Con tằm

3


… để tôi lại một mình, gánh chịu khổ đau…

Thomas Dekker
The Noble Spanish Soldier

“Ông đó quá quắt thiệt anh hả?” Leonora Quine vừa ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của Strike, vừa bình luận. “Ừa,” Strike đồng ý thả phịch người xuống ghế. “Quá quắt.” Nước da Leonora trắng hồng, hầu như không có nếp nhăn. Cặp mắt xanh tái vẫn còn trong. Tuy vậy trông bà ta cũng gần năm mươi. Mái tóc ngả bạc, mềm rũ được cài vén lên bằng hai cái lược nhựa. Bà ta nhìn Strike qua cặp kính gọng nhựa khủng, kiểu kính đã đề-mốt. Áo khoác dù sạch sẽ nhưng rõ là mua từ những năm tám mươi. Đúng mô-đen độn vai và kết nút nhựa to bản thời đó.

“Vậy chị tìm tôi vì chuyện ông nhà hả chị Quine?”

“Ờ,” Leonora đáp. “Ổng bỏ nhà đi.”

“Đi bao lâu rồi?” Strike hỏi, với tay lấy cuốn sổ ghi chép như vô thức.

“Mười ngày,” Leonora trả lời.

“Chị báo cảnh sát chưa?”

“Không cần cảnh sát,” bà ta nói, có vẻ sốt ruột, như thể đã phải giải thích vậy với nhiều người. “Có lần tôi gọi cảnh sát rồi sau đó tôi lãnh đủ hết, vì ổng chỉ ghé qua chỗ bạn. Lâu lâu ổng lại hứng lên đi như vậy. Nhà văn mà,” bà ta nói, như thể ba tiếng đó đã giải thích tất cả.

“Ông nhà từng bỏ đi như vậy rồi sao?”

“Ổng rất là dễ nổi hứng,” Leonora cau có. “Đùng cái là bỏ đi, nhưng lần này đã mười ngày rồi. Tôi biết ổng đang giận lắm nhưng mà tôi cần ổng về. Còn Orlando nữa, tôi còn có việc phải làm rồi còn chuyện…”

“Orlando?” Strike lặp lại, đầu óc hắn mơ màng nghĩ tới thành phố du lịch ở Florida. Hắn không có thì giờ mà đi Mỹ. Với chiếc áo khoác đồ cổ kia, khó có chuyện bà thân chủ này trả đủ xu mua vé cho hắn đi.

“Con gái nhà tôi, tên Orlando,” Leonora giải thích. “Cần có người chăm. Tôi có nhờ hàng xóm qua canh giùm nó để mà tới đây.”

Có tiếng gõ cửa. Mái tóc vàng rực của Robin xuất hiện.

“Anh uống cà phê không anh Strike? Chị Quine, chị có muốn uống gì không?”

Sau khi hai người gọi đồ uống, Robin đi ra, Leonora nói tiếp:

“Chắc cũng lẹ thôi, vì tôi đoán được ổng đi đâu, chỉ có điều tôi không kiếm ra địa chỉ cụ thể. Điện thoại cũng không thấy trả lời. Mười ngày rồi,” bà ta lặp lại, “hai má con tôi cần ổng về nhà.”

Strike thấy vụ đi thuê thám tử tư tìm chồng này hơi bị xa xỉ, nhất là với vẻ bề ngoài bần cùng của Leonora.

“Nếu mà chỉ cần gọi điện thôi,” hắn nhẹ nhàng nói, “thì không lẽ chị không nhờ được bạn hay…?”

“Edna không gọi được đâu,” bà ta đáp. Strike thấy xúc động lạ kỳ (mỗi khi kiệt sức hắn hay dễ mềm lòng) khi Leonora ngầm thừa nhận rằng thực ra mình chỉ có mỗi một người bạn. “Owen dặn trước với họ là không được nói gì với tôi. Tôi cần,” bà ta nói gọn lỏn “một người đàn ông đi hỏi. Bắt họ phải nói ra.”

“Chồng chị tên là Owen hả?”

“Ờ,” bà ta đáp, “Owen Quine. Ổng viết cuốn Tội lỗi của Hobart đó.”

Tên người và tên sách đều chẳng có ý nghĩa gì với Strike.

“Chị đoán được ông ấy đang ở đâu sao?”

“Ờ. Hồi đó có lần ổng đưa tôi đi dự tiệc với một đám mấy người làm sách này nọ… ổng đâu có muốn đưa tôi đi theo, nhưng mà tôi nói là: ‘Tôi thuê được người giữ con rồi, để tôi đi chứ,’… rồi bữa đó tôi nghe Christian Fisher nói với Owen về một chỗ, đâu như khu nghỉ mát dành cho nhà văn đó. Vậy là sau đó tôi hỏi ổng: ‘Chỗ đó là chỗ nào vậy?’ rồi Owen nói là: ‘Mắc gì tôi nói với bà, nói ra thì làm sao trốn vợ con được nữa?’”

Nghe giọng bà ta như thể mời mọc Strike hùa với ông chồng để cười mình. Leonora có cái vẻ tự hào của mấy bà mẹ hay giả vờ phàn nàn con mình thật láo toét mất dạy.

“Christian Fisher là ai?” Strike hỏi, cố tập trung.

“Làm bên xuất bản. Còn trẻ, thời thượng lắm”

“Chị có thử gọi cho Fisher hỏi địa chỉ chỗ đó chưa?”

“Ờ có. Gọi nguyên một tuần, ngày nào cũng gọi, họ cứ hứa hẹn sẽ chuyển lời nhắn, biểu nó gọi lại cho tôi. Nhưng có ơi hỡi gì. Tôi nghĩ chắc Owen đã dặn nó không được nói gì với tôi. Nhưng mà kiểu gì anh cũng moi được địa chỉ từ Fisher. Tôi biết anh giỏi mà,” bà ta tiếp. “Anh phá được vụ Lula Landry còn gì nữa, cảnh sát cũng chạy làng.”

Mới tám tháng trước đây, Strike chỉ có một khách hàng duy nhất. Khi đó văn phòng thám tử của hắn đang thoi thóp, tương lai mờ mịt. Thế rồi trước Cơ quan Công tố Hoàng gia Anh quốc, hắn chứng minh được rằng cô gái nổi tiếng ấy không hề tự tử mà bị xô ngã từ ban công tầng bốn. Tiếng tăm sau đó đã khiến hắn ăn nên làm ra hơn. Trong vài tuần hắn được coi là thám tử tư lão luyện nhất thủ đô. Jonny Rokeby chỉ còn là dòng chú thích nhỏ trong những bài báo viết về hắn. Strike có tên tuổi thực sự, mặc dù hầu như ai cũng gọi nhầm…

“Lúc nãy tôi ngắt lời chị,” hắn nói, cố gắng tập trung suy nghĩ.

“Vậy hả?”

“Đúng thế,” Strike nói, nheo mắt nhìn mấy dòng nguệch ngoạc trong cuốn sổ. “Chị nói là: ‘Còn Orlando nữa, tôi còn có việc phải làm rồi còn chuyện…’”

“À đúng rồi,” bà ta tiếp, “từ hồi ổng bỏ đi có mấy chuyện kỳ lắm”

“Kỳ là sao?”

“Cứt,” Leonora nói, tỉnh như ruồi, “quăng vô thùng thư nhà tôi.”

“Có người bỏ chất thải vào thùng thư nhà chị?” Strike hỏi lại.

“Ờ.”

“Từ lúc chồng chị mất tích?”

“Ờ. Chó đó,” Leonora nói, phải mất một giây Strike mới luận ra là hai tiếng đó bổ nghĩa cho chất thải, chứ không phải ông chồng. “Cũng phải ba bốn lần rồi đó, mà toàn đêm hôm. Mở mắt ra là thấy, hỏi có sướng không. Rồi còn có cái cô kia tới tận nhà tôi, kỳ lắm.”

Bà ta dừng lại, đợi Strike hỏi tiếp. Leonora dường như thích được người ta phỏng vấn. Strike biết những người cô đơn nhiều khi thích trở thành tâm điểm chú ý của người khác, vậy là cứ cố tìm cách kéo dài những lúc hiếm hoi đó.

“Người này tới nhà chị khi nào?”

“Tuần trước à, hỏi gặp Owen. Tôi nói: ‘Ổng không có nhà,’ thì cổ nói: ‘Nhắn ông ấy Angela chết rồi,’ rồi bỏ đi một mạch.”

“Chị không biết cô ta sao?”

“Chưa gặp bao giờ.”

“Chị có quen ai tên Angela không?”

“Không. Nhưng mà đàn bà con gái nhiều khi hay làm trò kỳ khôi với chồng tôi lắm,” Leonora kể, tự nhiên dài dòng hẳn ra. “Ta nói, có cái cô này viết thư cho ổng, rồi còn gởi hình chụp cổ mặc đồ y như nhân vật trong sách ổng viết. Nhiều cô còn viết thư cho ổng nói là ổng hiểu họ hay sao đó, chỉ vì mấy cuốn sách. Nhảm nhí quá hả?” bà ta tiếp. “Chuyện bịa mà cũng tin.”

“Độc giả hâm mộ của chồng chị có hay tìm ra địa chỉ nhà chị không?”

“Không,” Leonora nói. “Nhưng cô đó có khi là học trò của ổng hay đại loại vậy. Lâu lâu ổng có đi dạy viết văn.”

Cửa mở, Robin bưng khay nước vào. Cô đặt tách cà phê đen trước mặt Strike và trà trước mặt Leonora Quine rồi bước trở ra, đóng cửa lại.

“Còn chuyện kỳ lạ nào nữa không?” Strike hỏi Leonora. “Ngoài vụ chất thải và có người đến tìm chồng chị?”

“Còn, có người theo dõi tôi. Một con nhỏ cao, tóc đen, vai so,” Leonora trả lời.

“Người này khác với người…?”

“Ờ, cái cô tới tận nhà tìm thì hơi đậm người. Tóc đỏ, dài. Còn nhỏ này thì tóc đen, người liêu khiêu, kiểu vậy đó.”

“Chị chắc là cô ta theo dõi chị?”

“Ờ, tôi nghĩ vậy. Tôi bắt gặp hai ba lần, cứ đi đằng sau. Không phải người khu đó, tại trước giờ tôi chưa gặp. Mà tôi ở Ladbroke Grove cũng hơn ba chục năm rồi.”

“Được rồi,” Strike chậm rãi nói. “Chị nói chồng chị đang giận? Chuyện gì mà giận vậy?”

“Ổng cãi lộn với người đại diện.”

“Chị có biết cãi chuyện gì không?”

“Cãi vụ sách của ổng, cuốn mới nhất đó. Liz – là cái bà đại diện ổng, mới đầu nói là cuốn này hay nhất từ trước tới giờ, rồi ngay hôm sau rủ ổng đi ăn, nói là không thể in được.”

“Tại sao bà ấy đổi ý vậy?”

“Anh đi mà hỏi bả,” Leonora nói, lần đầu tiên bực ra mặt. “Đương nhiên là sau đó ổng giận rồi. Ai mà không giận được chứ. Ổng viết cuốn sách suốt cả hai năm trời. Hôm đó ổng về tới nhà, bức xúc lắm. Ổng đi thẳng vô phòng làm việc, vơ vét tất tần tật…”

“Vơ cái gì kia?”

“Cuốn sách, bản thảo, ghi chép, tất tần tật, vừa làm vừa chửi thề văng mạng rồi tống hết vô túi, đi thẳng một mạch tới giờ cũng chưa chịu ló mặt về với tôi.”

“Ông ấy có điện thoại di động không? Chị có thử gọi chưa?”

“Gọi rồi, không bốc máy. Mỗi khi đi kiểu này ổng chẳng bao giờ bốc máy cả. Có lần còn quăng luôn điện thoại qua cửa xe,” bà ta kể, xem ra lại thoáng chút tự hào về tính nết ông chồng.

“Chị Quine à,” Strike nói, lòng thương người của hắn cũng có giới hạn, chứ không hẳn như lúc hắn thể hiện với William Baker, “Tôi nói thật với chị: thù lao của tôi chẳng rẻ chút nào.”

“Không sao,” Leonora nói chắc như đinh đóng cột. “Bà Liz sẽ trả”

“Liz nào?”

“Liz là Elizabeth Tassel, người đại diện của Owen đó. Vì bả mà Owen mới bỏ đi. Nên cứ trừ vô phần trăm của bả. Owen là tác giả ngon lành nhất của bả. Kiểu gì bả cũng muốn Owen quay lại, sau khi nhận ra mình vừa gây chuyện gì.”

Strike thấy vụ này không hề chắc chắn như Leonora quả quyết. Hắn thêm ba viên đường vào tách cà phê rồi nốc cạn, cố nghĩ xem giờ phải làm sao. Hắn thấy Leonora Quine cũng tồi tội, đáng thương sao đó. Một người vợ đã miễn dịch với mấy trò ăn vạ của ông chồng, chấp nhận chuyện chẳng ai thèm gọi điện trả lời mình, cả chuyện phải đi mua lấy sự giúp đỡ duy nhất mình có được. Ngoài cung cách hơi lập dị, ở Leonora có gì đó rất thật thà cục mịch. Tuy vậy, kể từ khi ăn nên làm ra Strike đã rất mạnh tay, chỉ nhận những vụ béo bở thực sự. Nhiều người tìm đến hắn với những câu chuyện thương tâm, hi vọng là từ chỗ đồng cảnh ngộ (theo như báo kể lại và thêu dệt) hắn sẽ giúp người ta miễn phí. Nhưng họ đã phải thất vọng ra về.

Leonora Quine uống ực tách trà, cũng nhanh như Strike nốc cạn cà phê rồi đứng dậy. Cứ như thể mọi thứ đã được thỏa thuận xong xuôi, tiền trao cháo múc.

“Tôi phải đi đây,” bà ta nói, “Tôi không muốn để Orlando ở nhà quá lâu. Nó nhớ ba lắm. Tôi có nói là đi gặp cái ông này, sẽ kiếm được ba về nhà cho nó.”

Gần đây, sau cơn khủng hoảng kinh tế vừa rồi, Strike có tiếp tay cho vài quý bà giàu có trẻ đẹp tính kế bỏ mấy ông chồng là dân tài chính hết thời. Nên chuyện đưa một ông chồng về lại với vợ tự dưng cũng hay ho, coi như đổi món.

“Được rồi,” hắn vừa ngáp vừa đẩy cuốn sổ về phía bà khách. “Chị ghi lại địa chỉ liên lạc vào đây. Nếu có hình chồng chị nữa thì càng tốt.”

Bà ta viết ra địa chỉ và số điện thoại, chữ viết tròn trịa, ngô nghê. Nhưng Leonora có vẻ ngạc nhiên trước yêu cầu đưa hình chồng.

“Cần gì hình? Ổng ở cái chỗ nghỉ mát đó. Anh cứ biểu Christian Fisher nói ra.”

Bà ta đi ra khỏi cửa phòng rồi Strike mới đứng dậy khỏi bàn, mệt mỏi rã rời. Hắn nghe tiếng bà ta nói cụt lủn với Robin: “Cảm ơn mời trà,” rồi cánh cửa gương mở ra cầu thang hé sáng và đóng lại, khẽ rung rinh. Vị thân chủ mới của hắn đã ra về.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.