Con tằm

33


Trớ trêu thay, phận nữ mà phải theo đuổi kèo nài!

Thomas Dekker and Thomas Middleton
The Honest Whore

Strike không hề nghe thấy Robin gọi điện vì hắn vẫn không biết khi rơi xuống mặt đất mười phút trước đó điện thoại đã bị chuyển sang chế độ rung. Hắn cũng chẳng hay rằng khi điện thoại trượt qua tay, ngón tay cái của hắn đã vô tình bấm nút gọi cho Robin.

Hắn vừa ra khỏi tòa nhà thì có chuyện. Cửa chính đóng lại sau lưng hắn chỉ được hai giây, hắn vẫn cầm điện thoại trong tay đợi taxi gọi lại (do dự mãi hắn quyết định đặt taxi) thì một bóng người cao mặc áo khoác đen chạy ra từ trong màn đêm, đâm bổ vào hắn. Hắn mơ hồ thấy gương mặt trắng bóc dưới mũ áo choàng và một chiếc khăn quàng cổ, cánh tay cô ta duỗi ra, rõ là không chuyên nghiệp nhưng rất dứt khoát, cầm sẵn dao chĩa thẳng vào hắn, nắm tay hơi run run.

Hắn gồng người đứng lên, sém tý nữa thì lại trượt chân trở lại. Hắn đập tay lên cửa, lấy lại thăng bằng, điện thoại rơi ra ngoài. Vừa bất ngờ vừa tức tối với nhân vật chẳng rõ là ai mà dám ngáng chân hắn, Strike rống lên. Cô ta ngừng lại trong tích tắc, rồi tiếp tục xông vào.

Khi hắn vung gậy đập xuống bàn tay cầm con dao bấm của cô gái, mà giờ hắn đã thấy rõ, đầu gối Strike lại trặc một lần nữa. Hắn rống lên đau đớn, cô ta nhảy lùi lại, như thể vừa vô ý đâm hắn một nhát. Và rồi, lần thứ hai, cô ta hoảng lên, bỏ trốn, chạy vù vào trời tuyết, để lại Strike đứng đó tức tối không đuổi theo được, chỉ còn biết lần mò tìm điện thoại trên tuyết.

Mẹ kiếp, chân với cẳng!

Khi Robin gọi lại hắn đang ngồi trong taxi, đau đến vã mồ hôi. Lưỡi dao bé xíu lấp loáng trong tay cô gái đã không kịp đâm hắn. Nhưng vẫn chẳng khá hơn là bao, đầu gối hắn chỉ vừa gắn chân giả trước khi lên đường gặp Nina, giờ đây lại đau đớn tàn bạo. Hắn sôi gan vì không thể đuổi theo kẻ rình mò điên khùng kia. Hắn chưa bao giờ đánh phụ nữ, chưa bao giờ cố ý làm ai bị thương, nhưng khi thấy lưỡi dao lao đến mình giữa đêm tối, hắn quên sạch chút phép tắc đó. Tài xế taxi hoảng hốt khi nhìn vào kính chiếu hậu, thấy ông khách to con đang giận tím cả mặt. Strike liên tục xoay người trên ghế, xem cô ta có đi theo trên vỉa hè tối thứ Bảy nườm nượp người đó không. Hắn dõi mắt tìm một bờ vai so dưới áo khoác đen với dao giấu sẵn trong túi.

Chiếc xe taxi lượn dưới dây đèn Giáng Sinh ở phố Oxford với những gói quà trang trí màu bạc to lớn thắt nơ vàng. Strike cố ghìm cơn giận vừa trào lên, nghĩ đến cuộc hẹn hò trước mắt mà cũng chẳng sung sướng gì. Robin gọi hắn thêm hai lần nữa, nhưng hắn không nghe tiếng điện thoại rung. Điện thoại khi đó nằm lọt thỏm trong túi áo khoác đặt cạnh hắn trên ghế xe.

“Chào,” Nina cười gượng gạo khi cô mở cửa căn hộ, đúng nửa tiếng sau giờ đã hẹn.

“Xin lỗi tôi đến muộn,” Strike nói, cà nhắc qua bậc cửa. “Lúc ra khỏi nhà tôi bị tai nạn. Chân cẳng.”

Chưa kịp cởi áo khoác, hắn nhớ ra mình đã chẳng mua gì cho cô. Đáng ra hắn phải mua rượu hay sô cô la gì đó. Hắn thấy cô cũng nhận ra, đôi mắt to nhìn hắn một lượt; Nina đúng là lịch thiệp. Tự dưng hắn thấy mình hơi bị bủn xỉn.

“Tôi quên cả chai rượu đã mua cho cô,” hắn nói dối. “Tệ thật. Hay đuổi cổ tôi quách.”

Khi cô bật cười, mặc dù vẫn có gì đó gượng ép, Strike thấy điện thoại rung lên trong túi. Ngay lập tức hắn rút máy ra.

Robin. Hắn không nghĩ ra tại sao cô lại muốn gọi hắn vào thứ Bảy.

“Xin lỗi,” hắn nói với Nina, “phải nhận cuộc này… việc gấp, trợ lý của tôi…”

Nụ cười của Nina tắt đi. Cô quay lưng lại bước vào nhà, để mặc hắn đứng đó, vẫn chưa cởi áo khoác.

“Robin?”

“Anh có sao không? Có chuyện gì vậy?”

“Làm sao cô…?”

“Tôi có tin nhắn thoại, nghe như là anh bị đánh vậy!”

“Trời ơi, tôi gọi cô à? Chắc là lúc tôi làm rơi điện thoại. Đúng vậy…”

Năm phút sau, kể vụ việc cho Robin xong, hắn treo áo khoác lên rồi theo mùi thức ăn lần ra phòng khách, nơi Nina đã dọn sẵn bàn cho hai người. Phòng bật đèn ấm cúng. Nina đã dọn dẹp ngăn nắp, đặt hoa tươi khắp phòng. Không khí trong phòng nồng mùi tỏi cháy.

“Xin lỗi,” hắn lặp lại khi cô trở ra, mang theo đĩa thức ăn.

“Nhiều khi tôi ước gì chỉ phải làm ngày tám tiếng.”

“Anh uống rượu đi,” cô lạnh lùng nói.

Tình huống trước mắt vô cùng quen thuộc. Đã bao lần hắn ngồi đối diện với một phụ nữ đang bực mình vì thói bê trễ của hắn, vì hắn mất tập trung, vì hắn quá xuề xòa? Nhưng ít ra ở đây cường độ vẫn nhẹ nhàng. Nếu hắn trễ hẹn ăn tối với Charlotte, vừa vào đến nhà đã nghe điện thoại của một phụ nữ khác, thì hẳn mặt hắn giờ đây đã dính chưởng đầy rượu và bát đĩa bay. Nghĩ vậy, hắn thấy mềm lòng hơn với Nina.

“Thám tử là cái thể loại bồ hạng bét,” hắn vừa nói vừa ngồi xuống.

“Tôi thấy cũng không đến nỗi vậy,” cô đáp, có phần mềm mỏng hơn. “Nghề đó chắc không bao giờ nghỉ hoàn toàn được.”

Cô đang nhìn hắn, hai mắt to long lanh như mắt chuột.

“Tối hôm qua tôi gặp ác mộng về anh đó,” cô nói.

“Mở màn đúng hay luôn nhỉ?” Strike đáp. Cô bật cười.

“À, thực ra không phải về anh. Tôi thấy tụi mình đi tìm bộ ruột của Owen Quine.”

Nina nốc một hơi rượu dài, nhìn hắn.

“Rồi có tìm ra không?” Strike hỏi, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng.

“Có.”

“Ở đâu vậy? Tới lúc này ai chỉ đâu tôi cũng nghe.”

“Trong ngăn kéo cuối cùng ở bàn Jerry Waldegrave,” cô nói, hắn thấy như cô đang cố không rùng mình. “Kinh khủng, quá kinh. Khi tôi mở ra thì thấy toàn máu me ruột riếc… rồi anh tẩn Jerry. Tôi giật mình choàng tỉnh, cảm giác như thật.”

Cô uống thêm rượu, vẫn không đụng gì vào thức ăn. Sau khi đã kịp làm vài miếng thiệt tình (thức ăn cho tỏi hơi quá tay, nhưng hắn đói quá rồi), Strike thấy mình phải tỏ ra thông cảm hơn. Hắn nuốt vội rồi nói:

“Kinh thế.”

“Vì tin tức hôm qua đó,” cô ta nói, vẫn quan sát hắn. “Không ai nhận ra, không ai biết là lão… lão bị giết kiểu đó. Giống trong Bombyx Mori. Anh chẳng nói gì với tôi,” cô nói. Xuyên qua hơi tỏi nồng hắn nghe thoáng có mùi trách móc.

“Tôi không nói được,” Strike đáp. “Cảnh sát mới được quyết định có công bố thông tin kiểu đó không.”

“Hôm nay đã lên trang nhất tờ Daily Express. Hẳn Owen vừa ý. Được giật tít hẳn hoi. Nhưng tôi ước gì mình đã không đọc bài đó,” cô nói, lén nhìn hắn.

Hắn đã thấy thái độ đó nhiều lần. Nhiều người bị dội khi nhận ra hắn đã chứng kiến, đã làm, đã chạm vào những thứ gì. Cứ như thể hắn mang theo cả mùi chết chóc. Nhiều phụ nữ bị hấp dẫn bởi cánh lính tráng, cảnh sát: qua đám này họ thấy như được tới gần những thứ ly kỳ rùng rợn. Họ say sưa nghĩ đến những màn bạo lực mà bồ bịch của mình đã chứng kiến, đã dự phần. Nhưng cũng có nhiều phụ nữ thấy ghê tởm. Hắn ngờ là Nina ban đầu thuộc về nhóm thứ nhất, nhưng rồi thực tế tàn nhẫn, tính khổ dâm và sự ghê tởm của tội ác đó đã khiến cô nghĩ lại, thấy hóa ra mình thuộc về nhóm thứ hai.

“Hôm qua ở cơ quan chán lắm,” cô nói. “Nhất là sau khi đã biết chuyện. Ai cũng… Chỉ là, nếu lão bị giết kiểu đó, nếu sát thủ bắt chước cuốn sách… Vậy chỉ có chừng đó nghi can, đúng không? Không ai cười vụ Bombyx Mori nữa, cái đó thì tôi chắc. Rất giống cốt truyện thời đầu của Michael Fancourt, thời mà giới phê bình còn nói là văn của ông ta quá rùng rợn… Rồi Jerry từ chức.”

“Tôi có nghe nói.”

“Tôi chẳng hiểu tại sao,” cô nói, vẻ sốt ruột. “Ông ấy làm cho Roper Chard từ đời nào. Nhưng gần đây ông ấy khác lắm. Lúc nào cũng giận dữ, thường ông ấy rất dễ mến. Rồi uống rượu trở lại. Uống nhiều lắm.”

Cô vẫn chưa ăn uống gì cả.

“Ông ấy có thân với Quine không?” Strike hỏi.

“Tôi nghĩ ông ấy thân hơn mình tưởng đó,” Nina chậm rãi đáp. “Hai người làm chung với nhau cũng khá lâu. Owen từng làm ông ấy phát điên… Owen làm ai cũng phát điên… nhưng

Jerry thực sự đang khổ lắm, tôi nhìn là biết.”

“Tôi nghĩ chắc Quine không thích bị sửa bài.”

“Tôi chắc nhiều khi lão khó chịu lắm,” Nina nói, “nhưng giờ Jerry không để ai nói gì không hay về Owen cả. Ông ấy cứ khăng khăng Owen bị quẫn trí. Hôm đi tiệc anh đã nghe rồi đấy, ông ấy nghĩ Owen có vấn đề tâm thần, vậy nên không thể trách cứ gì Bombyx Mori. Ông ấy vẫn giận Elizabeth Tassel muốn sôi gan, vì cái tội để cuốn sách tuồn ra ngoài. Hôm nọ bà ấy có đến nhà xuất bản, bàn chuyện một tác giả khác…”

“Dorcus Pengelly hả?” Strike hỏi. Nina khẽ bật cười ngạc nhiên.

“Đừng nói anh đọc cái của đó chứ! Bồng đảo nhấp nhô đi kèm đắm tàu các thể loại?”

“Tôi cứ nhớ mãi cái tên đó,” Strike đáp, tủm tỉm. “Cô kể tiếp chuyện Waldegrave đi.”

“Ông ấy thấy Liz đến, đóng cửa phòng cái rầm khi bà ta bước qua. Anh thấy rồi đó, cửa kính mà, sém tý nữa thì bể luôn. Thật là không cần thiết, tỏ thái độ ra mặt luôn, ai cũng nhảy dựng cả lên. Trông bà ấy kinh lắm,” Nina nói thêm. “Liz Tassel ấy. Trông tệ quá thể. Chứ như thường bà ấy đã xồng xộc ngay vào phòng Jerry, mắng sa sả cái tội thô lỗ…”

“Bà ấy dám làm vậy sao?”

“Anh ở đâu rớt xuống à? Liz Tassel vốn có tiếng bà chằn xưa giờ.”

Nina nhìn xuống đồng hồ đeo tay.

“Tối nay Michael Fancourt trả lời phòng vấn trên TV; tôi sẽ thu lại chương trình để xem sau,” cô nói, tiếp rượu cho cả hai. Nina vẫn chưa chạm đến thức ăn.

“Xem luôn cũng được,” Strike nói.

Cô ném cho hắn một cái nhìn có vẻ suy tính lạ lùng. Strike đoán hẳn Nina đang nghĩ xem hôm nay hắn đến đây bao nhiêu phần vì muốn khai thác thông tin, bao nhiêu phần là vì thân hình mảnh khảnh, bé xinh của cô.

Điện thoại của hắn lại đổ chuông. Trong vài giây hắn ước chừng Nina sẽ phật ý ra sao nếu hắn dám nhấc máy. Mặt khác đó cũng có thể là cuộc gọi quan trọng, có giá trị hơn quan điểm của Nina về Jerry Waldegrave.

“Xin lỗi,” hắn nói, rút điện thoại ra khỏi túi. Là em trai hắn, Al.

“Corm!” giọng Al cất lên, đầu dây bên kia khá ồn ào. “Anh gọi em hả?”

“Chào,” Strike đáp, cố kiệm lời. “Chú sao rồi?”

“Ngon lành! Đang ở New York, chỉ vừa nhận được tin nhắn của anh thôi. Anh cần gì?”

Al biết rõ Strike chỉ gọi nếu cần gì đó, nhưng khác với Nina, Al không hề phật ý.

“Đang định rủ chú thứ Sáu này đi ăn tối,” Strike nói, “nhưng nếu chú còn ở New York…”

“Thứ Tư em về rồi, được đó. Muốn em đặt trước chỗ nào không?”

“Được,” Strike đáp. “Nhất định phải là quán River Café.”

“Để đó em đặt,” Al nói mà không thắc mắc gì; có lẽ anh chàng chỉ nghĩ rằng Strike tự dưng thèm ăn đồ Ý. “Để em nhắn tin lại giờ giấc nhé? Hẹn gặp anh!”

Strike dập máy, định mở miệng ra xin lỗi nhưng Nina đã ra sau bếp. Không khí trong phòng như muốn quánh cả lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.