Con tằm

29


Phía tả của người là con lộ,
Dẫn từ lương tâm tội lỗi
Ra khu rừng nghi ngại âu lo.

Thomas Kyd
The Spanish Tragedie

Mặc dù sém nữa thì bị tai nạn, quá mười hai giờ trưa một chút Strike và Robin đã đến thị trấn Tiverton ở hạt Devonshire. Robin đi theo chỉ dẫn của máy định vị, qua những ngôi nhà đồng quê yên tĩnh phủ đầy lớp tuyết trắng lấp lánh, đến chiếc cầu nho nhỏ xinh xắn bắc qua dòng sông, mặt nước đông cứng, sẫm màu như đá đánh lửa, qua tiếp một nhà thờ thế kỷ mười sáu hiện ra uy nghi bất ngờ, đến phía bên kia thị trấn, nơi có hai cánh cổng chạy điện kín đáo tách biệt với đường sá.

Một thanh niên điển trai người Phillipines mang giày đế xuồng, mặc áo khoác rộng quá khổ đang cố nạy mở hai cánh cổng bằng tay không. Khi trông thấy chiếc Land Cruiser anh ta ra dấu cho Robin kéo cửa xe xuống.

“Bị đông đá,” anh ta giải thích ngắn ngọn. “Làm ơn đợi lát.”

Họ ngồi đợi năm phút thì anh ta cũng nạy xong lớp băng đá, còn dọn thêm một khoảng trống trên mặt đất trong khi tuyết vẫn rơi đều, để cánh cổng có thể mở toang ra được.

“Anh lên xe đi vào lại nhà không?” Robin hỏi anh ta.

Anh chàng chui vào ghế sau xe, ngồi cạnh đôi nạng của Strike.

“Anh chị là bạn của ông Chard hả?”

“Tụi tôi có hẹn với ông ấy,” Strike trả lời né tránh.

Xe chạy theo lối vào khá dài, uốn lượn. Chiếc Land Cruiser nhẹ nhàng lướt trên lớp tuyết dày, xôm xốp đã phủ trên mặt đường suốt đêm qua. Đám lá xanh sẫm bóng loáng trên hàng cây đỗ quyên chạy dọc lối vào không giữ được tuyết, vậy là trước mắt họ chỉ có hai màu trắng đen: hai bức tường lá cây dày dặn ôm lấy lối vào sáng màu, xốp như bột. Mắt Robin bắt đầu hoa lên. Bữa sáng của cô cũng khá lâu rồi còn tay Strike kia đã chén sạch chỗ bánh qui.

Robin thấy chợn chạo, có cảm giác lâng lâng mơ hồ khi cô bước ra khỏi chiếc Toyota, nhìn lên dinh thự Tithebarn House, bên cạnh là một khoảng rừng sẫm màu. Khối nhà to lớn hình chữ nhật trước mặt họ hẳn là công trình của một tay kiến trúc sư táo bạo: một nửa mái nhà lợp kính, nửa kia thì phủ đầy các tấm pin mặt trời. Càng nhìn ngôi nhà, trong suốt và sắc nét như một khung xương trên nền trời xám nhạt, sáng chói, Robin càng thấy ngây ngây. Khung cảnh trước mắt khiến cô nghĩ đến những tấm hình kinh dị trong điện thoại của Strike chụp vòm kính trần, nơi ánh sáng đổ vào chỗ Quine nằm sau đã bị phanh thây.

“Cô có sao không?” Strike hỏi, lo lắng. Trông mặt cô tái nhợt.

“Không sao,” Robin đáp, cô muốn giữ vẻ cứng cỏi trong mắt hắn. Cô hít đầy lồng ngực thứ không khí lạnh như băng rồi đi theo Strike. Trên lối rải sỏi dẫn đến cửa chính hắn đi nạng có vẻ nhẹ nhàng đến bất ngờ. Anh chàng khách quá giang đã biến mất mà không nói lời nào với hai người.

Đích thân Daniel Chard ra mở cửa. Ông ta mặc áo cổ Tàu, kiểu vạt dài bằng lụa màu lục phớt và quần vải lanh rộng. Cũng như Strike, ông ta đi nạng. Bàn chân và bắp chân trái của Chard mang giày y tế cố định, cài chặt. Chard nhìn xuống ống quần lơ lửng, trống không của Strike cũng đến vài giây khổ sở, như thể không rời mắt nổi.

“Ông bị vậy mà ăn thua gì hả,” Strike nói, đưa tay ra.

Câu đùa xã giao đó trở nên lạc lõng. Chard không cười. Không khí bối rối, lạnh lùng bao quanh Chard từ buổi tiệc của nhà xuất bản vẫn còn nguyên đó. Ông ta bắt tay Strike mà không nhìn vào mắt hắn, rồi cất lời chào đón như sau:

“Sáng giờ tôi cứ đợi anh điện hủy.”

“Không, tụi tôi đi được,” Strike lên tiếng, rõ thừa thãi. “Đây là trợ lý của tôi, Robin. Cô ấy lái xe chở tôi xuống đây. Tôi hi vọng…”

“Đương nhiên cô ấy không thể ngồi ngoài tuyết được,” Chard nói, mặc dù không có vẻ gì niềm nở. “Mời vào.”

Ông ta chống nạng lùi ra để hai người tiếng vào bậc cửa, bước lên sàn gỗ bóng lộn màu mật ong.

“Phiền anh chị tháo giày ra được không”

Từ sau hai cánh cửa xoay lắp vào tường gạch ở góc nhà bên phải, một phụ nữ Phillipines cỡ tuổi trung niên, đậm người, tóc đen bới củ tỏi xuất hiện. Bà ta mặc nguyên một bộ đen, cầm theo hai túi vải lanh trắng, hẳn là để Robin và Strike cho giày vào. Robin đưa giày cho bà ta. Cô thấy sơ hở lạ kỳ khi bước chân trần lên ván sàn. Strike chỉ đứng yên đó, trên một chân.

“Ô,” Chard thốt lên, lại nhìn chằm chằm. “Không, tôi nghĩ… để anh Strike đây cứ mang giày vậy, Nenita à.”

Bà ta lui vào trong bếp, không nói năng gì cả.

Tự dưng nội thất bên trong của dinh thự Tithebarn House khiến Robin thấy nôn nao chóng mặt. Bên trong dinh thự rộng thênh thang mà không hề có vách ngăn. Cầu thang xoắn ốc bằng thép và kính dẫn lên tầng một. Cả tầng một treo lơ lửng bằng những đoạn cáp bằng kim loại nối lên trần nhà. Từ chỗ họ đứng nhìn lên có thể thấy được chiếc giường đôi khổng lồ của Chard, hình như bọc da màu đen. Đầu giường có vật gì đó như một cây thánh giá cỡ khủng bằng kẽm gai, treo trên tường gạch. Robin vội chuyển mắt ra hướng khác, thấy chợn chạo kinh khủng.

Phần lớn đồ đạc ở tầng trệt đều có hình khối hộp màu trắng, hoặc bọc da màu đen. Những thanh sưởi bằng thép đặt dựng đứng, xen kẽ với giá sách đơn giản mà điệu đà, vẫn chất liệu gỗ và kim loại. Nổi bật trong căn phòng ít đồ đạc đó là bức tượng thiên thần bằng đá cẩm thạch trắng cỡ người thật. Thiên thần đậu cheo leo trên một hòn đá, một bên cơ thể bị mổ ra, cho thấy nửa hộp sọ, một phần ruột và một lát xương ở chân. Bầu vú của thiên thần, Robin nhìn vào mà không rời mắt nổi, cũng bị phanh ra, cho thấy một khối mô đầy những hạt mỡ li ti đặt trên một vòng cơ trông như lớp lá tia ở mũ nấm.

Robin thấy kỳ khôi là bức tượng lại khiến mình thấy buồn nôn. Tượng bằng đá lạnh ngắt, chỉ là một khối trắng toát vô tri vô giác, khác xa với cái xác thối trong điện thoại của Strike… đừng nghĩ tới chuyện đó… đáng ra cô phải nhắc Strike chừa lại một cái bánh qui… mồ hôi túa ra trên môi Robin, trên da đầu.

“Cô không sao chứ Robin?” Strike hỏi ngay. Nhìn gương mặt hai người đàn ông, cô biết lúc này hẳn mặt mình trông như cắt không còn giọt máu. Cô vừa sợ mình sẽ ngất xỉu, vừa xấu hổ vì mình đang làm vướng chân Strike.

“Xin lỗi,” cô lí nhí, miệng như tê cứng lại. “Chuyến đi khá dài… nếu có ly nước…”

“Ơ… được thôi,” Chard đáp, như thể nước là thứ gì đó khan hiếm. “Nenita?”

Bà mặc đồ đen lại xuất hiện.

“Cho cô đây một ly nước lọc,” Chard nói.

Nenita đưa tay ra dấu cho Robin đi theo mình. Khi đi vào bếp tai cô vẫn nghe tiếng nạng của ông giám đốc nhà xuất bản đập khẽ xuống sàn gỗ thụp thụp. Cô loáng thoáng thấy toàn bề mặt bằng thép, tường sơn trắng, rồi thấy người thanh niên cô đã cho đi quá giang vào nhà đang đứng khuấy gì đó trong chiếc nồi to. Rồi cô ngồi xuống chiếc ghế đẩu.

Robin cứ nghĩ Chard sẽ đi theo để xem cô có sao không, nhưng khi Nenita đặt vào tay cô một ly nước lạnh, cô nghe giọng ông ta vọng lại từ trên đầu.

“Cảm ơn đã sửa cổng, Manny à.”

Người thanh niên không đáp lại. Robin nghe tiếng nạng lộp cộp của Chard xa dần, rồi cánh cửa bếp đóng lại.

“Là do tôi,” Strike nói với Chard khi ông giám đốc quay lại. Mặt mũi hắn vô cùng ân hận. “Tôi ăn sạch đồ ăn cô ấy mang theo đi đường.”

“Để Nenita đem thứ gì cho cô ấy ăn,” Chard nói. “Ta đi ngồi xuống nhé?”

Strike theo chân ông ta đi ngang qua bức tượng thiên thần đá đang phản chiếu óng ánh dưới nền gỗ ấm. Hai người trên bốn cây nạng tiến về phía cuối phòng, nơi có một lò sưởi sắt đen đốt củi đang tỏa hơi ấm sực mời gọi.

“Nhà đẹp quá,” Strike nói, hạ người xuống một khối hộp bọc da màu đen nhỉnh hơn mấy ghế khác, đặt đôi nạng qua một bên. Lời khen không hề thật lòng; vì Strike vốn thích những gì thoải mái, tiện dụng, trong khi nhà của Chard cứ như một phòng trưng bày, nhìn đâu cũng thấy bề mặt.

“Vâng, tôi làm việc rất kỹ với bên thiết kế,” Chard nói, có chút nhiệt tình thoáng qua. “Còn có một studio” – ông ta chỉ tay đến một bộ cửa kín đáo khác, “và hồ bơi nữa.”

Chard cũng ngồi xuống, duỗi chiếc chân bó dày nẹp chặt trước mặt.

“Làm sao vậy?” Strike hỏi, hất đầu về phía chiếc chân gãy.

Chard chỉ đầu nạng về phía cầu thang xoắn ốc bằng kim loại và kính.

“Hẳn đau lắm,” Strike đáp, áng chừng vụ ngã cầu thang.

“Tiếng xương gãy vọng khắp nhà,” Chard kể, có chút hào hứng kỳ khôi. “Tôi không biết là mình có thể nghe được tiếng xương gãy nữa.

“Anh uống trà hay cà phê?”

“Có tách trà thì tuyệt.”

Strike thấy Chard đặt bàn chân lành lên một tấm đồng nhỏ bên cạnh ghế. Ông ta ấn nhẹ xuống đó, Manny từ dưới bếp đi lên.

“Manny, cho trà,” Chard nói, có vẻ niềm nở khác thường. Người thanh niên lại biến mất, mặt mày sưng sỉa như cũ.

“Phải núi St. Michael đó không?” Strike hỏi, chỉ tay về phía bức tranh nhỏ treo trên lò sưởi. Một bức họa kiểu ngây thơ, hình như trên giấy bồi.

“Một tác phẩm của Alfred Walllis,” Chard nói, lại thoáng chút hăm hở. “Bố cục đơn giản… nguyên thủy ngây thơ. Chỗ quen biết với ông cụ thân sinh nhà tôi. Wallis chỉ bắt đầu vẽ nghiêm túc khi đã ngoại thất tuần. Anh rành Cornwall sao?”

“Tôi lớn lên ở đó,” Strike đáp.

Nhưng Chard chỉ quan tâm đến đề tài Alfred Wallis. Ông ta lặp lại lần nữa là họa sĩ chỉ thực sự tìm được tiếng nói khi đã luống tuổi và bắt đầu giảng cho hắn về các tác phẩm của Wallis. Chard không hề để ý là Strike chẳng quan tâm gì đến chủ đề đó cả. Chard không có thói quen nhìn người đối diện khi nói chuyện. Mắt ông ta hết nhìn bức tranh đến nhìn khắp căn phòng gạch rộng lớn, dường như chỉ thỉnh thoảng vô tình liếc đến Strike.

“Ông mới đi New York về, đúng không?” Strike hỏi khi Chard nghỉ lấy hơi.

“Hội thảo ba ngày” Chard nói, chút nhiệt tình mới nhen tan dần. Dường như ông ta đang lặp lại những cụm từ đã thủ sẵn, “Thời buổi khó khăn. Thiết bị đọc điện tử thay đổi cục diện ngành xuất bản. Anh có đọc sách không?” ông ta bâng quơ hỏi Strike.

“Thi thoảng,” Strike đáp. Hắn có một cuốn James Ellroy nhàu nhĩ trong căn hộ, định sẽ đọc nốt đã bốn tuần nay nhưng mấy đêm rồi hắn mệt đến không tập trung nổi. Cuốn sách yêu thích của hắn vẫn còn nằm trong một thùng giấy đặt ngoài cầu thang; hắn có cuốn đó đã hai mươi năm rồi, lâu lắm vẫn chưa đọc lại.

“Ta cần độc giả,” Daniel Chard lẩm bẩm. “Cần nhiều độc giả hơn. Bớt tác giả lại.”

Strike cố kìm lại, mặc dù rất muốn phản pháo, À thì vừa bớt được một người còn gì.

Manny lại xuất hiện, mang theo một chiếc khay nhựa trong có chân chống, đặt trước mặt ông chủ. Chard rướn người ra trước, rót trà vào hai chiếc cốc sứ dáng cao màu trắng. Strike để ý thấy ghế bọc da của Chard không phát ra tiếng kêu kỳ cục như sofa ở văn phòng của hắn, nhưng chắc kiểu gì cũng đắt gấp mười lần. Mu bàn tay Chard vẫn đỏ au, trông nhức rát như lúc ở buổi tiệc hôm đó. Dưới ánh sáng tỏa ra từ đèn lắp chìm ở sàn tầng một, trông Chard có vẻ già hơn khi Strike nhìn ông ta từ xa; có lẽ ông ta khoảng sáu mươi tuổi. Tuy vậy, đôi mắt sâu tối màu, chiếc mũi khoằm và khuôn miệng mỏng vẫn thanh thoát sắc sảo.

“Anh ta quên sữa rồi,” Chard nói, nhìn xuống khay nước.

“Anh có dùng sữa với trà không?”

“Có,” Strike đáp.

Chard thở dài, nhưng thay vì ấn chân xuống tấm đồng trên nền nhà, ông ta gượng đứng dậy, chống nạng rồi tiến về phía nhà bếp, để mặc Strike ngồi đó dõi theo nghĩ ngợi.

Nhân viên của Daniel Chard thấy ông ta kỳ khôi, mặc dù Nina có mô tả rằng ông ta là người khôn ngoan. Nhưng Strike lại thấy trận lôi đình xung quanh Bombyx Mori giống như phản ứng của một người quá nhạy cảm, mà lại thiếu suy xét. Hắn nhớ lại cảm giác ngường ngượng trong đám đông khi Chard lầm rầm đọc diễn văn ở buổi tiệc kỷ niệm. Một người kỳ lạ, khó hiểu…

Strike ngước mắt nhìn lên. Tuyết vẫn rơi nhè nhẹ xuống mái nhà trong suốt trên đầu tượng thiên thần. Hẳn là tấm kính trần đã được sưởi ấm bằng cách nào đó nên tuyết không hề đọng lại trên đó, Strike suy đoán. Rồi tự dưng hắn nghĩ đến hình ảnh Quine, bị moi ruột, trói gô lại, nướng cháy rồi để cho thối rữa dưới mái vòm cửa sổ. Cũng như Robin, hắn thấy trần nhà bằng kính cao vợi của dinh thự Tithebarn có gì đó gợi nhớ thật khó chịu.

Chard trở lại từ bếp, chống nạng đi ngang phòng, cầm theo một bình sữa nhỏ, tay hơi run run.

“Chắc anh đang tự hỏi tại sao tôi mời anh đến đây,” cuối cùng Chard lên tiếng, sau khi đã ngồi xuống, mỗi người cầm một tách trà lên. Strike sửa lại điệu bộ, ra vẻ lắng nghe.

“Tôi cần một người tôi tin được,” Chard nói tiếp mà không đợi Strike trả lời. “Một người bên ngoài nhà xuất bản.”

Ông ta liếc nhanh về phía Strike, rồi lại ghim ánh mắt trên bức tranh Alfred Wallis.

“Tôi nghĩ là,” Chard tiếp, “có lẽ tôi là người duy nhất nhận ra rằng Owen Quine không viết cuốn sách đó một mình. Anh ta có đồng minh.”

“Đồng minh?” Strike mở miệng, lặp lại lời ông ta. Dường như Chard đang chờ hắn phản ứng.

“Đúng vậy,” Chard cam đoan. “Đúng thế. Anh nghĩ đi, văn phong Bombyx Mori thì đúng là của Owen, nhưng hẳn có kẻ khác nhúng tay vào. Nối giáo cho anh ta.”

Nước da tai tái của Chard bỗng bừng lên. Ông ta nắm chặt rồi vuốt ve cán của cây nạng đặt cạnh đó.

“Tôi nghĩ có lẽ bên cảnh sát sẽ quan tâm đến chuyện làm sao chứng minh được điều đó?” Chard nói, lần này cố nhìn thẳng vào mặt Strike. “Nếu Owen bị giết bởi vì những gì viết trong Bombyx Mori, đồng minh hẳn cũng dính tội chứ?”

“Dính tội?” Strike lặp lại. “Vậy ông nghĩ có kẻ đã thuyết phục Quine đưa thông tin vào sách rồi mong là một bên thứ ba sẽ ra tay giết chóc trả thù?”

“Tôi… à, tôi không chắc,” Chard nói, nhướng mày. “Có lẽ anh ta không nghĩ sự việc lại ra thế – nhưng anh ta rõ là có ý khuấy nước chọc bùn.”

Mấy đốt ngón tay của Chard trắng bệch ra khi ông ta siết lấy cán cây nạng.

“Tại sao ông nghĩ có kẻ tiếp tay cho Quine?” Strike hỏi.

“Owen không thể nào biết được một số việc ám chỉ trong Bombyx Mori, trừ khi có người rỉ tai,” Chard nói, giờ đây lại dán mắt vào một bên tượng thiên thần đá.

“Tôi nghĩ nếu cảnh sát quan tâm đến đồng minh của Quine,” Strike chậm rãi nói, “thì chính vì người này có thể là manh mối giúp tìm ra hung thủ.”

Sự thật là vậy, nhưng đó cũng là một cách nhắc Chard rằng có người vừa chết trong hoàn cảnh vô cùng kinh khủng. Danh tính sát thủ dường như không khiến Chard bận tâm.

“Anh nghĩ vậy sao?” Chard hỏi lại, khẽ nhướng mày.

“Vâng,” Strike đáp, “tôi nghĩ thế. Cảnh sát sẽ quan tâm đến người này nếu nhờ đó mà họ có thể giải mã những đoạn mờ ám trong sách. Một trong những giả thuyết cảnh sát đang theo đuổi là có người giết Quine để ngăn chặn ông ta tiết lộ điều gì đó đã ám chỉ trong Bombyx Mori.”

Daniel Chard nhìn Strike chằm chằm, hoàn toàn bị hắn lôi cuốn.

“Vâng… Tôi chưa… Vâng.”

Strike thấy bất ngờ khi ông giám đốc nhà xuất bản tự dưng chống nạng đứng dậy, đi tới đi lui vài bước, đong đưa người giữa hai cây nạng như thể đang nhại theo mấy bài tập vật lý trị liệu ban đầu của hắn ở bệnh viện Selly Oak nhiều năm trước đó. Lúc này Strike thấy rõ Chard là một người tráng kiện, cơ bắp nổi cuồn cuộn dưới tay áo vải lụa.

“Vậy thì hung thủ…” Chard vừa nói trở lại, rồi đột nhiên nạt: “Gì vậy?” Mắt ông ta nhìn chằm chằm ra sau lưng Strike.

Robin vừa từ bếp trở ra, mặt mày đã hồng hào hơn.

“Tôi xin lỗi,” cô lên tiếng, rồi ngừng lại, rụt rè.

“Đây là chuyện tối mật,” Chard nói. “Không, tôi rất tiếc. Phiền cô quay trở lại nhà bếp được không?”

“Tôi… được thôi,” Robin nói, hơi sốc và Strike thấy rõ cô còn cảm thấy bị xúc phạm. Cô liếc hắn một cái, có ý đợi hắn nói gì đó, nhưng hắn chỉ im lặng.

Khi cánh cửa quay đã đóng lại sau lưng Robin, Chard giận dữ nói tiếp:

“Giờ thì tôi quên mất đang nghĩ gì. Quên bẵng…”

“Lúc nãy ông đang nói gì đó về hung thủ.”

“Đúng rồi. Đúng vậy,” Chard đáp, vẻ mất bình tĩnh, rồi tiếp tục đi tới lui, đu người trên chiếc nạng. “Nếu hung thủ biết chuyện có kẻ tiếp tay cho Quine, hẳn sẽ lấy đó làm mục tiêu tiếp theo? Có lẽ tay này đã nhận ra điều đó,” Chard nói, dường như là tự nói với mình chứ không phải nói với Strike. Mắt ông ta dán chặt xuống sàn nhà đắt tiền. “Có lẽ điều đó giải thích… Đúng rồi.”

Khung cửa sổ nhỏ trên tường gần nơi Strike ngồi cho thấy khu rừng u tối cạnh nhà; những vệt tuyết trắng rơi mơ màng trên nền đen.

“Phản bội là thứ tôi cực kỳ ghét.” Chard đột nhiên lên tiếng.

Ông ta dừng lại, thôi màn bước tới lui thùm thụp, quay nhìn Strike.

“Nếu mà,” ông ta nói, “tôi nói ra với anh tôi nghĩ ai là kẻ đã giúp Owen, rồi nhờ anh đem bằng chứng đến cho tôi, anh có phải khai với cảnh sát không?”

Một câu hỏi khó, Strike ngẫm ngợi, lơ đãng đưa tay vuốt cằm lởm chởm, sáng nay hắn vội ra khỏi nhà nên cạo râu không được kỹ lắm.

“Nếu ông nhờ tôi xác minh những mối nghi ngờ của mình…” Strike chậm rãi nói.

“Đúng vậy,” Chard đáp. “Tôi có ý đó. Tôi muốn chắc chắn.”

“Vậy thì không, tôi không cần nói với cảnh sát tôi đang làm gì. Nhưng nếu tôi phát hiện ra Quine có đồng minh, mà có thể chính người này giết Quine – hoặc biết ai đã giết Quine – tôi phải có trách nhiệm báo với cảnh sát.”

Chard ngồi xuống khối hộp bọc da đen lớn, thả nạng loảng xoảng xuống nền nhà.

“Chết thật,” ông ta nói, vẻ khó chịu của Chard như dội khắp những bề mặt rắn quanh họ khi ông ta cúi xuống xem mình có làm hư sàn gỗ bóng không.

“Ông biết vợ Quine thuê tôi để tìm ra ai giết ông ấy chứ?” Strike hỏi.

“Tôi có nghe phong thanh,” Chard đáp, vẫn tiếp tục kiểm tra sàn gỗ tếch xem có hỏng hóc gì không. “Nhưng việc đó đâu có liên quan đến chuyện tôi vừa nhờ anh?”

Chard đúng là tự mãn đến mức khó tin, Strike nghĩ thầm. Hắn nhớ lại dòng chữ nghiêng nghiêng trên thấm thiệp hoa violet của ông ta: Nếu tôi giúp gì được chị cứ nói. Có lẽ thư ký riêng đã phải mồi cho ông ta câu đó.

“Vậy ông có muốn nói cho tôi biết ai là kẻ đã tiếp tay cho Quine không?” Strike hỏi.

“Việc này vô cùng đau đớn,” Chard lẩm bẩm, mắt ông ta liếc từ bức Alfred Wallis xuống thiên thần đá, rồi nhìn lên cầu thang xoắn ốc.

Strike không nói gì.

“Là Jerry Waldegrave,” Chard nói, liếc nhìn Strike rồi lại nhìn ra xa. “Và tôi sẽ giải thích tại sao tôi nghi ngờ… làm sao mà tôi biết.

“Cách cư xử của anh ta rất lạ lùng, đã mấy tuần rồi. Lần đầu tiên tôi để ý là khi anh ta gọi điện cho tôi nói chuyện Bombyx Mori, kể là Quine đã làm những gì. Không hề xấu hổ, không có một lời xin lỗi.”

“Ông nghĩ Waldegrave phải xin lỗi vì một thứ Quine đã viết sao?”

Dường như câu hỏi khiến Chard ngạc nhiên.

“Thì Owen là một trong những tác giả Jerry phụ trách, vậy nên đương nhiên là tôi nghĩ anh ta sẽ tỏ ra hối tiếc sau khi Owen mô tả tôi… mô tả tôi theo cách đó.”

Trí tưởng tượng bất trị của Strike một lần nữa lại bắt hắn nghĩ đến nhân vật Dị nhân Thối củ tồng ngỗng đứng trước xác chết của một thanh niên đang tỏa ra ánh sáng siêu nhiên.

“Vậy hiện giờ ông với Waldegrave không vui vẻ gì?” hắn hỏi.

“Tôi đã rất kiên nhẫn với anh ta, trong nhiều chuyện,” Chard đáp, lờ đi câu hỏi trực tiếp. “Một năm trước đây khi anh ta đi cai rượu tôi đã cho hưởng nguyên lương. Có lẽ anh ta thấy hận tôi,” Chard nói, “nhưng tôi đã đứng về phía anh ta, trong nhiều trường hợp mà nếu là người thận trọng hơn thì có lẽ người ta sẽ không đứng về phía ai cả. Chuyện nhà Jerry không liên quan gì đến tôi. Nhưng anh ta hận lắm. Rõ là hận tôi, mặc dù chẳng có lý lẽ gì cả.”

“Hận chuyện gì kia?” Strike hỏi.

“Jerry vốn không ưa Michael Fancourt,” Chard lẩm bẩm, ánh mắt ông ta đậu vào ngọn lửa trong lò sưởi. “Michael từng… từng tán tỉnh Fenella, vợ của Jerry, chuyện cũng đã lâu. Khi đó, chính tôi là người can ngăn Michael, vì tình bạn của tôi với Jerry. Đúng thế!” Chard nói, gật đầu, vẻ tâm đắc khi nhớ lại chuyện mình đã làm. “Tôi nói với Michael rằng làm vậy vừa không tử tế, lại không khôn ngoan, ngay cả khi anh ta đang… vì khi đó Michael vừa mất người vợ đầu, cũng chưa lâu gì.

“Michael đương nhiên là chẳng cảm kích gì lời khuyên không mời của tôi. Anh ta thấy bị xúc phạm, vậy là chuyển sang một nhà xuất bản khác. Hội đồng quản trị rất phật ý,” Chard nói. “Phải mất hơn hai mươi năm tụi tôi mới mời Michael quay lại được.

“Nhưng sau chừng đó năm,” Chard nói, quả đầu hói của ông ta giờ như một bề mặt phản chiếu nữa, giữa những mặt kính, gỗ đánh bóng và thép. “chẳng lẽ Jerry vẫn nghĩ đường lối của công ty phải đi theo chuyện riêng của mình. Kể từ khi Michael đồng ý trở lại hợp tác với Roper Chard, Jerry đã rắp tâm… làm bẽ mặt tôi, từng chút một, cả trăm lần.

“Tôi tin chuyện là như thế này,” Chard kể tiếp, thỉnh thoảng lại liếc Strike, như thể lường xem hắn phản ứng ra sao. “Jerry tiết lộ hợp đồng của Michael với Owen, vốn là chuyện tụi tôi cố giữ kín. Owen vốn đã là kẻ thù của Fancourt từ hơn hơn hai chục năm qua. Owen và Jerry quyết định xào nấu cuốn… cuốn sách gớm ghiếc đó, để bôi nhọ, vu khống tôi và Michael, nhằm đánh lạc hướng dư luận, để người ta không chú ý đến chuyện Michael chuyển về Roper Chard nữa, đồng thời cũng để trả thù tôi và Michael, trả thù cả công ty, và cả tất tần tật những ai khác mà hai người muốn bôi nhọ.

“Và, rõ ràng hơn cả,” Chard kể tiếp, giờ đây giọng ông ta vang vọng khắp khách phòng trống trải, “sau khi tôi bảo Jerry, rất rõ ràng thẳng thắn, là phải làm sao cất kỹ bản thảo, anh ta lại để cho ai muốn đọc thì đọc, rồi lại để người ta bàn ra tán vào khắp London. Cuối cùng anh ta từ chức, để tôi trông như…”

“Waldegrave từ chức khi nào?” Strike hỏi.

“Ngày hôm kia,” Chard nói, trước khi tiếp tục kể lể. “rồi anh ta lại vô cùng lưỡng lự khi tôi nói chuyện kiện Quine. Nội việc đó không cũng cho thấy…”

“Có lẽ ông ấy nghĩ rằng đưa luật sư vào chỉ khiến người ta tò mò hơn?” Strike gợi ý. “Waldegrave cũng có trong Bombyx Mori mà, chẳng phải vậy sao?”

“Vụ đó!” Chard ré lên nhạo báng. Đó cũng là chút hài hước đầu tiên Strike thấy ở ông giám đốc, hắn thấy phản cảm vô cùng. “Anh đừng thấy vậy mà tưởng vậy, anh Strike à. Owen làm gì biết được vụ đó.”

“Vụ gì kia?”

“Nhân vật sát thủ Cutter là sản phẩm của Jerry – Đọc lần thứ ba thì tôi nhận ra.” Chard nói. “Cực kỳ thông minh: nhìn qua cứ tưởng là đang tấn công Jerry nhưng thực chất lại là một nước đi để làm tổn thương Fenella. Hai người vẫn còn chung sống, anh thấy đó, nhưng mà bất hạnh lắm. Cực kỳ bất hạnh.

“Đúng thế, khi đọc lại thì tôi nhìn ra cả,” Chard nói. Đèn chiếu điểm lắp trên trần nhà treo lơ lửng tạo nên những ánh phản chiếu gợn sóng trên đầu Chard khi ông ta gục gặc. “Owen không viết ra nhân vật Cutter. Anh ta hầu như chẳng biết gì về Fenella. Anh ta không biết chuyện cũ đó.”

“Vậy chính xác chi tiết cái bị vấy máu và nhân vật người lùn có ý nghĩa…?”

“Anh đi mà hỏi Jerry,” Chard đáp. “Bắt anh ta nói ra. Tại sao tôi phải góp công buôn chuyện?”

“Tôi cứ nghĩ mãi,” Strike nói, ngoan ngoãn bỏ lửng câu hỏi theo ý Chard, “rằng tại sao Michael Fancourt lại đồng ý đến làm việc cho Roper Chard khi Quine vẫn còn ở đấy, trong khi hai người vốn chẳng ưa gì nhau?”

Im lặng một lúc.

“Bên tôi không có ràng buộc về mặt pháp lý phải xuất bản cuốn tiếp theo của Owen,” Chard nói. “Chúng tôi có quyền chọn trước. Thế thôi.”

“Vậy ông nghĩ Jerry Waldegrave kể với Quine rằng Roper Chard sắp đá ông ta để làm vui lòng Fancourt?”

“Đúng vậy,” Chard nói, nhìn xuống móng tay. “Tôi nghĩ thế. Thêm nữa, tôi đã làm mất lòng Owen lần cuối cùng tôi gặp anh ta, vậy nên chuyện tụi tôi sắp tống Owen đi hẳn đã khiến anh ta thấy cạn chút tình nghĩa xưa cũ, vì ngày trước tôi nhận hợp tác với Owen trong khi mọi nhà xuất bản khác ở Anh quốc đã không còn đoái hoài…”

“Ông làm mất lòng Owen ra sao?”

“À, đó là hôm cuối cùng anh ta đến nhà xuất bản. Anh ta mang theo con gái.”

“Orlando?”

“Cái tên đó, như anh ta kể, là đặt theo nhân vật trong tiểu thuyết của Virginia Woolf.” Chard ngập ngừng, mắt ông ta hết liếc Strike rồi nhìn xuống móng tay. “Con bé… không bình thường.”

“Vậy sao?” Strike nói. “Không bình thường kiểu gì?”

“Về trí tuệ.” Chard lầm rầm. “Lúc hai cha con vào thì tôi đang ghé qua phòng mỹ thuật. Owen nói là đang dẫn nó đi xem cơ quan – cứ như nhà riêng của anh ta vậy, nhưng Owen lúc nào chả tự nhiên như ở nhà… tự ban cho mình đủ thứ quyền hành danh giá, lúc nào cũng…

“Con gái Owen chộp lấy một mẫu bìa sách, tay nó thì bẩn chứ, tôi nắm lấy cổ tay nó, chỉ để nó không phá hư bìa sách…” Ông ta diễn tả lại hành động đó trong không khí, mặt mày tỏ vẻ gớm ghiếc khi nhớ lại hành động mạo phạm của Orlando. “Chỉ là phản xạ tự nhiên, anh hiểu đó, để mà giữ bản thiết kế, nhưng con bé nổi đóa lên. Ồn ào lắm. Rất là mất mặt, khó chịu,” Chard tiếp tục lầm rầm, dường như chỉ kể lại cũng khiến ông ta thấy khó ở. “Nó như nổi điên nổi dại. Owen thì giận sôi người. Tội lỗi rành rành của tôi đó. Cộng với tội mang Michael Fancourt trở lại Roper Chard.”

“Ông nghĩ trong số những người bị đưa vào sách, ai là người có nhiều lý do nhất để phải sôi gan?”

“Tôi thực tình không biết,” Chard nói. Sau khi dừng một lúc, ông ta tiếp, “Tôi không nghĩ Elizabeth Tassel vui vẻ gì khi thấy mình bị biến thành một kẻ ăn bám, sau chừng đó năm đi theo dìu Owen ra khỏi tiệc tùng để anh ta không tự biến mình thành thằng hề, nhưng tôi e là,” Chard lạnh lùng tiếp, “tôi cũng chẳng thông cảm gì với Elizabeth. Chị ta tung cuốn sách ra mà không thèm đọc. Bất cẩn đến thế là cùng.”

“Ông có liên lạc gì với Fancourt sau khi đọc bản thảo không?” Strike hỏi.

“Anh ấy phải biết Quine đã làm trò gì chứ,” Chard đáp. “Mà tốt hơn là nghe từ miệng tôi. Khi tôi gọi thì Michael mới đi nhận giải Prix Prévost ở Paris về. Tôi gọi mà có sung sướng gì.”

“Ông ấy phản ứng ra sao?”

“Michael rất bình tĩnh,” Chard lẩm bẩm. “Anh ấy bảo tôi đừng lo lắng, nói rằng Owen tự chuốc vạ vào thân nhiều hơn là làm hại chúng tôi. Michael thích có kẻ thù mà đấu. Hoàn toàn bình tĩnh.”

“Ông có nói rõ là Quine đã nói gì, hay ám chỉ gì về Michael trong sách không?”

“Đương nhiên,” Chard xác nhận, “tôi không thể để anh ấy nghe từ miệng ai khác.”

“Và ông ấy không hề nổi nóng?”

“Anh ấy nói, “Tôi sẽ liệu tất, Daniel à. Tôi sẽ liệu tất.”

“Ông hiểu ý câu đó là sao?”

“À, Michael vốn có tiếng là sát thủ,” Chard đáp, khẽ mỉm cười. “Anh ấy có thể hạ gục bất kỳ ai trong vòng năm… khi tôi nói ‘sát thủ’,” Chard thêm vào, tự dưng có vẻ sốt ruột đến buồn cười, “đương nhiên ý tôi là nói về mặt văn chương…”

“Đương nhiên rồi” Strike vỗ về ông giám đốc. “Thế ông có rủ Fancourt cùng kiện Quine với mình không?”

“Trong những việc như thế này Michael không thích đụng đến tòa án.”

“Ông biết nhà văn Joseph North quá cố, phải không?” Strike hỏi, giọng bình thản.

Cơ mặt Chard co lại, tựa như dưới làn da đang tối dần đó có một chiếc mặt nạ.

“Một người rất… chuyện cũng đã lâu lắm rồi.”

“North là bạn của Quine, đúng không?”

“Tôi từ chối in sách của Joe North,” Chard kể. Cặp môi mỏng của ông ta động đậy. “Chỉ có thế thôi. Cả nửa tá nhà xuất bản khác cũng làm thế. Đúng là một sai lầm, nói về mặt thương mại. Cuốn sách có chút thành công nhất định sau khi North qua đời. Đương nhiên,” ông ta thêm vào, rẻ rúng, “tôi nghĩ Michael đã viết lại gần hết.”

“Quine hận ông vì dám từ chối in sách của bạn ông ta?”

“Quả có thế. Anh ta làm ồn ào lắm.”

“Nhưng rồi Quine cũng về cộng tác với Roper Chard?”

“Chuyện tôi từ chối in sách Joe North không có gì là cá nhân cả,” Chard nói, mặt giãn ra chút ít. “Cuối cùng Owen cũng hiểu ra vấn đề.”

Một phút im lặng bối rối.

“Vậy… khi anh được thuê để… để tìm một tội phạm kiểu này,” Chard nói, chật vật thay đổi chủ đề, “anh làm việc với bên cảnh sát, hay…?”

“À có,” Strike nói, hơi khó chịu nhớ lại gần đây cảnh sát không ưa mình ra sao. Mặt khác, hắn cũng mừng khi thấy Chard đang đi nước cờ quá thuận lợi cho mình. “Tôi có chỗ quen biết trong cảnh sát thủ đô. Có vẻ như họ không bận lòng lắm về hành tung của ông,” hắn nói, hơi nhấn mạnh ở hai tiếng cuối.

Trò khiêu khích phát huy tác dụng tối đa.

“Cảnh sát có kiểm tra hành tung của tôi?”

Chard nói năng như một cậu bé đang sợ sệt, đến nỗi không thể giả vờ làm mặt lạnh thủ thế.

“Ông cũng biết đó, những ai bị đưa vào Bombyx Mori đều bị cảnh sát nhắm đến,” Strike bình thản nói, nhấp trà, “họ rất quan tâm đến hành tung của những người này sau ngày năm tháng mười một, tức là sau khi Quine bỏ vợ con ra đi, mang theo cuốn sách.”

Ngay lập tức Chard bắt đầu nhớ lại hành tung của chính mình, như thể để tự trấn an. Strike thấy vô cùng khoái chí.

“Tôi chẳng biết gì về cuốn sách cho đến ngày mùng bảy,” ông ta nói, lại nhìn chằm chằm xuống chân bị băng bó. “Hôm đó tôi ở đây thì Jerry gọi… Tôi chạy thẳng về London. Manny lái xe đưa tôi đi. Tối hôm đó tôi ở nhà, Manny và Nenita có thể xác nhận được… thứ Hai tôi gặp luật sư tại văn phòng, nói chuyện với Jerry… Đêm đó tôi đi dự tiệc tối – nhà bạn thân ở Notting Hill – lại chính Manny chở tôi về nhà… Tối thứ Ba tôi đi ngủ sớm vì vì sáng thứ Tư phải đi New York. Tôi ở Mỹ đến ngày mười ba… ở nhà cả ngày mười bốn… ngày mười lăm…”

Giọng rù rì của Chard tắt dần. Có lẽ ông ta vừa nhận ra mình chẳng việc gì phải thanh minh với Strike. Cách ông ta đảo mắt nhìn hắn tự dưng trở nên dè dặt. Chard hẳn đã có ý muốn mua đồng minh; Strike hiểu ngay là ông ta đã đột ngột nhận ra bản chất mối quan hệ này chẳng khác gì con dao hai lưỡi. Nhưng hắn không lo lắng. Hắn đã có được nhiều hơn mong đợi từ cuộc phỏng vấn; giả thử nếu Chard đổi ý không muốn thuê hắn bây giờ thì hắn cũng chỉ hụt một khoản thù lao mà thôi.

Manny lạch bạch đi vào phòng khách.

“Ông ăn trưa ạ?” anh ta hỏi ông chủ, ngắn gọn.

“Năm phút nữa,” Chard đáp, mỉm cười. “Tôi phải tạm biệt anh Strike đây đã.”

Manny lại lướt ra khỏi phòng trên đôi giày đế cao su.

“Anh ta đang dỗi,” Chard nói với Strike, gượng cười khó chịu. “Hai người đó không thích ở dưới này. Thích trên London hơn.”

Chard nhặt đôi nạng từ sàn nhà, đẩy người đứng dậy. Strike cũng làm theo, chật vật hơn.

“À, còn… chị nhà Quine sao rồi?” Chard tiếp, hỏi nốt cho đủ thủ tục khi hai người cà nhắc tiến ra cửa, hệt như hai sinh vật ba chân lạ lùng. “Cái cô tóc đỏ, to con, đúng không?”

“Không phải,” Strike đáp. “Gầy ốm. Tóc ngả bạc.”

“Ồ,” Chard đáp, vẻ chẳng quan tâm gì. “Vậy tôi đã gặp người khác.”

Strike đứng lại cạnh cửa xoay mở ra bếp. Chard cũng dừng lại, mặt mày ủ dột.

“Tôi e là giờ tôi bận rồi, anh Strike…”

“Tôi cũng vậy,” Strike nhẹ nhàng đáp, “nhưng tôi không nghĩ cô trợ lý sẽ cảm ơn tôi nếu tôi để cô ấy ở lại đây.”

Rõ là Chard quên bẵng sự tồn tại của Robin, người khi nãy ông ta vừa dứt khoát đuổi khuất mắt.

“Ồ, vâng, đương nhiên rồi – Manny! Nenita!”

“Cô ấy ở trong nhà vệ sinh,” bà đậm người đáp, tiến ra từ bếp, cầm theo túi vải đựng giày của Robin.

Đoạn chờ đợi sau đó im lặng, thật bối rối khó chịu. Cuối cùng Robin xuất hiện, mặt lạnh như tiền, xỏ chân vào giày.

Khi cửa trước mở ra, không khí lạnh táp vào mặt hai người. Strike bắt tay chào Chard. Robin đi thẳng ra xe, ngồi luôn vào ghế tài xế mà không nói tiếng nào.

Manny lại trờ đến, mặc áo khoác dày.

“Để tôi đi theo hai người,” anh ta nói với Strike. “Kiểm tra cổng luôn.”

“Nếu kẹt thì họ bấm chuông gọi vào nhà cũng được, Manny à,” Chard nói, nhưng người thanh niên không để ý gì, chui vào xe như trước đó.

Cả ba người ngồi xe trong im lặng. Xe chạy dọc theo lối đi chỉ có hai màu trắng đen, trong màn tuyết rơi. Manny bấm điều khiển từ xa đã mang sẵn, cánh cổng nhẹ nhàng mở ra.

“Cảm ơn,” Strike nói, quay lưng nhìn anh ta. “E là giờ anh phải đi bộ vào nhà, sẽ lạnh đấy.”

Manny khụt khịt mũi, chui ra khỏi xe rồi đóng sầm cửa lại. Robin chỉ vừa chuyển sang số một thì Manny đã xuất hiện ở cửa sổ bên Strike ngồi. Cô đạp thắng.

“Chuyện gì vậy?” Strike kéo cửa sổ xuống hỏi.

“Tôi không có xô ngã ông ấy,” Manny giận dữ nói.

“Gì kia?”

“Xô xuống cầu thang,” Manny nói. “Tôi không xô. Ông ta nói dối đấy.”

Strike và Robin nhìn anh ta không chớp mắt.

“Anh tin tôi chứ?”

“Tin,” Strike đáp.

“Vậy được rồi,” Manny nói, gật gù với hai người. “OK.”

Anh ta quay lưng đi bộ trở lại ngôi nhà, chân đi giày cao su thỉnh thoảng lại trượt nhẹ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.