Con tằm

48


Con tằm rút ruột tơ vàng óng
Cho ngươi? Cho đến cạn lòng?

Thomas Middleton
The Revenger’s Tragedy

Khu vườn vắng lặng, lạnh tê tái. Tuyết ngập đến mắt cá chân của Strike, hắn không cảm nhận được cái lạnh đang thấm qua ống quần phải. Dân hút thuốc vốn thường tụ tập trên bãi cỏ mịn giờ đây đã dời ra đường. Hắn lê bước một mình trên mặt tuyết trắng muốt, giữa cảnh đẹp im lìm, rồi dừng lại bên hồ nước nhỏ, giờ đây chẳng khác gì một chiếc đĩa xám bằng nước đá. Bức tượng thần tình yêu mũm mĩm bằng đồng đứng giữa chiếc vỏ sò cực lớn. Thần tình yêu như đang đội một bộ tóc giả bằng tuyết, chĩa mũi tên chẳng hướng vào ai mà thẳng lên bầu trời tối om.

Strike châm điếu thuốc rồi quay lại nhìn những khung cửa lấp lánh của câu lạc bộ. Thực khách và bồi bàn trông như những hình nhân bằng giấy chuyển động trên một màn hình được thắp sáng.

Nếu Strike hiểu đúng con người này, ông ta sẽ ra đây. Chẳng phải đây chính là một tình huống không thể cưỡng được với một nhà văn – vốn là kẻ cắm cúi dệt trải nghiệm thành ngôn từ, kẻ yêu thích những thứ rùng rợn và lạ lùng?

Và đúng thế, sau vài phút Strike nghe có tiếng cửa mở, rồi tiếng nhạc và tiếng người từ trong nhà hàng lọt ra, nhanh chóng bị dập tắt khi cửa đóng, có tiếng bước chân rất khẽ.

“Anh Strike?”

Trong bóng tối, quả đầu của Fancourt trông càng quá khổ.

“Ra ngoài đường không tiện hơn sao?”

“Tôi thích nói chuyện này trong vườn hơn,” Strike đáp.

“À ra vậy.”

Giọng Fancourt nghe như có chút thích thú, như thể ông ta đã sẵn ý định chiếu cố đến Strike, ít ra là trong đêm nay. Tay thám tử đã đoán rằng ông nhà văn vốn thích kịch tính, nên vô cùng thích hợp để mời ra đây. Fancourt lãnh trách nhiệm đại diện cho đám người đang sốt ruột trong kia mà nói chuyện với hắn, kẻ đã khiến họ bồn chồn nãy giờ.

“Chuyện này là sao?” Fancourt hỏi.

“Muốn nghe ý kiến của ông,” Strike đáp. “Một câu hỏi phân tích phê bình liên quan đến Bombyx Mori.”

“Lại nữa sao?” Fancourt hỏi lại.

Vẻ thích thú của ông ta nguội dần khi cái lạnh thấm dưới chân. Ông ta kéo áo khoác kín lại, rồi nói, tuyết vẫn rơi dày và nhanh:

“Tôi đã nói tất cả mọi thứ tôi muốn nói về cuốn sách đó.”

“Một trong những điều đầu tiên tôi được nghe về Bombyx Mori,” Strike đáp, “là nó gợi nhớ đến những tác phẩm thời đầu của ông. Lắm máu me và biểu tượng kỳ quái, tôi nghĩ người ta đã dùng những từ đó.”

“Thì sao?”

“Thì, tôi càng đi nói chuyện với những người quen biết Quine, càng thấy rõ rằng cuốn sách mà mọi người đã đọc dường như rất khác so với cuốn sách Quine đã viết.”

Hơi thở của Fancourt bốc lên như một đám mây trước mặt ông ta, che khuất gương mặt nặng nề ấy.

“Thậm chí tôi từng gặp một người, cô này đã được nghe vài trích đoạn không hề có trong cuốn sách mà ta biết.”

“Nhà văn luôn cắt tỉa,” Fancourt đáp, di bàn chân dưới tuyết, cặp vai như gồng lên đến tai. “Owen đáng ra nên cắt nhiều hơn nữa. Đúng ra nên cắt luôn vài cuốn.”

“Rồi còn những chi tiết lặp tại từ các tác phẩm trước đó,” Strike nói. “Hai người lưỡng tính. Hai cái bị vấy máu. Những cảnh làm tình vô độ.”

“Trí tưởng tượng của Quine chỉ có vậy, anh Strike à.”

“Quine để lại một ghi chú viết tay, trên đó có vài cái tên, trông như tên nhân vật. Một trong những cái tên đó xuất hiện trên đoạn ruy băng máy đánh chữ tìm thấy trong thư phòng trước khi bị cảnh sát niêm phong lại, nhưng vẫn không hề có trong cuốn sách như ta biết.”

“Thì ông ấy đổi ý,” Fancourt đáp, vẻ bực dọc.

“Đó là một cái tên rất bình thường, không có tính biểu tượng, nguyên mẫu như tên nhân vật trong bản thảo rắc rối kia,” Strike tiếp.

Mắt hắn dần quen với bóng tối, Strike nhận ra một chút tò mò thoáng qua trên gương mặt nặng nề của Fancourt.

“Một nhà hàng đông đúc đã chứng kiến bữa ăn mà tôi đoán là cuối cùng của Quine, cũng là lần cuối cùng ông ấy xuất hiện trước công chúng,” Strike tiếp tục. “Một nhân chứng đáng tin cậy nói rằng Quine đã hét lên cho cả nhà hàng nghe, rằng Tassel sợ hãi, không muốn đại diện cho cuốn sách bởi vì nó nhắc đến ‘cái của nợ dặt dẹo của Fancourt.’”

Strike không nghĩ bầu đoàn đang bồn chồn trong kia nhìn thấy được hắn và Fancourt ở ngoài này. Bóng dáng hai người hòa vào cây cối và tượng đá. Nhưng kẻ nào cố nhìn vẫn có thể nhận ra hai người đang đứng ở đâu, nếu dõi theo đầu thuốc lá cháy sáng của Strike: điểm nhắm của xạ thủ.

“Vấn đề ở chỗ trong Bombyx Mori không có chi tiết nào về cái của nợ đó cả,” Strike tiếp tục nói. “Cũng chẳng chỗ nào nói về người tình của Quine và cô bạn chuyển giới như ‘những linh hồn lạc lối đẹp đẽ’, như ông ấy từng kể với hai người. Và chẳng ai lại đi đổ acid lên con tằm mà đúng ra phải luộc mới lấy được kén.”

Thì sao?” Fancourt lặp lại.

“Vậy nên tôi đành kết luận rằng,” Strike tiếp, “cuốn Bombyx Mori mà mọi người đã đọc là một cuốn sách khác hẳn với Bombyx Mori mà Owen Quine đã viết.”

Fancourt không di di bàn chân nữa. Trong giây lát ông ta đứng sững lại, như thể đang suy nghĩ kỹ càng về những gì Strike vừa nói.

“Tôi… không,” ông ta nói, gần như là nói với chính mình. “Quine viết cuốn đó. Đúng văn phong của ông ấy.”

“Hay thật, bởi vì trừ ông ra, tất cả những người nhạy với văn phong của Quine đều dường như nhận ra một giọng khác trong sách. Daniel Chard đổ cho Waldegrave. Waldegrave nghĩ có mùi của Elizabeth Tassel. Còn Christian Fisher thì nhận ra chính ông.”

Fancourt nhún vai, vẻ kiêu ngạo thường thấy.

“Quine cố bắt chước một nhà văn giỏi hơn.”

“Ông không thấy cách ông ta đối xử với những nguyên mẫu ngoài đời có gì đó không đều tay hay sao?”

Fancourt cầm lấy điếu thuốc Strike mời, rồi đón lấy bật lửa. Ông ta im lặng, tập trung lắng nghe.

“Ông ta nói rằng bà vợ và người đại diện ăn bám mình,” Strike tiếp. “Chẳng hay ho gì, nhưng cũng là một kiểu chửi rủa tầm thường đối với những người sống bằng tiền sách của ông ta. Quine bóng gió rằng người tình của mình không thích động vật, bỏ vào sách một chi tiết ám chỉ đến chuyện chị ta chuyên viết sách rác rưởi, hoặc tệ hơn là ám chỉ về căn bệnh ung thư vú. Cô bạn chuyển giới thì bị dính một chưởng với vụ hát hò luyện thanh – cô ta kể rằng đã đưa cho Quine xem cuốn tự truyện và chia sẻ những bí mật sâu kín nhất. Quine tố Chard gián tiếp giết Joe North, và còn ám chỉ thô thiển Chard muốn làm gì với North. Rồi còn vu khống rằng chính ông là thủ phạm gây ra cái chết của người vợ đầu tiên.

“Nhưng thực ra những chuyện này ai cũng biết, thuộc loại chuyện nghe hơi nồi chõ, hoặc chỉ là những lời vu vạ bừa bãi.”

“Nhưng vẫn có có tác dụng,” Fancourt khẽ lên tiếng.

“Đồng ý,” Strike đáp. “Cuốn sách đã khiến nhiều người sôi gan với Owen Quine. Nhưng chỉ có mỗi một chỗ thuộc loại bí mật bật mí, chính là đòn ám chỉ rằng ông là cha của Joanna Waldegrave.”

“Tôi đã nói với anh rồi – gần như là nói thẳng, lần cuối cùng tôi gặp anh,” Fancourt lên tiếng, giọng căng thẳng, “lời vu khống đó không chỉ sai sự thật mà còn phi lý. Tôi bị vô sinh, và Quine…”

“… và Quine đáng ra phải biết,” Strike đồng ý, “Bởi vì khi mắc quai bị ông và Quine vẫn còn qua lại với nhau, Quine từng đem chuyện này ra giễu trong cuốn Anh em nhà Balzac. Như vậy thì nhân vật sát thủ Cutter lại càng kỳ quặc hơn, đúng không? Cứ như thể người viết không hề biết chuyện ông bị vô sinh. Lúc đọc sách chẳng lẽ ông không nhận ra những chuyện này sao?”

Tuyết rơi dày trên tóc, trên vai hai người đàn ông.

“Tôi nghĩ Owen không quan tâm những chuyện đó đúng hay sai,” Fancourt chậm rãi đáp, thở ra khói thuốc. “Ông ấy chỉ muốn đổ vấy. Bạ đâu phá đấy. Tôi nghĩ ông ấy muốn phá cật lực.”

“Ông nghĩ vì vậy mà ông ấy gởi cho ông một bản thảo để đọc trước à?” Khi Fancourt không trả lời, Strike tiếp. “Vụ đó rất dễ kiểm tra, ông biết không. Dấu bưu cục, sổ sách chuyển phát – lúc nào chẳng lưu lại cả. Nên ông cứ nói thẳng với tôi là hơn.”

Im lặng một hồi lâu.

“Thôi được rồi,” Fancourt cuối cùng cũng lên tiếng.

“Ông nhận bảo thảo gởi đến khi nào?”

“Sáng ngày mùng sáu.”

“Ông làm gì với bản thảo?”

“Đốt sạch,” Fancourt đáp, ngắn gọn, đích xác như Kathryn Kent. “Tôi biết ngay ông ấy muốn gì: cố làm lớn chuyện để gây sự chú ý. Phương cách cuối cùng của một kẻ thua cuộc – Tôi sẽ không chiều ông ấy.”

Tiếng ồn bên trong nhà hàng lại lọt ra, rồi tắt ngúm khi cửa mở rồi đóng. Có tiếng bước chân ngập ngừng đi trên tuyết, rồi một cái bóng lớn hiện ra từ đêm tối.

“Chuyện gì thế này?” Elizabeth Tassel lào khào, xúng xính trong áo khoác dày đắp cổ lông thú.

Vừa nghe giọng bà ta Fancourt đã dợm bước vào nhà. Strike tự hỏi không biết lần cuối cùng hai người chạm mặt nhau là khi nào, hẳn là giữa đám đông hàng trăm người.

“Ông đợi một lát được không?” Strike lên tiếng.

Fancourt ngập ngừng. Tassel quay sang Strike, giọng bà ta trầm trầm, khàn đục.

“Ở trong kia Pinks đang ngóng Michael.”

“Bà biết quá rõ,” Strike nói.

Tuyết rơi như tiếng thì thầm trên lá cây lẫn trên mặt hồ nước đông cứng nơi có thần tình yêu vẫn chĩa mũi tên lên trên trời.

“Ông nghĩ văn của Elizabeth ‘nhài nhại đáng thương’, phải vậy không?” Strike hỏi Fancourt. “Hai người cùng học thể loại bi kịch trả thù thời James I, vì vậy mà văn phong giống nhau. Nhưng bà mới là cây viết nhại cực kỳ xuất sắc.” Strike quay sang Tassel.

Hắn biết bà ta sẽ ra ngoài này, sau khi hắn mời Fancourt ra. Hẳn bà ta đang lo sợ chuyện hắn sẽ nói với Fancourt giữa bóng tối trong khu vườn. Tassel đứng bất động, tuyết rơi trên cổ áo, trên mái tóc bạc như thép. Strike chỉ nhìn ra được khuôn mặt bà ta nhờ có ánh đèn yếu ớt từ cửa sổ xa xa. Cái nhìn của Tassel chăm chú, trống rỗng lạ kỳ. Bà ta có cặp mắt chết chóc lạnh lùng của cá mập.

“Chẳng hạn bà đã nhại vô cùng trơn tru văn phong của Elspeth Fancourt.”

Miệng Fancourt khẽ há hốc. Trong vài giây sau đó, ngoài tiếng tuyết rơi thì thầm, âm thanh duy nhất nghe được là tiếng rít văng vẳng phát ra từ hai lá phổi của Elizabeth Tassel.

“Từ đầu tôi đã đoán hẳn Quine phải nắm được thóp của bà,” Strike đáp. “Bà chẳng có vẻ gì là loại người có thể chịu cung phụng, chịu làm tôi tớ cho người khác. Cũng không có chuyện bà tự quyết định giữ Quine lại và để Fancourt đi. Lại còn già mồm về tự do ngôn luận… chính bà đã viết bài nhại cuốn sách của Elspeth Fancourt, khiến bà ấy tự tử. Chừng đó năm, chỉ có mỗi bà nói rằng Owen đã đưa bài đó cho bà xem trước khi công bố. Sự thật là ngược lại.”

Im ắng, chỉ có tiếng tuyết rơi lạo xạo trên mặt tuyết và tiếng thở yếu ớt, kỳ quái phát ra từ lồng ngực Elizbeth Tassel. Fancourt hết nhìn bà đại diện tác giả đến nhìn tay thám tử, miệng há hốc.

“Cảnh sát từng nghi ngờ rằng Quine đã tống tiền bà,” Strike đáp, “nhưng bà vờ vịt, bịa ra câu chuyện lâm ly, rằng bà cho Quine mượn tiền để lo cho Orlando. Bà đã phải cắn răng chu cấp cho Quine suốt cả một phần tư thế kỷ, phải vậy không?”

Hắn cố kích động để Tassel lên tiếng, nhưng bà ta im lặng, vẫn tiếp tục nhìn hắn chằm chằm bằng đôi mắt lạnh lùng, thăm thẳm, như hai hố sâu trên gương mặt nét thô nhợt nhạt.

“Lúc đi ăn trưa với tôi, bà đã tự mô tả mình như thế nào ấy nhỉ?” Strike hỏi. “‘Bà cô già vô tội’? Nhưng bà cũng đã tìm được chỗ xả tức cho mình, đúng vậy không hả Elizabeth?”

Cặp mắt điên dại, trống rỗng đảo ngay đến Fancourt. Ông ta đã kịp dời chỗ.

“Lúc đó bà có thấy thỏa mãn không hả Elizabeth, lúc tha hồ hiếp đáp giết chóc trên giấy chừng đó người quen? Một cơn cuồng nộ độc ác và tục tằn, hòng trả thù cho bằng hết. Bà dựng lên hình ảnh mình là thiên tài không được công nhận, đâm thọc bất cứ ai thành công hơn mình về tình cảm, bất cứ ai có được…”

Một giọng yếu ớt cất lên giữa đêm tối, trong giây lát Strike không biết là giọng của ai. Giọng nói kỳ quặc, lạ lùng, the thé bệnh hoạn: thứ giọng nói mà một người đàn bà loạn trí dùng để gây ấn tượng vô tội, hiền lành.

“Không phải, anh Strike à,” bà ta thì thào, như người mẹ đang dỗ đứa trẻ ngái ngủ đừng ngồi dậy, đừng vùng vằng nữa. “Thật tội nghiệp quá. Tội quá đi.”

Bà ta cố bật ra một tiếng cười, lồng ngực nhấp nhô, hai lá phổi vẫn rít lên.

“Anh ấy bị thương rất nặng ở Afghanistan,” bà ta nói với Fancourt bằng chính cái giọng kỳ quái, ngâm nga đó. “Tôi nghĩ anh ấy vẫn còn sốc sau vụ nổ. Chấn thương não, giống như bé Orlando vậy. Anh ấy cần đi khám bệnh, thật đáng thương.” Bà ta càng thở gấp, lồng ngực lại càng tiếp tục rít lên.

“Đáng ra nên mang theo mặt nạ phòng độc nữa, Elizabeth nhỉ?” Strike hỏi.

Hắn cảm thấy đôi mắt ấy tối sầm lại rồi mở to ra, đồng tử giãn khi adrenaline tăng lên trong máu. Đôi bàn tay to, thô tháp như tay đàn ông đã co lại như móng vuốt.

“Bà cứ nghĩ đã tính hết cả rồi, phải vậy không? Dây thừng, đồ hóa trang, đồ bảo hộ chống acid – nhưng bà không biết rằng chỉ cần hít hơi acid thôi cũng đã đủ gây tổn thương mô cổ họng.”

Không khí lạnh khiến bà ta khó thở. Khi hoang mang, hơi thở của Tassel dập dồn như phấn khích.

“Tôi nghĩ là,” Strike tiếp, lựa lời độc địa, “bà đã hóa rồ, phải vậy không? Mong là bồi thẩm đoàn cũng sẽ tin thế, nhỉ? Đúng là một cuộc đời vô vị. Công việc tan tành, không chồng không con… Thôi thì kể tôi nghe, hai người từng đến với nhau mà không thành, đúng không?” Strike hỏi thẳng, quan sát bóng hai người. “Vụ ‘của nợ dặt dẹo’ kia… nghe như Quine còn dám đưa cả chuyện này vào cuốn Bombyx Mori thực sự.”

Fancourt và Elizabeth đứng quay lưng về phía ánh đèn, Strike không thể nhìn rõ vẻ mặt của hai người, nhưng ngôn ngữ cơ thể của họ đã trả lời: hai người bước xa nhau, cùng quay lại nhìn hắn, như một bóng ma chung.

“Vụ đó là khi nào vậy?” Strike hỏi, nhìn bóng đen của Elizabeth. “Sau khi Elspeth mất chăng? Nhưng rồi ông chuyển ngay sang Fenella Waldegrave đúng không hả Michael? Cũng chẳng dặt dẹo lắm nhỉ?”

Elizabeth há hốc miệng, khẽ rít lên. Như thể hắn vừa tẩn bà ta một cú.

“Mẹ kiếp,” Fancourt gào lên. Giờ đây ông nhà văn đang tức giận Strike. Hắn làm mặt dày, như không hiểu ông ta đang mắng mình. Hắn vẫn còn đang xử Elizabeth, cố khiêu khích trong khi bà ta vật vã hít thở giữa trời tuyết.

“Hẳn bà đã sôi gan khi Quine đi quá đà, tung hê ra cả nội dung của Bombyx Mori giữa nhà hàng River Café, phải vậy không hả Elizabeth? Nhất là sau khi bà đã dặn dò Quine không được hé một lời trong sách có gì?”

“Điên rồi. Anh điên rồi,” bà ta thì thào, cố nặn ra một nụ cười dưới cặp mắt cá mập. Hàm răng to cộ vàng khè ánh lên. “Chiến tranh không chỉ làm anh què quặt…”

“Hay quá,” Strike lên tiếng, ra bộ cảm kích. “Đây mới đúng là mụ chằn tinh chuyên hiếp đáp người khác mà tôi đã được nghe tiếng…”

“Anh lớ xớ khắp London chỉ để được lên báo,” bà ta hổn hển. “Anh khác gì Owen tội nghiệp, cũng như ông ấy… Owen mê báo chí, phải vậy không hả Michael?” Bà ta quay sang cầu cứu Fancourt. “Chẳng phải Owen thèm khát tiếng tăm đó sao? Bỏ chạy như đứa nhỏ chơi trốn tìm…”

“Chính bà đã xúi Quine bỏ đi và trốn ở phố Talgarth,” Strike nói. “Là ý của bà cả.”

“Tôi sẽ không nghe anh nói nữa,” bà ta thì thào, lồng ngực lại rít lên khi cố hít vào. Bà ta lớn giọng: “Tôi không nghe gì nữa, anh Strike, không nghe gì nữa. Không ai thèm nghe anh nói cả, anh là cái đồ ngớ ngẩn tội nghiệp…”

“Bà từng kể với tôi rằng Quine rất thèm nghe nịnh,” Strike tiếp, át đi giọng the thé của Elizabeth đang cố rướn cao để dập hết lời hắn. “Tôi nghĩ rằng Owen đã kể cho bà nghe phác thảo cốt truyện của Bombyx Mori từ hàng tháng trước, trong đó động chạm đến Michael đây – không đến nỗi thô thiển như Đại văn hào Vainglorious nhưng hẳn có đá xéo vụ dặt dẹo kia? ‘Đã đến lúc tính sổ cho cả hai người’, hả?”

Như hắn đã dự đoán, Elizabeth há hốc miệng rồi ngừng bặt, thôi huyên thiên như phát rồ nữa.

“Bà nói với Quine rằng Bombyx Mori rất tuyệt, rằng đó sẽ là cuốn sách hay nhất ông ấy từng viết, rằng nó sẽ thành công vang dội. Với điều kiện ông ấy phải giữ bí mật tuyệt đối, để phòng kiện cáo, và để gây tiếng vang lúc tung ra. Trong suốt thời gian đó bà đã viết một bản khác. Bà có nhiều thời gian để viết cho ra hồn mà, đúng vậy không hả Elizabeth? Những buổi tối hiu quạnh trong cả hai mươi sáu năm, giờ đây đáng ra bà đã viết được khá nhiều, nhất là với tấm bằng loại ưu từ Oxford… nhưng bà viết gì mới được chứ? Bà đã sống cho thỏa đâu mà viết, phải vậy không?”

Cơn giận dữ không che đậy bùng lên trên gương mặt bà ta. Ngón tay Tassel co duỗi, nhưng bà ta vẫn ghìm lại. Strike muốn Tassel phải sụp đổ, phải đầu hàng, nhưng cặp mắt cá mập dường như vẫn đang chờ đợi hắn để lộ ra chỗ yếu để mà tấn công.

“Bà viết ra một cuốn tiểu thuyết từ một âm mưu giết người. Tình tiết moi ruột rồi đổ acid lên xác chết không có ý nghĩa biểu tượng, mà thực chất là để bịt mắt pháp y – thế nhưng ai cũng nghĩ theo kiểu văn chương.

“Rồi bà lôi cổ được cái lão khốn nạn, tự tôn ấy vào hùa để lên kế hoạch giết chính mình. Bà nói rằng bà nghĩ ra một diệu kế, hòng tăng tối đa sự chú ý, để làm sao bán được nhiều sách nhất: hai người sẽ dựng ra một vụ cãi vã giữa đường – bà sẽ nói rằng cuốn sách quá gai góc, không thể in được – rồi Quine sẽ bỏ đi mất tích. Bà sẽ đi gieo rắc tin đồn về nội dung cuốn sách và cuối cùng, khi Quine chịu ló dạng, bà đã kịp ký một hợp đồng xuất bản ngon lành cho ông ta.”

Tassel lắc đầu lia lịa, tiếng rít từ lồng ngực nghe rõ mồn một, khổ sở nhưng ánh mắt chết chóc vẫn không rời khỏi gương mặt hắn.

“Quine giao bản thảo. Bà để chậm vài ngày, chờ đến đêm đốt pháo hoa, để chắc chắn rằng chung quanh thật ồn ào, rồi bà gởi bản Bombyx Mori giả cho Fisher để tạo dư luận, rồi gởi tiếp Waldegrave và Michael đây. Bà dựng ra vụ cãi vã giữa nhà hàng đông người, rồi theo Quine về ngôi nhà ở phố Talgarth…”

“Không,” Fancourt lên tiếng, dường như không kìm lại được.

“Đúng thế,” Strike tiếp tục, lạnh lùng. “Owen không hề cảnh giác với Elizabeth – đồng tác giả với mình trong sự kiện thế kỷ của ngành xuất bản. Tôi nghĩ có khi Quine đã quên mất mình từng tống tiền bà chừng đó năm, nhỉ?” hắn hỏi Tassel. “Ông ấy chỉ biết vòi tiền, đã quen cứ vòi là có. Tôi ngờ là hai người thậm chí không còn nhắc gì đến bài nhại ấy, là thứ đã hủy hoại cuộc đời bà…

“Bà biết tôi nghĩ chuyện gì đã xảy ra sau khi Quine mở cửa cho bà vào không hả Elizabeth?”

Mặc dù không muốn, Strike nhớ lại cảnh tượng đó: cửa sổ vòm lớn, xác đặt ngay chính giữa như một bức tranh tĩnh vật rùng rợn.

“Tôi nghĩ bà đã dụ dỗ con người ngờ nghệch, ái kỷ ấy tạo dáng để chụp ảnh công bố sách. Lúc đó ông ấy quỳ xuống à? Nhân vật chính trong cuốn sách cũng van nài, hay cầu nguyện sao? Hay anh ta bị trói lại như trong cuốn Bombyx Mori của bà? Hẳn Quine thích vụ trói lại để chụp hình lắm? Vậy thì quá tiện, bà đi vòng ra sau rồi dùng nắm cửa sắt tộng ngay một cú vào sau đầu ông ta, đúng không? Trong khi pháo hoa khắp lối xóm vẫn đì đùng, bà sẵn tay đánh cho Quine ngất hẳn, trói lại, rạch bụng rồi…”

Fancourt rên lên một tiếng như bị bóp cổ, đầy kinh hãi, nhưng Tassel vẫn tiếp tục ngân nga khổ sở làm bộ dỗ dành hắn:

“Anh phải đi khám bác sĩ thôi, anh Strike à. Anh Strike tội nghiệp,” rồi, hắn không ngờ đến, bà ta vươn ra, đặt bàn tay to lên bờ vai phủ tuyết của hắn. Nghĩ đến những việc bàn tay ấy đã làm, Strike ngay lập tức đứng lùi lại, tay của bà ta thõng xuống một bên, đong đưa, ngón tay co lại như phản xạ.

“Bà cho hết ruột của Quine và bản thảo thật vào một cái túi đi đường,” tay thám tử tiếp tục. Tassel đã tiến thật gần hắn, hắn nghe thấy mùi nước hoa trộn lẫn mùi thuốc lá lâu ngày. “Rồi bà mặc áo choàng, đội mũ của Quine và ra về. Đầu tiên bà đến bỏ tiếp một bản thảo Bombyx Mori giả vào khe bỏ thư trên cửa nhà Kathryn Kent, để thêm nghi can, để đổ tội cho một người đàn bà đã có được thứ mà bà chưa bao giờ có – tình dục. Bạn tâm giao. Ít nhất chị ta cũng có một người bạn.”

Tassel lại vờ phá ra cười, nhưng giọng bà ta nghe cực kỳ man dại. Mấy ngón tay vẫn tiếp tục co duỗi.

“Anh mà gặp Owen thì hợp nhau biết mấy,” bà ta thì thào. “Phải vậy không hả Michael? Anh ta chơi với Owen thì quá hợp nhỉ? Toàn những kẻ hoang tưởng bệnh hoạn… người ta sẽ cười vào mặt anh, anh Strike à.” Bà ta thở hổn hển không ra hơi, cặp mắt chết chóc trống rỗng trên gương mặt trắng bệch bất động nhìn xoáy vào hắn. “Một gã què quặt cố gây thanh thế, ăn theo danh tiếng của người ch…”

“Anh có bằng chứng gì không?” Fancourt lên tiếng trong màn tuyết bay, giọng ông ta nghe gay gắt, như thể ông ta không muốn tin đó là sự thật. Đây đâu còn là bi kịch trên giấy, không phải cảnh chết chóc được tô vẽ nữa. Giờ đây đứng cạnh Fancourt là người bạn từ những năm tháng đại học, sau bao sóng gió cuộc đời. Ý nghĩ rằng người con gái vụng về, tha thiết mà ông ta từng biết ở Oxford lại có thể trở thành một người đàn bà giết người không gớm tay… gần như quá sức chịu đựng.

“Vâng, tôi có bằng chứng,” Strike khẽ đáp. “Tôi tìm được chiếc máy đánh chữ thứ hai, giống hệt máy của Quine, được gói lại trong áo choàng burqa và đồ bảo hộ dính acid, tất cả buộc vào đá. Một thợ lặn nghiệp dư người quen của tôi đã mò được từ dưới biển chỉ vài ngày trước. Món này bị vứt ngay dưới vách đá Hell’s Mouth khét tiếng ở Gwithian, nơi từng được lên bìa sách của Dorcus Pengelly. Tôi đoán hẳn Dorcus đã dẫn bà ra đó, phải không hả Elizabeth? Rồi bà quay lại đó một mình, cầm theo điện thoại di động, nói rằng ra đó để có sóng tốt hơn?”

Bà ta khẽ rên lên, rụng rời, nghe như giọng một người đàn ông vừa bị thọi vào bụng. Trong giây lát cả ba bất động, rồi Tassel lóng ngóng quay bước, bắt đầu bỏ chạy ra xa, vấp váp trở lại câu lạc bộ. Một hình chữ nhật màu vàng chói sáng hiện ra rồi biến mất khi bà ta mở rồi đóng cửa.

“Nhưng,” Fancourt nói tiếp, chạy được vài bước, rồi quay lại nhìn Strike, hoảng loạn, “anh không thể nào… anh phải chặn bà ấy lại!”

“Có muốn cũng không được,” Strike, vứt tàn thuốc xuống tuyết. “Chân cẳng cà chớn mà.”

“Bà ấy có thể dại dột…”

“Mà đi tự tử, cũng có thể lắm,” Strike đồng ý, rút điện thoại ra.

Ông nhà văn nhìn hằn chằm chằm.

“Anh… anh là cái đồ máu lạnh khốn nạn!”

“Ông không phải là người đầu tiên nói vậy,” Strike tỉnh queo, bấm phím điện thoại. “Sẵn sàng chưa?” hắn nói. “Đi thôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.