Con tằm

27


Ta phải tin con người ấy, con người đã phản bội bằng hữu đó sao!

William Congreve
The Double Dealer

Một tấm thảm tuyết khổng lồ đang trải lên khắp nước Anh. Bản tin buổi sáng cho thấy vùng Tây Bắc Anh quốc đã ngập tuyết trắng như bột, xe cộ phủ tuyết, đứng giữa đường như mấy con cừu kẹt lối, chỉ biết yếu ớt chiếu đèn nhấp nháy. Dưới bầu trời mỗi lúc một u ám, London như đang đợi tấm thảm tuyết trải đến. Strike vừa thay quần áo vừa nhìn bản đồ trong chương trình dự báo thời tiết trên TV. Hắn lo không biết ngày mai có lái xe tới Devon được không trên xa lộ M5 nổi không. Mặc dù rất quyết tâm muốn gặp Daniel Chard đang dưỡng thương – hắn thấy lời mời của ông này có gì đó vô cùng kỳ khôi, Strike cũng không khỏi lo lắng khi nghĩ tới chuyện phải lái xe (ngay cả xe số tự động) với chân cẳng như thế trong trời tuyết.

Hẳn chó nghiệp vụ vẫn còn đang lục lọi ở bãi rác Mucking Marshes. Khi gắn chân giả, đầu gối càng lúc càng sưng và đau đớn, Strike nghĩ đến đám chó đó. Những chiếc mũi cực thính của chúng sẽ sụt sịt, dò dẫm trên những mảng rác còn tươi, dưới bầu trời u ám mây đen, trên đầu chim hải âu lượn vòng. Có khi giờ này chúng đã bắt đầu làm việc rồi, vì mùa này ngày khá ngắn, phải tranh thủ. Lũ chó có lẽ đang kéo theo cảnh sát đi qua rác rưởi đông cứng, cố tìm cho ra bộ ruột của Owen Quine. Strike từng làm việc với chó nghiệp vụ. Chúng có cái kiểu ngoáy mông, vẫy đuôi hớn hở, trông có vẻ chẳng ăn nhập gì với những cuộc tìm kiếm hình sự.

Khi xuống cầu thang hắn thấy lo thật sự. Chân hắn đau đớn kinh khủng. Đương nhiên, lý tưởng nhất là ngày trước đó hắn đã gác chân cao, chườm nước đá lên mỏm chân chứ không lê lết khắp London chỉ để khỏi phải nghĩ đến Charlotte và cái đám cưới sắp được tổ chức tại nhà thờ vừa được trùng tu của lâu đài xứ Croy… chứ không phải lâu đài Croy, vì gia đình khốn nạn của Tử tước sẽ thấy chối tai đấy. Chỉ còn chín ngày nữa…

Điện thoại trên bàn Robin đổ chuông ngay khi hắn vừa mở cánh cửa gương. Hắn nhăn nhó, chạy vội đến bắt máy. Người tình đa nghi kiêm sếp của cô Brocklehurst muốn báo với Strike rằng cô thư ký của ông ta hiện giờ đang bị cảm lạnh, đang nằm ở nhà mình, vậy nên cho tới khi cô ấy khỏe hẳn, ông ta sẽ không trả toán thêm phí điều tra cho hắn. Strike chỉ vừa đặt ống nghe xuống thì chuông lại reo. Một thân chủ khác, Caroline Ingles tuyên bố bằng giọng nghèn nghẹn rằng mình và ông chồng say nắng cuối cùng đã hàn gắn. Strike chúc mừng, chẳng hề thật lòng tí nào. Vừa lúc đó thì Robin đến, mặt ửng hồng vì trời lạnh.

“Thời tiết càng lúc càng tệ,” cô nói khi hắn đã dập máy.

“Ai vậy?”

“Caroline Ingles. Làm hòa với Rupert rồi.”

“Gì kia?” Robin hỏi lại, choáng váng. “Sau cả vụ gái nhảy à?”

“Hai người sẽ cố gắng hàn gắn, vì con cái.” Robin khẽ hứ một tiếng, ra vẻ không tin.

“Ở Yorkshire tuyết dữ lắm,” Strike nói. “Hay cô nghỉ làm ngày mai rồi đi tàu lên sớm…?”

“Không,” Robin đáp. “Tôi đã đặt vé tàu giường nằm tối thứ Sáu rồi. Không sao đâu. Giờ mình mất mối của Ingles rồi, hay để tôi gọi cho mấy khách hàng trong danh sách chờ đợi…?”

“Khoan đã,” Strike đáp, ngồi phịch xuống ghế sofa. Hắn đau không kìm được, bèn vuốt tay lên đầu gối sưng phồng.

“Vẫn còn đau à?” Robin rụt rè hỏi, giả vờ như không thấy hắn vừa nhăn nhó.

“Ừ,” Strike đáp. “Nhưng không phải vì vậy mà tôi không muốn nhận thêm khách mới,” hắn nói ngay.

“Tôi biết,” Robin đáp, quay lưng về phía hắn, bật nút ấm đun nước. “Anh muốn tập trung làm vụ Quine.”

Strike không rõ cô có ý trách móc gì không.

“Leonora sẽ trả tiền mà,” hắn tiếp. “Quine có bảo hiểm tính mạng, bà ấy bắt mua. Vậy nên giờ bà ấy có tiền.”

Robin nghe rõ giọng hắn có vẻ như đang thanh minh, cô nghe không lọt tai nổi. Hắn cứ nghĩ cô chỉ biết tiền thôi. Chẳng lẽ hắn vẫn cho là vậy, ngay cả khi cô từ chối những công việc lương cao để làm cho hắn? Chẳng lẽ hắn vẫn không thấy cô đã rất nhiệt tình ra sao khi giúp hắn cố chứng minh Leonora Quine đã không giết chồng?

Cô đặt xuống cạnh hắn một tách trà, một ly nước và thuốc paracetamol.

“Cảm ơn cô,” hắn nói, nghiến răng nghiến lợi, hơi bực khi thấy cô đưa thuốc giảm đau, mặc dù hắn vốn định uống liều đúp.

“Tôi đặt taxi cho anh ra nhà hàng Pescatori lúc mười hai giờ nhé?”

“Chỗ đó gần đây mà,” hắn đáp.

“Anh biết không, kiêu hãnh là một chuyện, nhưng bướng bỉnh lại là chuyện khác,” Robin nói, lần đầu tiên hắn thấy gương mặt cô thoáng nổi nóng thật sự.

“Được rồi,” hắn đáp, nhướng mày. “Taxi thì taxi.”

Sự thật là ba tiếng đồng hồ sau đó, hắn thấy mừng rơn khi chỉ phải dồn người lên chiếc gậy rẻ tiền sắp bị cong mà cà nhắc ra taxi đậu ngay cuối phố Denmark. Giờ hắn biết rõ là mình đã không nên lắp chân giả làm gì. Vài phút sau đó trên phố Charlotte hắn chật vật bò ra khỏi xe, tay taxi có vẻ thiếu kiên nhẫn. Bước vào không gian ấm cúng của nhà hàng Pescatori, hắn thấy nhẹ cả người.

Elizabeth vẫn chưa đến nhưng đã giữ chỗ sẵn. Strike được dẫn đến bàn hai người gần bức tường áp sỏi sơn trắng. Những thanh xà gỗ thô tháp bắt chéo trên trần nhà; một chiếc thuyền đua treo ngay trên quầy bar. Ở bức tường đối diện có lắp mấy chiếc ghế da màu cam sặc sỡ. Theo thói quen, hắn gọi một vại bia, ngồi nhâm nhi trong không khí sáng sủa, rực rỡ mang màu sắc Địa Trung Hải chung quanh và ngắm nghía tuyết bay bay ngoài cửa sổ.

Không lâu sau đó thì bà đại diện tác giả đến nơi. Hắn cố đứng dậy khi bà ta đến bàn nhưng rồi phải ngồi xuống ngay. Dường như Elizabeth cũng chẳng để ý gì.

Trông bà ta có vẻ gầy hơn lần trước hắn gặp. Bộ complet đen cắt may khéo, son môi đỏ thắm và mái tóc ốp ngắn bạc như thép không làm bà ta có vẻ sắc sảo như trước nữa. Giờ đây tất cả trông như một màn cải trang tồi tệ. Gương mặt bà ta vàng ệch, hốc hác, hơi chảy xệ.

“Bà khỏe không?” hắn hỏi.

“Anh nghĩ tôi khỏe không?” chưa gì bà ta đã thô lỗ nạt nộ. “Gì kia?” Tassel quay sang nạt tiếp tay bồi bàn đứng lượn lờ gần đó. “À. Cho nước trắng. Không có ga.”

Elizabeth cầm tờ thực đơn lên, vẻ như đã để lộ quá nhiều về bản thân. Strike thấy rõ bà ta không hề muốn hắn tỏ ý quan tâm, hỏi han sức khỏe.

“Cho xúp,” bà ta nói với tay bồi bàn khi tay này trở lại ghi món gọi cho hai người.

“Tôi rất cảm kích là bà nhận lời gặp tôi lần nữa,” Strike lên tiếng khi tay bồi bàn đã đi khỏi.

“Thì, có Chúa mới biết, Leonora khốn khổ khốn nạn lắm,” bà ta nói.

“Tại sao bà nói vậy?”

Elizabeth nheo mắt nhìn hắn.

“Anh đừng giả vờ ngốc. Nó đã kể tôi chuyện nó nằng nặc đòi người ta chở tới trụ sở cảnh sát thủ đô để gặp anh, ngay sau khi được báo tin Owen chết.”

“Đúng vậy.”

“Nó làm vậy mà không nghĩ gì sao?” Cảnh sát cứ tưởng nghe tin dữ hẳn nó phải rụng rời, ngất xỉu tại chỗ… vậy mà nó… nó chỉ muốn đi gặp ông bạn thám tử.” Bà ta khổ sở cố nén cơn ho.

“Tôi nghĩ Leonora chẳng quan tâm gì tới chuyện người khác nghĩ mình ra sao.” Strike nói.

“Nó kh-không quan tâm, anh nói đúng. Xưa nay nó không phải là đứa sáng dạ gì.”

Strike tự hỏi Elizabeth Tassel nghĩ gì về ấn tượng của chính mình với mọi người chung quanh; liệu bà ta có nhận ra rằng chẳng ai ưa mình nổi. Lần này Tassel không cố nén, để cơn ho xồng xộc đến. Hắn đợi tràng âm thanh khô khốc, sù sụ như hải cẩu sủa tan hết rồi mới hỏi tiếp:

“Vậy bà nghĩ bà ấy phải giả vờ đau khổ?”

“Tôi không nói là nó giả vờ,” Elizabeth nạt nộ. “Tôi chắc là nó cũng đau khổ, theo khả năng hạn hẹp của nó. Tôi chỉ nói là cứ đóng vai góa phụ khóc chồng một chút thì chẳng hại ai. Người ta thấy vậy mới hợp lý.”

“Vậy chắc bà đã nói chuyện với bên cảnh sát rồi?”

“Đương nhiên. Đã nói hết chuyện hôm ở nhà hàng River Café, nói đi nói lại lý do vì sao tôi không đọc cuốn sách cho kỹ. Rồi họ muốn biết sau khi gặp Owen lần cuối tôi đã đi những đâu. Cụ thể là trong ba ngày sau đó.”

Bà ta liếc hắn, vẻ dò xét. Gương mặt hắn vẫn bình thản.

“Vậy họ nghĩ lão chết trong khoảng đó, đúng không?”

“Tôi không biết,” Strike nói dối. “Bà nói gì với họ?”

“Nói là tôi đi thẳng về nhà sau khi Owen đùng đùng đi ra khỏi nhà hàng. Sáng hôm sau tôi dậy lúc sáu giờ, lấy taxi đến ga Paddington rồi đi đến chỗ Dorcus.”

“Một trong những tác giả bà đại diện, đúng không?”

“Đúng thế, Dorcus Pengelly, bà ta…”

Elizabeth để ý thấy Strike tủm tỉm. Lần đầu tiên kể từ khi hai người gặp nhau, gương mặt bà ta giãn ra, một nụ cười vụt thoáng qua.

“Tên thật đấy, tin nổi không, không phải bút danh gì cả. Bà ta viết sách khiêu dâm đột lốt tiểu thuyết tình cảm dã sử. Owen bỉ sách của bà ấy, nhưng lão rất thèm doanh số của

Dorcus. Sách bà ấy,” Elizabeth kể, “bán chạy như tôm tươi.”

“Vậy khi nào thì bà trở về London?”

“Chiều muộn ngày thứ Hai. Định là một kỳ nghỉ cuối tuần dài, thư giãn. Dài thì có, nhưng thư giãn thì không, chung quy chỉ tại Bombyx Mori.”

“Tôi sống một mình,” bà ta kể tiếp. “Tôi không thể chứng minh chuyện mình về nhà, rằng mình đã không giết Owen ngay khi về London. Thực lòng lúc đó tôi sôi gan, cũng muốn giết lão lắm…”

Bà ta uống nước rồi nói tiếp:

“Cảnh sát rất quan tâm tới nội dung sách. Dường như họ nghĩ cuốn sách khiến nhiều người muốn giết lão.”

Đó cũng là lần đầu tiên bà ta công khai ý định moi thông tin từ hắn.

“Ban đầu có vẻ như vậy thật,” Strike nói,” nhưng nếu họ đoán đúng thời điểm chết, tức là nếu Quine chết trong vòng ba ngày sau khi cãi nhau với bà ở nhà hàng River Café thì cũng chỉ có vài nghi can thôi.”

“Tại sao?” Elizabeth hỏi lại ngay, Strike tự dưng nhớ đến một trong những giáo sư gay gắt nhất hồi hắn học Oxford. Giáo sư vẫn hay dùng câu hỏi ngắn đó như một mũi kim khổng lồ, chọc xì hết những lý luận không có căn cứ của sinh viên.

“Tôi e là không nói chuyện đó được,” Strike nhẹ nhàng đáp. “Cảnh sát vẫn còn điều tra.”

Da Tassel xanh xao, đầy lỗ chân lông, thô ráp. Cặp mắt màu olive đen nhìn xoay xoáy.

“Họ hỏi tôi,” bà ta nói, “là tôi đã cho ai xem bản thảo trong mấy ngày trước khi tôi gởi cho Jerry và Christian. Tôi trả lời: chẳng ai cả. Rồi họ hỏi tôi Owen có nói chuyện cuốn sách với ai không, khi lão đang viết. Tôi chẳng hiểu hỏi vậy làm gì,” bà ta nói, đôi mắt đen vẫn nhìn thẳng vào mắt Strike. “Họ nghĩ có người xúi lão sao?”

“Tôi không biết,” Strike lại nói dối. “Vậy ông ấy có hay nói chuyện sách khi vẫn đang viết không?”

“Có thể có nói chút gì với Jerry Waldegrave. Thiếu điều giấu luôn tựa sách với tôi.”

“Thật sao? Ông ta không hỏi xin lời khuyên của bà sao? Chẳng phải bà từng học Văn ở Oxford đó sao?”

“Tôi đậu bằng hạng nhất,” bà ta giận dữ nói, “nhưng với Owen thì đâu có nghĩa lý gì. Lão ta bị đuổi học giữa chừng, hình như học ở Loughborough hay trường vớ vẩn nào đó, còn không kiếm nổi tấm bằng. Rồi Michael từng nói với Owen rằng hồi sinh viên tôi chỉ viết được những thứ ‘nhài nhại đáng thương’, Owen nghe xong thì nhớ mãi.” Chút ký ức tự ái đó khiến gương mặt nhợt nhạt của Tassel thoáng đỏ tía. “Cả Owen cả Michael đều thành kiến với phụ nữ viết văn. Chứ nghe phụ nữ khen sách mình thì chẳng chê, đương nhiên rồi…” Bà ta ho vào khăn ăn, đỏ mặt tía tai. “Owen rất thèm được nịnh, hơn bất cứ tác giả nào tôi từng biết, mà loại đó thì nịnh bao nhiêu cho vừa.”

Thức ăn được mang ra: súp cà chua nấu với lá húng quế cho Elizabeth, cá tuyết tẩm bột và khoai tây chiên cho Strike.

“Lần trước khi gặp tôi bà có kể,” Strike nói, sau khi đã nuốt trọn miếng đầu tiên, “đã có lúc bà phải chọn giữa Fancourt và Quine. Tại sao bà lại chọn Quine?”

Tassel thổi nguội một muỗng xúp đầy, có vẻ như muốn suy nghĩ cẩn thận rồi mới trả lời.

“Lúc đó, tôi nghĩ, thực ra… Owen đáng thương hơn đáng giận.”

“Chuyện này có liên quan gì đến vụ ai đó viết bài nhại tiểu thuyết của vợ Fancourt không?”

“Làm gì có ‘ai đó,’” Tassel khẽ nói. “Chính Owen viết.”

“Bà có chắc không?”

“Lão đưa cho tôi xem trước khi gởi cho tạp chí. Tôi e là,” Elizabeth đáp lại cái nhìn của Strike với vẻ bất cần lạnh lùng, “bài đó làm tôi cười đau cả bụng. Chính xác đến đau đớn và rất hài hước. Owen đúng là cũng có tài viết văn nhại.”

“Nhưng sau đó vợ của Fancourt tự tử.”

“Đương nhiên là chuyện chẳng ai muốn,” Elizabeth nói, không hề để lộ cảm xúc gì, “mặc dù chẳng ai nghĩ bà ấy lại làm thế. Nói thẳng ra, nếu chỉ vì một bài điểm sách mà đi tự tử thì tốt hết là đừng viết lách chi cả. Nhưng đương nhiên, Michael căm thù Owen. Tôi nghĩ càng căm hơn vì sau đó Owen sun cả vòi lại, khi nghe Elspeth tự tử thì ngay lập tức phủ nhận mình là tác giả. Một thái độ quá hèn, khá bất ngờ vì trước giờ lão vẫn cho rằng mình không sợ trời đất gì cả. Michael muốn tôi chấm dứt đại diện cho Owen. Tôi từ chối. Kể từ đó đến giờ Michael không nói năng gì với tôi nữa.”

“Khi đó sách Quine bán chạy hơn sách Fancourt sao?” Strike hỏi.

“Lạy Chúa, không có chuyện đó,” bà ta nói. “Tôi bênh Owen không phải vì tiền.”

“Vậy tại sao…?”

“Tôi đã nói rồi đó,” bà ta đáp, vẻ mất kiên nhẫn. “Tôi tin vào quyền tự do ngôn luận, kể cả quyền làm người khác phật ý. Với cả, chỉ vài ngày sau khi Elspeth tự tử thì Leonora sinh non, song sinh. Tai biến sản khoa; thằng bé chết lưu còn Orlando thì… Chắc anh gặp con bé rồi chứ?”

Khi hắn gật đầu, Strike tự dưng nghĩ đến giấc mơ đêm nọ: Charlotte sinh con nhưng không muốn hắn nhìn thấy…

“Tổn thương não bẩm sinh,” Elizabeth nói tiếp. “Lúc đó Owen đang đau khổ, nhưng trái với Michael, lão đã không l-làm gì để phải chịu cảnh…”

Lại ho. Tassel thoáng thấy vẻ ngạc nhiên của Strike, bà ta hấp tấp đưa tay ra dấu chờ đợi, có ý rằng bà ta sẽ giải thích rõ ràng sau cơn ho. Cuối cùng, sau khi nhấp một ngụm nước, Tassel lào khào:

“Michael khuyến khích Elspeth viết chỉ để bà ấy không vướng chân mình. Hai người chẳng có gì chung. Ông ấy lấy Elspeth vì lúc nào cũng tự ái rằng mình chỉ là thân phận trung lưu hạng thấp. Còn Elspeth là con gái một bá tước, cứ nghĩ rằng lấy Michael thì suốt ngày sẽ tiệc tùng với cánh văn chương, đàm luận chữ nghĩa nọ kia. Bà ấy đâu ngờ cứ phải vò võ một mình khi Michael mải viết sách. Elspeth,” Elizabeth nói, khinh khỉnh, “là loại đàn bà chẳng tài cán gì. Nhưng rồi bà ấy tự dưng muốn làm nhà văn. Anh có biết,” bà đại diện tác giả gay gắt tiếp, “có bao nhiêu người tự cho là mình viết được không? Anh không tưởng tượng nổi mớ rác rưởi tôi nhận được, ngày qua ngày. Bình thường thì tiểu thuyết của Elspeth đáng ra đã bị từ chối thẳng tay. Viết đúng kiểu làm bộ làm tịch, ngớ ngẩn quá thể, công bằng mà xét là vậy. Nhưng sau khi khuyến khích bà ấy viết ra cái của nợ đó, Michael đâu có gan chê văn vợ. Ông ấy đưa cho nhà xuất bản của mình. Họ nhận, chỉ để Michael vui lòng. Sách ra được một tuần thì bài nhại đó xuất hiện.”

“Trong Bombyx Mori Quine có ám chỉ rằng chính Fancourt đã viết bài đó,” Strike nói.

“Tôi biết – nếu là tôi thì tôi không dại gì mà đi trêu ngươi Fancourt,” bà ta thêm vào, vẻ ám chỉ rõ rệt.

“Ý bà là sao?”

Tassel im lặng một lúc. Strike thấy dường như bà ta đang quyết định xem sẽ nói gì với hắn.

“Tôi gặp Michael lần đầu tiên,” bà ta chậm rãi nói, “trong nhóm học các bi kịch trả thù thời James I. Thôi thì, đúng là lãnh địa của Michael. Ông ấy mê mệt những nhà văn đó; nào là ác dâm, ham muốn trả thù… hiếp dâm rồi ăn thịt, rồi bộ xương tẩm thuốc độc cải trang thành đàn bà… Michael có một nỗi ám ảnh với những màn trả thù máu lạnh.” Bà ta ngước nhìn Strike, vẫn đang quan sát mình.

“Gì kia?” bà ta hỏi cụt ngủn.

Strike tự hỏi không biết khi nào tình tiết án mạng của Quine sẽ nổ tung trên mặt báo? Hẳn kíp nổ đã sẵn sàng, một khi Culpepper vào cuộc.

“Vậy Fancourt có trả thù máu lạnh sau khi bà chọn Quine thay vì ông ấy không?”

Tassel nhìn xuống bát xúp màu đỏ quạch, đột ngột gạt nó qua một bên.

“Tôi với Michael là bạn thân, rất thân là đằng khác, nhưng kể từ ngày tôi không chịu bỏ rơi Owen thì ông ấy không nói một lời nào với tôi nữa. Ông ấy còn rỉ tai các nhà văn khác tránh xa văn phòng của tôi; nói rằng tôi là cái thứ đàn bà không trọng danh dự, không có nguyên tắc.

“Nhưng tôi có một nguyên tắc vô cùng rõ ràng, mà ông ấy biết rõ,” bà ta cứng giọng. “Khi viết ra bài nhại đó, Owen chỉ làm một việc mà Michael đã từng làm cả trăm lần với những nhà văn khác. Đương nhiên, hậu quả vô cùng đáng tiếc, nhưng lần đó – một trong những lần ít ỏi – tôi thấy Owen vô tội.”

“Nhưng chắc vẫn đau lắm,” Strike nói. “Bà quen Fancourt lâu hơn Quine.”

“Đến giờ thì thời gian làm kẻ thù đã lâu hơn lúc còn bạn bè.” Strike để ý thấy câu trả lời rất né tránh.

“Anh đừng nghĩ… Owen không phải lúc nào cũng… lão không tệ hoàn toàn,” Elizabeth sốt ruột nói. “Anh biết đó, lão bị ám ảnh chuyện bản lĩnh đàn ông, sinh lý nọ kia, ngay cả trong cuộc sống lẫn trong sách vở. Đôi khi lão dùng thứ đó như một phép ẩn dụ, chỉ óc sáng tạo, nhưng cũng có lúc thì xem nó là trở ngại trong chính quá trình sáng tạo nghệ thuật. Cốt truyện cuốn Tội lỗi của Hobart đưa nhân vật chính, vừa giống đực vừa giống cái, đi đến chỗ phải lựa chọn giữa sinh con đẻ cái và khát vọng văn chương: phải phá thai hay bỏ đi đứa con tinh thần của mình.

“Nhưng trong thực tế – anh hiểu cho, Orlando không… có ai muốn con cái mình… nhưng lão yêu con bé, nó cũng yêu lão.”

“Trừ những lúc ông ấy bỏ nhà đi bồ bịch, hay phung phí tiền bạc vào khách sạn,” Strike lên tiếng.

“Được rồi, thì cùng lắm là lão không đạt giải Người cha của năm,” Elizabeth gằn giọng, “nhưng giữa hai cha con có tình cảm thực sự.”

Cả hai im lặng. Strike quyết định cứ làm thinh. Hắn chắc chắn là Elizabeth Tassel đồng ý gặp mình hôm này, cũng như lần trước, vì lý do riêng. Hắn muốn nghe xem bà ta muốn gì. Vậy nên hắn ăn cá, rồi tiếp tục chờ đợi.

“Cảnh sát hỏi tôi,” cuối cùng bà ta nói, khi đĩa hắn gần sạch, “liệu Owen có tống tiền tôi theo kiểu nào đó không?”

“Thật sao?” Strike hỏi.

Không khí trong nhà hàng lao xao, râm ran quanh hai người. Bên ngoài tuyết rơi mỗi lúc một dày. Đây chính là hiện tượng mà hắn đã chỉ ra cho Robin thấy: những kẻ tình nghi luôn muốn giải thích lại, lúc nào cũng lo lắng là mình đã không nói rõ từ đầu.

“Họ để ý thấy thỉnh thoảng tôi lại hay chuyển tiền cho Owen, đã từ nhiều năm nay,” Elizabeth nói.

Strike không nói gì cả; từ cuộc gặp trước nội chuyện bà ta sẵn sàng chi tiền khách sạn cho Owen đã khiến hắn nghi ngờ.

“Làm sao họ lại nghĩ có người đi tống tiền tôi được?” bà ta hỏi hắn, thoáng bĩu cặp môi đỏ thắm. “Trong sự nghiệp tôi luôn trung thực tuyệt đối, không có tì vết gì. Tôi lại chẳng có đời tư. Tôi đúng kiểu bà cô già vô tội, còn gì nữa?”

Strike nghĩ câu hỏi của Tassel không cách gì trả lời được, mặc dù chỉ là câu hỏi tu từ. Để khỏi mất lòng bà ta, hắn lặng thinh.

“Từ lúc Orlando ra đời,” Elizabeth nói. “Owen tiêu sạch tiền nong còn Leonora thì nằm cấp cứu hậu sản cả hai tuần. Michael Fancourt lúc đó đi đến đâu cũng gào lên là Owen đã giết vợ mình.

“Owen là cái hạng bần cùng. Hai vợ chồng chẳng có bà con thân thuộc gì. Chỗ bạn bè, tôi cho mượn tiền để mua sắm đồ trẻ con. Rồi tôi ứng trước một khoản để lão đặt cọc mua nhà lớn hơn. Rồi tiền trả chuyên gia nhi khoa để khám cho Orlando, khi đã rõ là con bé không phát triển bình thường, rồi tiền trị liệu. Chẳng mấy chốc tôi thành ngân hàng riêng của gia đình đó. Mỗi lần tiền sách về Owen lại hứa hẹn sẽ trả cho tôi, đôi khi cũng trả được vài ngàn.

“Suy cho cùng,” bà đại diện tác giả tiếp, có phần bối rối, “Owen chỉ là đứa trẻ to xác, khi thì dễ mến khi thì dễ khiến người ta bực mình. Vô trách nhiệm, tùy hứng, cao ngạo, vô tâm vô tứ, nhưng có lúc cũng hài hước, nhiệt tình, thú vị. Ở lão có gì đó đáng thương, một chút yếu đuối sao đó, khiến cho lão có giở trò gì thì người ta cũng muốn che chở. Jerry Waldegrave cảm thấy điều đó. Phụ nữ cảm thấy điều đó. Tôi cũng vậy. Sự thật là tôi cứ hi vọng, thậm chí là cứ tin rằng, một ngày nào đó lão sẽ viết một cuốn Tội lỗi của Hobart nữa. Trong mỗi cuốn sách vớ vẩn ấm ớ mà lão viết đều có chút gì đó khiến ta không thể gạt bay lão được.”

Một tay bồi bàn đến dọn đĩa. Khi anh bồi bàn hỏi, đúng phép tắc, là liệu món xúp có vấn đề gì không, Elizabeth chỉ phẩy tay xua đi, rồi gọi cà phê. Strike nhận lời mời xem thực đơn món tráng miệng.

“Dù sao Orlando cũng đáng yêu,” Elizabeth cộc cằn nói tiếp. “Orlando rất đáng yêu.”

“Vâng… có vẻ như cô bé cho là,” Strike nói, vẫn quan sát kỹ Tassel, “hôm nọ bà có vào thư phòng của Quine, khi Leonora ở trong nhà vệ sinh.”

Hắn thấy như bà ta bị bất ngờ, dường như không thích câu hỏi lắm.

“Con bé thấy vậy sao?”

Bà ta nhấp một ngụm nước, ngập ngừng, rồi nói:

“Tôi thách tất cả những người bị đưa vào Bombyx Mori, nếu có cơ hội xem thử lão ta còn viết thứ gớm ghiếc gì, lại có thể đứng yên, không tranh thủ vào xem.”

“Vậy bà có tìm ra gì không?”

“Không,” bà ta nói, “thư phòng luộm thuộm như bãi rác. Tôi thấy ngay là muốn tìm gì cũng phải mất thời gian,” bà ta ngước cằm, vẻ bất cần, “với cả nói thẳng ra, tôi không muốn để lại dấu vân tay. Vậy là tôi đi vào rồi đi ra ngay. Chỉ là hành động bột phát, chẳng hay ho gì.”

Dường như bà ta đã nói hết những điều cần nói. Strike gọi món táo và dâu nướng phủ bột giòn. Hắn đánh liều:

“Daniel Chard muốn gặp tôi,” hắn kể.

Đôi mắt bà ta mở to, ngạc nhiên.

“Tại sao?”

“Tôi không biết. Trừ khi tuyết quá dày, không thì tôi sẽ đi Devon gặp ông ấy ngay ngày mai. Trước khi gặp ông ấy tôi muốn biết tại sao trong Bombyx Mori ông ấy lại bị mô tả là kẻ giết chết một thanh niên tóc vàng.”

“Tôi không diễn giải gì về cuốn sách gớm ghiếc đó cho anh cả,” Elizabeth đáp, trở lại y vẻ hung hăng nghi ngờ như ban đầu. “Không. Không có chuyện đó.”

“Thật đáng tiếc,” Strike nói, “vì người ta đang bàn ra tán vào.”

“Vậy anh nghĩ tôi sẽ sai lầm một lần nữa sao, lại đi tám chuyện cuốn sách, sau khi gởi nó cho cả thế gian đọc?”

“Tôi rất kín kẽ,” Strike đảm bảo. “Người ta không cần biết tôi lấy thông tin từ đâu.”

Nhưng bà ta chỉ liếc hắn, lạnh lùng, không hó hé gì cả.

“Còn Kathryn Kent thì sao?”

“Thì sao?”

“Tại sao hang của chị ta trong Bombyx Mori lại đầy xương sọ chuột?”

Elizabeth không nói gì.

“Tôi biết Kathryn Kent chính là điểu tinh Harpy, tôi đã gặp chị ta rồi,” Strike kiên nhẫn nói. “Giờ nếu có giải thích thì bà cũng chỉ giúp tôi đỡ tốn thêm thời gian thôi. Tôi nghĩ bà cũng muốn biết ai giết Quine chứ?”

“Tiện quá nhỉ,” bà ta đáp, vẻ chán nản bực dọc, “anh dùng chiêu đó thường xuyên sao?”

“Đúng vậy,” hắn bình thản đáp, “cũng hiệu quả lắm.”

Tassel nhướng mày, rồi bật ra một tràng. Strike cũng không ngạc nhiên mấy:

“Thực sự tôi cũng chẳng nợ nần gì Kathryn Kent cả. Nếu anh muốn biết thì đây, Owen viết vậy để ám chỉ, khá là thô, chuyện chị ta làm việc ở một cơ sở thử nghiệm trên động vật. Chỗ đó người ta làm những thứ vô cùng gớm ghiếc trên chuột, chó và khỉ. Có lần Owen dẫn chị ta đi tiệc, vậy là tôi bị nghe nguyên bài. Chị ta tới đó, suồng sã ngả ngớn, cố tìm cách gây ấn tượng với tôi,” Elizabeth nói, giọng khinh bỉ. “Tôi đã xem qua mấy thứ chị ta viết. Chị ta khiến Dorcus Pengelly trông như Iris Murdoch. Đúng kiểu văn chương giẻ… giẻ rác…”

Strike kịp ăn vài miếng bánh tráng miệng khi bà ta ho sặc sụa vào khăn ăn.

“… văn chương giẻ rách thời Internet,” bà ta ngừng lại, mắt ngân ngấn. “Tệ hơn nữa, chị ta cứ nghĩ tôi sẽ bênh chị ta khi mấy đứa sinh viên tấn công phòng thí nghiệm nơi chị ta làm việc. Cha tôi là bác sĩ thú y: tôi lớn lên với động vật. Tôi thích động vật hơn người. Tôi thấy chị ta đúng kiểu người chẳng ra gì.”

“Vậy bà có biết nhân vật Epicoene, con gái Harpy là ai không?” Strike hỏi.

“Không,” Elizabeth trả lời.

“Còn người lùn trong cái bị của sát thủ Cutter?”

“Tôi không giải thích gì cuốn sách chết dịch ấy nữa!”

“Bà có biết liệu Quine có quen với ai tên là Pippa không?”

“Tôi chưa gặp Pippa nào cả. Nhưng lão có dạy mấy khóa viết văn: toàn mấy mụ sồn sồn đi tìm ý nghĩa cuộc đời. Lão gặp Kathryn Kent ở một khóa vậy đó.”

Bà ta nhấp cà phê rồi liếc đồng hồ.

“Bà có thể nói chút gì về Joe North được không?” Strike hỏi.

Tassel liếc hắn, vẻ nghi ngại.

“Tại sao?”

“Tôi tò mò thôi,” Strike đáp.

Hắn không biết tại sao bà ta lại quyết định trả lời; có lẽ vì North đã chết từ lâu, hoặc cũng có thể vì chút đa cảm mà hắn đã luận ra từ lần gặp trong văn phòng bừa bộn của Tassel.

“Ông ấy từ California đến,” Tassel kể. “Muốn đến London để tìm lại gốc gác Anh quốc của mình. Dân đồng tính, trẻ hơn Michael, Owen và tôi vài tuổi. Joe viết cuốn tiểu thuyết đầu tay chân thực về cuộc sống của ông ấy ở San Francisco.

“Michael giới thiệu Joe cho tôi. Michael cho là văn của Joe là loại đầu bảng, mà đúng vậy, nhưng Joe viết chậm. Ông ta tiệc tùng suốt, còn nhiễm HIV nữa mà lại không biết chăm sóc bản thân. Phải vài năm sau đó tụi tôi mới biết. Rồi đến lúc Joe chuyển sang giai đoạn Aids,” Elzabeth hắng giọng. “Anh cũng nhớ thời HIV mới được phát hiện đó, người ta cứ sốt cả lên.”

Strike đã quá quen với chuyện người ta nghĩ hắn chí ít cũng phải già hơn mười tuổi so với tuổi thật. Thực tế là hắn từng nghe mẹ (vốn là người không bao giờ giữ mồm miệng trước mặt con trẻ) kể về căn bệnh giết người thường theo đuổi những kẻ lăng nhăng, chung chạ kim tiêm.

“Joe chết dần chết mòn. Những người ngày xưa tung hô ông ấy khi vẫn còn là nhà văn tiềm năng, thông minh, đẹp mã, cũng rã đám nốt, chỉ trừ – cái này phải thừa nhận…” Elizabeth miễn cưỡng thêm vào, “Michael và Owen. Hai người ở bên để bảo vệ Joe, nhưng ông ấy ra đi khi sách còn dang dở.

“Lúc đó Michael bị ốm, không thể đi đám tang Joe, nhưng Owen có dự, là người khiêng hòm. Để cảm ơn hai người bạn đã chăm sóc mình, Joe di chúc lại cho cả hai ngôi nhà xinh xắn đó, nơi họ từng tiệc tùng, thức thâu đêm chỉ để nói chuyện sách vở. Tôi từng đó đến vài lần. Một thời để nhớ…” Elizabeth nói.

“Sau khi Joe North qua đời thì hai người có dùng căn nhà không?”

“Tôi không thể trả lời hộ cho Michael, nhưng sau vụ ồn ào với Owen tôi không nghĩ Michael đến đó nữa. Vụ đó cũng chẳng lâu sau đám tang của Joe,” Elizabeth nhún vai. “Owen thì không bao giờ bén mảng vì sợ gặp Michael ở đó. Điều khoản thừa kế của Joe cũng khá kỳ khôi. Gọi là điều khoản hạn chế. Joe di chúc rằng ngôi nhà phải được giữ làm một chốn đi về cho nghệ sĩ. Nhờ đó mà Michael mới chặn được vụ bán nhà cả bao năm qua. Vợ chồng Quine bói không ra nghệ sĩ muốn mua nhà. Một nghệ sĩ điêu khắc có thuê nhà một thời gian, nhưng rồi cũng không tới đâu. Đương nhiên, Michael lúc nào cũng kén cá chọn canh khi có người hỏi thuê, để Owen khỏi được lợi lộc gì, mà Michael thì lúc nào cũng sẵn tiền thuê luật sư để bắt bẻ.”

“Còn cuốn sách dang dở của North thì sao?” Strike hỏi.

“À, Michael bỏ dở cuốn sách đang viết lúc đó để hoàn tất sách của Joe, sau khi ông ấy chết. Tựa sách là Tới hạn, do nhà xuất bản Harold Weaver phát hành: thuộc hàng kinh điển độc đáo, chưa bao giờ ngừng tái bản.” Bà ta lại nhìn đồng hồ.

“Tôi phải đi,” bà ta nói. “Tôi có hẹn lúc hai giờ ba mươi. Làm ơn, đưa áo khoác,” Tassel gọi một tay bồi bàn vừa đi ngang qua.

“Có người nói với tôi,” Strike tiếp, dù hắn nhớ rõ chính Anstis đã nói vậy, “rằng có thời gian bà đứng ra giám sát sửa nhà ở phố Talgarth?”

“Đúng vậy,” bà ta đáp, thờ ơ, “tôi là đại diện tác giả kiêm đầy tớ, thật chẳng giống ai. Tôi lên kế hoạch sửa chữa, gọi thợ. Tôi có gởi hóa đơn nửa phần chi phí cho Michael rồi sau đó ông ấy trả qua luật sư.”

“Bà có chìa khóa nhà không?”

“Tôi đưa cho thợ cả,” bà ta lạnh lùng, “sau đó trả lại cho vợ chồng Quine.”

“Bà không đi vào nhà xem sửa tới đâu sao?”

“Đương nhiên là có. Lúc làm xong tôi phải đến nghiệm thu. Tôi nhớ đến đó hai lần.”

“Trong quá trình sửa nhà có dùng acid hydrochloric không?”

“Bên cảnh sát cũng hỏi về acid hydrochloric,” bà ta nói.

“Tại sao vậy?”

“Tôi không nói được.” Tassel càu nhàu.

Strike nghi trước giờ ít ai dám từ chối thông tin với bà ta.

“Tôi chỉ có thể nói với anh y như với bên cảnh sát: có lẽ là của Todd Harkness để lại.”

“Ai kia?”

“Tay nghệ sĩ điêu khắc thuê nhà mà tôi đã kể. Khi Owen tìm ra tay này, luật sư của Fancourt không viện được cớ gì để từ chối. Lúc đó chẳng ai biết rằng Harkness chuyên sáng tác bằng chất liệu kim loại rỉ, có dùng vài chất ăn mòn cực mạnh. Gã làm hư hại studio khá nhiều trước khi bị tống cổ đi. Phe của Fancourt dọn dẹp vụ đó, rồi gởi hóa đơn cho tụi tôi.”

Tay bồi bàn mang áo khoác đến cho Tassel. Áo có dính vài sợi lông chó. Khi bà ta đứng dậy Strike nghe mang máng tiếng lồng ngực bà ta rít lên. Sau một cái bắt tay cho có lệ, Elizabeth Tassel ra về.

Strike gọi taxi về văn phòng, bâng quơ định làm hòa với Robin. Tự dưng sáng hôm đó hai người nổi quạu với nhau, đến giờ hắn vẫn chẳng hiểu vì sao. Nhưng lúc hắn bước vào văn phòng người, mồ hôi đầm đìa, đầu gối nhức nhối, câu đầu tiên của Robin khiến hắn quên sạch mọi ý định làm lành.

“Bên chỗ cho thuê xe vừa gọi. Họ không có xe số tự động, nhưng họ có…”

“Phải là số tự động!” Strike nạt, ngồi phịch xuống ghế sofa. Chiếc ghế lại phát ra tiếng đánh rắm quen thuộc, làm hắn càng bực mình. “Lúc này tôi không thể lái xe số sàn được! Cô đã gọi…?

“Đương nhiên là tôi đã gọi mấy chỗ khác rồi,” Robin lạnh lùng đáp. “Tôi gọi khắp nơi. Nhưng không ai có xe số tự động ngày mai cả. Dự báo thời tiết rất tệ. Tôi nghĩ tốt hơn cả anh đừng…”

“Tôi sẽ đi phỏng vấn Chard,” Strike nói.

Đau đớn và sợ hãi khiến hắn giận sôi: hắn sợ sẽ phải bỏ chân giả, đi nạng trở lại, phải cột ống quần lên, phải thấy những đôi mắt nhìn hắn thương hại. Hắn ghét những dãy ghế nhựa cứng trong hành lang vô trùng của bệnh viện, ghét chuyện người ta sẽ mở hồ sơ dày trục của hắn ra, đọc đi đọc lại, lẩm bẩm sẽ sửa chân giả thế nào, rồi bình tĩnh khuyên hắn phải nghỉ ngơi, phải chăm bẵm cái chân như thể nó là đứa bé bị ốm mà đi đâu hắn cũng phải vác theo. Trong mơ hắn không hề què cụt; trong mơ hắn vẫn còn nguyên vẹn.

Lời mời của Chard như món quà từ trên trời rơi xuống; hắn muốn chớp lấy cơ hội đó. Hắn có nhiều câu hỏi dành sẵn cho ông giám đốc nhà xuất bản. Nội chuyện ông ta mời hắn cũng quá kỳ khôi. Hắn muốn tận tai nghe vì sao Chard lại muốn lôi cổ hắn về tận Devon.

“Anh có nghe tôi nói gì không?” Robin hỏi.

“Gì kia?”

“Tôi nói là, ‘để tôi lái xe chở anh,’”

“Không được.” Strike đáp, giọng đúng vô ơn.

“Tại sao không?”

“Cô phải về Yorkshire nữa.”

“Tôi chỉ cần ra đến ga King’s Cross lúc mười một giờ tối mai.”

“Tuyết sẽ tệ lắm.”

“Vậy thì mình sẽ đi sớm. Hoặc là,” Robin nhún vai, “anh hủy cuộc hẹn với Chard. Nhưng dự báo thời tiết tuần tới cũng tệ lắm.”

Hắn thấy khó mà đổi liền thái độ từ vô ơn sang ngược lại, khi đôi mắt màu xanh xám, lạnh như thép của Robin đang nhìn thẳng vào mình.

“Được rồi,” hắn gượng gạo. “Cảm ơn cô.”

“Vậy tôi đi lấy xe đây,” Robin đáp.

“OK” Strike nói, nghiến răng đau đớn.

Owen Quine từng nghĩ rằng nghiệp văn chương không có chỗ cho phụ nữ. Strike cũng có một thành kiến thầm kín. Nhưng hắn biết làm gì nữa đây, đầu gối nhức nhối như đang kêu cứu, mà lại chẳng có xe số tự động?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.