Con tằm

47


Ha, ha, ha, ngươi tự trói mình trong mớ bòng bong, tựa giống tằm kia.

John Webster
The White Devil

Dưới ánh đèn đường cổ kính, những bức tranh tường ở mặt tiền Chelsea Arts Club trông kỳ quái lạ lùng. Dãy nhà trắng quen thuộc được đập thông vách thành một gian, mặt tiền phủ những lớp sơn theo màu cầu vồng, trên đó vẽ hình các dị nhân rạp xiếc: cô gái tóc vàng bốn chân, con voi ăn thịt người quản tượng, diễn viên uốn dẻo xanh xao đút đầu vào hậu môn. Câu lạc bộ Chelsea Arts Club nằm trên con phố thanh lịch ngái ngủ, nhiều cây cối, giờ đây tĩnh lặng trong tuyết. Tuyết đã rơi trở lại, dữ dội như một màn trả thù. Tuyết rơi nhanh, đọng lại trên mái nhà, trên vỉa hè, như thể chưa từng có mấy ngày vắng tuyết vừa qua giữa một mùa đông buốt giá. Suốt cả ngày thứ Năm bão tuyết cứ dày thêm. Giờ đây, qua màn tuyết bay lạnh giá trong ánh đèn đường, câu lạc bộ xưa cũ với nước sơn màu phấn mới nguyên hiện ra hư ảo lạ kỳ, như tranh giấy bồi, như hình nổi đánh lừa thị giác.

Strike đứng trong con hẻm khuất bóng bên phố Old Church, quan sát từng vị khách đến dự tiệc. Pinkelman già lụ khụ được Jerry Waldegrave, mặt lạnh như tiền, đỡ ra khỏi taxi trong khi Daniel Chard đội mũ lông, chống nạng đứng đó, gục gặc mỉm cười chào đón, vẻ ngượng ngùng lúng túng. Elizabeth Tassel đi một mình, xuống taxi, luống cuống móc ví trả tiền, run cầm cập trong giá lạnh. Cuối cùng, Michael Fancourt đến, đi xe hơi có tài xế riêng. Ông ta thư thả bước ra khỏi xe, sửa soạn áo khoác thẳng thớm rồi mới bước lên bậc cửa trước.

Tuyết rơi dày trên mái tóc xoăn tít của tên thám tử. Hắn rút điện thoại di động ra, gọi cho cậu em cùng cha khác mẹ.

“Anh hả,” Al nhấc máy, giọng phấn khích. “Họ vào trong phòng ăn hết cả rồi.”

“Bao nhiêu người?”

“Khoảng một tá.”

“Vào ngay đây.”

Strike tập tễnh chống gậy qua đường. Nhân viên câu lạc bộ để hắn vào ngay, sau khi hắn khai tên rồi nói rằng hắn là khách của Duncan Gilfedder.

Al và Gilfedder đứng ngay ở lối vào. Gilfedder là một nhiếp ảnh gia chuyên chụp người nổi tiếng mà hôm đó Strike mới gặp lần đầu. Anh ta có vẻ bối rối, không biết Strike là ai, mà cũng chẳng hiểu tại sao Al lại đi nhờ anh ta – một thành viên của câu lạc bộ lập dị và danh giá này, đi mời một người mà anh ta không hề quen biết.

“Anh trai tôi,” Al lên tiếng, giới thiệu hai người với nhau, giọng rất tự hào.

“Ồ,” Gilfedder đáp, ngạc nhiên. Nhiếp ảnh gia mang kính giống kiểu kính của Christian Fisher, tóc lòa xòa rũ xuống ngang vai. “Tôi tưởng cậu có em trai kia.”

“Đó là Eddie,” Al nói. “Còn đây là Cormoran. Lính cựu. Giờ là thám tử.”

“Ồ,” Gilfedder đáp, vẻ mặt càng choáng hơn.

“Cảm ơn nhé,” Strike nói với cả hai. “Uống gì không?”

Câu lạc bộ hôm đó rất ồn ào đông đúc, nhìn đâu cũng thấy người, thi thoảng thấy ló ra mấy chiếc ghế sofa mềm và lò sưởi đốt củi tí tách. Phòng bar có trần thấp, tường treo đầy bản in, tranh vẽ và ảnh chụp. Không khí trong bar như ở một căn nhà đồng quê, ấm cúng và hơi luộm thuộm. Là người cao nhất trong phòng, Strike nhìn được bao quát đến tận cửa sổ ở cuối phòng. Bên ngoài là khu vườn lớn có lắp đèn ngoại cảnh, tạo nên những mảng sáng rời rạc. Một lớp tuyết dày, mới nguyên, thuần khiết và mịn màng như lớp kem đường trên mặt bánh đang phủ lên mấy bụi cây xanh tốt và đám tượng đá lấp ló.

Strike ra đến quầy bar, gọi rượu vang cho hai người đi cùng, luôn tiện đảo mắt đến phòng ăn.

Khách dùng bữa ngồi kín mấy chiếc bàn gỗ dài. Hắn thấy ngay bàn tiệc của Roper Chard, ngay cạnh cửa sổ lớn mở ra vườn. Khu vườn hiện lên trắng toát, ma quái sau mặt gương. Chừng một tá người, có vài người Strike không nhận ra, đã có mặt hôm nay để vinh danh nhà văn Pinkelman chín mươi tuổi, hiện đang ngồi ở vị trí chủ tọa. Người chịu trách nhiệm xếp chỗ ngồi đã cố ý sắp cho Elizabeth Tassel và Michael Fancourt ở hai vị trí xa nhau. Fancourt đang lớn giọng nói vào một bên tai Pinkelman, Chard ngồi đối diện ông ta. Elizabeth Tassel ngồi cạnh Jerry Waldegrave. Hai người không nói năng gì với nhau.

Strike đưa rượu vang cho Al và Gilfedder rồi trở lại quầy bar để gọi whisky cho mình, cố ý đứng ở chỗ có thể quan sát rõ bàn tiệc Roper Chard.

“Tại sao,” một giọng nói vang lên, trong như chuông nhưng từ đâu đó bên dưới, “anh đến đây?”

Nina Lascelles đang đứng cạnh khuỷu tay hắn. Cô ta mặc chiếc đầm đen có dây vai hôm sinh nhật. Kiểu đùa nhả khúc khích đã biến mất hẳn. Trông cô ta như đang muốn bắt tội người ta.

“Chào cô,” Strike đáp, ngạc nhiên. “Tôi không nghĩ là gặp cô ở đây.”

“Tôi cũng không nghĩ gặp anh ở đây,” cô ta đáp.

Hơn một tuần rồi hắn không thèm gọi điện lại cho Nina, mặc dù cô đã gọi hắn nhiều lần, kể từ đêm hắn ngủ với cô để không phải nghĩ đến Charlotte trong ngày cưới.

“Vậy cô quen Pinkelman à,” Strike nói, ra vẻ xã giao trước đối phương đang đằng đằng sát khí.

“Tôi nhận thêm vài tác giả của Jerry vì ông ấy sắp nghỉ rồi. Pinks là một trong số đó.”

“Chúc mừng cô,” Strike nói. Cô ta vẫn không mỉm cười.

“Nhưng Waldegrave vẫn đi dự tiệc mà?”

“Pinks rất quý Jerry. Tại sao,” cô ta lặp lại, “anh đến đây?”

“Làm chuyện tôi được thuê làm,” Strike nói thẳng. “Cố tìm ra kẻ giết Owen Quine.”

Cô nàng đảo mắt, rõ ràng nghĩ tay thám tử đang đùa lố.

“Rồi anh làm sao vào được? Chỗ này chỉ dành cho thành viên thôi.”

“Tôi có người quen,” Strike đáp.

“Anh không nghĩ tới việc dùng tôi nữa sao?” cô ta hỏi.

Hắn chẳng ưa gì hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt to kiểu chuột lắt của Nina. Thì đúng là hắn đã liên tục lợi dụng cô ta. Thật là một trò rẻ tiền, đáng xấu hổ, Nina không đáng bị đối xử như thế.

“Tôi nghĩ làm vậy hoài cũng kỳ,” Strike đáp.

“Đúng thế,” Nina nói. “Anh nghĩ đúng rồi đó.”

Cô ta quay bước trở lại bàn ăn, ngồi xuống chiếc ghế trống duy nhất, giữa hai nhân viên nhà xuất bản hắn không quen biết.

Strike ngồi ngay tầm mắt của Jerry Waldegrave. Waldegrave nhác thấy hắn. Cặp mắt ông biên tập viên trợn to sau gọng kính sừng. Trông thấy vẻ mặt sửng sốt của Waldegrave, Chard ngọ nguậy trên ghế một lúc rồi cũng nhận ra Strike đang đứng đó. “Sao rồi?” Al hí hửng hỏi. Cậu em đang đứng ngay khuỷu tay hắn.

“Ngon lành,” Strike đáp. “Tay Gil-gì-đó đi đâu rồi?”

“Uống xong đi về rồi. Không biết tụi mình đang làm trò khỉ gì,” Al đáp.

Al thật ra chẳng biết gì hơn mấy. Strike chỉ nói hắn cần vào Chelsea Arts Club tối nay và có thể cần đi quá giang xe. Chiếc Alfa Romeo Spider đỗ ở cuối đường. Đầu gối hắn đau kinh khủng khi phải chui ra chui vào chiếc xe thấp lè tè đó.

Đúng như ý định của Strike, một nửa bàn tiệc Roper Chard đã nhận ra sự có mặt của hắn và xem ra vô cùng khó chịu. Từ chỗ ngồi Strike còn thấy được hết thảy bầu đoàn phản chiếu trên mặt kính cửa. Hai Elizabeth Tassel đang liếc hắn, vờ đọc thực đơn, hai Nina cố tình làm ngơ hắn, còn hai ông Chard đầu hói bóng lộn đang gọi một nhân viên phục vụ tới rồi lẩm bẩm gì đó vào tai người này.

“Phải ông hói hôm trước mình gặp ở River Café đó không?” Al hỏi.

“Đúng rồi,” Strike đáp, nhe răng cười khi người bồi bàn tách xa khỏi hình phản chiếu trên gương, tiến về phía anh em nhà hắn. “Anh nghĩ chú với anh sắp được hỏi mình là cỡ nào mà dám ngồi đây.”

“Xin lỗi ngài,” người bồi bàn bắt đầu, lí nhí khi tiến đến chỗ Strike, “nhưng làm ơn cho tôi hỏi…?”

“Al Rokeby – anh em tôi đến đây cùng với Duncan Gilfedder,” Al lịch sự lên tiếng trước khi Strike kịp trả lời. Giọng Al như có vẻ ngạc nhiên rằng có người dám hỏi vậy. Al là công tử chính hiệu, vô cùng lịch lãm, đi đến đâu cũng được chào đón, tên tuổi ngời ngời. Thi thoảng Al lại kéo Strike đi cùng, khiến cho hắn cũng được lây cái vẻ đặc quyền đó. Cặp mắt của Jonny Rokeby rành rành trên gương mặt dài của Al. Người bồi bàn vội lí nhí xin lỗi rồi lui ra.

“Anh đang cố khiêu khích họ hả?” Al hỏi, nhìn về phía bàn tiệc của nhà xuất bản.

“Ăn thua gì,” Strike đáp, mỉm cười, nhấp whisky và ngắm Daniel Chard đọc diễn văn tán dương Pinkelman, đúng kiểu màu mè long trọng. Thiệp và quà được mang ra từ dưới bàn. Khách dự tiệc vừa mỉm cười nhìn ông nhà văn, vừa hồi hộp liếc về phía gã tóc đen, to con đang nhìn họ chằm chằm từ phía quầy bar. Chỉ có Michael Fancourt là không nhìn quanh quất. Hoặc ông ta không hề biết tay thám tử có mặt ở đó, hoặc thấy chẳng hề hấn gì.

Khi món khai vị được dọn ra, Jerry Waldegrave đứng dậy, rời bàn và tiến ra phía quầy bar. Nina và Elizabeth dõi mắt theo. Waldegrave đi thẳng đến nhà vệ sinh, chỉ gật đầu với Strike. Nhưng lúc trở ra ông ta dừng lại. “Không nghĩ sẽ gặp anh ở đây.”

“Vậy sao?” Strike đáp.

“Ừ,” Waldegrave nói. “Anh đang… ờ… làm cho người ta thấy khó chịu.”

“Biết làm sao được,” Strike nói.

“Anh có thể thôi trò nhìn chằm chằm đi.”

“Đây là em trai tôi, Al,” Strike làm ngơ trước đề nghị của Waldegrave.

Al mỉm cười, đưa tay ra. Waldegrave bắt tay cậu ta, bối rối ra mặt.

“Anh đang làm Daniel bực mình,” Waldegrave nói tiếp với Strike, nhìn thẳng vào mắt tên thám tử.

“Thật đáng tiếc,” Strike đáp.

Ông biên tập đưa tay vuốt mớ tóc rối.

“Thôi thì tùy anh vậy.”

“Tôi thấy ngạc nhiên là ông quan tâm đến cảm giác của Daniel Chard.”

“Thực ra là không,” Waldegrave đáp, “nhưng mỗi khi bực mình ông ta lại khiến nhiều người khổ sở. Tôi muốn tối nay thật suôn sẻ cho Pinkelman. Tôi không hiểu anh đến đây làm gì.”

“Để giao một thứ,” Strike đáp.

Hắn rút ra một phong bì trắng từ túi áo trong.

“Cái gì đây?”

“Của ông đó,” Strike đáp.

Waldegrave nhận lấy, vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.

“Có chuyện này ông cũng nên biết,” Strike nói, tiến lại gần ông biên tập còn đang sửng sốt. Quầy bar rất ồn ào. “Fancourt mắc quai bị, ông biết không, trước khi bà vợ chết.”

“Cái gì?” Waldegrave đáp, sững sờ.

“Chưa bao giờ có con cái gì cả. Tôi chắc là ông ấy vô sinh. Tôi nghĩ ông muốn biết chuyện đó.”

Waldegrave nhìn hắn, mở miệng, nhưng rồi không biết nói gì. Ông ta bỏ đi, vẫn cầm theo cái phong bì trắng.

“Cái gì vậy?” Al hỏi.

“Kế hoạch A,” Strike đáp. “Để xem sao.”

Waldegrave ngồi lại chỗ cũ ở bàn tiệc của Roper Chard. Bóng ông ta phản chiếu trong khung cửa tối đen bên cạnh. Ông biên tập mở phong bì, ngỡ ngàng lấy ra một cái phong bì nữa bên trong. Trên đó có một cái tên viết tay. Ông ta ngước nhìn Strike. Hắn nhướng mày đáp lại.

Jerry Waldegrave hơi chần chừ, rồi quay sang Elizabeth Tassel và đưa cái phong bì cho bà ta. Tassel đọc chữ viết trên đó, nhăn mặt nhíu mày. Mắt bà ta đảo đến mắt Strike. Hắn mỉm cười, nâng ly lên đáp lễ.

Dường như trong giây lát bà ta không biết phải làm gì; thế rồi Tassel huých khuỷu tay vào cô gái ngồi cạnh đó, chuyền cái phong bì đi.

Phong bì được chuyển đi dọc bàn, rồi qua phía bên kia, vào tay Michael Fancourt.

“Được rồi,” Strike nói. “Al, anh đi ra vườn làm một điếu. Chú cứ ở đây, nhớ bật điện thoại.”

“Họ không cho dùng di động…”

Nhưng bắt gặp vẻ mặt Strike, Al vội vã sửa lời.

“Rõ rồi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.