Con tằm

2


Dùng dằng đến bao giờ? Ta không thể chờ mãi
Không chờ nữa! Ta còn trăm công nghìn việc.

Franchis Beaumont và Phillip Massinger
The Little French Lawyer

Tàu điện bắt đầu đông lên. Những gương mặt đi tàu sáng thứ Hai: rầu rĩ, hốc hác, căng thẳng và chán nản. Strike tìm được chỗ ngồi đối diện một cô gái tóc vàng mắt sưng húp, đầu cứ ngả về một bên gà gật. Cô ta cứ thỉnh thoảng giật mình ngồi thẳng dậy, nhìn chăm chăm vào bảng tên ga mờ mịt, sợ nhỡ trạm.

Tàu điện rung lắc, rầm rập chạy, đưa Strike về cái cơ ngơi hai phòng rưỡi dưới mái nhà cách nhiệt sơ sài – tổ ấm của hắn. Trong cơn mệt mỏi rã rời, chung quanh là những gương mặt nhàn nhạt, buồn tẻ, hắn nghĩ đến những “tai nạn” đã đưa đám người đó đến với cuộc đời. Mỗi con người, suy cho cùng, đều được hình thành ngẫu nhiên. Với một trăm triệu con tinh trùng bơi tán loạn mù quáng, khả năng thụ thai của từng con như vậy là vô cùng nhỏ. Trong số những người đi tàu sáng hôm đó, bao nhiêu người là “trong dự tính”, hắn tự hỏi, thấy đầu lâng lâng. Còn bao nhiêu, như hắn, là “ngoài kế hoạch” hoàn toàn?

Hồi tiểu học trong lớp hắn có một cô bé có bớt đỏ ngay trên mặt. Khi đó Strike thấy gần gũi kỳ lạ với cô bạn ấy, vì cả hai đều có chút gì đó khác thường từ khi sinh ra, mà chẳng phải do lỗi của mình. Cả hai đều không tự thấy được sự khác thường đó, nhưng người ngoài ai cũng thấy, rồi cứ xấu tính nhắc đi nhắc lại. Khi hắn chỉ mới năm tuổi, thỉnh thoảng lại có người lạ cứ nhìn hắn mà trầm trồ. Lúc đó hắn tưởng người ta trầm trồ mình, nhưng cuối cùng hắn nhận ra người ta coi hắn như chút rơi vãi của tay ca sĩ nổi tiếng, một thứ chứng cứ quan trọng kết tội ăn vụng, mèo mỡ của giới sao siếc. Strike chỉ mới gặp cha ruột có hai lần. Jonny Rokeby chỉ chịu thừa nhận huyết thống sau khi có kết quả xét nghiệm ADN.

Dominic Culpepper là hiện thân của hết thảy những hiếu kỳ và định kiến về mối liên hệ giữa tay lính cựu mặt mày sưng sỉa và ngôi sao nhạc rock đã luống tuổi. Những người như Culpepper khi tiếp xúc với Strike thì ngay lập tức nghĩ đến quỹ thừa kế, những món tiền hậu hĩnh, phi cơ riêng, phòng đợi cho khách VIP, những khoản tiêu xài thả ga. Đứng trước gia cảnh khiêm tốn của hắn, biết cả chuyện hắn làm việc hùng hục bất kể ngày đêm, họ sốt ruột tự hỏi: không biết Strike đã làm gì khiến ông già cho ra rìa như vậy? Hay hắn giả nghèo khổ để moi thêm tiền của Rokeby? Rồi hắn tiêu pha kiểu gì mà bay sạch mớ tiền triệu (mà mẹ hắn hẳn đã moi được) trước đó?

Những lúc như vậy, Strike lại nuối tiếc nghĩ về thời tại ngũ. Trong quân đội, người ta chỉ biết đến năng lực mà không hề quan tâm đến gốc gác, cha mẹ. Khi còn ở Cục điều tra đặc biệt SIB, cùng lắm người ta chỉ bắt hắn lặp lại cho rõ cái tên kỳ quái do chính người mẹ khác thường đã mãn phần đặt cho.

Khi Strike bước ra khỏi tàu điện, phố Charing Cross cũng bắt đầu đông dần lên. Buổi bình minh của một ngày tháng mười một vừa hé dạng, xám xịt và miễn cưỡng. Bóng đêm nhập nhoạng vương vấn như chưa muốn tan hẳn. Hắn rẽ vào phố Denmark, thấy rã rời ê ẩm, chỉ muốn lăn ra ngủ một chút trước cái hẹn với vị khách tiếp theo lúc chín giờ rưỡi sáng. Đưa tay vẫy chào cô gái bên hiệu đàn guitar thỉnh thoảng vẫn đứng dưới đường hút điếu thuốc giải lao cùng hắn, Strike mở cánh cửa đen bên cạnh quán 12 Bar Café, bước lên cầu thang sắt uốn quanh thang máy kiểu lồng chim đã hỏng. Hắn đi qua văn phòng tay thiết kế đồ họa ở tầng một, rồi đến văn phòng của hắn với cánh cửa gương có khắc chữ ở tầng hai, lên đến tầng ba, nơi chật hẹp nhất và cũng là nhà của hắn hiện nay.

Người thuê nhà trước đó là tay quản lý quán bar ở dưới nhà. Khi tay này dọn ra chỗ ngon hơn, Strike chộp ngay cơ hội thế chỗ sau mấy tháng ăn ngủ tạm bợ trong văn phòng. Thở phào vì giải quyết được êm đẹp tình trạng vô gia cư khi đó.

Tầng áp mái nhìn kiểu gì cũng khá chật hẹp, đặc biệt là với một người đàn ông cao mét chín. Hắn gần như không thể quay người trong nhà tắm; bếp và phòng khách chen chúc ghép chung, còn phòng ngủ thì chỉ cần đặt giường đôi vào đã gần choáng hết chỗ. Mấy thứ đồ đạc của Strike vẫn còn nguyên trong thùng giấy để ngoài cửa, mặc dù chủ nhà đã có quy định cấm để đồ lung tung.

Cửa sổ căn hộ nhìn ra các mái nhà chung quanh, phía dưới là phố Denmark. Lên đến đây, tiếng bass lì lợm từ quán bar bên dưới chỉ còn nghe âm ỉ, mỗi khi Strike mở nhạc thì bị át hẳn.

Nhìn đâu cũng thấy tính ngăn nắp cố hữu của Strike: chăn mền gấp gọn, bát đĩa sạch sẽ, đâu vào đó. Hắn cần cạo râu và tắm rửa nhưng chưa phải làm ngay. Hắn treo áo khoác, vặn đồng hồ báo thức lúc chín giờ hai mươi rồi mặc nguyên quần áo, thả người xuống giường.

Chỉ mất có vài giây hắn đã say ngủ, rồi dường như chỉ vài giây sau đó, lại phải thức dậy. Có tiếng gõ cửa.

“Tôi xin lỗi, anh Cormoran, thật tôi ngại quá…”

Hắn mở cửa. Cô trợ lý trẻ, cao dong dỏng, tóc vàng hơi hung đỏ đang đứng đó. Trông cô thật bối rối. Khi thấy hắn, cô có vẻ hốt hoảng.

“Anh không sao chứ?”

“… còn… ng… ngủ… mà. Đêm qua thức suốt, hai đêm rồi”

“Tôi xin lỗi,” Robin lặp lại, “Nhưng đã chín giờ bốn mươi rồi. William Baker đang ở đây, đang sắp..”

“Bỏ mẹ,” Strike lẩm bẩm. “Chắc tôi để đồng hồ bị nhầm – cho tôi năm phú…”

“Chưa hết,” Robin tiếp. “Còn có một bà nữa. Bà này không có hẹn gì cả. Tôi đã nói là sáng nay anh kín lịch rồi nhưng bà ấy không chịu về”

Strike ngáp, dụi mắt.

“Cho tôi năm phút. Cô pha trà gì đó cho họ đi.”

Sáu phút sau, Strike xuất hiện, mặc áo sơ mi sạch, sực nức mùi kem đánh răng và thuốc khử mùi nhưng vẫn chưa cạo râu. Hắn bước vào phòng chờ, Robin đang ngồi bên máy tính.

“Thôi thì trễ còn hơn không,” William Baker lên tiếng, cười kẻ cả. “May mà anh có cô thư ký ngon mắt vậy, không thì tôi đã chán mà bỏ về rồi!”

Strike thoáng thấy Robin đỏ mặt giận dữ. Cô quay đi soạn mớ thư từ, cố tình đá thúng đụng nia. Cách Baker dùng từ “thư ký” rõ là có gì đó vô cùng xúc xiểm. Tay giám đốc công ty mặc bộ complet sọc kim bảnh bao, đang thuê Strike điều tra hai thành viên hội đồng quản trị.

“Chào anh William,” Strike lên tiếng.

“Không xin lỗi phải gì à?” Baker lầm bầm, mắt dán lên trần nhà.

“Chào chị, chị tên gì?” Strike lơ đẹp ông khách, quay sang hỏi người đàn bà hơi luống tuổi mặc áo khoác màu nâu đã cũ đang ngồi trên ghế sofa.

“Leonora Quine,” bà ta đáp, nghe thoáng giọng miền Tây.

“Sáng nay tôi bận lắm, Strike à,” Baker lên tiếng.

Không đợi mời mọc, ông ta bước thẳng vào văn phòng bên trong. Khi không thấy Strike đi theo, ông ta hơi giật mình, quên mất vẻ kiểu cách khi nãy.

“Tôi không biết hồi còn ở lính anh có dám trễ nải như vậy không hả Strike. Phiền anh vào đây cho.”

Dường như Strike không nghe Baker nói gì cả.

“Chính xác là vì chuyện gì mà chị muốn gặp tôi?” hắn hỏi người đàn bà ăn mặc tuềnh toàng đang ngồi trên ghế.

“Chuyện là ông chồng tôi…”

“Anh Strike, một tiếng nữa tôi có hẹn,” William Baker lại lên tiếng, lần này còn lớn giọng hơn.

“… thư ký của anh có nói là sáng nay anh kín lịch rồi nhưng tôi đã nói tôi sẽ đợi.”

“Strike!” William Baker hắng giọng, gọi hắn như người ta gọi chó.

“Robin,” Strike mệt mỏi gằn giọng. Cuối cùng hắn hết chịu nổi. “Cô làm hóa đơn cho ông Baker đây, giao hết hồ sơ lại cho ông ta; hồ sơ đã cập nhật đầy đủ.”

“Hả?” William Baker hỏi, không tin vào tai mình. Ông ta bước ra phòng đợi.

“Ảnh cho ông ra rìa rồi,” Leonora Quine đáp thay, giọng thỏa mãn.

“Anh đã làm xong đâu,” Bake nói. “Anh nói là vẫn còn…”

“Anh đi thuê người khác làm. Thuê ai chịu làm cho cái thứ như anh đó.”

Không khí trong văn phòng căng thẳng tột độ. Mặt lạnh như không, Robin rút hồ sơ của Baker từ trong tủ ra đưa cho Strike.

“Anh dám…”

“Trong hồ sơ đó có khá nhiều thứ đem ra tòa được,” Strike nói, đưa cho tay giám đốc. “Cũng đáng tiền lắm rồi”

“Anh còn chưa…”

“Ảnh nghỉ chơi với ông rồi,” Leonora Quine xen vào.

“Ngậm miệng lại, cái đồ..” William Baker vừa bắt đầu thì giật mình lùi lại khi Strike tiến tới nửa bước. Không ai nói gì. Tay lính cựu đột nhiên trông bệ vệ gấp hai lần chỉ giây lát trước đó.

“Chị Quine, mời chị vào,” Strike nhỏ nhẹ nói.

Bà khách hàng răm rắp làm theo.

“Anh nghĩ bà ta đủ tiền trả anh sao?” William Baker vừa đi giật lùi vừa mỉa, một tay đã đặt sẵn trên nắm cửa.

“Tôi có thể linh động,” Strike đáp, “nếu gặp đúng khách hàng.”

Hắn theo chân Leonora Quine vào văn phòng phía trong, đóng cửa đánh rầm một cái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.