Con tằm

30


… chỗ bằng hữu tâm giao ta sẽ mở lòng.
Để có lời chân thật cởi mở với nhau…

William Congreve
Love for Love

Do Strike nằng nặc đề nghị, hai người dừng lại ăn trưa ở Burger King tại trạm dừng Tiverton.

“Cô phải ăn gì đó rồi mới đi tiếp được.”

Robin đi theo hắn ta vào trong, không nói một lời, thậm chí không thèm nhắc đến câu nói quả quyết gây sốc khi nãy của Manny. Cung cách lạnh lùng, như thể vừa chịu đày đọa của Robin chẳng khiến Strike ngạc nhiên lắm, nhưng hắn bắt đầu thấy mất kiên nhẫn. Cô xếp hàng gọi bánh kẹp cho hai người, vì hắn không thể vừa chống nạng vừa bưng khay bánh. Khi cô đặt khay đầy thức ăn trên chiếc bàn formica nhỏ, hắn lên tiếng, cố hóa giải sự căng thẳng:

“Thôi được rồi, tôi biết cô đang nghĩ đáng ra tôi phải lên tiếng khi Chard đối xử với cô như lính của ổng.”

“Tôi không nghĩ vậy,” Robin lập tức phản đối. (Nghe hắn nói toạc ra cô thấy như hắn cho là cô đang hờn dỗi, trẻ con.)

“Sao cũng được,” Strike nói, bực bội nhún vai, ngoạm miếng bánh to tướng đầu tiên.

Hai người ngồi ăn trong im lặng, hậm hực khoảng một hai phút gì đó, cho tới khi tính thành thật của Robin trỗi dậy.

“Được rồi, tôi có nghĩ vậy, một chút thôi,” cô nói.

Thức ăn béo mỡ cùng với sự thành thật của Robin khiến Strike thấy mềm lòng. Hắn nói:

“Khi đó tôi đang khai thác được khá nhiều thứ hay ho, Robin à. Không nên gây gổ với đối tượng phỏng vấn khi họ đang có đà.”

“Xin lỗi, tôi đúng là dân không chuyên,” cô đáp, lại tức tối.

“Hả, lại gì nữa,” hắn bất ngờ. “Ai nói cô là…?”

“Vậy khi anh thuê tôi vào làm, ý định của anh là sao?” cô đột ngột hỏi, thả chiếc bánh kẹp còn nguyên giấy gói xuống khay.

Bao nhiêu hậm hực cả mấy tuần rồi tự dưng bùng nổ. Cô không quan tâm sẽ nghe thấy gì; cô muốn nghe sự thật. Cô chỉ là nhân viên đánh máy, là lễ tân, hay còn là gì khác nữa? Cô đã ở lại làm cho Strike, giúp hắn thoát cảnh túng thiếu, chỉ để có ngày bị xua đuổi như người hầu kẻ hạ hay sao?

“Ý định?” Strike lặp lại, nhìn cô chằm chằm. “Cô nói vậy ý gì, ý định…?”

“Tôi cứ tưởng anh muốn tôi trở thành… Tôi tưởng tôi sẽ được… được huấn luyện,” Robin nói, hai má ửng hồng, mắt sáng lên khác thường. “Anh có nhắc đến vài lần, nhưng gần đây anh lại nói chuyện thuê thêm người. Tôi đã chịu bị cắt lương,” cô run rẩy nói tiếp. “Tôi từ chối những công việc lương cao hơn. Tôi cứ tưởng anh muốn tôi trở thành…”

Cơn giận dữ bị kìm nén lâu ngày của Robin khiến cô muốn khóc, nhưng cô quyết tâm ghìm lại. Nhân vật cộng sự tương lai mà cô tưởng tượng ra hẳn sẽ không khóc; một nữ cựu cảnh sát, gai góc, lạnh lùng trong mọi tình huống khủng hoảng…

“Tôi tưởng anh định… Tôi không nghĩ là tôi chỉ sẽ nghe điện thoại mãi.”

“Cô không chỉ nghe điện thoại,” Strike nói, vừa chén sạch chiếc bánh đầu tiên, giờ nhíu mày ngồi ngắm cô khổ sở với cơn giận. “Cô đã đi khảo sát nhà của đối tượng tình nghi với tôi cả tuần nay. Vừa rồi cô cứu mạng cả hai chúng ta trên xa lộ.” Nhưng Robin đâu dễ bị đánh lạc hướng.

“Vậy khi anh nhận tôi vào làm anh có ý định gì?”

“Tôi không biết lúc đó tôi có kế hoạch cụ thể gì không,” Strike chậm rãi nói, lấp liếm. “Tôi không nghĩ là cô nghiêm túc với công việc này đến vậy, muốn được huấn luyện…”

Sao anh dám nói tôi không nghiêm túc?” Robin lớn giọng hỏi.

Một gia đình bốn người ngồi trong góc quán đang nhìn chằm chằm hai người. Robin chẳng thèm để ý. Đột nhiên cô muốn sôi gan lên. Lái xe hàng giờ đồng hồ, Strike ăn sạch bánh qui, thái độ ngạc nhiên của hắn khi thấy cô cũng biết lái xe đàng hoàng, rồi lại bị Chard xua vào bếp như người hầu, rồi bây giờ…

“Anh trả cho tôi bằng một… một nửa lương của công việc nhân sự! Anh nghĩ vì sao mà tôi ở lại? Tôi đã giúp anh. Tôi giúp anh phá vụ Lula Landry…”

“Được rồi,” Strike nói, đưa bàn tay to tướng lông lá lên. “Được rồi, vậy để tôi nói. Nhưng đừng trách tôi nếu cô nghe không lọt tai.”

Robin nhìn hắn chằm chằm. Mặt cô đỏ bừng. Cô ngồi ngay ngắn lại trên chiếc ghế nhựa, thức ăn vẫn còn nguyên chưa đụng vào.

“Tôi đã nhận cô vào, nghĩ rằng tôi có thể huấn luyện cô thành cộng sự. Tôi chưa có tiền để cô đi học mấy khóa nghiệp vụ ngay được, nhưng tôi nghĩ cô cứ vừa làm vừa học cho tới khi tôi có đủ tiền.”

Robin quyết không mềm lòng cho tới khi nghe bằng hết, cô không nói gì cả.

“Cô rất có năng khiếu,” Strike nói, “nhưng cô sắp cưới một người không hề thích cô làm việc này chút nào.”

Robin mở miệng ra rồi ngậm lại. Cảm giác bị phản đòn đột ngột khiến cô cứng họng.

“Ngày nào cô cũng ra về đúng y giờ…”

“Không có!” Robin đáp, giận dữ. “Nếu anh còn không chịu thấy thì để tôi nói thẳng, tôi từ chối nghỉ phép sớm một ngày để ở đây, lái xe chở anh xuống tận Devon…”

“Vì anh ta không có nhà,” Strike tiếp, “vì anh ta sẽ không biết.”

Cảm giác bị trêu ngươi tăng lên bội phần. Làm sao Strike biết được cô đã nói dối với Matthew, hay đúng ra, là nói một nửa sự thật?

“Khoan bàn chuyện anh nói đúng hay sai,” cô ngập ngừng đáp, “tôi làm gì là chuyện của tôi… Matthew không có quyền can thiệp vào công việc của tôi.”

“Tôi cặp với Charlotte mười sáu năm, lúc hợp lúc tan,” Strike nói, cầm chiếc bánh kẹp thịt băm thứ hai lên. “Thường là không vui. Cô ấy ghét công việc của tôi. Đó là lý do tại sao tụi tôi cứ liên tục chia tay – đúng hơn một trong nhiều lý do,” hắn tự sửa lời mình, thật thà quá thể. “Cô ấy không hiểu ý nghĩa công việc. Thực tình là nhiều người không hiểu. Với họ cùng lắm công việc chỉ để có địa vị và tiền bạc, bản thân nó không có giá trị.”

Hắn bắt đầu mở giấy gói chiếc bánh ra. Robin vẫn nhìn hắn trừng trừng.

“Tôi cần cộng sự có thể làm việc bất kể giờ giấc,” Strike nói. “Chịu làm việc vào cuối tuần. Tôi chẳng trách Matthew lo lắng về cô…”

“Anh ấy không lo.”

Mấy tiếng đó vụt ra khỏi miệng Robin trước khi cô kịp suy nghĩ. Khi cố gắng phủ nhận tất cả những gì Strike nói ra, cô đã vô tình để lộ một sự thật khó chấp nhận. Thực tế là Matthew rất nghèo trí tưởng tượng. Anh ấy đã không chứng kiến cảnh Strike bê bết máu me sau khi bị sát thủ của Lula Landry đâm. Ngay cả hình ảnh Owen Quine nằm đó, bị trói, bị moi ruột mà cô tả lại dường như cũng mờ đi qua lớp ám khí ghen tị dày đặc; bởi mọi thứ Matthew được nghe kể đều dính dáng đến Strike. Chuyện Matthew ghét công việc của cô chẳng liên quan gì đến việc anh muốn bảo vệ cô, mà cô cũng chưa bao giờ tự thừa nhận điều đó với chính mình.

“Việc tôi làm có thể nguy hiểm,” Strike nói, miệng vẫn nhồm nhoàm, cứ như hắn không nghe Robin nói gì.

“Tôi đã rất có ích cho anh,” Robin nói, giọng nghèn nghẹn, mặc dù cô không ăn uống gì.

“Tôi biết. Tôi không thể có được ngày hôm nay nếu không có cô,” Strike nói. “Không ai biết ơn sự nhầm lẫn của trung tâm môi giới nhân viên tạm thời bằng tôi. Cô quá tuyệt vời, tôi không thể nào – đừng có mà khóc nhè, nhà bên kia nãy giờ vẫn chưa ngậm miệng lại kìa.”

“Kệ tía họ!” Robin nói, dúi mặt vào một mớ khăn giấy. Strike bật cười.

“Nếu cô muốn,” hắn lên tiếng, nhìn mái tóc vàng hung đỏ của cô, “khi tôi có tiền tôi sẽ gởi cô đi học một khóa về điều tra. Nhưng nếu cô là cộng sự tương lai của tôi, sẽ có lúc tôi phải nhờ cô làm những việc mà Matthew có thể sẽ không thích. Tôi chỉ nói vậy thôi. Cô mới là người phải tính toán quyết định.”

“Tôi sẽ làm vậy,” Robin đáp, cố không lớn tiếng. “Tôi muốn vậy. Vì vậy mà tôi ở lại làm cho anh.”

“Vậy thì khóc lóc làm quái gì nữa, ăn đi”

Robin thấy khó ăn khi cổ họng mình cứ nghèn nghẹn. Cô thấy run rẩy, nhưng vui sướng. Cô đã không lầm: Strike nhìn thấy ở cô thứ mà hắn cũng có. Cả hai đều là những người làm việc không chỉ vì tiền…

“Vậy, kể tôi nghe vụ Daniel Chard đi.”

Hắn kể lại cho Robin nghe. Gia đình tọc mạch trong góc quán bây giờ đã dọn đồ đứng dậy đi, vẫn lén liếc về phía hai người mà họ không hiểu là gì của nhau (Bồ bịch giận hờn? Vợ chồng cãi nhau? Mà sao làm hòa nhanh vậy?)

“Đa nghi, hơi lập dị, chỉ biết có mình,” Strike rút ra kết luận về Daniel Chard sau năm phút kể lại, “nhưng có lẽ cũng có ý gì đó. Jerry Waldegrave có thể đã cấu kết với Quine. Mặt khác, cũng có thể ông ấy từ chức vì đã quá ngán Chard. Tôi nghĩ làm việc với Chard cũng không dễ dàng gì… Cô uống cà phê không?”

Robin nhìn đồng hồ đeo tay. Tuyết vẫn rơi; cô lo xa lộ bị kẹt thì sẽ nhỡ tàu về Yorkshire mất. Nhưng sau cuộc trò chuyện khi nãy cô quyết tâm thể hiện mình rất nghiêm túc với công việc. Vậy là cô đồng ý uống cà phê. Vả lại có vài việc cô muốn nói với Strike khi còn ngồi đối diện hắn. Cô muốn thấy vẻ mặt của hắn khi cô nói ra.

“Tôi có biết thêm chút đỉnh về Chard,” cô nói khi trở lại bàn với hai cốc cà phê và một chiếc bánh táo cho Strike.

“Đám người giúp việc buôn chuyện à?”

“Không,” Robin nói. “Họ hầu như chẳng nói gì với tôi khi tôi ở trong bếp. Cả hai như đang tức tối lắm.”

“Theo lời Chard thì họ không thích Devon. Thích ở London hơn. Hai người là chị em ruột sao?”

“Tôi nghĩ là mẹ con,” Robin nói. “Anh ta gọi bà ấy là Mamu. Tôi hỏi đi nhờ nhà vệ sinh. Toilet của người giúp việc ở ngay cạnh một studio. Daniel Chard biết khá rõ về giải phẫu cơ thể người,” Robin tiếp. “Trên tường studio treo các bản in những bức họa giải phẫu cơ thể của Leonardo da Vinci, trong góc còn có cả một mô hình cơ thể người. Thấy ghê ghê – bằng sáp. Còn trên giá vẽ,” cô kể tiếp, “là một bức chân dung chi tiết vẽ Manny – người hầu trai. Nằm dài ra đất, trần truồng.”

Strike đặt cốc cà phê xuống.

“Thú vị thật,” hắn chậm rãi nói.

“Tôi nghĩ anh sẽ thấy vậy,” Robin nói, mỉm cười dịu dàng.

“Như vậy lời của Manny khăng khăng là anh ta không xô ông chủ xuống cầu thang cũng trở nên hay ho hơn.”

“Hai người đó không hề thích sự có mặt của anh,” Robin nói, “nhưng có lẽ là do tôi. Tôi nói anh là thám tử tư, nhưng tiếng Anh của Nenita không tốt bằng Manny, mãi bà ấy vẫn không hiểu, nên là tôi nói anh giống như cảnh sát vậy.”

“Nên cả hai mới tưởng là Chard mời tôi đến để càm ràm chuyện Manny cư xử thô bạo với ông ta.”

“Chard có nói gì đến chuyện đó không?”

“Không nói năng gì cả,” Strike đáp. “Ông ta chỉ quan tâm đến chuyện hình như Waldegrave đang phản bội mình.”

Hai người đi vệ sinh rồi bước ra ngoài trời lạnh cóng. Khi đến bãi đỗ xe cả hai phải nheo mắt tránh tuyết. Một lớp băng mỏng đã kịp đông lại trên nóc chiếc Toyota.

“Cô sẽ đến ga King’s Cross kịp giờ chứ?” Strike nói, nhìn xuống đồng hồ đeo tay.

“Trừ khi lại có chuyện trên xa lộ,” Robin đáp, kín đáo chạm vào chi tiết bằng gỗ ở bên trong cửa xe.

Hai người ra đến xa lộ M4. Biển báo điện tử trên đường liên tục đăng cảnh báo thời tiết, giới hạn tốc độ giảm xuống chỉ còn sáu mươi dặm một giờ. Điện thoại của Strike đổ chuông.

“Ilsa? Có chuyện gì vậy?”

“Alô, Corm à. Chuyện cũng chưa đến nỗi. Họ chưa phát lệnh bắt, nhưng tra hỏi căng thẳng lắm.”

Strike bật loa ngoài trên điện thoại để Robin cùng nghe. Cả hai vừa nghe, vừa nhíu mày tập trung khi xe chạy qua một vùng tuyết bay trắng trời, liên tục tạt vào cửa kính.

“Họ nghĩ chắc chắn bà ấy là thủ phạm,” Ilsa nói.

“Dựa vào cái gì chứ?”

“Cơ hội gây án,” Ilsa đáp, “cả cung cách của bà ấy nữa. Bà ấy đúng là không biết tự giúp mình. Khi bị hỏi thì cáu kỉnh, cứ nhắc đến bồ hoài, khiến họ nóng mặt lắm. Bà ấy còn nói là bồ sẽ tìm ra hung thủ thực sự.”

“Chẳng ra làm sao,” Strike muốn nổi điên. “Còn cái vật trong hầm bí mật là gì?”

“À, cái đó hả. Một miếng giẻ dính máu, bị đốt cháy giữa một đống hầm bà lằng.”

“Tưởng gì,” Strike đáp. “có khi đã vứt đó cả mấy năm rồi.”

“Bên pháp y sẽ có kết luận, nhưng mình đồng ý với bồ, bằng chứng vậy vẫn sơ sài, nhất là khi họ vẫn chưa tìm ra bộ ruột.”

“Bồ biết chuyện bộ ruột rồi sao?”

“Giờ ai cũng biết hết, Corm à. Đài đưa tin rồi.” Strike và Robin nhìn nhau.

“Khi nào?”

“Hồi trưa. Mình nghĩ bên cảnh sát cho là kiểu gì cũng lộ ra, nên mới gọi Leonora vào tra hỏi, xem có biết thêm được gì không trước khi ai cũng biết.”

“Chính tụi cớm xì ra,” Strike giận dữ đáp.

“Chưa gì đã tố cáo vậy.”

“Mình nghe từ miệng tay nhà báo trả tiền cho tụi nó.”

“Bồ quen biết nhiều người hay ho quá hả?”

“Nghề mà. Cảm ơn bồ báo tin, Ilsa.”

“Không sao. Bồ cố giúp bà ấy khỏi tù tội, Corm à. Mình hơi bị thích bà ấy.”

“Ai vậy?” Robin hỏi sau khi Ilsa đã dập máy.

“Bạn học cũ từ Cornwall, giờ làm luật sư. Kết hôn với một đứa bạn ở London của tôi,” Strike nói. “Tôi giới thiệu cô ấy với Leonora vì… khỉ thật.”

Họ vừa vượt qua khúc quanh thì thấy trước mặt là một hàng xe dài đứng đợi. Robin đạp thắng, hai người đỗ lại sau một chiếc Peugeot.

“Khỉ thật,” Strike lặp lại, khẽ liếc sang Robin.

“Lại tai nạn nữa,” Robin nói. “Tôi nhìn thấy đèn chớp.”

Robin tưởng tượng ra gương mặt của Matthew nếu cô phải gọi điện báo rằng cô không thể đến, vì nhỡ tàu. Đám tang mẹ anh ấy… ai lại nhỡ đám tang? Đáng ra giờ này cô đã phải có mặt ở đó, ở nhà Matt, phụ giúp gia đình, đỡ đần cho anh ấy. Đáng ra giờ này chiếc túi đi đường phải ở trong phòng ngủ ở nhà ba mẹ cô, trang phục đám tang đã phải được ủi thẳng thớm và treo trong tủ áo, mọi thứ đã phải sẵn sàng cho cuộc đi bộ ngắn ngủi đến nhà thờ sáng hôm sau. Họ sẽ chôn cất bác gái Cunliffe, mẹ chồng tương lai của cô, vậy mà cô đã quyết định sẽ lái xe đi trong trời tuyết với Strike. Giờ đây hai người bị kẹt lại trên xa lộ, cách nhà thờ nơi mẹ Matthew sẽ yên nghỉ đến hai trăm dặm.

Anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu mình nhỡ mất đám tang vì làm việc này…

Tại sao cô phải quyết định một việc như thế ngay hôm nay, chứ không phải là một ngày nào khác? Tại sao thời tiết lại tồi tệ đến vậy? Ruột gan Robin như xoắn lên, dòng xe cộ vẫn đứng yên.

Strike không nói gì cả, hắn bật radio lên. Bài hát của nhóm Take That phát ra ngập cả xe, nói về những tiến bộ thời nay, khác xa khi xưa. Bài hát càng khiến Robin thấy bất an, nhưng cô không nói gì cả.

Dòng xe cộ tiến về phía trước được vài bước.

Ôi lạy Chúa, xin cho con đến ga King’s Cross kịp giờ, Robin thầm cầu nguyện trong đầu.

Bốn mươi lăm phút sau đó xe hai người chầm chậm bò đi trong tuyết, ánh nắng chiều tắt nhanh sau lưng họ. Biển thời gian mênh mông cho đến lúc con tàu đêm khởi hành giờ đây như một hồ nước đang cạn dần nhanh chóng. Robin thấy mình như đang ngồi trong đó, chẳng mấy chốc chỉ còn một mình bơ vơ.

Lúc này hai người đã thấy được cảnh tai nạn phía trước: cảnh sát, đèn chớp, một chiếc Polo bẹp dúm.

“Cô sẽ về kịp tàu,” Strike nói lần đầu tiên từ khi bật radio lên, hai người ngồi đợi cảnh sát ra dấu cho tiến về trước. “Sít sao đó, nhưng cô sẽ về kịp.”

Robin không trả lời. Cô biết lỗi là của mình, chẳng phải của hắn: chính hắn đã đề nghị cô nghỉ làm hôm nay. Chính cô đã nằng nặc đòi đi Devon với hắn, chính cô đã nói dối với Matthew chuyện tàu ban ngày hết chỗ ngồi. Đáng ra nếu cần cô phải đứng trên tàu từ London về Harrogate, chứ không thể nhỡ mất đám tang bác gái Cunliffe. Mười sáu năm khi hợp khi tan của Strike và Charlotte, công việc của hắn đã chia rẽ hai người. Cô không muốn mất Matthew. Tại sao cô lại làm vậy, tại sao cô lại đề nghị chở Strike đi?

Dòng xe cộ ken cứng, chậm rãi. Đến năm giờ chiều, hai người về gần Reading, chạy xe trong giờ cao điểm tất bật, rồi phải dừng lại một lần nữa. Strike bật radio nghe tin tức. Robin cố gắng tập trung nghe tin vụ án mạng của Quine, nhưng ruột gan cô đang ở tận Yorkshire, như thể đã tự động nhảy vượt qua dòng xe cộ và hàng trăm dặm tuyết phủ khôn nguôi giữa cô và quê nhà.

Hôm nay cảnh sát đã xác nhận rằng nhà văn Owen Quine đã chết giống như nhân vật chính trong tác phẩm cuối cùng vẫn chưa xuất bản. Xác ông Quine đã được tìm thấy cách đây sáu ngày trong một ngôi nhà ở Barons Court, London. Cảnh sát vẫn chưa phát lệnh bắt giữ.

Thanh tra Richard Anstis, người chịu trách nhiệm điều tra vụ án có trao đổi với phóng viên lúc chiều nay.

Strike để ý thấy giọng Anstis như gồng lên, căng thẳng. Nếu là hắn, Strike sẽ không công bố thông tin theo kiểu đó.

“Chúng tôi rất quan tâm đến những ai đã thấy bản thảo tiểu thuyết cuối cùng của ông Quine…”

“Thưa thanh tra, ông có thể kể chính xác là ông Quine đã bị sát hại như thế nào không?” một giọng nam hăng hái lên tiếng.

“Chúng tôi vẫn còn đang đợi kết quả pháp y đầy đủ,” Anstis nói, tiếp tục bị một nữ phóng viên cắt ngang.

“Thanh tra có thể xác nhận là một phần thi thể của ông Quine đã bị sát thủ cắt rời không?”

“Một phần ruột của ông Quine đã bị mang đi khỏi hiện trường vụ án,” Anstis nói. “Chúng tôi đang lần theo một vài manh mối, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục kêu gọi người dân cung cấp thông tin. Đây là một tội ác kinh khủng, chúng tôi tin rằng kẻ thủ ác cực kỳ nguy hiểm.”

“Ôi không,” Robin tuyệt vọng thốt lên. Strike ngước lên, thấy trước mắt đầy đèn đỏ. “Đừng nói tai nạn nữa chứ…”

Strike đập tay xuống tắt phứa radio, hạ cửa sổ xuống rồi chồm đầu ra ngoài tuyết.

“Không phải,” hắn hét lên. “Có xe bị kẹt bên kia đường… chạy chậm thôi… mình sẽ lại đi được ngay,” hắn an ủi cô.

Nhưng phải bốn mươi phút sau người ta mới thông đường. Cả ba làn xe đều ken dày, họ tiếp tục hành trình, chậm như rùa bò.

“Tôi sẽ nhỡ tàu mất,” Robin nói, miệng khô khốc. Cả hai vừa về đến ngoại vi London. Đã tám giờ hai mươi tối.

“Kịp mà,” Strike nói. “Tắt phứa cái của nợ đó đi,” hắn tiếp, rồi đập rầm xuống máy định vị, vẫn còn lải nhải “và bỏ qua đường đó…”

“Nhưng tôi phải đưa anh về…”

“Quên tôi đi, cô không cần đưa đón gì cả, tiếp theo rẽ trái…”

“Tôi không đi xuống đó được, đường một chiều mà!”

“Rẽ trái!” hắn rống lên, giật lấy vô-lăng.

“Đừng làm vậy, nguy…”

“Vậy cô có muốn nhỡ đám tang này không? Đạp chân xuống! Rẽ trái…”

“Mình đang ở đâu vậy?”

“Tôi biết, yên tâm,” Strike nói, nheo mắt nhìn màn tuyết. “Đi thẳng đi… ông già của Nick bạn tôi là dân lái taxi, có chỉ cho vài chiêu – giờ rẽ phải – lơ cái biển Đường Cấm đi, giờ này có ai mà lo? Đi thẳng tiếp, tới chỗ đèn thì rẽ trái!”

“Tôi không thể để anh lại ở ga King’s Cross được!” cô nói, vẫn nghe theo lời chỉ dẫn của hắn. “Anh không lái được, anh sẽ làm gì?”

“Quên mẹ xe cộ đi, yên tâm, tôi sẽ nghĩ ra gì đó – đi lên đó, rẽ phải ở ngã đường thứ hai…”

Lúc mười một giờ kém năm nóc tháp của ga St. Pancras hiện ra trước mắt Robin như viễn cảnh thiên đường trong tuyết.

“Dừng lại, xuống xe rồi chạy đi,” Strike nói. “Gọi cho tôi biết chừng nếu cô bắt được tàu. Tôi sẽ đợi ở đây nếu cô bị nhỡ.”

“Cảm ơn anh!”

Rồi cô biến mất, chạy ùa vào tuyết, tay đong đưa túi đi đường. Strike ngắm cô tan vào màn đêm, hình dung bước chân chật vật trên sàn ga trơn trượt, nhưng không ngã, rồi cô sẽ đưa mắt đảo quanh tìm sân ga… Nghe theo lời hắn, cô đã dừng xe sát vỉa hè, ngay trên hai đường kẻ cấm đậu xe. Nếu cô kịp tàu hắn sẽ bị kẹt lại trong chiếc xe thuê mà hắn không thể lái nổi, chắc chắn xe sẽ bị người ta đến kéo đi và phải nộp phạt.

Cây kim vàng trên đồng hồ ở ga St. Pancras lạnh lùng di chuyển đến mười một giờ. Strike mường tượng ra cửa tàu đóng sầm lại, Robin vẫn co chân chạy trên sân ga, mái tóc vàng hung bay bay…

Một phút sau. Hắn dán mắt lên lối vào nhà ga, chờ đợi.

Cô không xuất hiện. Hắn vẫn đợi tiếp. Năm phút. Rồi sáu phút.

Điện thoại đổ chuông.

“Cô kịp tàu không?”

“Chỉ trong kẽ tóc… lúc đó tàu sắp chạy… Cormoran, cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm…”

“Không sao,” hắn nói, đảo mắt xuống mặt đường băng giá tối om, tuyết đã dày thêm. “Cô đi mạnh giỏi. Tôi phải tính tiếp đây. Mong ngày mai mọi chuyện êm xuôi.”

“Cảm ơn anh!” cô hét lên khi hắn dập máy.

Hắn đã nợ cô nhiều, Strike nghĩ thầm, với tay nhặt đôi nạng. Nhưng hắn chẳng thể hăm hở gì khi nghĩ đến phải cà nhắc đi bộ xuyên London giữa trời tuyết, rồi cả khoản phạt ra trò vì dám bỏ lại xe thuê giữa phố.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.