ rằng có người lại chia rẽ hai mẹ con lần nữa. “Má nói rồi, Dodo à, chị rất là dũng cảm, nhưng chị bị tai nạn xe.”

“Cô Liz hư lắm,” Orlando nói với Strike, đi giật lùi dọc theo lối vào, vẫn nắm tay mẹ nhưng cặp mắt xanh lục trong sáng cứ nhìn Strike. “Cổ là người làm cho ba chết.”

“Ừ, anh… anh biết mà,” Strike đáp, thấy có gì đó xấu hổ – lần nào gặp Orlando cũng khiến hắn thấy vậy.

Hắn thấy Edna nhà bên đang ngồi ở bàn trong bếp.

“Ôi, anh thật là giỏi quá chừng,” Edna cứ lặp đi lặp lại. “Trời, kinh quá hả? Cô cộng sự của anh sao rồi? Kinh quá chừng hả?”

“Ôi chao thương vậy,” Robin thốt lên sau khi hắn tả lại cảnh tượng đó thật chi tiết. Cô trải bức tranh của Orlando ra bàn nước giữa hai người, bên cạnh tờ giấy ghi chi tiết khóa học nghiệp vụ, để nhìn cả hai cho thỏa thích. “Còn Al thì sao rồi?”

“Khoái chí quá trời đất,” Strike nói, ra vẻ ủ dột. “Tụi mình làm nó tưởng đi làm kiếm ăn lúc nào cũng vui vậy.”

“Tôi thích Al,” Robin đáp, mỉm cười.

“Ừ thì lúc đó cô đang bị choáng còn gì,” Strike nói. “Còn Polworth cũng sung sướng quá thể vì được dịp qua mặt cảnh sát thủ đô.”

“Anh có nhiều người bạn thú vị nhỉ,” Robin nói. “À vụ xe taxi bố anh Nick tốn bao nhiêu tiền?”

“Chưa có hóa đơn,” hắn thở dài. “À mà,” hắn tiếp, sau khi làm thêm vài chiếc bánh qui, mắt nhìn món quà hắn vừa tặng Robin, “Chắc tôi phải thuê một nhân viên tạm thời nữa khi cô đi học nghiệp vụ.”

“Ừ, tôi cũng nghĩ thế,” Robin đồng ý, rồi một thoáng ngập ngừng, cô tiếp, “Tôi mong là cô này làm việc trớt quớt.” Strike bật cười, đứng dậy, cầm áo khoác lên.

“Tôi không lo vụ đó. Sét chẳng đánh ai hai lần.”

“Có ai gọi anh là Strike sấm chớp chưa, trong rất nhiều biệt danh của anh đó?” cô hỏi khi cả hai đi trở ra cửa.

“Gọi tôi là gì kia?”

“Strike sấm chớp?”

“Có chuyện đó sao?”, hắn hỏi lại, nhìn xuống chân. “Thôi thì, Giáng sinh vui vẻ nhé cộng sự.”

Ý định về một cái ôm thân mật thoáng lơ lửng trong không khí, nhưng rồi Robin đưa tay ra, ra vẻ đàn ông bỗ bã. Hắn bắt tay cô.

“Anh đi Cornwall vui nhé.”

“Cô đi Masham cũng vậy ha.”

Khi sắp buông tay, hắn nhanh chóng lật bàn tay cô lại. Hắn đã kịp đặt lên đó một nụ hôn trước khi cô hiểu được điều gì vừa xảy ra. Rồi, với nụ cười và cái vẫy tay, hắn biến mất.

HẾT


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.