Con tằm

46


Leander vẫy vùng, quanh chàng sóng cuộn,
Sóng kéo chàng về tận đáy bể, nơi chàng thấy
Ngọc ngà rơi rắc tựa mưa tuôn…

Christopher Marlowe
Hero and Leander

Đêm đó Strike thấy vô cùng biết ơn thứ rượu mạnh rẻ tiền ở nhà Kent và cô trợ lý của mình. Robin đã vừa thân thiện lại vừa sáng suốt với đối tượng phỏng vấn. Nửa tiếng đồng hồ sau đó, hắn chia tay Robin sau khi cảm ơn cô rối rít. Robin về nhà, nơi có Matthew đang chờ, trong tâm trạng phấn khích và thỏa mãn. Cô thấy giả thuyết của Strike về hung thủ giết Quine giờ đây cũng dễ chấp nhận hơn trước. Một phần vì Kathryn Kent đã không nói ra bất cứ điều gì mâu thuẫn với giả thuyết ấy, nhưng chủ yếu là vì sau buổi phỏng vấn chung đó, cô thấy đặc biệt quý ông sếp.

Strike trở về căn hộ gác xép trong tâm trạng ít hồ hởi hơn. Đêm đó hắn không uống gì khác ngoài trà. Hắn càng tin mạnh mẽ hơn vào giả thuyết của mình, nhưng tất cả bằng chứng hiện có được vẫn chỉ là cuộn băng máy chữ: sẽ không đủ sức lật ngược hồ sơ cảnh sát về Leonora.

Sương giá xuất hiện sau đêm thứ Bảy và Chủ Nhật. Nhưng ban ngày, những tia nắng mặt trời vẫn đâm xuyên qua lớp mây dày. Mưa khiến cho chỗ tuyết đọng trên máng xối đổ xuống như đá bào. Strike ngồi trong nhà suy tư, hết đi xuống văn phòng lại trở lên căn hộ. Hắn lờ đi mấy cuộc gọi của Nina Lascelles, từ chối lời mời ăn tối ở Nick và Ilsa, viện cớ bận xử lý giấy tờ nhưng thực ra chỉ muốn ở một mình, để không phải nói chuyện về vụ án của Quine với ai khác.

Strike biết rằng hắn đang làm đúng đạo đức nghề nghiệp, thứ chuẩn mực đã không còn giá trị khi hắn rời khỏi Cục điều tra đặc biệt. Mặc dù có thể tùy tiện nói chuyện với bất cứ ai về những nghi ngờ của mình, hắn vẫn quyết bảo mật. Một phần là do thói quen lâu năm, nhưng chủ yếu là vì (nghe thật nực cười), hắn không muốn hung thủ biết hắn đang nghĩ gì, đang làm gì. Strike thấy rằng cách an toàn nhất để đảm bảo bí mật thông tin là đừng nói với ai cả.

Thứ Hai, hắn lại tiếp ông sếp kiêm nhân tình của cô Brocklehurst lang chạ. Đại gia này thích tự làm khổ mình đến độ muốn biết liệu cô ta còn có một người tình thứ ba ở đâu chăng. Đại gia đang vô cùng nghi ngờ. Strike ngồi nghe ông ta nói mà cứ nghĩ đến Dave Polworth đang làm gì. Giờ đây Polworth dường như là hi vọng cuối cùng của hắn. Những nỗ lực của Robin vẫn công cốc, mặc dù cô đã bỏ ra hàng giờ đồng hồ cố lấy bằng chứng mà hắn nhờ.

Sáu giờ rưỡi tối hôm đó, khi hắn đang ngồi trong căn hộ xem dự báo thời tiết – (từ đây đến cuối tuần lại sắp có đợt rét mới) thì điện thoại đổ chuông.

“Biết gì không hả Diddy?” Giọng Polworth vang lên, đường dây đứt quãng.

“Mày giỡn sao,” Strike đáp, lồng ngực hắn muốn thắt lại vì hồi hộp.

“Mò được nguyên rổ, bồ tèo à.”

“Trời đất,” Strike thì thào.

Chính hắn đã nghĩ ra giả thuyết đó, nhưng giờ đây hắn thấy sửng sốt, như thể Polworth đã tự đi tìm bằng chứng.

“Gói hết lại đây rồi, đợi mày nữa thôi.”

“Sáng sớm mai tao sẽ gởi người xuống lấy…”

“Còn tao về nhà tắm một phát đây,” Polworth đáp.

“Mồi ơi, mày đúng là…”

“Tao biết rồi. Từ từ hẵng nói chuyện công xá. Đang cóng cả người Diddy à, tao đi về đây.”

Strike gọi Robin báo tin. Cô phấn khởi không thua gì hắn.

“Được rồi, để ngày mai!” cô nói, đầy quyết tâm. “Ngày mai tôi sẽ lấy cho bằng được, tôi sẽ…”

“Đừng có sơ ý,” Strike nói át đi. “Có phải thi đua gì đâu hả.”

Đêm đó hắn gần như không chợp mắt.

Mãi đến một giờ chiều Robin mới vào văn phòng, nhưng khi hắn nghe tiếng đập cửa gương, rồi giọng cô gọi, hắn biết ngay.

“Cô chưa…?”

“Rồi,” Robin hổn hển.

Nhìn động tác, cô thoáng tưởng hắn sẽ ôm chầm lấy cô mừng rỡ, tức là vượt quá cái giới hạn mà xưa nay hắn vẫn giữ. Nhưng hóa ra hắn chỉ chồm người về trước để chụp lấy điện thoại.

“Tôi gọi cho Anstis đây. Như vậy là mình đã làm được rồi, Robin à.”

“Cormoran này, tôi nghĩ…” Robin bắt đầu nói nhưng hắn không kịp nghe. Hắn đã vội chạy vào văn phòng riêng, đóng cửa lại.

Robin ngồi xuống bên máy tính, thấy hơi khó chịu. Giọng Strike nghe không rõ, cứ văng vẳng từ bên trong. Cô sốt ruột đứng dậy đi vệ sinh. Khi rửa tay, Robin nhìn vào tấm gương nứt nẻ lốm đốm trên chậu rửa, nhận ra mái tóc vàng óng bất tiện của mình. Vào đến văn phòng, cô ngồi xuống, không thể tập trung làm gì khác. Robin để ý thấy đèn trên cây thông Noel vẫn còn tắt. Vậy là cô bật đèn, rồi ngồi đợi, lơ đãng cắn móng tay, thói quen tưởng đã bỏ từ mấy năm nay.

Hai mươi phút sau, Strike bước ra. Hắn cau có, gương mặt nhăn nhó xấu xí.

“NGU NHƯ BÒ!” hắn mở miệng.

“Ôi không!” Robin há hốc.

“Không thèm tin,” Strike nói, tức tối đến không thể ngồi xuống, chỉ biết cà nhắc đi lại trong phòng. “Anh ta đem miếng giẻ rách dính máu trong hầm đi xét nghiệm, trên đó có máu Quine – làm như ghê gớm lắm, có khi ông ấy bị đứt tay cả mấy tháng trước. Anh ta mê mẩn cái giả thuyết khốn nạn của mình…”

“Anh có nói là chỉ cần anh ta ra lệnh soát…”

“ĐỒ CON BÒ!” Strike gào lên, đấm một phát vào tủ sắt đựng hồ sơ khiến cái tủ rung lên. Robin giật bắn cả người.

“Nhưng anh ta không thể phủ nhận… một khi đã có kết quả pháp y…”

“Nhưng vấn đề là ở chỗ đó chứ Robin!” hắn nói, quay sang tấn công cô. “Nếu không có lệnh soát trước khi có kết quả pháp y thì có khi chẳng còn gì để mà soát!”

“Nhưng anh có nói gì về cái máy chữ không?”

“Nếu mỗi chuyện cái máy chữ ở đó vẫn không khiến con bò hiểu ra vấn đề…”

Robin không dám gợi ý gì nữa, chỉ nhìn hắn đi lại bồn chồn, chân mày nhíu lại. Cô không dám nói ra việc đang khiến mình lo lắng.

“Thôi dẹp,” Strike gào lên, lúc nãy hắn đã đi ngang bàn của Robin tổng cộng được sáu lần. “Được rồi, đã vậy thì phải dùng liệu pháp sốc. Không còn cách nào khác, Al,” hắn lẩm bẩm, rút điện thoại ra, “và Nick.”

“Nick nào vậy?” Robin hỏi, cố theo kịp suy nghĩ của hắn.

“Chồng của luật sư của Leonora,” Strike đáp, bấm nút trên điện thoại. “Bạn cũ của tôi… chuyên gia về tiêu hóa…”

Hắn quay lại trong văn phòng riêng rồi đóng sầm cửa lại.

Không còn gì để làm, Robin đổ nước vào ấm, trống ngực cô đập thình thịch. Cô pha trà cho cả hai rồi ngồi đợi. Hai tách trà nguội đi, chẳng ai đụng vào.

Mười lăm phút sau Strike trở ra, trông hắn có vẻ bình tĩnh hơn.

“Được rồi,” hắn nói, chộp lấy tách trà làm luôn một hớp. “Tôi đã tính được một kế, tôi cần cô giúp. Cô làm được không?”

“Đương nhiên rồi!” Robin đáp ngay.

Hắn mô tả chính xác việc muốn làm. Một kế hoạch táo bạo, cần khá nhiều may mắn.

“Sao?” Strike hỏi cô.

“Không thành vấn đề,” Robin đáp.

“Có thể sẽ không cần đến cô.”

“Đúng thế.”

“Nhưng mặt khác, có khi cô lại đóng vai trò quyết định.”

“Đúng vậy,” Robin đáp.

“Cô chắc làm được chứ?” Strike hỏi, quan sát cô thật kỹ. “Không thành vấn đề,” Robin trả lời. “Tôi muốn làm mà, tôi thực sự muốn làm… chỉ là,” cô ngập ngừng, “Tôi nghĩ có…”

“Gì kia?” Strike hỏi lại ngay.

“Tôi nghĩ có khi tôi nên tập trước một lần,” Robin nói.

“Ờ,” Strike đáp, nhìn cô. “Ừ vậy cũng được. Từ đây đến thứ Năm. Để tôi xem lại ngày…”

Hắn biến mất vào văn phòng bên trong lần thứ ba. Robin trở lại bàn máy tính.

Cô rất muốn tham gia vào kế hoạch bắt hung thủ giết Owen, nhưng trước khi Strike hỏi lại, Robin vốn định nói rằng: “Tôi nghĩ có người trông thấy tôi.” Cô nuốt câu ấy vào phút chót.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.