Con tằm

45


Ngươi không hiểu câu đùa ấy, chuyện con tằm ấy sao?

John Webster
The White Devil

Cả nhà riêng của Quine và nhà trên phố Talgarth vẫn tiếp tục bị lục soát tìm bằng chứng. Leonora vẫn còn ở nhà tù Holloway. Một màn chờ đợi dai dẳng.

Strike đã quen với việc đứng hàng tiếng đồng hồ trong giá lạnh, quan sát những khung cửa sổ tối dần, dõi theo những người lạ không nhận rõ mặt. Hắn đã quen với chuông điện thoại reo mãi không hồi đáp, những cánh cửa im lìm, những gương mặt ngơ ngác, những người qua đường vô ý. Hắn cũng quen với việc ép mình ngồi yên mặc dù không hề muốn. Nhưng lần này có sự khác biệt, dường như bên tai hắn luôn có một tiếng than thở, bồn chồn lo lắng.

Phải biết giữ khoảng cách mà sống, nhưng lúc nào cũng sẽ có người thực sự khiến ta mủi lòng, những bất công khiến ta phải day dứt. Leonora ngồi tù, mặt trắng bệch, nức nở, đứa con gái không hiểu gì, yếu đuối, mất cả cha lẫn mẹ. Robin đã dán bức tranh Orlando vẽ ngay trên bàn làm việc. Chú chim ức đỏ vui vẻ dõi theo tay thám tử và cô trợ lý khi họ bận rộn với những ca khác, như chỉ để nhắc rằng một cô gái tóc xoăn ở Ladbroke Grove vẫn đang chờ mẹ về nhà.

Ít ra Robin vẫn đang cố làm một việc có ích, mặc dù cô cảm thấy mình đang khiến Strike thất vọng. Hai ngày rồi cô trở về văn phòng tay không, túi đựng chứng cứ vẫn trống trơn. Tay thám tử đã căn dặn cô phải hết sức cẩn thận, hễ có động tĩnh gì cho thấy có người để ý thì cô phải rút ngay. Strike không muốn nói thẳng là gương mặt cô rất dễ nhớ, ngay cả khi đã tóm hết mớ tóc hung vàng vào chiếc mũ nồi len. Robin thực rất xinh.

“Tôi thấy không cần phải cẩn thận quá như vậy,” cô nói, sau khi đã làm đúng y lời hắn dặn.

“Cô đừng quên mình đang phải đối mặt với thể loại nào, Robin,” hắn nạt lại, lo lắng trong bụng. “Quine đâu có tự mình moi ruột được.”

Nỗi sợ hãi của Strike có phần mơ hồ đến lạ lùng. Đương nhiên hắn lo là sát thủ sẽ thoát tội, ngại rằng sẽ có những lỗ hổng lồ lộ trong cái mạng nhện lập luận mong manh mà hắn đang gầy dựng, một lập luận mà đến giờ vẫn chủ yếu hình thành từ trí tưởng tượng, cố tái hiện lại những việc đã xảy ra. Hắn vẫn cần có bằng chứng cụ thể, nếu không phía cảnh sát và luật sư bên bị sẽ đập tan cái lập luận ấy. Nhưng hắn cũng có những mối lo khác.

Mặc dù rất ghét biệt danh Bob bí hiểm mà Anstis đã đặt, Strike giờ đây cảm nhận được một mối đe dọa đang rình rập, cảm giác ấy cũng mạnh mẽ như lúc chiếc xe tăng Viking sắp nổ quanh hắn. Trực giác, như người ta thường gọi. Nhưng Strike biết rằng đó còn là khả năng nhận biết những dấu hiệu khó thấy, khả năng nối kết những chấm rời trong tiềm thức. Một bức chân dung rõ ràng của sát thủ đang dần hiện ra giữa mớ bằng chứng rời rạc. Hình ảnh ấy sắc nét, đáng sợ: một trường hợp ám ảnh, đầy cuồng nộ bạo lực; một bộ óc xuất chúng, có khả năng tính toán tinh vi nhưng vô cùng bệnh hoạn.

Hắn càng dai dẳng lảng vảng quanh đó, càng tiến lại gần, càng hỏi những câu gai góc, thì sát thủ càng dễ chột dạ. Strike tự tin vào khả năng nhận biết và đẩy lùi đòn tấn công của chính mình. Nhưng hắn không thể bình thản mà mường tượng ra đầu óc bệnh hoạn ấy sẽ phản đòn như thế nào khi bị đe dọa, nhất là đối với một kẻ vốn mê những trò tàn độc kiểu thời Trung cổ.

Hai ngày nghỉ phép của Polworth đến rồi đi mà không có kết quả gì.

“Đừng bỏ cuộc chứ Diddy,” cậu bạn nói với Strike trên điện thoại. Với tính cách của Polworth, việc chưa thành dường như càng trở nên hấp dẫn hơn chứ không hề làm anh chàng nản chí. “Thứ Hai tới tao sẽ cáo ốm ở công ty. Rồi làm một cú nữa xem sao.”

“Tao không thể nhờ mày làm vậy được,” Strike lẩm bẩm, thấy bất lực. “Nội chuyện lái xe…”

“Tao tự nguyện mà, cái thằng xi cà que vô ơn kia.”

“Penny sẽ giết mày mất. Còn vụ mua sắm Giáng Sinh thì sao?”

“Còn cơ hội qua mặt cảnh sát thủ đô của tao thì sao?” Polworth bật lại. Anh chàng từ lâu đã không ưa đô thủ đô Anh quốc lẫn dân tình ở đó.

“Mày đúng là bạn tốt, Mồi à,” Strike đáp.

Tắt máy xong, hắn thấy Robin đang tủm tỉm.

“Chuyện gì buồn cười hả?”

“Mồi,” cô nói. Nghe như kiểu dân trường tư, chẳng giống gì với Strike cả.

“Không phải như cô nghĩ đâu,” Strike đáp. Hắn còn đang kể dở chuyện Dave Polworth và con cá mập thì điện thoại lại đổ chuông: số lạ. Hắn cầm máy.

“Phải Cameron… ơ… Strike đó không?”

“Nghe đây.”

“Jude Graham đây. Hàng xóm của Kath Kent. Nó về rồi,” một giọng nữ hồ hởi.

“Tin tốt đấy,” Strike nói, đưa ngón tay cái ra dấu cho Robin.

“Ừa, về hồi sáng. Có bạn ở cùng. Tôi có hỏi đi đâu vậy nhưng nó không trả lời,” bà hàng xóm tiếp.

Strike nhớ rằng Jude Graham tưởng hắn là nhà báo.

“Bạn trai hay gái vậy?”

“Gái,” bà ta đáp, vẻ tiếc rẻ. “Một con nhỏ cao gầy gầy, tóc đen, suốt ngày bám theo Kath.”

“Thông tin rất có ích, bà Graham à,” Strike đáp. “Tôi sẽ… ờ… gởi chút ít qua cửa, phiền bà quá.”

“Được rồi,” bà hàng xóm vui vẻ. “Cảm ơn chú.” Rồi bà ta dập máy.

“Kathryn Kent đã về nhà,” Strike kể cho Robin. “Nghe như có Pippa Midgley ở cùng.”

“Ồ,” Robin nói, cố nhịn cười. “Tôi… đoán, chắc là anh đang ân hận vụ dằn mặt cô ấy hôm trước?”

Strike cười rầu.

“Hai người đó sẽ không chịu nói năng gì với tôi,” hắn nói.

“Đúng thế,” Robin đồng ý. “Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Thì thôi vậy, Leonora còn đang ngồi tù.”

“Nếu anh nói ra hết giả thuyết của anh, có khi họ sẽ hợp tác,” Robin gợi ý.

Strike vuốt cằm, nhìn Robin mà như không thấy cô.

“Tôi không nói được,” cuối cùng hắn đáp. “Nếu chuyện tôi đang rình mò chỗ đó bị lộ ra thì hên lắm tôi mới tránh được một nhát ngay trong đêm.”

“Anh nói nghiêm túc đấy chứ?”

“Robin,” Strike đáp, hơi mệt mỏi. “Phải nhớ là Quine đã bị trói lại và moi sạch ruột.”

Hắn ngồi lên tay ghế sofa, tay ghế không kêu chút chít như lúc ngồi lên mặt nệm nhưng vẫn oằn xuống dưới sức nặng của hắn. Strike nói:

“Pippa Midgley có vẻ thích cô.”

“Vậy để tôi đi gặp họ,” Robin nói ngay lập tức.

“Không đi một mình được,” hắn tiếp, “nhưng nếu suôn sẻ thì cô có thể kéo theo tôi vào nhỉ? Tối nay thì sao?”

“Xong ngay!” cô đáp, hớn hở ra mặt.

Chẳng phải cô với Matthew đã đồng ý rồi đó sao? Đây là lần đầu tiên cô thử thách anh ấy, nhưng Robin tự tin bước đến điện thoại. Khi cô nói với Matthew rằng cô không biết mấy giờ tối nay mới về tới nhà, phản ứng của anh ấy không thể gọi là nhiệt tình được. Nhưng Matthew chấp nhận mà không đôi co.

Vậy là, bảy giờ tối hôm đó, sau khi đã bàn bạc kỹ những chiến thuật sẽ dùng, Strike và Robin lần lượt đi ra ngoài trong trời đêm lạnh cóng, đến thẳng chung cư Stafford Cripps House. Robin đi trước Strike mười phút.

Một đám choai choai đứng trong sân bê tông trước khu chung cư. Chúng không nể nang để Robin đi qua như với Strike hai tuần trước đó. Một đứa nhảy giật lùi ra trước khi cô đến gần cầu thang bên trong chung cư. Kẻ quấy rối rủ cô đi chơi, rồi khen cô rất xinh. Đáp lại sự im lặng của Robin, thằng nhóc bắt đầu cười giễu còn đám ở trong bóng tối thì vừa hô hố trêu vừa bình phẩm vòng ba của cô. Khi cả hai bước lên cầu thang bê tông, tiếng cười cứ vọng ra nghe rất lạ lùng. Cô nghĩ thằng nhóc cùng lắm là mười bảy tuổi.

“Tôi phải đi lên gác,” cô cứng giọng nói khi nó õng ẹo làm trò trên cầu thang mua vui cho đám bạn. Mồ hôi bắt đầu tứa ra trên da đầu Robin. Nó chỉ là một đứa trẻ, cô tự nhủ. Strike đang ở ngay sau lưng mình. Suy nghĩ đó khiến cô can đảm hơn. “Làm ơn tránh ra,” cô nói.

Thằng oắt con ngập ngừng, chua thêm một câu về thân hình cô rồi bước qua một bên. Robin tưởng chừng như nó sẽ chụp lấy cô khi cô bước tới, nhưng nó đã lủi ra với đám bạn. Cả lũ vẫn tiếp tục gọi cô bằng những cái tên tục tĩu khi cô bước lên cầu thang. Lên đến ban công, Robin thở phào nhẹ nhõm, không ai bám theo nữa. Cô đi men ban công về phía căn hộ của Kathryn Kent.

Đèn bên trong nhà bật sáng. Robin dừng lại một giây, sửa soạn chỉnh tề, rồi bấm chuông.

Sau vài giây cánh cửa mở hé chỉ chừng tấc rưỡi, một phụ nữ tuổi trung niên, tóc đỏ dài rối bung xuất hiện.

“Kathryn phải không?”

“Vâng?” chị ta đáp lại, ngờ vực.

“Tôi có chuyện rất quan trọng cần nói với chị,” Robin đáp. “Chị phải biết chuyện này.”

(“Đừng nói ‘Tôi cần nói chuyện với chị,’ Strike đã luyện cho cô, “cũng đừng nói ‘Tôi muốn hỏi chị vài câu’. Cô phải đặt vấn đề sao cho chị ta nghĩ đó là chuyện có lợi cho chị ta. Cố gắng nói thật nhiều trước khi nói ra cô là ai; làm ra vẻ khẩn trương, làm cho chị ta lo lắng rằng nếu để cô đi chị ta sẽ bỏ lỡ điều gì đó. Cô cố làm sao vào được trong nhà trước khi chị ta kịp suy nghĩ thấu đáo. Nhớ gọi chị ta bằng tên. Cố làm ra vẻ thân mật. Cứ nói nhiều vào.”)

“Gì kia?” Kathryn Kent hỏi.

“Tôi vào được nhà được không?” Robin hỏi. “Ngoài này lạnh lắm.”

“Cô là ai?”

“Chị cần nghe chuyện này, Kathryn à.”

“Cô là…?”

“Kath?” một giọng nói vang lên từ sau lưng Kathryn.

“Cô là nhà báo phải không?”

“Tôi là một người bạn,” Robin ứng biến, cô đã đặt ngón chân qua bậc cửa. “Tôi muốn giúp chị, Kathryn à.”

“Ê…”

Một gương mặt dài trắng trẻo quen thuộc với đôi mắt to màu nâu ló ra ngay bên cạnh mặt của Kathryn.

“Là cái người mà em kể ấy!” Pippa nói. “Cô ta làm việc với hắn…”

“Pippa,” Robin lên tiếng, mắt nhìn mắt cô gái dáng cao, “em biết là chị đứng về phía em mà – có chuyện này tôi cần nói với cả hai người, chuyện rất khẩn…”

Robin đã đưa được hai phần ba bàn chân qua bậc cửa. Cô cố gắng dùng hết sức thuyết phục, cố tỏ ra thật chân thành khi nhìn vào đôi mắt hoảng hốt của Pippa.

“Pippa, nếu không phải là chuyện quan trọng chị đã không đến đây làm gì…”.

“Để chị ta vào,” Pippa nói với Kathryn. Giọng cô ta hoảng sợ.

Lối vào nhà chật chội, treo đầy áo khoác. Kathryn dẫn Robin vào một phòng khách nhỏ, đèn mờ, tường sơn màu hoa mộc lan. Cửa sổ phòng treo rèm nâu, vải rèm mỏng đến nỗi ánh đèn từ những tòa nhà đối diện và xe cộ từ xa vẫn xuyên qua được. Trên ghế sofa có một chiếc chăn phủ màu cam, trông bân bẩn. Ghế sofa đặt trên tấm thảm có hoa văn trừu tượng uốn lượn. Trên chiếc bàn nước bằng gỗ thông rẻ tiền là phần cơm Tàu ăn thừa. Trong góc phòng đặt chiếc bàn để máy tính xập xệ, bên trên có laptop. Dường như trước đó hai người đang cùng nhau trang trí một cây thông Noel giả nho nhỏ. Tự dưng Robin thấy day dứt, nhói lòng. Một dây đèn nằm dưới nền nhà, mấy thứ đồ trang trí vương vãi trên chiếc ghế tựa duy nhất trong phòng, có một chiếc đĩa sứ ghi chữ Nhà văn nổi tiếng trong tương lai!

“Cô muốn gì?” Kathryn Kent cất giọng hỏi, hai tay vòng lại trước ngực.

Chị ta nhìn Robin, cặp mắt hung dữ, ti hí.

“Tôi ngồi xuống được không?” Robin đáp rồi ngồi xuống mà không đợi Kathryn trả lời. (“Cứ thật tự nhiên, miễn là không thô lỗ, làm vậy sẽ khiến chị ta khó đuổi cô đi hơn,” Strike đã dặn.)

“Cô muốn gì?” Kathryn lặp lại.

Pippa đứng bên cửa sổ, nhìn Robin chằm chằm. Robin thấy cô gái đang máy mó một món đồ trang trí: một con chuột mặc đồ ông già Noel.

“Chị biết chuyện Leonora Quine đã bị bắt vì tội giết người chưa?” Robin hỏi.

“Đương nhiên là biết. Chính tôi,” Kathryn chỉ tay vào bộ ngực đồ sộ của mình, “tìm ra tờ hóa đơn thẻ Visa có ghi chi tiết mua dây thừng, áo choàng burqa và đồ bảo hộ.”

“Vâng,” Robin nói. “Tôi có biết.”

“Dây thừng và áo burqa!” Kathryn Kent thốt lên. “Ai mà ngờ được? Chừng đó năm ông ấy cứ nghĩ bà ta là cái thứ bò cái quê mùa nhếch nhác, củ mỉ cù mì… giờ thì trắng mắt ra rồi đó!”

“Vâng,”Robin đáp. “Tôi biết là sự tình trông có vẻ vậy.”

“Ý cô là sao, trông có vẻ…?”

“Kathryn, tôi đến đây để cảnh báo chị: họ không nghĩ bà ấy là thủ phạm đâu.”

(“Đừng nói gì cụ thể. Cố làm sao đừng nhắc đến hai chữ cảnh sát, đừng nói ra điều gì có thể kiểm chứng được, cứ nói chuyện thật mơ hồ,” Strike đã dặn trước cô.)

“Ý cô là sao?” Kathryn lặp lại, gay gắt. “Cảnh sát không…?”

“Mà thực ra chính chị cũng có thể đã dùng được thẻ đó, chị có rất nhiều cơ hội để chép lại số thẻ…”

Kathryn đảo mắt từ Robin đến Pippa, vẫn còn nắm chặt con chuột mặc đồ ông già Noel, mặt trắng bệch.

“Nhưng Strike không nghĩ chị là thủ phạm,” Robin nói.

“Ai kia?” Kathryn hỏi. Trông chị ta có vẻ bối rối, hoảng hốt, không suy nghĩ mạch lạc được.

“Là thằng cha sếp của chị ta,” Pippa thầm thì như nhắc tuồng.

“Là hắn!” Kathryn thốt lên, tấn công Robin trở lại. “Hắn làm cho Leonora!”

“Anh ấy không nghĩ chị là thủ phạm,” Robin lặp lại, “ngay cả với tờ hóa đơn thẻ tín dụng – chuyện chị có được tờ giấy đó. Ý tôi là, mặc dù trông rất đáng ngờ, anh ấy tin chắc rằng chị chỉ tình cờ…”

“Con bé đưa cho tôi!” Kathryn Kent thốt lên, huơ tay loạn xạ. “Con gái ông ấy – chính nó đưa cho tôi, cả mấy tuần tôi còn không xem đằng sau có gì, chẳng nghĩ gì cả. Tôi đã cố tử tế, nhận mấy bức tranh vớ va vớ vẩn của nó, rồi cứ phải giả vờ như đẹp lắm – Tôi đã rất tử tế!”

“Tôi hiểu,” Robin đáp. “Tụi tôi tin chị mà, Kathryn, tôi nói danh dự đấy. Strike muốn tìm ra sát thủ thực sự, anh ấy không như bên cảnh sát (“cứ nói bóng gió, đừng khẳng định gì cả.”) “Anh ấy không làm cái chuyện là túm ngay lấy người phụ nữ tiếp theo đã từng… chị hiểu đó…”

Mấy chữ trói Quine lại như lơ lửng trong không khí, không được nói ra.

Pippa quả là dễ đối phó hơn Kathryn. Cô ta tin ngay, hoảng hốt, nhìn sang Kathryn dường như đang sôi tiết.

“Biết đâu tôi chẳng quan tâm ai giết ông ấy!” Kathryn gầm lên, răng nghiến ken két.

“Nhưng hẳn chị không muốn bị bắt…?”

“Chỉ có mỗi cô nói họ đang dò đến tôi! Đài báo có nói gì đâu!”

“Thì… đương nhiên họ sẽ không nói gì, chứ sao?” Robin nhẹ nhàng nói. “Cảnh sát đâu có tổ chức họp báo để công bố là có lẽ họ vừa bắt nhầm…”

“Ai đứng cái thẻ tín dụng đó? Chính bà ấy.”

“Thực ra chỉ mỗi Quine thường dùng thẻ,” Robin nói, “còn vợ ông ấy không phải là người duy nhất tiếp cận được cái thẻ đó.”

“Làm sao cô biết bên cảnh sát đang nghĩ gì, làm sao cô biết hơn tôi?”

“Strike quen biết với cảnh sát thủ đô,” Robin bình thản đáp. “Anh ấy từng chiến đấu ở Afghanistan với sĩ quan điều tra Richard Anstis.”

Tên của người đã từng hỏi cung Kathryn có vẻ như cũng có trọng lượng. Chị ta lại liếc Pippa.

“Tại sao cô nói chuyện này với tôi?” Kathryn hỏi gặng.

“Vì tụi tôi không muốn phải thấy thêm một phụ nữ vô tội bị bắt,” Robin đáp, “vì tụi tôi nghĩ rằng cảnh sát đang mất thì giờ dò xét lầm người, và còn bởi vì,” (“thêm vào chút tư lợi khi con mồi đã cắn câu, như vậy nghe mới dễ tin”) “đương nhiên,” Robin tiếp, tỏ vẻ lúng túng, “sẽ có lợi cho cả Cormoran nếu anh ấy bắt được hung thủ thật sự. Một lần nữa.” cô bồi thêm.

“Ra thế” Kathryn đáp, gật đầu giận dữ, “chứ còn gì nữa? Anh ta thèm tiếng tăm mà.”

Một người từng cặp với Owen Quine hai năm sẽ chẳng bao giờ tin có người không thèm tiếng tăm.

“Kathryn à, tụi tôi chỉ muốn cảnh báo chị,” Robin đáp, “và nhờ chị giúp đỡ. Nhưng đương nhiên, nếu chị không muốn…” Robin dợm người đứng dậy.

(“Một khi đã trưng hết ra cho chị ta, cứ làm như mình không cần chị ta nữa. Nếu chị ta bắt đầu nắm níu cô thì có nghĩa là cô đã thành công.”)

“Tôi đã nói với bên cảnh sát tất cả những gì tôi biết,” Kathryn nói, trông lo lắng khi thấy Robin lại đứng dậy. Robin cao hơn hẳn chị ta. “Tôi đâu còn gì nữa để nói.”

“À, tụi tôi cho là họ đã không hỏi đúng chỗ,” Robin nói, ngồi xuống ghế sofa trở lại. “Chị là một nhà văn,” cô đổi bài, không dùng chiêu Strike đã dọn sẵn nữa. Robin hướng mắt về phía chiếc laptop trong góc. “Chị có óc quan sát. Chị hiểu ông ấy, hiểu tác phẩm của ông ấy hơn ai hết.”

Đòn tâng bốc bất ngờ khiến cơn thịnh nộ Kathryn chuẩn bị giáng xuống Robin bị dập tắt ngay trong cuống họng (chị ta đã mở sẵn miệng, chuẩn bị rủa).

“Vậy thì sao?” Kathryn đáp. Vẻ hung hăng giờ đây hơi bị giả tạo. “Cô muốn biết gì?”

“Chị có thể cho Strike vào nhà, nghe những gì chị sắp nói được không? Anh ấy sẽ không vào nếu chị không đồng ý,” Robin động viên chị ta (sếp của Robin chưa hề cho phép cô nói thế). “Anh ấy tôn trọng quyền từ chối của chị.” (Strike cũng chưa từng tuyên bố như vậy.) “Anh ấy muốn nghe chính lời chị nói.”

“Tôi không biết còn nói được chuyện gì nữa,” Kathryn đáp, vòng tay trước ngực trở lại, nhưng không giấu nổi chút kiêu hãnh sung sướng.

“Tôi biết việc sắp nhờ chị là rất lớn,” Robin nói, “nhưng nếu chị giúp tụi tôi bắt được hung thủ thật sự, Kathryn à, chị sẽ lại lên báo, nhưng lần này là vì lý do đúng đắn.”

Lời hứa hẹn đó như nhè nhẹ đậu xuống căn phòng khách – viễn cảnh những tay phóng viên hâm mộ, háo hức phỏng vấn Kathryn, hỏi về tác phẩm của chị ta, những câu như: Chị hãy nói về tác phẩm Sự dâng hiến của Melina…

Kathryn liếc qua phía Pippa. Cô ta thốt lên:

“Thằng cha chó đẻ đó đã bắt cóc em!”

“Em tấn công anh ta trước, Pip à,” Kathryn đáp. Chị ta quay sang Robin, vẻ sốt sắng. “Tôi chưa bao giờ bảo nó làm thế. Nó… sau khi đọc những thứ ông ấy viết… tụi tôi… tụi tôi nghĩ là anh ta – sếp của cô đã được thuê để gán tội cho tụi tôi.”

“Tôi hiểu mà,” Robin nói dối. Cô thấy lời giải thích của Kathryn vô cùng méo mó và hoang tưởng, nhưng có lẽ cặp kè riết với Owen Quine con người ta cũng thành ra từa tựa như vậy.

“Nó hay sốt ruột, không suy nghĩ,” Kathryn đáp, nhìn đệ tử ruột vừa trìu mến vừa có vẻ quở trách. “Pip nóng tính lắm.”

“Tôi hiểu,” Robin vờ vịt. “Vậy tôi gọi Cormoran… gọi anh Strike được không? Nói anh ấy đến đây để gặp chị?”

Robin đã rút sẵn điện thoại ra khỏi túi, cô liếc nhìn xuống. Strike nhắn tin cho cô:

Đang ở ngoài ban công. Lạnh bỏ bà.

Cô nhắn lại:

Đợi 5 phút.

Nhưng cô chỉ cần có ba phút. Vẻ chân thành thấu hiểu của Robin đã khiến Karthyn dịu hẳn, Pippa khi nãy còn hoảng hốt giờ đã động viên chị ta mời Strike vào, xem thử sự tình tồi tệ ra sao. Đến khi hắn gõ cửa, Kathryn phăm phăm bước ra, trông bộ gần như sốt sắng.

Căn phòng dường như nhỏ lại khi Strike bước vào. Cạnh Kathryn, Strike trông như một gã khổng lồ, nam tính ngời ngời quá mức cần thiết. Khi chị ta đã dọn dẹp xong đám đồ trang trí cây thông, hắn ngồi phịch xuống chiếc ghế tựa duy nhất. Pippa lùi về cuối sofa, ngồi vắt vẻo trên tay ghế, cứ lấm lét nhìn hắn, vừa sợ sệt vừa thách thức.

“Anh uống gì không?” Kathryn hỏi Strike. Hắn mặc áo khoác dày, đôi chân đi đôi giày khủng cỡ số mười bốn đặt vuông vức trên tấm thảm hoa văn ngoằn nghoèo.

“Có tách trà thì hay quá,” hắn nói.

Chị ta bỏ ra sau nhà bếp nhỏ xíu. Thấy phải ngồi một mình với Strike và Robin, Pippa hoảng lên rồi líu ríu chạy theo Kathryn.

“Hẳn cô đã làm rất tốt,” Strike lẩm bẩm với Robin, “lại còn được mời trà nữa.”

“Chị ta rất tự hào chuyện mình là nhà văn,” Robin thì thào đáp lời, “cũng có nghĩa là chị ta có thể hiểu Quine theo cách mà người khác…”

Cả hai nín bặt vì Pippa đã quay trở lại với một hộp bánh qui rẻ tiền. Pippa ngồi lại chỗ cũ, lại lấm lét nhìn Strike, còn sợ mà cũng có phần kích thích, như lúc cô ta rúm ró trong văn phòng hắn.

“Chị thật tử tế, Kathryn à,” Strike nói, khi chị ta đặt xuống bàn chiếc khay đựng tách trà. Robin để ý thấy có một chiếc tách ghi chữ Làm thinh mà hiệu đính.

“Để xem đã,” Kent phản pháo, vòng tay trước ngực, đứng nguyên vị mà liếc xuống Strike.

“Kath, ngồi đi,” Pippa dỗ dành. Kathryn ngập ngừng ngồi xuống ghế sofa, giữa Pippa và Robin.

Ưu tiên hàng đầu của Strike là phải tiếp tục nâng niu chút lòng tin mong manh mà Robin đã gầy dựng được; không thể chơi trò tấn công trực diện ở đây. Vậy là hắn mở màn bằng một bài diễn văn, khớp với những gì Robin đã nói, bóng gió chuyện nhà chức trách đang cân nhắc lại vụ bắt giữ Leonora và những chứng cứ hiện thời. Hắn tránh nhắc đến cảnh sát, nhưng trong từng từ đều ám chỉ chuyện cảnh sát giờ đây đã bắt đầu chú ý đến Kathryn Kent. Khi hắn đang nói, tự dưng có tiếng còi hụ từ xa vọng đến, rất hợp tình hợp cảnh. Strike nhắc lại rằng hắn cảm thấy Kent hoàn toàn vô tội, nhưng hắn cũng thấy cảnh sát đã bỏ lỡ cơ hội tìm hiểu và tận dụng kiến thức của chị ta.

“Ừ, thì, có lẽ anh nói đúng,” chị ta đáp. Dưới những lời dỗ ngọt của Strike, Kathryn không hẳn là phổng mũi sung sướng, nhưng cũng bắt đầu thả lỏng. Chị ta cầm chiếc tách Keep Clam lên, ra vẻ thanh cao, “Họ chỉ chăm chăm hỏi chuyện giường chiếu của tụi tôi.”

Theo lời Anstis kể lại, như Strike còn nhớ, Kathryn thực ra đã tình nguyện khai khá nhiều thông tin về chủ đề đó chứ không hề bị ép.

“Tôi không quan tâm đến chuyện đó của chị,” Strike nói. “Rõ là ông ấy không… thôi thì nói thẳng ra… là không được thỏa mãn ở nhà.”

“Cả mấy năm rồi đâu có ngủ với vợ,” Kathryn tiếp liền. Nhớ lại những tấm hình chụp Quine bị trói lại trong phòng ngủ của Leonora, Robin cúi xuống nhìn tách trà. “Hai người đâu có gì chung. Ông ấy không nói chuyện viết lách với vợ được, Leonora đâu có quan tâm gì, một chút cũng không. Ông ấy có nói với tụi mình,” bà ta ngước nhìn Pippa đang vắt vẻo trên ghế cạnh đó, “là bà ta còn chưa bao giờ đọc kỹ sách của chồng. Ông ấy muốn có người hiểu được mình ở mức đó. Owen thực sự có thể nói chuyện văn chương với tôi.”

“Cả tôi nữa,” Pippa chen vào, ngay lập tức xổ luôn một bài: “ông ấy quan tâm về chủ đề chính trị bản sắc, anh biết đó, có thể nói chuyện với tôi hàng giờ đồng hồ, nhất là chuyện tôi sinh ra trong một giới tính…”

“À Owen từng nói với tôi là thật nhẹ nhõm khi được nói chuyện với một người thực sự hiểu tác phẩm của ông ấy,” Kathryn lớn giọng, át cả Pippa.

“Tôi cũng nghĩ thế,” Strike nói, gật đầu. “Bên cảnh sát không thèm hỏi gì đến những chuyện này, phải không?”

“À, họ hỏi tụi tôi gặp nhau ở đâu, tôi trả lời: gặp ở khóa học viết văn Owen dạy,” Kathryn nói. “Mưa dầm thấm lâu, anh biết không, ông ấy rất quan tâm đến tác phẩm của tôi…” “Tác phẩm của hai tụi tôi…” Pippa khẽ thêm vào.

Kathryn nói dông dài một hồi, Strike gật gù, ra vẻ đang chú ý theo dõi câu chuyện tình thầy trò dần dần chuyển sang một thứ tình cảm khác, nồng nhiệt hơn, Pippa dường như từng dính sát suốt quá trình chuyển biến đó, chỉ dừng lại trước phòng ngủ của Quine và Kathryn.

“Tôi viết truyện kỳ ảo có biến tấu,” Kathryn kể. Strike thấy ngạc nhiên xen lẫn chút thích thú vì tới đây chị bắt đầu nói năng giống kiểu Fancourt: dùng những cụm từ đã chuẩn bị sẵn, ngắt đoạn đủng đỉnh. Hắn thoáng tự hỏi không biết có bao nhiêu người từng ngồi một mình hàng tiếng đồng hồ viết truyện, rồi tập nói về tác phẩm của mình mỗi khi nghỉ tay uống cà phê. Rồi hắn nhớ lại Waldegrave đã nói gì về Quine, chuyện ông nhà văn thừa nhận đã tập trả lời phỏng vấn, dùng bút bi làm micro. “Đúng ra là kỳ ảo kiêm gợi tình, nhưng mà có tính nghệ thuật. Vấn đề của những nhà xuất bản truyền thống là ở đó, anh hiểu không, họ không muốn in thứ gì quá mới lạ, chỉ lo tìm những thứ phù hợp với danh mục bán hàng có sẵn. Rồi nếu ta trộn lẫn nhiều dòng sách khác nhau, nếu ta sáng tạo ra thứ gì đó hoàn toàn mới, thì họ rất e ngại… Tôi biết Liz Tassel,” Kathryn nói ra cái tên đó như người ta kể lể bệnh tình, “bà ấy nói với Quine là sách của tôi quá chuyên biệt. Nhưng đó lại chính là thế mạnh của việc tự xuất bản, sự tự do…”

“Đúng thế,” Pippa lên tiếng, vô cùng háo hức muốn dự phần, “Đúng vậy, với dòng tiểu thuyết bình dân tôi nghĩ tự xuất bản là giải pháp…”

“Nhưng tác phẩm của tôi đâu phải loại bình dân,” Kathryn nói, hơi nhướng mày, “ý tôi..”

“… nhưng Owen nói rằng với cuốn tự truyện của mình, tôi nên đi theo lối truyền thống,” Pippa nói. “Anh biết không, ông ấy thực sự quan tâm đến vấn đề bản sắc giới tính, rất muốn tìm hiểu những chuyện tôi từng trải qua. Tôi giới thiệu ông ấy với vài người chuyển giới khác, rồi ông ấy hứa sẽ nói chuyện với biên tập về tôi, vì ông ấy nghĩ rằng, nếu quảng bá đúng cách, anh biết đó, với một câu chuyện chưa bao giờ được kể…”

“Owen rất thích Sự dâng hiến của Melina, ông ấy nóng lòng được đọc lắm. Mỗi khi tôi viết xong một chương ông ấy như muốn giật lấy từ tay tôi,” Kathryn lớn giọng, “rồi ông ấy nói với tôi…”

Chị ta dừng lại đột ngột. Pippa cũng không còn vẻ khó chịu vì bị Kathryn ngắt lời nữa. Robin thấy rõ là cả hai người vừa bỗng dưng nhớ ra rằng trong suốt thời gian được Quine tán tụng, động viên, tỏ ra quan tâm, khen ngợi nọ kia, họ đã không hề hay biết rằng ông ta cũng cùng lúc vẽ ra hai nhân vật điểu tinh Harpy và con gái Epicoene vô cùng tục tĩu ấy bằng máy đánh chữ khi khuất mắt họ.

“Vậy Quine có nói chuyện với chị về việc viết lách của ông ấy không?” Strike hỏi.

“Có nói chút ít,” Kathryn Kent trả lời, giọng chùng hẳn. “Chị có biết ông ấy viết Bombyx Mori trong bao lâu không?”

“Gần như trong suốt thời gian quen tôi,” chị ta đáp.

“Quine nói gì về cuốn sách?”

Im lặng. Kathryn và Pippa nhìn nhau.

“Em đã nói với anh ta,” Pippa nói với Kathryn, liếc chằm chặp về phía Strike, “rằng mấy chỗ ông ấy kể đâu có trong sách.”

“Đúng vậy,” Kathryn nặng nhọc đáp. Chị ta lại khoanh tay trước ngực. “Owen không hề nói sẽ viết như thế.”

Như thế… Strike nhớ lại thứ chất lỏng nhừa nhựa màu nâu chảy ra từ ngực của điểu tinh Harpy. Với hắn đó là một trong những hình ảnh kinh tởm nhất trong cuốn sách. Hắn cũng nhớ rằng chị gái của Kathryn đã chết vì bệnh ung thư vú.

“Quine có nói sẽ viết như thế nào không?” Strike hỏi.

“Ông ấy nói dối,” Kathryn đáp gọn. “Nói rằng đó là một câu chuyện về hành trình của nhà văn hay gì đó nhưng toàn vờ vịt… Owen nói rằng trong sách tụi tôi là…”

“Những linh hồn lạc lối đẹp đẽ,” Pippa chen vào, dường như cụm từ đó đã gây ấn tượng sâu sắc với cô ta.

“Đúng thế,” Kathryn nặng nhọc đáp.

“Quine có đọc cho chị nghe đoạn nào không hả Kathryn?”

“Không,” chị ta đáp. “Ông ấy nói muốn cuốn sách sẽ là một…”

“Ôi, Kath,” Pippa thốt lên não nề. Kathryn giờ đã úp mặt xuống hai bàn tay.

“Đây” Robin lên tiếng, ân cần lấy khăn giấy trong giỏ xách đưa ra.

“Không,” Kathryn khàn khàn đáp, nhấc người khỏi sofa rồi biến mất ra sau bếp. Chị ta quay trở lại với một nắm giấy lau bếp.

“Ông ấy nói,” chị ta lặp lại “ông ấy muốn tạo sự ngạc nhiên. Đồ chó đẻ,” chị ta tiếp, ngồi xuống trở lại. “Chó đẻ.”

Kathryn chặm mắt rồi lắc đầu, mớ tóc dài hung đỏ lắc lư, Pippa xoa lưng chị ta.

“Pippa kể với tôi,” Strike tiếp, “rằng Quine nhét một bản thảo qua khe cửa nhà chị.”

“Đúng thế,” Kathryn đáp.

Rõ là Pippa đã thú nhận vụ bép xép này với Kathryn.

“Con mụ Jude nhà bên cạnh thấy ông ta nhét vào. Con mẻ thiệt nhiều chuyện, lúc nào tọc mạch rình mò tôi.”

Strike vừa nhét thêm hai mươi bảng qua khe bỏ thư của người hàng xóm nhiều chuyện đó, để cảm ơn bà ta đã báo với hắn động tĩnh của Kathryn. Hắn hỏi tiếp.

“Khi nào vậy?”

“Sáng sớm ngày sáu,” Kathryn đáp.

Strike dường như cảm nhận được sự căng thẳng và phấn khích nơi Robin.

“Khi đó đèn phía trước nhà chị có sáng không?”

“Đèn đó hả? Hỏng cả mấy tháng rồi.”

“Bà hàng xóm có nói gì với Quine lúc đó không?”

“Không, chỉ nhìn thấy qua cửa sổ thôi. Hình như khi đó mới hai giờ sáng, hẳn mụ ta không muốn mặc đồ ngủ mà đi ra ngoài. Nhưng mụ ta thấy Quine đi về ở đây nhiều lần rồi. Biết Quine trông… trông ra sao mà,” Kathryn nức nở, “áo… áo choàng, mũ miếc ngớ ngẩn.”

“Pippa kể là có một thư nhắn nữa,” Strike nói.

“Ừ… ‘Đã đến lúc tính sổ cho cả hai ta’,” Kathryn đáp.

“Chị còn giữ đó không?”

“Tôi đốt rồi,” Kathryn nói.

“Có ghi là gởi cho chị không? Có đề tên chị không?”

“Không,” Kathryn đáp, “chỉ có dòng chữ vậy rồi dấu nụ hôn vớ vẩn. Đồ chó đẻ.” Chị ta lại nức nở.

“Để tôi đi lấy tí cay uống nhé?” Robin bất ngờ xung phong.

“Trong bếp có một ít,” Karthyn đáp, giọng nghẹn ngào do dùng khăn giấy bụm cả mặt lại. “Pip, em đi lấy đi.”

“Chị chắc là mẩu giấy đó của ông ấy viết chứ?” Strike hỏi khi Pippa vừa chạy ra đi tìm rượu.

“Đúng thế, chữ viết tay của ông ấy mà, tôi nhận ra ngay,” Kathryn đáp.

“Chị hiểu ý câu đó là sao?”

“Tôi không biết,” Kathryn yếu ớt đáp, chùi đi dòng nước mắt vẫn còn tuôn chảy. “Tính sổ cho tôi vì ông ấy đã quạt cho bà vợ một trận? Tính sổ cho ông ấy với hết thảy… ngay cả với tôi. Đồ chó đẻ hèn nhát,” bà ta nói, vô tình chửi giống y Michael Fancourt. “Ông ấy đã có thể nói thẳng với tôi nếu không muốn… nếu ông ấy muốn chấm dứt… tại sao làm thế? Tại sao? Rồi đâu chỉ có mỗi tôi… còn Pip nữa… cứ vờ vĩnh là quan tâm, nói chuyện với nó về cuộc đời nó… nó khổ lắm rồi… Tôi biết, tự truyện của nó đâu phải văn chương đỉnh cao gì, nhưng…”

Pippa quay trở lại mang theo lỉnh kỉnh ly uống rượu kèm một chai rượu mạnh, Kathryn nín bặt.

“Tụi tôi định dành chai này lại để đốt trên bánh pudding Giáng Sinh,” Pippa nói, khéo léo bật nút chai cognac. “Của chị này, Kath.”

Kathryn cầm lấy ly rượu lớn, uống một hơi cạn sạch. Ly rượu dường như có tác dụng như mong muốn. Chị ta khụt khịt mũi, ngồi thẳng dậy. Robin chỉ lấy một chút. Strike từ chối.

“Chị đọc bản thảo khi nào?” hắn hỏi Kathryn, vừa sắp làm tiếp một ly nữa.

“Cùng ngày hôm đó, ngày chín, khi tôi về nhà lấy thêm áo quần. Tôi trực ở viện an dưỡng bên chị Angela mà… từ hôm lễ pháo hoa ông ấy không thèm nhận cuộc gọi nào của tôi cả, không ơi hỡi gì, mà tôi đã nói là Angela ốm rất nặng, còn để lại tin nhắn nữa. Rồi tôi về nhà, thấy bản thảo vương vãi khắp sàn nhà. Tôi nghĩ, phải chăng vì thế mà ông ấy không nhấc máy, vì ông ấy muốn tôi đọc bản thảo trước? Tôi đem đến viện, đọc ở đó, khi đang ngồi canh Angela.”

Robin chỉ có thể mường tượng ra cảm giác kinh khủng của Kathryn, khi chị ta ngồi cạnh người chị đang hấp hối và đọc những dòng người tình mô tả mình.

“Rồi tôi gọi cho Pip, nhỉ?” Kathryn kể tiếp; Pippa gật đầu, “… tôi kể cho nó nghe ông ấy đã làm gì. Tôi cứ gọi mãi cho Owen, nhưng ông ấy vẫn không cầm máy. Vậy là, sau khi Angela mất, tôi nghĩ, phải làm cho ra lẽ. Tôi sẽ đi gặp tận mặt.” Rượu mạnh làm gò má xanh xao của Kathryn ửng lên. “Tôi đến tận nhà nhưng khi tôi thấy bà vợ ông ấy – tôi biết ngay là bà ta nói thật. Ông ấy không có ở đó. Vậy là tôi nhờ Leonora nhắn lại với Owen rằng Angela đã mất. Owen từng gặp Angela,” Kathryn nói, gương mặt lại rúm ró. Pippa đặt ly xuống rồi choàng tay qua vai Kathryn. “Tôi tưởng ít ra Owen cũng nhận ra ông ấy đã làm gì với tôi khi tôi đang mất… khi tôi đã mất đi…”

Hơn một phút sau đó trong phòng không có tiếng động nào ngoại trừ tiếng sụt sùi thổn thức của Kathryn và tiếng hét văng vẳng của bọn choai choai dưới sân vọng lên.

“Tôi rất tiếc,” Strike nghiêm chỉnh.

“Hẳn lúc đó rất khó khăn với chị,” Robin nói.

Một thứ cảm giác thân hữu mong manh như nối kết bốn người. Ít nhất cả bốn đều đồng ý một chuyện: Owen Quine đã cư xử rất tệ bạc.

“Tôi muốn gặp chị để nhờ chị phân tích câu chữ,” Strike nói khi Kathryn đã lau khô mắt, giờ đây hai mắt chị ta sưng húp lên, chỉ còn là hai đường rãnh trên gương mặt.

“Ý anh là sao?” chị ta hỏi, nhưng Robin nghe ra trong câu hỏi ngắn gọn đó có cả chút tự hào sung sướng.

“Tôi không hiểu một vài chỗ Quine viết trong Bombyx Mori.

“Có khó gì đâu,” chị ta đáp, một lần nữa vô tình lặp lại lời Fancourt. “Có phải bút pháp tinh tế, đoạt giải gì đâu hả?”

“Tôi không biết,” Strike nói. “Có một nhân vật rất khó hiểu.”

“Vainglorious?” chị ta nói.

Hắn đã đoán là chị ta sẽ nghĩ ngay đến nhân vật đó. Fancourt rất nổi tiếng.

“Tôi nghĩ đến sát thủ Cutter.”

“Tôi không muốn nói chuyện đó,” chị ta nói, nhanh đến nỗi khiến Robin ngạc nhiên. Kathryn liếc sang Pippa. Robin nhận ra hai người biết một bí mật.

“Owen cứ giả vờ đạo đức,” Kathryn nói. “Ông ấy giả vờ là trên đời vẫn còn thứ gì đó thiêng liêng. Thế mà ông ấy lại…”

“Dường như chẳng ai muốn giải thích nhân vật Cutter với tôi cả,” Strike nói.

“Bởi vì người ta còn chút tử tế,” Kathryn đáp.

Strike nhìn Robin. Hắn đang cầu cứu cô.

“Jerry Waldegrave đã nói với Cormoran rằng ông ấy chính là sát thủ Cutter,” Robin dè dặt nói.

“Tôi rất thích Jerry Waldegrave,” giọng Kathryn thách thức.

“Chị gặp ông ấy rồi sao?” Robin hỏi.

“Owen có dẫn tôi đến dự tiệc, dịp Giáng Sinh hai năm trước,” chị ta nói. “Waldegrave cũng có ở đó. Hiền lành lắm. Hôm ấy hơi quá chén,”

“Khi đó Waldegrave cũng đã rượu chè rồi sao?” Strike chen vào.

Một lỗi sơ ý đáng tiếc; hắn động viên Robin nhảy vào vì hắn nghĩ Kathryn có vẻ thoải mái với Robin hơn. Cú chen ngang khiến Kathryn ngậm chặt miệng như cũ.

“Hôm đó có ai hay ho không?” Robin hỏi, nhấp môi chút rượu.

“Michael Fancourt có ở đó,” Kathryn nói ngay. “Người ta nói Fancourt rất kiêu căng nhưng tôi lại thấy có cảm tình.”

“Ồ… thế chị có nói chuyện với ông ấy không?”

“Owen muốn tôi tránh xa Fancourt,” chị ta kể, “nhưng tôi đi vệ sinh, rồi khi trở ra tôi nói với Fancourt là tôi mê cuốn Ngôi nhà hoang hốc lắm. Owen mà biết được hẳn tức phải biết,” giọng Kathryn hả hê đến tội nghiệp. “Lúc nào Owen cũng nói là Fancourt được khen quá lời, nhưng tôi thấy Fancourt thật tuyệt vời. Tụi tôi nói chuyện một lúc rồi có người kéo ông ấy đi, nhưng đúng vậy mà,” chị ta lặp lại, khăng khăng, như thể bóng của Owen Quine còn lảng vảng trong phòng và có thể nghe được chị ta đang khen đối thủ của mình ra sao, “với tôi ông ấy nói chuyện rất có duyên. Còn chúc tôi may mắn trong sự nghiệp viết lách,” chị ta kể nốt, lại nhấp rượu.

“Chị có nói rằng chị là bạn gái của Owen không?” Robin hỏi.

“Có,” Kathryn đáp, mỉm cười, chua chát, “rồi ông ấy cười và nói: ‘Xin thành thật chia buồn cùng cô.’ Fancourt chẳng bận tâm. Ông ấy có để ý gì đến Owen nữa đâu, tôi thấy rõ vậy. Tôi nghĩ Fancourt là một người đàn ông tử tế và một nhà văn xuất chúng. Người thành công thì hay bị ghen tị mà, phải vậy không?”

Chị ta lại rót thêm. Tửu lượng quả đáng nể. Trừ gương mặt ưng ửng, Kathryn không hề có dấu hiệu say xỉn nào cả.

“Chị có vẻ quý Jerry Waldegrave,” Robin nói, gần như lơ đãng.

“Ồ, ông ấy rất thân thiện,” Kathryn tiếp, như sẵn đà khen ngợi bất cứ người nào từng bị Quine phỉ báng. “Một người hiền lành. Nhưng mà hôm đó ông ấy say, say lắm kia. Ông ấy ngồi ở phòng bên cạnh, đến nỗi người ta phải tránh đi, cô biết không. Con mụ chó cái Tassel bảo là cứ để ông ấy ngồi một mình mà nói nhảm.”

“Tại sao cô gọi Tassel là chó cái?” Robin hỏi.

“Mụ khọm già hợm hĩnh,” Kathryn nói. “Cái kiểu bà ta nói chuyện với tôi, với tất cả mọi người. Nhưng tôi biết ngay: bà ta đang tức vì hôm ấy có cả Michael Fancourt. Owen không muốn để Jerry lăn đùng ra ghế thế kia, mặc cho mụ khọm già có nói gì, vậy là ông ấy đi xem chừng Jerry. Khi đó tôi có nói với Tassel: ‘Tôi vừa nói chuyện với Fancourt, ông ấy thật có duyên.’ Bà ta không ưa chút nào,” Kathryn nói, vẻ đắc thắng. “Không ưa chuyện ông ấy tử tế với tôi vì Fancourt cực kỳ ghét Tassel. Owen kể với tôi rằng Tassel từng yêu Fancourt nhưng không được xơ múi gì cả.”

Kathryn thích thú những chuyện ngồi lê đó, mặc dù đã cũ xừ. Ít nhất, trong đêm đó, chị ta cũng được tính như người trong cuộc.

“Bà ta ra về ngay sau khi tôi nói câu đó,” Kathryn tiếp, vẫn tự đắc. “Mụ đàn bà ghê gớm.”

“Michael Fancourt kể với tôi,” Strike cất lời, hai cặp mắt của Kathryn và Pippa ngay lập tức dán ngay vào hắn, sốt sắng muốn biết nhà văn nổi tiếng nói gì, “rằng Owen Quine và Elizabeth Tassel từng ăn nằm với nhau.”

Một thoáng im lặng sững sờ, rồi Kathryn Kent phá ra cười. Tiếng cười rú lên sướng khoái lấp đầy căn phòng.

“Owen và Elizabeth Tassel?”

“Fancourt nói vậy đấy.”

Pippa mừng ra mặt khi thấy Kathryn Kent bất ngờ vui vẻ, sung sướng đến vậy. Chị ta lăn lộn trên ghế sofa, thở hổn hển; rượu chảy cả xuống quần khi chị ta cười rũ rượi, dường như Kathryn thích thú thật sự. Pippa cũng lây cơn kích động đó, bắt đầu phá ra cười theo.

“Không bao giờ,” Kathryn thở hổn hển, “có mà… có mà trời sập…”

“Chuyện này nếu có thì cũng đã lâu lắm rồi,” Strike nói, nhưng mái tóc dài hung đỏ lắc lia lịa. Chị ta tiếp tục sặc sụa cười mà không thèm ý tứ.

“Owen và Liz… không bao giờ. Không bao giờ, không bao giờ… anh không hiểu đâu,” chị ta nói, đưa tay chặm mắt, vẫn chưa thôi cười. “Với ông ấy, Liz vô cùng gớm. Nếu có vậy, Owen đã kể với tôi… Owen tám chuyện về hết thảy đàn bà ông ấy từng ngủ cùng, có phải thứ đàn ông tử tế gì, phải không Pip? Nếu có chuyện đó, tôi đã biết… Tôi không biết Michael Fancourt nghĩ đâu ra thế. Không có đâu,” Kathryn Kent khăng khăng, thích thú vô kể.

Màn cười cợt vừa rồi khiến chị ta thả lỏng hơn nhiều. “Nhưng chị không biết nhân vật Cutter có ý nghĩa gì sao?” Robin hỏi, đặt ly brandy đã cạn xuống bàn nước, ra vẻ như chuẩn bị đi về.

“Tôi đâu có nói là không biết,” Kathryn nói, vẫn chưa lấy lại hơi từ trận cười dai dẳng đó. “Tôi biết chứ. Nhưng Owen làm vậy với Jerry thật quá tệ. Đúng là thứ đạo đức giả… Owen nói với tôi đừng kể lại với ai, thế rồi ông ấy cho hết vào Bombyx Mori…”

Robin không cần nhìn Strike cũng hiểu là nên tiếp tục im lặng, để Kathryn cứ nói. Chị ta đang có đà, còn lâng lâng từ trận cười, từ sự chú ý mà hai người dành cho mình và cả từ chút danh ăn theo, nhờ biết được những bí mật nhạy cảm về những nhân vật trong giới văn chương.

“Thôi thì,” Kathryn tiếp. “là thế này… Owen kể với tôi hôm đó khi ra về. Jerry say khướt. Anh biết vợ chồng ông ấy lục đục suốt, đã bao nhiêu năm rồi… Đêm trước đó Jerry và Fenella cãi nhau một trận tơi bời, rồi bà vợ nói rằng có khi đứa con gái không phải con Jerry. Mà là con của…” Strike biết Kathryn sẽ nói gì.

“… của Fancourt”, Kathryn tiếp, sau một giây dừng lại để tạo kịch tính. “Người lùn đầu to, đứa con mà bà vợ muốn bỏ đi vì không biết là con ai, anh hiểu không? Sát thủ Cutter bị cắm sừng…

“Rồi Owen dặn tôi phải giữ mồm giữ miệng. ‘Chuyện không có gì đáng cười cả,’ ông ấy nói, ‘Jerry rất thương con gái, thứ tốt đẹp duy nhất mà Jerry có được trên đời.’ Nhưng suốt cả chặng đường về nhà Owen cứ nói suốt. Nói mãi nói hoài về Fancourt, về chuyện ông ấy sẽ tức ra sao khi phát hiện ra mình có con gái, bởi vì Fancourt chưa bao giờ muốn có con… Vậy mà cứ đòi bảo vệ Jerry! Owen dùng bất cứ thứ gì để đá Fancourt. Bất cứ thứ gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.