Con tằm

32


Thiên thần của ta hiện lên,
Thánh nhạc xua hồn quỷ dữ
Nhằng nhẵng theo ta…

Thomas Dekker
The Noble Spanish Soldier

Mặc dù đã có xích chống tuyết quanh bánh xe, chiếc Land Rovers cũ kỹ của mẹ Robin vẫn khá chật vật khi chạy từ ga York về Masham. Cần gạt nước mở ra những ô trống hình cánh quạt trên cửa sổ xe, thoắt hiện thoắt ẩn, qua đó Robin thấy những con phố đã quen thuộc với mình từ ngày thơ ấu, giờ đây như đổi khác trong mùa đông khắc nghiệt nhất trong nhiều năm qua. Tuyết rơi không dứt. Chuyến đi đáng ra chỉ phải mất có một tiếng đồng hồ cuối cùng lại mất gần ba tiếng. Đã có lúc Robin nghĩ cô sẽ nhỡ đám tang mất. Ít ra cô cũng đã gọi cho Matthew, nói rằng cô đã đến rất gần. Anh ấy có nói nhiều người vẫn còn ở xa lắc, dì anh ấy ở Cambridge có thể sẽ không đến kịp.

Về đến nhà Robin né màn mừng rỡ liếm láp của chú chó Labrador màu sô cô la, chạy vèo lên phòng riêng trên gác. Cô tròng chiếc đầm đen và áo khoác mà không thèm ủi lại, luống cuống làm rách mất đôi tất da, rồi chạy ào xuống nhà dưới, nơi ba mẹ và các em trai đang đợi cô.

Cả nhà đi bộ dưới tuyết, cầm dù đen, lên ngọn đồi thoai thoải mà hồi tiểu học ngày nào Robin cũng leo lên. Họ đi qua khu quảng trường rộng, vốn là trái tim cổ xưa của thị trấn bé nhỏ quê hương cô, quay lưng về phía ống khói khổng lồ của lò nấu bia địa phương. Chợ phiên thứ Bảy hôm nay đã bị hoãn. Vài người can đảm đi qua quảng trường sáng hôm đó, để lại những đường lằn sâu trên mặt tuyết, dấu chân như qui về một hướng gần nhà thờ nơi có đám đông khách dự tang lễ mặc đồ đen. Những ngôi nhà sơn vàng nhạt kiểu Georgian bao quanh quảng trường như được gắn thêm mái hiên sáng trắng, băng giá, mà tuyết vẫn tiếp tục rơi. Biển tuyết trắng từ từ dâng lên, như muốn nuốt trọn cả những tấm bia mộ vuông to lớn trong nghĩa trang nhà thờ.

Robin rùng mình khi cả nhà tiến về cánh cửa nhà thờ Đức mẹ Đồng trinh, bước qua di tích một cây thánh giá cổ từ thế kỷ mười chín thân hình trụ tròn, trông có vẻ gì đó rất đa thần giáo. Cuối cùng cô thấy Matthew, đứng ở cổng vòm nhà thờ với cha và chị gái. Gương mặt Matthew trắng trẻo. Trong bộ complet đen trông anh điển trai đến nghẹt thở. Khi Robin cố nhìn, cố đón lấy ánh mắt Matthew giữa đám đông đang xếp hàng, một phụ nữ trẻ tiến đến, ôm lấy anh. Robin nhận ra Sarah Shadlock, bạn đại học của Matthew. Cách cô ta chào hỏi Matthew hơi bị suồng sã quá mức, không hợp tình cảnh. Nhưng Robin vẫn còn thấy tội lỗi vì sém chút nữa đã nhỡ tàu, lại xa anh đã gần một tuần, nên thấy mình không có quyền ghen tuông gì.

“Robin,” Matthew vội vã lên tiếng khi trông thấy cô. Anh quên bẵng phải bắt tay ba người nữa, choàng tay ra đón cô. Khi họ ôm nhau, Robin thấy nước mắt mình rơi. Đây mới là cuộc sống thực sự, gì đi nữa, Matthew và gia đình…

“Em ngồi ra phía trước đi,” anh nói. Cô ngoan ngoãn làm theo, để gia đình mình ngồi ở hàng ghế sau. Robin tiến về hàng ghế đầu. Anh rể Matthew đang ngồi đó, đong đưa đứa con gái nhỏ xíu trên đầu gối. Thấy cô, anh ta rầu rĩ gật đầu chào.

Đó là một nhà thờ cổ xinh đẹp. Robin biết rõ nơi này từ những dịp Giáng Sinh, Phục Sinh, rồi cả thánh lễ thu hoạch cùng với trường tiểu học và gia đình mình. Mắt cô dõi theo từng vật quen thuộc. Trên đầu cô, ngay trên vòm thánh đường là một bức họa của Ngài Joshua Reynolds (hay, ít nhất, là vẽ theo trường phái của Joshua Reynolds). Cô nhìn vào đó, cố tập trung đầu óc. Một hình ảnh mờ ảo, huyền diệu của tiểu thiên thần đang nhìn về phía xa xa, nơi có thánh giá tỏa ra những ánh vàng… Ai đã vẽ bức này nhỉ, cô tự hỏi, Reynolds hay một tay thợ học việc? Rồi tự dưng cô thấy tội lỗi, vì mình lại tò mò vẩn vơ như thường, thay vì thấy buồn về bác gái Cunliffe…

Robin đã nghĩ rằng cô sẽ làm đám cưới ở đây, chỉ trong có vài tuần nữa. Áo cưới của cô đã treo sẵn ở tủ đồ trong phòng ngủ của khách tại nhà mẹ. Nhưng giờ đây, quan tài bác gái Cunliffe đang tiến vào dọc hai hàng ghế, mặt gỗ đen bóng với tay vịn bạc, Owen Quine vẫn còn nằm trong nhà xác… không có quan tài bóng bẩy nào chứa thi thể bị moi sạch ruột của ông ta. Một cái xác thối rữa, đã bị đốt cháy…

Đừng có nghĩ đến chuyện đó, cô nghiêm khắc tự nhắc mình, vừa lúc Matthew đến bên cô, chân anh áp sát vào chân cô ấm áp.

Hai mươi bốn tiếng đồng hồ vừa qua có quá nhiều sự kiện, khiến Robin thấy khó tin là mình đang ngồi đây, đã về nhà. Cô và Strike biết đâu đã phải vào bệnh viện, sém chút nữa xe của hai người đã đâm vào chiếc xe tải bị lật đó… tài xế đầy máu… Bác gái Cunliffe hẳn trông tươm tất trong chiếc hòm lót lụa kia… Đừng nghĩ đến chuyện đó…

Cứ như thể mắt cô không cách gì tập trung được nữa. Có lẽ sau khi thấy một thi thể bị moi ruột, bị trói chặt, người ta sẽ thay đổi mà nhìn mọi việc khác đi.

Cô quỳ xuống hơi muộn lúc cầu nguyện, gối quỳ có thêu chữ thập nham nhám dưới đầu gối lạnh cóng. Tội nghiệp bác gái Cunliffe… chỉ có điều mẹ của Matthew trước giờ vẫn chẳng ưa gì cô. Đừng ác mồm thế, Robin tự rủa mình, mặc dù sự thật là vậy. Bác gái Cunliffe không hề thích chuyện Matthew cứ dây dưa mãi với mỗi một cô bạn gái năm này qua năm kia. Trước mặt Robin, bà từng nói rằng thanh niên trai tráng phải biết phiêu lưu, thử đủ mùi đời. Chuyện Robin bỏ học giữa chừng cũng khiến bà có thành kiến với cô.

Bức tượng Ngài Marmaduke Wyvill ở ngay trước mặt Robin, chỉ cách vài bước. Khi cô đứng lên hát thánh ca, ông ta như đang nhìn cô. Tượng trong trang phục thời James I, kích cỡ như thật, chống khuỷu tay nằm nghiêng trên bệ đá, đối diện với đám đông bên dưới. Tượng bà vợ ông ta nằm dưới, cùng một tư thế. Trông hai bức tượng sống động kỳ lạ, tư thế không hề nghiêm trang, dưới khuỷu tay lại có tạc cả gối đệm, như để thư giãn xương cốt bằng đá. Trên đầu họ, chỗ mắt cửa là những nhân vật biểu tượng cho cái chết và cõi tử. Đến khi cái chết chia lìa đôi ta… Robin lại nghĩ lan man: cô và Matthew, ràng buộc với nhau, mãi đến khi chết … không, không phải ràng buộc… đừng nghĩ là ràng buộc… Mình đang làm sao thế này? Cô thấy mệt lả. Chuyến tàu rất bức bí và xóc. Cô cứ giật mình tỉnh dậy mỗi tiếng đồng hồ, sợ tàu sẽ kẹt lại trong tuyết.

Matthew với lấy tay cô, siết chặt ngón tay.

Nghi thức chôn cất diễn nhanh chóng đến mức có thể, tuyết rơi dày quanh họ. Không ai nán lại thơ thẩn bên mộ sau đó; Robin không phải là người duy nhất lạnh đến run cầm cập.

Mọi người trở về ngôi nhà gạch rộng lớn của gia đình Cunliffe, đi lại trong bầu không khí ấm áp. Bác trai Cunliffe dường như hơi lớn giọng hơn mức cần thiết, cứ đi quanh, tiếp đồ uống và chào hỏi mọi người như thể nhà đang có tiệc.

“Anh nhớ em,” Matthew nói. “Không có em thật là tệ.” “Em cũng vậy,” Robin đáp. “Em ước gì mình lên sớm hơn.” Lại nói dối.

“Dì Sue sẽ ở lại nhà đêm nay,” Matthew nói. “Hay anh qua bên nhà em, đi khỏi một đêm cũng tốt. Tuần này lu bu quá…”

“Đúng rồi,” Robin nói, siết chặt bàn tay anh ấy, thấy mừng là cô không phải ở lại nhà Cunliffe đêm đó. Cô thấy chị gái của Matthew rất khó tính, còn bác trai Cunliffe lại hay ra vẻ bề trên.

Nhưng mình chịu một đêm cũng được chứ sao, cô nghiêm khắc nhắc mình. Cứ như cô vừa được mở đường thoát mà không hề xứng đáng.

Vậy là họ trở về nhà gia đình Ellacott, chỉ cách quảng trường một quãng đi bộ ngắn. Matthew rất thích gia đình Robin. Anh thấy nhẹ người khi cởi bộ complet, mặc quần jeans, giúp mẹ Robin dọn bàn ăn tối. Bà Ellacott vóc dáng cao to, tóc vàng hung như Robin nhưng bới lên hơi lòa xòa, luôn dịu dàng tử tế với Matthew. Mẹ của Robin là người có nhiều sở thích và thú vui, hiện giờ bà đang theo học bằng Văn chương Anh ở Đại học Mở.

“Học hành sao rồi hở cô Linda?” Matthew vừa hỏi vừa nhấc nồi đựng món hầm ra khỏi bếp lò cho bà.

“Đang học tới Webster, vở Nữ công tước xứ Malfi: ‘Và hắn làm ta muốn điên””

“Khó vậy sao?” Matthew hỏi.

“Câu đó trích trong kịch mà, cưng. À,” bà Linda thả chiếc vá loảng xoảng xuống mặt bàn, “nhắc mới nhớ… chắc là nhỡ mất rồi…”

Bà chạy ngang bếp, cầm lên tờ tạp chí Radio Times lúc nào cũng có sẵn trong nhà.

“À không, chín giờ mới chiếu. Có chương trình phỏng vấn Michael Fancourt mẹ muốn xem.”

“Michael Fancourt?” Robin lên tiếng, nhìn quanh. “Tại sao?”

“Ổng chịu ảnh hưởng rất nhiều từ những kịch tác gia thời đó,” bà trả lời. “Mẹ đang mong ổng sẽ giải thích xem hay chỗ nào.”

“Thấy cái này chưa?” Johnathan lên tiếng. Cậu em út của Robin bước vào, cậu vừa chạy ra tiệm tạp hóa mua thêm sữa cho mẹ. “Ngay trên trang nhất luôn Rob nè. Cái ông nhà văn bị moi ruột đó…”

“Jon!” Bà Ellacott gằn giọng.

Robin biết rõ là mẹ mình mắng cậu em không phải vì ngại Matthew phật ý khi nhắc đến công việc của cô, mà vì không ai lại đi nói chuyện chết chóc ngay sau đám tang.

“Sao kia?” Jonathan đáp lại, chẳng để ý phép tắc gì cả, dúi tờ Daily Express ngay dưới mũi Robin.

Quine đã lên trang nhất sau khi báo chí biết được sự tình.

NHÀ VĂN VIẾT TRUYỆN KINH DỊ TỰ SÁNG TÁC ÁN MẠNG CỦA CHÍNH MÌNH.

Nhà văn viết truyện kinh dị, Robin nghĩ thầm, ông ta đâu có… nhưng phải giật tít vậy mới bắt mắt.

“Chị nghĩ ông sếp chị phá được vụ này không?” Jonathan hỏi cô, lật tờ báo. “Lần này ổng có qua mặt cảnh sát thủ đô được nữa không?”

Robin lén đọc bài báo từ sau lưng Jonathan, bắt gặp ánh mắt của Matthew, cô lảng ra chỗ khác.

Có tiếng rung phát ra từ túi xách của Robin, vẫn vứt trên ghế trong góc bếp khi cả nhà ăn bữa tối với món thịt hầm và khoai tây bỏ lò. Cô lờ đi. Cho đến khi cả nhà đã ăn xong, Matthew chu đáo giúp mẹ cô dọn bàn, Robin mới đến chỗ túi xách xem tin nhắn. Cô ngạc nhiên thấy có cuộc gọi nhỡ từ Strike. Cô len lén nhìn Matthew, vẫn còn bận rộn sắp đĩa vào máy rửa chén, rồi bấm nút gọi hộp thư thoại khi mọi người còn đang nói chuyện.

Bạn có một tin nhắn. Nhận được lúc bảy giờ tối nay.

Đường dây mở, nhưng không ai nói gì. Rồi thụp một tiếng. Giọng Strike văng vẳng hét lên:

“Không, đừng có mà… cái đồ…” Một tiếng hét.

Im lặng. Tiếng sột soạt khi máy vẫn chưa dập. Tiếng lốp bốp không biết là gì, âm thanh kéo dài. Tiếng thở hổn hển, tiếng lê bước, rồi đường dây tắt hẳn.

Robin tái cả mặt, điện thoại vẫn áp vào tai.

“Có chuyện gì vậy?” ba cô lên tiếng hỏi, tròng kính trễ xuống mũi. Ông đang bước về phía tủ chạn, tay cầm mớ dao nĩa.

“Hình như… hình như sếp con… bị tai nạn…”

Cô bấm nút gọi Strike mà tay run rẩy. Cuộc gọi vào thẳng hộp thư thoại. Matthew đứng giữa bếp dõi theo cô, không hề che giấu vẻ bực dọc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.