Con tằm

44


Bằng hữu đồng minh rầm rập đến
Tựa mưa gió về lũ tràn lên.

Thomas Dekker
The Noble Spanish Soildier

Đêm đó Strike ngồi thật lâu trên ghế sofa trong phòng khách kiêm phòng ăn của mình. Hắn dường như không nghe cả tiếng xe cộ ầm ào trên phố Charing Cross, hay tiếng reo hò văng vẳng thi thoảng của những kẻ đi tiệc Giáng Sinh sớm. Hắn đã tháo chân giả; mặc quần đùi ngồi thật thoải mái. Mỏm chân cụt không còn bị áp lực nữa, chỗ nhoi nhói nhức buốt trên đầu gối cũng dịu đi sau hai liều thuốc giảm đau. Chỗ mì Ý ăn thừa đã kịp vón lại trên đĩa đặt cạnh hắn ở ghế sofa. Ngoài khung cửa sổ nhỏ, bầu trời đã chuyển thành thứ màu xanh sẫm thăm thẳm như nhung của đêm tối. Strike ngồi bất động, mặc dù vẫn còn tỉnh táo.

Dường như đã lâu lắm rồi kể từ lúc hắn nhìn thấy tấm hình chụp Charlotte mặc áo cưới. Cả ngày hôm nay hắn chẳng nghĩ gì đến cô ta. Phải chăng vết thương đã bắt đầu khép miệng?

Cô ta đã lấy Jago Ross, còn hắn một mình ngồi đây, ngẫm nghĩ về những tình tiết phức tạp của một vụ án mạng tinh vi, dưới bóng đèn trong căn gác lạnh lẽo. Có lẽ cuối cùng mỗi người đã ở đúng nơi mình thuộc về.

Trên bàn trước mặt hắn có túi nhựa trong đựng bằng chứng. Trong túi có cuộn băng xám đen của máy đánh chữ mà hắn đã lấy được từ Orlando, vẫn còn gói sơ sài trong bản sao bìa của cuốn Trên những phiến đá đồi bại. Hắn nhìn chằm chằm món đồ đó, cũng phải đến nửa tiếng đồng hồ, cảm thấy mình như đứa trẻ vừa tìm thấy một gói quà bí hiểm, mời gọi, món quà lớn nhất dưới gốc cây thông vào sáng ngày Giáng Sinh. Nhưng hắn không được xem, không được sờ vào đó, để tránh ảnh hưởng đến bất kỳ thứ bằng chứng pháp y nào có thể tìm được từ cuộn băng đó. Chỉ cần nghi ngờ đã có sự can thiệp là…

Hắn nhìn đồng hồ. Strike đã tự hứa là sẽ không gọi cú điện thoại đó trước chín giờ rưỡi. Để người ta còn dỗ con đi ngủ, còn an ủi vợ sau một ngày làm việc dài. Hắn cần có thời gian để giải thích cặn kẽ…

Nhưng lòng kiên nhẫn của hắn cũng có giới hạn. Hắn chật vật đứng dậy, lấy chìa khóa văn phòng rồi nhọc nhằn đi xuống cầu thang, bám chặt lấy tay vịn, nhảy lò cò từng bước, thỉnh thoảng ngồi bệt hẳn xuống. Mười phút sau hắn trở lại căn hộ riêng, ngồi xuống chỗ vẫn còn ấm trên ghế sofa, cầm theo bộ dao đa năng bỏ túi và mang sẵn một đôi găng tay cao su giống như đôi hôm trước đưa cho Robin.

Hắn thận trọng nhấc cuộn băng máy đánh chữ và tờ bìa sách nhàu nhĩ ra khỏi túi bằng chứng. Cuộn băng vẫn đặt trên tờ giấy, trên mặt bàn formica xụp xệ. Gần như nín thở, hắn rút chiếc tăm kèm trong bộ dao rồi nhè nhẹ đút xuống dưới đoạn băng dài khoảng năm phân đang lộ ra. Hắn cẩn trọng, cố kéo từng chút một. Dòng chữ lộ ra, chữ sắp ngược:

YOB EIDDE WENK I THGUOHT DAH I DN

Hắn chỉ khẽ thở dài thỏa mãn, mặc dù đang vô cùng phấn khích. Strike khéo léo vấn đoạn băng về chỗ cũ. Hắn dùng chìa vít trong bộ dao, vặn bánh răng ở trên cuộn băng, vẫn không hề chạm tay vào vật chứng. Rồi hắn đẩy cuộn băng trở vào lại túi bằng chứng, tay vẫn mang găng. Hắn xem đồng hồ lần nữa. Không thể đợi lâu hơn, hắn cầm điện thoại di động lên, gọi cho Dave Polworth.

“Không đúng lúc hả?” hắn hỏi khi thằng bạn nhấc máy trả lời.

“Đâu có,” Polworth đáp, giọng có vẻ tò mò. “Chuyện gì vậy hả Diddy?”

“Nhờ mày một chuyện được không Mồi Cá Mập. Chuyện lớn à.”

Tay kỹ sư ngồi trong phòng khách cách đó hơn trăm dặm, lắng nghe mà không ngắt lời khi gã thám tử giải thích rõ việc cần nhờ. Cuối cùng khi Strike đã nói xong, cả hai im lặng.

“Tao biết nhờ vả vụ này hơi quá,” Strike tiếp, hồi hộp nghe tiếng đường dây sột soạt. “Mà thời tiết như vậy chưa chắc đã làm được, nhỉ?”

“Đương nhiên là được,” Polworth nói. “Nhưng mà để tao xem khi nào thì làm được, Diddy à. Sắp tới được nghỉ hai ngày… Penny chắc sẽ càu nhàu…”

“Ừ, tao cũng nghĩ tới chuyện đó,” Strike nói, “Tao biết sẽ nguy hiểm mà.”

“Đừng có mà sỉ nhục tao, tao đã làm nhiều thứ còn khoai hơn vậy,” Polworth nói. “Không phải đâu, thực ra cổ muốn tao chở cổ với bà già đi mua sắm Giáng Sinh… nhưng mà dẹp, chẳng phải mày nói chuyện này là chuyện sống chết đó sao?”

“Cũng gần vậy,” Strike nói, nhắm mắt lại, mỉm cười. “Chuyện sống sót, tự do của một người.”

“Lại chuồn được vụ đi mua sắm, trời, Mồi đấy nghe rất vừa tai. Đồng ý, có gì tao sẽ điện cho mày, được chưa?”

“Bảo trọng nha bồ tèo.”

“Mệt quá.”

Strike thả chiếc điện thoại di động xuống ghế sofa, đưa tay xoa mặt, vẫn còn cười. Việc hắn vừa nhờ Polworth có khi còn điên khùng và vô nghĩa hơn chuyện chụp lấy con cá mập đang bơi qua, nhưng Polworth là người ưa mạo hiểm, mà bí quá thì phải liều thôi.

Trước khi tắt đèn, việc cuối cùng hắn làm là đọc lại ghi chép từ cuộc gặp với Fancourt, rồi gạch chân chữ “Cutter”, đè mạnh tay đến rách cả giấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.