Con tằm

28


… lần ấy (từ xưa đến nay) là chiến công chí mạng, hiểm nguy nhất tôi từng dự phần, kể từ khi tôi cầm vũ khí mà đối diện với kẻ thù…

Ben Jonson
Every Man in His Humour

Năm giờ sáng hôm sau, Robin quấn khăn đeo găng ấm sực, đáp chuyến tàu điện đầu tiên trong ngày. Tóc cô lóng lánh tuyết. Cô đeo một chiếc ba lô nhỏ, tay xách túi đi đường bên trong có áo đầm đen, áo khoác và giày chuẩn bị dự đám tang bác gái Cunliffe. Cô không dám nghĩ đến chuyện về nhà sau chuyến đi Devon, định sẽ đi thẳng đến ga King’s Cross sau khi đi trả xe.

Ngồi trên tàu điện gần như trống trơn, cô nghĩ đến ngày hôm nay, thấy cảm xúc lẫn lộn. Trên hết cô vẫn thấy hào hứng, vì cô chắc rằng Strike hẳn có lý do gì đặc biệt lắm nên mới muốn phỏng vấn Chard ngay. Càng ngày Robin càng thấy tin tưởng phán đoán của ông sếp; một trong những điều khiến Matthew tức tối.

Matthew… Mấy ngón tay đeo găng đen của Robin giữ chặt lấy quai túi xách bên cạnh. Cô cứ nói dối Matthew mãi. Robin là người trung thực, trong chín năm hai người quen nhau, cô đâu có nói dối… chỉ mới gần đây thôi. Đôi khi chỉ là nói tránh. Tối thứ Tư Matthew có điện thoại hỏi cô ngày hôm đó làm gì, cô trả lời ngắn gọn, cắt xén khá nhiều, bỏ qua chuyến đi cùng Strike đến căn nhà hiện trường án mạng, quên luôn bữa trưa ở quán Albion và đương nhiên là cuộc đi bộ qua cầu ở ga West Brompton, lúc Strike choàng cánh tay bệ vệ của hắn qua vai cô.

Nhưng cũng có những lời nói dối suôn tuột. Tối hôm qua anh có đề nghị, giống như Strike, hay là cô nghỉ ngày hôm nay, đáp chuyến tàu về Yorkshire sớm hơn.

“Em đã cố tìm vé,” cô đáp, lời nói dối dễ dàng bật ra, trước khi cô kịp suy nghĩ. “Nhưng hết vé rồi. Chắc tại thời tiết nhỉ? Tuyết vậy thì người ta đi tàu thay vì đi xe, chứ nhỡ kẹt đường thì toi. Nên em phải đi chuyến đó.”

Thì mình còn nói được gì nữa? Robin nghĩ thầm. Gương mặt căng thẳng của cô hiện lên trên khung cửa sổ tàu tối om. Anh ấy sẽ nổi đóa mất.

Sự thực là cô muốn đi Devon; cô muốn giúp Strike; muốn đi ra khỏi bàn giấy, mặc dù cô vẫn âm thầm tự hào về năng lực quán xuyến văn phòng của mình. Cô muốn đi điều tra. Vậy thì sai ư? Matthew nghĩ thế. Anh ấy không nghĩ cô yêu thích công việc này đến vậy. Anh ấy muốn cô đi làm cho bộ phận nhân sự ở công ty quảng cáo, lương gần gấp đôi. London quá đắt đỏ. Matthew muốn dọn ra căn hộ rộng hơn. Suy cho cùng, cô nghĩ, hiện giờ anh ấy đang phải gánh thêm cả cô…

Rồi cái tên Strike này nữa. Mỗi lần nghĩ đến cô lại thấy tức tối, thấy ruột gan xoắn lại: ta phải nghĩ đến chuyện thuê thêm người. Hắn cứ nhắc đi nhắc lại cái tay cộng sự tiềm năng đó. Chưa gì Robin đã hình dung ra: một cô nàng tóc ngắn, mặt mày đanh đá giống nữ cảnh sát canh gác bên ngoài hiện trường ở phố Talgarth. Cô ta có năng lực, được đào tạo bài bản, không như Robin. Cô ta hẳn sẽ còn tự do tự tại, không bị ràng buộc bởi một vị hôn phu như Matthew (đó cũng là lần đầu tiên Robin tự thừa nhận như thế khi một mình ngồi trong toa tàu thưa người sáng đèn, bên ngoài trời tối om, bên tai rầm rầm tiếng tàu chạy).

Nhưng Matthew cũng là trụ cột trong cuộc sống của cô, là chỗ dựa vững chắc của Robin. Cô yêu anh, trước giờ vẫn vậy. Anh đã ở bên cô những lúc khó khăn nhất trong cuộc đời, mà có lẽ nếu là người khác thì có khi đã bỏ cô đi rồi. Cô muốn cưới anh, cô sẽ làm vậy. Chỉ là xưa giờ họ chưa bao giờ nảy sinh bất đồng căn cơ như vậy, chưa bao giờ. Công việc của cô, quyết định ở lại làm cho Strike, rồi cả Strike nữa, tất cả đã thêm khá nhiều gia vị vào mối quan hệ của hai người, một chút gì đó mới mẻ, đe dọa…

Chiếc Toyota Land Cruiser cô thuê đã được đậu sẵn trong bãi xe Q-Park ở khu Chinatown, là một trong những bãi đỗ xe gần phố Denmark nhất. Phố Denmark chẳng có bãi đỗ xe nào. Robin đi vội, chân mang đôi giày đi làm đế thấp, tay đong đưa chiếc túi đi đường trong bóng tối, bước ra bãi đỗ xe nhiều tầng. Cô cố không nghĩ đến Matthew nữa, không tưởng tượng ra anh sẽ nghĩ gì, nói gì nếu anh thấy cô lúc này, biết chuyện cô chuẩn bị lái xe sáu tiếng đồng hồ chở Strike đi. Sau khi mở cốp xe cho túi vào, Robin ngồi vào ghế lái, cài máy định vị, chỉnh sưởi rồi để máy xe khởi động một lúc cho đỡ rét.

Strike vẫn chưa đến, thật không giống anh ta chút nào. Robin giết thời giờ bằng cách làm quen với bộ điều khiển trong xe. Cô vốn thích ô tô, mê lái xe. Lúc mười tuổi cô đã có thể lái máy kéo trên nông trại của ông bác, chỉ cần có người giúp cô thả phanh tay. Khác với Matthew, cô thi lái xe một lần đã đậu. Nhưng cô quá biết, không dám trêu anh chuyện đó nữa.

Nhác thấy có cử động trong kính chiếu hậu, Robin ngước lên. Strike mặc complet tối màu đang nhọc nhằn đi về phía chiếc xe, tay chống nạng, ống quần bên phải cài gấp lại.

Tự dưng Robin thấy quặn lòng – không phải vì cảnh tượng chiếc chân cụt của Strike (cô đã từng thấy nó rồi, trong hoàn cảnh còn khó khăn hơn) mà vì đó là lần đầu tiên cô thấy Strike đi ra ngoài mà không lắp chân giả.

Cô bước ra khỏi xe, rồi ước giá mình cứ ngồi yên trong xe khi bắt gặp cái cau mặt của hắn.

“Cô chu đáo quá, lấy xe hai cầu hẳn hoi,” hắn nói, như thể âm thầm dặn trước cô đừng có mà hỏi thăm chân cẳng.

“À, tôi nghĩ lấy xe vậy cho yên tâm,” Robin đáp.

Hắn đi vòng qua ghế trước. Robin biết cô không nên mở lời đề nghị giúp đỡ hắn; cô thấy quanh hắn như có một vùng bất khả xâm phạm, như thể hắn đang ngầm từ chối mọi sự giúp đỡ hay cảm thông. Nhưng cô thấy lo, không biết hắn sẽ chui vào xe như thế nào đây, nếu không có ai đỡ. Strike vứt đôi nạng lên ghế sau, đứng một lúc chật vật giữ thăng bằng. Và rồi, cô thấy hắn như cố thật lực nhấc cả thân trên lên, lấy đà kéo người gọn gàng vào xe.

Robin vội nhảy vào xe, đóng cửa, cài dây an toàn rồi lui xe khỏi bãi đỗ. Cung cách của Strike – chưa gì đã lo từ chối sự quan tâm của cô, cứ như một bức tường giữa hai người. Cô vừa thấy tội nghiệp hắn, vừa hơi bực mình vì chuyện nhỏ như thế mà hắn cũng phải làm ra vẻ xa cách. Cô đã bao giờ tỏ ra quan tâm quá mức, săn sóc như mẹ chăm em đâu? Cùng lắm cô chỉ có đưa cho hắn vài viên paracetamol…

Strike cũng biết mình đang cư xử vô lý, nhưng càng biết vậy hắn càng bực mình thêm. Khi thức dậy hắn đã biết không thể nào cố đeo chân giả hôm nay được. Đầu gối hắn sưng nóng, đau đớn khôn tả. Hắn phải lê mông xuống cầu thang như một đứa trẻ. Khi hắn chống nạng đi trên mặt phố Charing Cross đóng băng, khách bộ hành sáng sớm cứ nhìn hắn nhằm chằm trong giá rét. Hắn không bao giờ muốn trở lại trạng thái như thế này. Tất cả chỉ vì một hôm bất cẩn, quên mất mình không còn nguyên vẹn như trong mơ.

Nhưng ít ra Robin lái xe rất khá, Strike nhẹ nhõm nghĩ thầm. Em gái Lucy của hắn hay mất tập trung, không hề chắc tay khi lái xe. Còn cách Charlotte lái con Lexus luôn khiến Strike sợ phát ốm: chạy vượt đèn đỏ; đi ngược chiều, vừa lái vừa hút thuốc, nói điện thoại, sém tý nữa thì tông vào người đi xe đạp và cửa xe khác đang mở ra… Kể từ sau vụ nổ chiếc xe tăng Viking trên con đường đất lấm bụi vàng đó, Strike chỉ thấy yên tâm khi ngồi cạnh lái xe chuyên nghiệp.

Sau một hồi lâu im lặng, Robin lên tiếng:

“Trong ba lô có cà phê đó.”

“Gì kia?”

“Có bình cà phê nóng trong ba lô. Tôi pha sẵn, tại tôi nghĩ mình chỉ dừng lại nếu thực sự cần thiết thôi. Có cả bánh qui nữa.” Cần gạt kính xe hớt đi một màn tuyết mỏng.

“Trời, cô chu đáo hết biết,” Strike đáp, bắt đầu thôi dè dặt. Hắn vẫn chưa ăn sáng. Loay hoay cố gắn chân giả mà không thành, rồi tìm ghim cài ống quần, lôi nạng ra và lê mông xuống cầu thang đã khiến hắn mất gấp đôi thời gian dự phòng. Mặc dù vẫn chưa hết bực, Robin mỉm cười nhẹ nhàng.

Strike rót cà phê, ăn vài cái bánh bơ giòn. Càng đỡ đói, hắn càng thấy Robin lái xe cực kỳ chắc tay.

“Matthew đi xe gì?” hắn hỏi khi hai người tăng tốc qua cầu cạn Boston Manor.

“Không lái,” Robin đáp. “Ở London tụi tôi không có xe.”

“Ừ, cũng không cần nhỉ,” Strike đáp, rồi thầm nghĩ nếu hắn trả lương xứng đáng cho Robin thì chắc hai người đã có thể đủ chi phí xe cộ.

“Vậy anh định hỏi Daniel Chard những gì?” Robin hỏi.

“Nhiều thứ,” Strike đáp, phủi vụn bánh trên áo complet sẫm màu. “Đầu tiên là ông ta có gây gổ gì với Quine không, nếu có thì gây chuyện gì. Tôi chẳng hiểu tại sao một người như Quine – mặc dù đúng là chẳng ra gì – lại muốn đi tấn công một người vừa nắm cần câu cơm của mình vừa dư sức thuê luật sư kiện cho mình ngóc đầu không được.”

Strike gặm bánh qui một lúc, nuốt rồi mới nói thêm:

“Trừ khi Jerry Waldegrave nói đúng. Tức là Quine đang bị khủng hoảng tinh thần khi viết sách, cứ đụng ai cũng muốn trút giận để đổ thừa chuyện sách ế.”

Robin đã tranh thủ đọc xong Bombyx Mori lúc Strike đi ăn trưa với Elizabeth Tassel. Cô hỏi lại:

“Nhưng mà anh có thấy là lối viết trong truyện quá súc tích đối với một người đang khủng hoảng tinh thần không?”

“Đúng là câu cú rất gãy gọn, nhưng tôi nghĩ mười người thì hết chín người đồng ý rằng nội dung sách điên nổ đĩa.”

“Mấy cuốn khác của ông ta cũng như vậy mà.”

“Chưa có cuốn nào khùng bằng Bombyx Mori,” Strike đáp. “Tội lỗi của HobartAnh em nhà Balzac đều có cốt truyện rõ ràng.”

“Thì cuốn này cũng có cốt truyện vậy.”

“Vậy sao? Hay chuyến du hành của Bombyx chẳng qua chỉ là một cách xâu chuỗi những màn tấn công cá nhân khác nhau?”

Tuyết rơi dày và nhanh khi hai người vượt qua đường dẫn ra sân bay Heathrow, vừa đi vừa nói về mấy thứ gớm ghiếc trong truyện, thi thoảng lại phì cười khi nhắc đến những diễn biến vô lý và các chi tiết kỳ khôi. Hàng cây hai bên xa lộ trông như thể có ai vừa rắc một lớp đường bột lên.

“Có lẽ Quine không gặp thời, sinh ra trễ mất khoảng bốn trăm năm,” Strike nói, vẫn còn ăn bánh. “Elizabeth Tassel có nói với tôi là có một vở kịch trả thù thời James I trong đó có bộ xương tẩm thuốc độc được cải trang thành đàn bà. Chắc là nhân vật trong kịch vừa vui vẻ xong với nó thì tèo luôn. Suy cho cùng cũng đâu có khác gì Dị nhân Thối củ chuẩn bị…”

“Thôi thôi,” Robin, vừa cười vừa làm bộ rùng mình.

Nhưng Strike ngừng lại không phải theo lời Robin, hay vì quá tởm trước ý vừa định nói ra. Có gì đó khẽ lay động trong tiềm thức khi hắn mở miệng. Ai đó đã kể với hắn… ai đó đã nói rằng… nhưng ký ức đó biến mất như một ánh chớp bạc thoáng qua, tựa con cá tuế vừa quẫy đuôi biến mất dưới lớp rong rêu trong ao.

“Một bộ xương tẩm thuốc độc,” Strike lẩm bẩm, cố níu cái lại chút ký ức mơ hồ; nhưng rõ là nó đã vụt qua mất.

“Tối hôm qua tôi cũng đọc xong cuốn Tội lỗi của Hobart nữa,” Robin nói, vượt qua một chiếc Prius chạy chậm rì.

“Sao cô ưa làm khổ mình vậy,” Strike nói, nhón đến cái bánh qui thứ sáu. “Tôi cứ nghĩ cô chẳng thích gì cuốn đó.”

“Đúng thế, đoạn sau cũng chẳng khá hơn. Nói về…”

“Một nhân vật lưỡng tính, có thai, phải phá thai vì đứa con sẽ ngáng đường văn chương của mình,” Strike nói.

“Anh đọc rồi luôn!”

“Không có, Elizabeth Tassel kể thôi.”

“Trong cuốn đó cũng có một cái bị vấy máu,” Robin nói.

Strike liếc nhìn gương mặt trắng xanh của cô đang tập trung nhìn đoạn đường phía trước, thỉnh thoảng lại liếc mắt vào kính chiếu hậu.

“Trong bị có gì kia?”

“Cái thai bị phá,” Robin đáp. “Tởm quá chừng.”

Strike ngẫm ngợi chỗ thông tin đó khi hai người qua đoạn rẽ vào Maidenhead.

“Kỳ lạ thật,” cuối cùng hắn mở miệng.

“Tởm lợm thì đúng hơn,” Robin nói.

“Không, kỳ lạ,” Strike khăng khăng, “ở chỗ là Quine đang lặp lại chính mình. Đó là chi tiết thứ hai ông ta đưa từ Tội lỗi của Hobart vào Bombyx Mori. Hai nhân vật lưỡng tính, hai cái bị vấy máu. Tại sao vậy?”

“À,” Robin nói, “thực ra không giống hoàn toàn. Trong Bombyx Mori cái bị máu không phải của nhân vật lưỡng tính, cũng không có thai bị phá trong đó… chắc ổng tịt ngòi mất rồi,” cô nói. “Có lẽ Bombyx Mori giống như là chỗ để ổng đốt sạch hết những ý tưởng trước giờ.”

“Dựng giàn thiêu hết cả sự nghiệp thì đúng hơn.”

Strike im lặng, nghĩ ngợi khi khung cảnh bên ngoài cửa sổ càng lúc càng trở nên thôn dã. Khoảng trống giữa cây cối lúc này đã để lộ ra những cánh đồng bao la ngập tuyết, trắng xóa dưới một bầu trời xám bóng như ngọc, và tuyết vẫn rơi dày, rơi nhanh khi xe vun vút lao đi.

“Cô biết không,” cuối cùng Strike lên tiếng, “tôi nghĩ ở đây có hai khả năng. Hoặc là Quine bị quẫn trí thật sự, không còn biết mình đang làm gì và tin rằng Bombyx Mori thực sự là kiệt tác – hoặc ông ta cố tình gây rắc rối, như vậy chuyện lặp lại bài cũ hẳn có lý do.”

“Lý do gì kia?”

“Một kiểu mật mã,” Strike nói. “Bằng cách liên hệ đến những tác phẩm khác của mình, ông ta muốn người khác hiểu ra mình đang ám chỉ gì trong Bombyx Mori. Ông ta muốn nói gì đó nhưng muốn tránh tội phỉ báng.”

Robin vẫn không rời mắt khỏi con đường phủ tuyết, nhưng hơi nghiêng mặt về phía hắn, nhíu mày.

“Anh nghĩ ổng cố ý viết vậy sao? Anh nghĩ ổng cố ý gây chừng đó rắc rối thật sao?”

“Nếu nghĩ cho kỹ,” Strike nói, “thì cũng có thể coi là một kế hoạch làm ăn không tệ, đối với một tay mặt dày, kiêu căng nhưng chẳng bán được bao nhiêu sách. Cứ khua loạn lên, để người ta bàn ra tán vào khắp London, khiến ông nọ bà kia dọa kiện, làm nhiều người nóng mặt, luôn tiện ám chỉ chuyện đời tư của một nhà văn nổi tiếng… rồi đùng một cái lặn mất tăm. Sau đó, tranh thủ lúc thiên hạ chưa kịp làm gì thì tung sách điện tử ra.”

“Nhưng ông ta giận sôi lên khi Elizabeth Tassel bảo là bà ta sẽ không chịu xuất bản cuốn sách còn gì?”

“Phải vậy không?” Strike nói, suy nghĩ cẩn thận, “Hay là ông ta chỉ vờ vịt? Chuyện ông ta nhằng nhẵng đòi Tassel đọc sách cho bằng được phải chăng chỉ để dọn đường cho một vụ ồn ào giữa thanh thiên bạch nhật? Nghe qua thì Quine đúng kiểu ưa phơi hết ra ngoài. Có lẽ tất cả đều nằm trong kế hoạch quảng bá sách của ông ta. Hồi còn cộng tác Quine cho rằng Roper Chard không chịu tiếp thị sách của mình đến nơi đến chốn – chính miệng Leonora nói với tôi vậy.”

“Vậy anh nghĩ là ông ta đã có ý định trước là sẽ làm mình làm mẩy, bỏ ra khỏi nhà hàng khi gặp Elizabeth Tassel?”

“Cũng có thể,” Strike đáp.

“Rồi cả chuyện đi đến nhà phố Talgarth nữa, cũng có kế hoạch luôn?”

“Biết đâu đó.”

Lúc này mặt trời đã lên hẳn. Băng giá đọng trên ngọn cây sáng lấp lánh.

“Chẳng phải muốn gì được nấy đó sao?” Strike nói, nheo mắt trước vô vàn tia sáng từ băng tuyết tan chảy bên ngoài cửa xe. “Theo cách thường thì có cố kiểu gì cũng làm sao nổi được như vậy. Tiếc nỗi là ông ta không còn sống để mà thấy mình lên cả tin tức đài BBC… Ô, khỉ thật,” hắn lẩm bẩm.

“Có chuyện gì vậy?”

“Tôi vừa ăn sạch bánh… xin lỗi cô,” Strike khai, giọng ăn năn.

“Có sao đâu,” Robin đáp, thấy buồn cười. “Tôi ăn sáng rồi mà.”

“Còn tôi thì chưa,” Strike khai tiếp.

Đến lúc này cà phê nóng, cuộc trò chuyện và sự quan tâm hết sức thực tế của Robin dành cho hắn đã khiến Strike không còn ngại nói chuyện chân cẳng nữa.

“Không gắn chân giả nổi. Đầu gối tôi sưng ghê lắm; chắc phải đi khám lại. Lần trước lâu lắc người ta mới giải quyết xong.”

Cô cũng đoán được tám chín phần rồi, nhưng dù sao cũng thấy vui khi hắn chịu kể.

Xe chạy ngang qua một sân golf, mấy cây cờ trong đó nhô lên giữa bạt ngàn tuyết trắng, rồi đến những hố khai thác sỏi ngập nước, giờ đây trông như những mặt thiếc sáng bóng dưới ánh nắng đầu đông. Khi hai người gần đến Swinton, điện thoại của Strike đổ chuông. Hắn mở máy xem ai gọi (kể cũng hơi mong Nina sẽ gọi lại). Hóa ra là Ilsa, bạn học hồi phổ thông của hắn. Có thêm một cuộc gọi nhỡ từ Leonora Quine lúc sáu giờ rưỡi sáng. Hắn thấy hơi lo. Khi đó hắn còn bận chống nạng lê lết qua phố Charing Cross.

“Alô, Ilsa à. Chuyện gì vậy?”

“Nhiều chuyện lắm,” cô bạn đáp. Nghe giọng Ilsa lành lạnh, văng vẳng; hắn đoán hẳn cô bạn đang lái xe.

“Hôm thứ Tư Leonora Quine có gọi cho bồ không?”

“Có, gặp nhau chiều hôm đó luôn,” Ilsa đáp. “Mình vừa nói chuyện với bà ấy đây. Bà ấy nói là có cố gọi cho bồ sáng nay nhưng không được.”

“Ừ, sáng nay mình phải đi sớm, nên nhỡ mất.”

“Bà ấy đồng ý để mình…”

“Chuyện gì vậy?”

“Sáng nay người ta triệu tập Leonora đến tra hỏi. Giờ mình đang trên đường ra đồn cảnh sát đây.”

“Chết toi,” Strike nói. “Vậy họ có bằng chứng gì?”

“Bà ấy kể với mình là họ tìm ra mấy bức ảnh trong phòng ngủ của hai vợ chồng. Nghe đâu ông ta thích bị trói trên giường, thích chụp hình lúc đó nữa,” Ilsa giọng thản nhiên, chua chát. “Bà ấy kể chuyện đó với mình như người ta nói chuyện làm vườn.”

Trên điện thoại hắn nghe văng vẳng tiếng xe cộ ầm ào ở trung tâm London. Ở đây, trên xa lộ, âm thanh lớn nhất chỉ là tiếng cần gạt nước vun vút, tiếng máy xe gầm gừ đều đặn rồi thỉnh thoảng có tiếng vù xẹt qua của một chiếc xe đánh liều chạy vượt lên trước trong tuyết bay trắng trời.

“Cứ nghĩ bà ấy biết đường mà bỏ quách mấy tấm hình đó chứ,” Strike nói.

“Vậy mình sẽ giả vờ là không nghe thấy bồ vừa gợi ý cho thân chủ phá hủy bằng chứng vụ án,” Ilsa nói, giả giọng nghiêm trọng.

“Mấy tấm hình đó mà bằng chứng quái gì,” Strike nói. “Trời đất, đương nhiên là vụ kia của hai người sẽ kỳ khôi khác người – chứ làm kiểu gì mà Leonora giữ chân được một người như Quine? Đầu óc của Anstis trong sáng quá; vấn đề là ở chỗ đó; anh ta cứ nghĩ ngoài tư thế ‘thuận thiên’ ông trên bà dưới ra thì cái gì cũng bậy cả.”

“Làm gì mà bồ biết vụ kia của mấy tay điều tra viên?” Ilsa hỏi, giọng tức cười.

“Anh ta là người mình kéo ra sau xe ở Afghanistan,” Strike nhỏ giọng.

“À,” Ilsa reo lên.

“Anh ta cứ khăng khăng thủ phạm là Leonora. Nếu họ chỉ có chừng đó, ba tấm ảnh vớ vẩn…”

“Chưa hết. Bồ có biết là hai vợ chồng Quine có hầm riêng trong nhà không?”

Strike lắng nghe, căng thẳng, đột nhiên hắn thấy lo lắng. Lẽ nào hắn đã sai, sai hoàn toàn…?

“Vậy bồ có biết không?” Ilsa hỏi.

“Họ tìm thấy gì?” Strike hỏi, không còn giọng đùa giỡn nữa.

“Không phải bộ ruột đó chứ?”

“Bồ nói cái gì kia? Nghe như ‘Không phải bộ ruột!’”

“Họ tìm thấy gì?” Strike sửa lại.

“Mình không biết, nhưng chắc tới nơi thì người ta sẽ cho biết.”

“Bà ấy bị bắt rồi sao?”

“Chỉ gọi lên tra hỏi thôi, nhưng họ chắc bà ấy là thủ phạm, mình biết, mình cũng thấy là bà ấy vẫn chưa hình dung được sự việc nghiêm trọng ra sao. Khi gọi cho mình, bà ấy cứ nói mãi chuyện phải gởi con gái cho hàng xóm, con gái đang hờn lẫy…”

“Con gái nhà đó hai mươi bốn tuổi, bị thiểu năng trí tuệ.”

“Ồ,” Ilsa đáp. “Buồn thật… Nghe này, gần tới nơi rồi, mình phải đi vào đây.”

“Có gì báo nhé.”

“Đừng chờ. Mình có cảm giác sẽ phải ở đó khá lâu.”

“Mẹ kiếp,” Strike lại bật ra khi vừa dập máy.

“Có chuyện gì vậy?”

Chiếc xe bồn to đùng vừa rời làn xe chậm để vượt lên trước chiếc Honda Civic có gắn chữ Trên xe có em bé trên cửa sau. Strike dõi theo chiếc xe bồn như một viên đạn bạc khổng lồ vun vút lao đi trên mặt đường đóng băng. Hắn thầm yên tâm khi thấy Robin đi chậm lại, chừa thêm khoảng cách thắng gấp.

“Bên cảnh sát đã gọi Leonora vào để tra hỏi.” Robin há hốc miệng.

“Họ tìm ra mấy tấm hình chụp Quine bị trói lại trong phòng ngủ của hai người và thứ gì đó trong hầm kín, nhưng Ilsa không biết…”

Hắn đã từng ở vào tình huống như thế. Trong tích tắc sự bình lặng chuyển thành thảm họa. Thời gian chậm lại. Mọi giác quan căng ra, gào thét.

Xe bồn đang bẻ ngoặt đầu lại.

Hắn nghe giọng mình gào lên “ĐẠP THẮNG!” bởi vì lần trước đó hắn đã từng hét lên như thế khi đối diện với cái chết trong gang tấc…

Nhưng Robin đạp thẳng xuống chân ga. Chiếc xe gầm lên, lao về phía trước. Không có đủ chỗ để vượt. Chiếc xe bồn ngã một bên xuống mặt đường đóng băng, xoay vòng; chiếc Honda Civic đâm vào đó, lật ngược lại, trần xe trượt trên mặt đường về phía bên lề; thêm một chiếc Golf và một chiếc Mercedes đâm sầm vào nhau, kẹt cứng lại, cùng trượt về bồn chứa của chiếc xe lớn…

Xe của Robin và Strike lao nhanh về phía rãnh bên đường. Robin né được chiếc Civic đang lộn nhào, chỉ suýt soát. Strike nắm chặt lấy tay nắm cửa khi chiếc Land Cruiser phăng phăng chạm xuống phần mặt đường gồ ghề – tưởng chừng như họ sắp đâm xuống rãnh rồi lộn nhào – phần đuôi chiếc xe bồn lại đang quăng quật đầy đe dọa về phía họ. Nhưng xe chạy đủ nhanh, Robin né được trong tích tắc. Xe xóc một cú trời giáng, đầu Strike va vào trần xe, rồi xe hai người trượt trở lại trên mặt đường nhựa đóng băng mà không hề hấn gì, bỏ lại sau lưng đám xe bị tai nạn đổ chồng lên nhau.

“Trời đất quỷ thần…”

Cuối cùng Robin cũng đạp thắng, hoàn toàn chủ động, rẽ vào đường lánh nạn. Mặt cô trắng bệch như tuyết đang đổ xuống cửa xe.

“Trong chiếc Civic có trẻ em.”

Trước khi hắn kịp nói gì thì cô đã đi ra khỏi xe, đóng sầm cửa lại.

Hắn rướn người ra sau ghế, cố chộp lấy đôi nạng. Chưa bao giờ hắn thấy mình tàn phế, bất lực đến thế. Hắn chỉ kịp kéo được đôi nạng ra trước thì đã nghe tiếng còi hụ. Hắn nheo mắt nhìn ra cửa sau đầy tuyết, thấy xa xa có ánh đèn xanh dương. Cảnh sát đã có mặt. Giờ đây hắn chẳng khác gì cục nợ một chân. Hắn ném đôi nạng xuống ghế sau, văng tục.

Mười phút sau Robin trở lại xe.

“Ổn rồi,” cô thở hổn hển. “Thằng nhóc không sao cả, tại ngồi trong ghế cho trẻ em. Tài xế xe tải đầy máu nhưng mà vẫn còn tỉnh…”

“Cô có sao không?”

Cô hơi run, nhưng mỉm cười khi nghe hắn hỏi.

“Tôi không sao. Tôi chỉ sợ sẽ phải thấy đứa nhỏ…”

“Được rồi,” Strike nói, hít một hơi thật sâu. “Giờ nói nghe, cô học kiểu lái xe như quỷ đó ở đâu vậy?”

“À, tôi có theo vài khóa lái xe nâng cao,” Robin nói, nhún vai, gạt mớ tóc ướt ra khỏi mắt.

Strike nhìn cô chằm chằm.

“Khi nào vậy?”

“Không lâu sau khi tôi bỏ học. Lúc đó tôi… tôi chán đời lắm, cứ ở rịt trong nhà. Sáng kiến của ba tôi đó. Tôi vốn thích xe cộ mà.”

“Học để giết thời giờ vậy thôi,” cô nói, cài dây an toàn và khởi động máy xe. “Lâu lâu về nhà tôi lại đi ra đồng luyện mấy đường. Ông bác tôi có trang trại, cho tôi tập lái trong đó.” Strike vẫn nhìn cô chằm chằm.

“Cô có muốn nghỉ một lúc rồi…?”

“Không, tôi đã để tên và địa chỉ lại rồi. Mình cứ đi thôi.”

Cô chuyển số, lui xe xuống xa lộ, êm như ru. Strike không thể rời mắt khỏi gương mặt điềm tĩnh của Robin. Mắt cô lại tập trung nhìn đường, đôi tay cô tự tin và thả lỏng trên vô-lăng.

“Mấy tay lái kiểu phòng thủ trong quân đội có khi còn không xử lý nổi tình huống đó,” hắn kể. “Mấy tay này chuyên lái cho các tướng, tức là đã được đào tạo để chạy thoát dưới làn đạn.” Hắn liếc ra sau nhìn chỗ đám xe bị lật nhào đang làm nghẽn đường. “Tôi vẫn không hiểu cô làm sao mà mình thoát nạn được.”

Robin thấy muốn khóc, hết làm mặt lạnh nổi, không phải vì cô vừa thoát chết trong gang tấc, mà vì những lời khen ngợi, cảm kích đó. Cô cố gắng cứng cỏi, chỉ khẽ bật cười rồi nói:

“Anh có biết là lúc nãy mà tôi đạp thắng thì mình đã đâm ngay vào chiếc xe bồn rồi không?”

“Đúng rồi,” Strike đáp, hắn cũng cười. “Chẳng hiểu tại sao tôi lại nói vậy,” hắn nói dối.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.