Con tằm

22


… tên sát nhân, ngục cẩu, quỷ dữ nào thế này?

William Congreve
Epicoene, or The Silent Woman

Strike ngồi tọt xuống ghế trong góc tàu điện, quên bẵng sẽ đau đớn ra sao khi phải đứng dậy. Hắn rút điện thoại gọi Robin.

“Alô Robin hả,” hắn nói, “mấy đứa phóng viên biến chưa vậy?”

“Chưa, tụi nó vẫn còn lảng vảng ở ngoài. Anh lên đài rồi đó, anh thấy chưa?”

“Tôi thấy trên trang của BBC. Đã gọi cho Anstis bắt phải đính chính lại, có thay đổi gì chưa?”

Hắn nghe tiếng ngón tay Robin gõ phím.

“Có đây, bài nói là: ‘Thanh tra Richard Anstis đã xác nhận tin đồn là thi thể do chính thám tử tư Cormoran Strike tìm được. Ông Strike năm rồi từng lên báo sau khi…’”

“Bỏ qua chỗ đó đi.”

“Ông Strike được gia đình thuê để đi tìm ông Quine đã bỏ nhà đi mà không báo cho ai biết là đi đâu. Ông Strike không bị đưa vào diện nghi vấn. Cơ quan cảnh sát đã thỏa mãn với lời khai của ông Strike về việc tìm ra thi thể.”

“Có vậy chứ,” Strike nói. “Lúc sáng tụi nó còn bóng gió là tôi giấu xác để gây tiếng tăm. Mà tự dưng báo chí lại đi quan tâm tới một cha nội năm mươi tám tuổi ở tận đẩu đâu. Tụi nó còn chưa biết Quine bị giết rùng rợn ra sao.”

“Đâu phải vì Quine,” Robin nói. “Mà vì có dính tới anh.”

Suy nghĩ đó không khiến Strike vui lòng. Hắn không hề muốn chường mặt lên báo hay tivi. Những tấm hình hắn xuất hiện trên báo sau vụ Lula Landry toàn là hình nhỏ (vì còn phải chừa mặt báo cho hình cô siêu mẫu tuyệt đẹp, nhất là mấy tấm mặc đồ tiết kiệm vải). Bộ mặt đăm đăm, sưng sỉa của Strike cũng không ăn ảnh cho lắm. Hắn còn né được mấy kiểu chụp cận mặt khi đi đến tòa làm chứng vụ Landry. Vậy là báo chí đã lôi ra mấy tấm hình hồi xưa lắc, còn mặc quân phục, khi hắn chưa tăng thêm đôi chục kí lô. Ngay cả khi nổi tiếng vì vụ Lula Landry, nếu chạm mặt vẫn không ai nhận ra hắn. Hắn muốn cứ kín kẽ như vậy là hơn.

“Tôi không muốn đụng mặt đám diều hâu đó nữa. Nói đúng ra,” hắn tiếp, cười gượng, thấy đau chân kinh khủng, “có cho tiền tôi cũng không chạy né tụi nó được. Hay cô đi ra quán…”

Quán ruột của hắn là Tottenham, nhưng hắn ngại, không muốn báo chí bám đuôi tới đó sau này.

“… quán Cambridge, khoảng bốn mươi phút nữa?”

“Được thôi,” Robin đáp.

Sau khi Robin dập máy Strike mới nghĩ ra hai chuyện. Thứ nhất, đáng lý hắn phải hỏi thăm Matthew trước. Thứ hai, giá mà hắn nhờ cô đem giùm đôi nạng ra thì đỡ biết mấy.

Tửu quán có từ thế kỷ mười chín tọa lạc ở vòng xoay Cambridge Circus. Robin đã ngồi sẵn trên lầu ở băng ghế bọc da, chung quanh là các thể loại đèn chùm bằng đồng thau và gương soi lồng khung mạ vàng.

“Anh có sao không?” cô hỏi, giọng lo lắng khi thấy hắn đi cà nhắc tới.

“Tôi quên chưa kể với cô,” hắn đáp, hạ người từ từ xuống ghế đối diện, gầm gừ rên rỉ. “Tôi lại bị trặc đầu gối hôm Chủ Nhật, lúc rượt theo một đứa bám đuôi tôi.”

“Ai vậy?”

“Cô ta bám đuôi tôi từ nhà Quine cho đến trạm tàu điện, tôi ngã một cú lãng nhách, rồi cô ta lỉnh đi mất. Cô ta khớp với mô tả người đã bám theo Leonora từ khi Quine bỏ đi. Chậc, tôi muốn làm một ly quá.”

“Để tôi mua,” Robin nói, “hôm nay sinh nhật anh mà. À tôi có quà cho anh đây.”

Nói rồi Robin đặt lên bàn một giỏ quà nhỏ bọc giấy kiếng cột nơ, đựng toàn mấy món đặc sản Cornwall: bia, rượu táo, kẹo bánh và mù tạt. Hắn thấy xúc động quá thể.

“Trời, cô đâu cần phải làm vậy…”

Nhưng Robin đã đi khỏi tầm nghe, đang đứng ở quầy bar. Khi quay lại, cô cầm theo một ly rượu và một vại bia London Pride. Hắn nói: “Cảm ơn cô nhiều lắm.”

“Không sao mà. Vậy anh nghĩ cái cô kia chính là người rình mò nhà Leonora?”

Strike làm hơi bia đầu tiên, thấy sảng khoái hẳn.

“Có lẽ cũng chính là người vứt phân chó qua khe bỏ thư trước cửa,” Strike tiếp. “Nhưng tôi chẳng hiểu cô ta bám đuôi tôi để làm gì, trừ khi cô ta nghĩ là tôi biết Quine ở đâu.”

Hắn nhăn nhó, kéo chân đặt lên chiếc ghế nhỏ dưới bàn.

“Tuần này tôi còn phải đi theo dõi vụ Brocklehurst và chồng của Burnett. Chân với cẳng, đúng là chó cắn áo rách.”

“Để tôi đi theo dõi cho anh vậy.”

Robin phấn khích buột miệng, nhưng Strike làm như không nghe thấy cô vừa gợi ý chuyện gì.

“Matthew sao rồi?”

“Buồn lắm,” Robin nói. Cô không biết Strike có nghe thấy lời đề nghị của mình không. “Ảnh về nhà với ba và chị gái rồi.”

“Về Masham, đúng không?”

“Đúng rồi,” cô ngập ngừng, rồi tiếp: “Tụi tôi phải hoãn đám cưới.”

“Tôi rất tiếc.”

Cô nhún vai. “Làm sao cưới xin gì được lúc này… cả gia đình vẫn còn sốc.”

“Cô có thân với mẹ của Matthew không?” Strike hỏi.

“Có chứ, đương nhiên rồi. Bác ấy rất…”

Nhưng thật ra bác gái Cunliffe là người rất khó tính; Robin từng nghĩ bác ấy giống người bị bệnh tưởng, suốt ngày cứ nghĩ mình đau ốm đủ món. Hai mươi bốn giờ qua cô cứ day dứt, ân hận mãi.

“… rất dễ mến,” Robin nói. “Vậy bà Quine sao rồi?”

Strike kể lại chuyến viếng thăm Leonora, cả sự có mặt ngắn ngủi của Jerry Waldegrave và ấn tượng của hắn về Orlando.

“Cô bé đó bị làm sao?” Robin hỏi.

“Trẻ thiểu năng trí tuệ, phải người ta hay gọi như vậy không?”

Hắn im lặng, nhớ lại nụ cười ngây ngô của Orlando và con khỉ bông vắt vẻo.

“Lúc tôi có ở đó cô ấy nói một chuyện lạ lùng, hình như trước đó bà mẹ không hề biết. Orlando kể là có lần được Quine dắt vào nhà xuất bản Roper Chard, rồi ông giám đốc đụng chạm vô người cổ. Ông này tên là Daniel Chard.”

Hắn thấy gương mặt Robin thoáng hiện lên nỗi sợ hãi không thể gọi thành tên khi cái động từ ấy phát ra, giống hệt như khoảnh khắc trong căn bếp dơ dáy.

“Đụng như thế nào kia?”

“Cô ấy không nói rõ. Chỉ nói là ‘ổng đụng vô người Dodo’ rồi nói là ‘Dodo không thích bị ổng đụng’. Rồi sau đó Chard cho cô ta một cây cọ vẽ. Nhưng không hẳn là vậy đâu,” Strike đáp lại sự im lặng và vẻ mặt căng thẳng của Robin. “Có thể là ổng vô ý đụng vô người Orlando, rồi ổng cho món gì đó để dỗ cô ấy. Orlando cứ dỗi mãi khi tôi ở đó, rít inh cả tai mỗi lần xin gì mà không được hoặc bị mẹ la.”

Hắn thấy đói cồn cào, bèn xé giấy kiếng bọc giỏ quà Robin vừa tặng. Hắn rút ra thanh sô-cô-la, bóc ăn tại chỗ. Robin vẫn ngồi đó, im lặng nghĩ ngợi.

“Nhưng mà,” Strike nói tiếp, phá vỡ sự im lặng, “trong Bombyx Mori Quine có bóng gió là Chard đồng tính. Hoặc ít ra là tôi hiểu vậy.”

“Hmm,” Robin đáp, không thấy thuyết phục. “Anh tin hết mấy thứ Quine viết trong đó sao?”

“Thì Chard đưa cả luật sư vào cuộc, rõ là ông ấy phải cáu lắm,” Strike nói, bẻ một miếng sô-cô-la thật lớn cho vào miệng. “Nhưng mà,” hắn nhồm nhoàm nói tiếp, “nhân vật của Chard trong sách là một kẻ giết người, có khi còn hiếp dâm nữa, hàng họ thì rơi rụng, cho nên có khi không phải Chard cáu vụ đồng tính đâu.”

“Song tính tình dục là một chủ đề thường thấy trong sách của Quine,” Robin nói. Strike nhìn cô chằm chằm, miệng vẫn nhai, cặp chân mày nhướng lên. “Tôi có ghé qua hiệu sách Foyles trên đường đến văn phòng, mua cuốn Tội lỗi của Hobart,” cô giải thích. “Nhân vật chính trong sách lưỡng tính.” Strike nuốt ực.

“Hẳn Quine thích chủ đề đó; trong Bombyx Mori cũng có một nhân vật như vậy,” hắn vừa nói vừa ngắm nghía vỏ bọc thanh sô-cô-la. “Cái này sản xuất ở Mullion. Ngay vùng biển gần chỗ tôi ở hồi nhỏ… Tội lỗi của Hobart ra sao, hay không?”

“Nói thật nếu ông tác giả không bị giết chết thì tôi cũng chẳng đọc quá vài trang đầu làm gì,” Robin thừa nhận.

“Có lẽ giờ sách của Quine lại đắt hàng như tôm tươi.”

“Ý tôi là,” Robin vẫn bướng bỉnh, “không thể tin Quine khi ông ta nói về đời sống tình dục của người khác, bởi vì nhân vật trong sách của ông ấy ngủ với đủ hạng trên đời. Tôi có đọc trên Wikipedia. Trong văn của Quine nhân vật thường trao đổi giới tính hay xu hướng tình dục cho nhau.”

Bombyx Mori cũng thế,” Strike nhồm nhoàm, cắn thêm một miếng sô-cô-la. “Ngon thật, cô ăn không?”

“Tôi đang ăn kiêng đó,” Robin buồn bã nói. “Để chuẩn bị đám cưới.”

Strike nghĩ cô đâu cần giảm cân kiếc gì, nhưng hắn làm thinh khi cô bẻ một mẩu sô-cô-la.

“Tôi cứ nghĩ mãi,” Robin rụt rè nói tiếp, “về tên sát nhân.”

“Cô nói đi, tôi rất muốn nghe ý kiến của chuyên gia tâm lý.”

“Tôi đâu phải chuyên gia tâm lý,” cô thoáng cười.

Robin bỏ học giữa chừng khi đang theo chương trình Tâm lý học ở đại học. Strike chưa bao giờ dò hỏi lý do, mà cô cũng chưa bao giờ tự kể. Vụ bỏ học giữa chừng này cũng là điểm chung của hai thầy trò. Strike bỏ ngang đại học sau khi mẹ hắn chết, nghi là vì chơi thuốc quá liều.

Hắn đoán Robin bỏ học cũng vì một chuyện gì đó đau đớn như vậy.

“Tôi cứ nghĩ mãi chuyện vì sao vụ án mạng của Quine giống hệt trong sách. Nhìn qua thì như một màn trả thù thâm độc, để trừng phạt Quine vì những thứ ông ta viết ra.”

“Có vẻ như vậy,” Strike đồng ý. Hắn vẫn thấy đói. Hắn với tay qua bàn gần đó, lấy tờ thực đơn. “Tôi ăn bít-tết và khoai tây chiên, cô ăn gì không?”

Robin chọn đại một món rau trộn, rồi thấy tình hình chân cẳng của Strike, cô đi ra quầy bar gọi món cho hai người.

“Nhưng mặt khác,” Robin tiếp tục nói, ngồi xuống bàn, “sao y bản chính cảnh cuối cùng trong sách cũng có thể là cách che giấu một động cơ khác, đúng không?”

Cô đang cố nói chuyện thật bình tĩnh, cứ như hai người đang nói chuyện sách vở đâu đâu. Nhưng Robin vẫn chưa thể quên được những hình ảnh cái xác của Quine: khoang bụng tối om đã bị khoét sạch, lỗ miệng và hốc mắt cháy trụi. Nếu cô cứ nghĩ mãi đến những gì đã xảy ra với Quine, cô biết rằng mình sẽ không nuốt nổi bữa trưa, hoặc để lộ ra mình đang sợ trước mặt Strike. Hắn ngồi đó, nhìn cô với cặp mắt đen sắc sảo, chăm chú đến nỗi khiến cô thấy ngại.

“Nếu vụ Quine làm cô thấy buồn nôn thì cứ nói vậy, có sao đâu,” hắn vừa nói vừa nhồm nhoàm sô-cô-la.

“Không phải,” Robin nói dối ngay lập tức. Rồi, “À thì rõ là… ý tôi là vụ đó quá ghê…”

“Đúng thế.”

Nếu vẫn còn ở Cục điều tra đặc biệt SIB hẳn giờ này Strike đã bắt đầu bông lơn về vụ án với đồng nghiệp. Hắn nhớ những buổi chiều xa xưa ấy, nhớ cái chất hài hước lạnh lùng tăm tối đó; thực ra trong một số trường hợp đó cũng là cách bọn hắn đối mặt và vượt qua thực tại. Nhưng Robin chưa sẵn sàng với phép tự vệ nghề nghiệp có phần chai lì của hắn. Cô càng cố tỏ ra lạnh lùng khi nói chuyện một người vừa bị moi ruột, hắn càng thấy rõ.

“Động cơ gây án là chuyện nhỏ, Robin à. Mười vụ thì hết chín vụ sau khi biết Ai làm? thì mới trả lời được câu hỏi Tại sao? Ở đây cái đáng chú ý là phương tiện và cơ hội gây án. Tôi nghĩ,” hắn uống một ngụm bia, “có lẽ thủ phạm là một người có hiểu biết về y khoa.”

“Y khoa?”

“Hoặc giải phẫu học. Tôi thấy không giống dân nghiệp dư chút nào. Nếu muốn moi ruột thì có khi đã rạch vụn Owen ra mất, nhưng tôi thấy rõ là không có sai sót gì: một đường cắt gọn bâng, chính xác, rất chắc tay.”

“Đúng vậy,” Robin đáp, chật vật cố làm mặt tỉnh bơ. “Đúng thế.”

“Trừ khi ở đây tụi mình đang đối mặt với một tên điên loạn ưa sách vở, mới vừa mua được cuốn sách giáo khoa hay,” Strike ngẫm ngợi, “Nghe có vẻ khiên cưỡng, nhưng biết đâu đó… Nếu Owen bị trói lại, rồi bị thuốc, nếu thủ phạm lại có gan thì coi như đang làm bài thực hành sinh học…”

Robin không kìm được.

“Tôi biết anh hay nói là chỉ có luật sư mới quan tâm tới động cơ gây án,” cô nói, hơi đuối lý (Strike đã lặp đi lặp lại nguyên tắc đó không biết bao nhiêu lần kể từ khi cô mới đến làm việc cho hắn), “nhưng anh cứ nghe tôi đã. Thủ phạm hẳn đã tính rằng lợi ích của việc giết Quine theo kiểu trong sách lớn hơn những trở ngại rõ ràng…”

“Trở ngại rõ ràng gì kia?”

“Thì,” Robin tiếp, “nội chuyện sắp đặt một vụ giết người kỳ công tới vậy, rồi cả chuyện danh sách nghi phạm chỉ giới hạn trong những người đã đọc cuốn sách…”

“Hoặc đã nghe kể lại,” Strike nói, “cô nói ‘chỉ giới hạn’ nhưng thực tình tôi không chắc là danh sách đó ngắn đâu. Christian Fisher đã chịu khó phổ biến nội dung sách tới tùm lum người. Bản thảo ở Roper Chard thì cất trong két sắt mà hết nửa công ty biết mật mã.”

“Nhưng mà…” Robin tiếp.

Cô ngưng bặt lại khi anh chàng phục vụ mặt mày câng câng vừa trờ tới, thả đám dao nĩa và khăn giấy xuống.

“Nhưng,” cô nói tiếp khi anh ta đã đi khỏi, “rõ là Quine đâu phải mới bị giết, đúng không? Tôi không phải chuyên gia gì nhưng…”

“Tôi cũng vậy thôi,” Strike nói, làm láng miếng sô-cô-la cuối cùng, rồi đưa mắt nhìn tiếp gói kẹo lạc trong giỏ quà, có phần kém hăng hái hơn, “nhưng tôi hiểu ý cô. Xác trông như nằm đó ít nhất là một tuần rồi.”

“Với lại,” Robin tiếp, “hẳn thủ phạm đâu có thể đọc xong rồi giết ngay được. Phải chuẩn bị nhiều thứ. Phải kiếm dây thừng, acid rồi dao nĩa, rồi tìm cách đưa vào một ngôi nhà hoang…”

“Rồi trừ khi đã biết trước Quine sẽ tới phố Talgarth họ còn phải đi tìm ông ấy nữa, hoặc phải dụ dỗ Quine tới đó.” Strike nói, quyết định không chén tiếp chỗ kẹo lạc vì từ xa đĩa bít tết và khoai tây chiên đang được mang tới.

Tay phục vụ đặt đĩa của Strike và bát rau trộn của Robin xuống bàn, ậm ừ đáp lễ thờ ơ khi hai người cảm ơn, rồi rút lui.

“Vậy nên sau khi tính đến yếu tố thực tế thì tôi đoán hung thủ đọc sách trễ nhất là khoảng hai hay ba ngày sau khi Quine mất tích, nếu không nói là sớm hơn,” Strike đáp, cầm nĩa xiên thịt. “Vấn đề ở chỗ, nếu cứ đẩy mốc thời gian đó lùi xa thì rất tệ cho thân chủ của tôi. Leonora chỉ cần bước vài bước ra tới thư phòng; muốn đọc lúc nào chẳng được, chỉ cần Quine viết xong. Thậm chí biết đâu cả mấy tháng trước ông ta đã kể cho vợ nghe câu chuyện sẽ kết thúc ra sao.”

Robin ăn món rau trộn mà miệng mồm nhạt thếch.

“Vậy anh thấy Leonora Quine có giống kiểu…” cô bắt đầu dò dẫm.

“Kiểu đàn bà thích moi ruột chồng? Tôi không nghĩ vậy, nhưng cảnh sát thì có. Nếu xét tới động cơ gây án thì bà ta càng đáng ngờ. Quine là tay chồng chẳng ra gì: ất ơ, lăng nhăng rồi còn đem vợ vào sách, tô vẽ gớm ghiếc.”

“Anh không nghĩ bà ấy là thủ phạm sao?”

“Tôi không nghĩ thế,” Strike nói, “nhưng ta cần nhiều hơn quan điểm của tôi để tránh cho bà ấy khỏi tù tội.”

Robin cầm mấy cái ly rỗng về phía quầy bar, mua thêm mà không hỏi ý Strike. Khi cô đặt thêm một vại bia nữa trước mặt, hắn thấy mến cô vô cùng.

“Ta cũng phải xét đến khả năng là có người nghe được chuyện Quine sẽ tự xuất bản trên mạng,” Strike nói, tống khoai tây chiên vào miệng, “Quine đã dọa như vậy ngay giữa nhà hàng đông đúc. Trong những hoàn cảnh nhất định, chuyện đó cũng có thể cấu thành động cơ giết người.”

“Ý anh là,” Robin chậm rãi nói, “nếu thủ phạm đọc được điều gì đó trong sách mà không muốn nhiều người biết?”

“Chính xác. Cuốn sách có nhiều chỗ rất đánh đố. Giả thử Quine biết được chuyện gì ghê gớm về người nào đó, rồi đưa vào sách theo kiểu mập mờ bóng gió thì sao?”

“Cũng có lý,” Robin đáp, từ tốn, “tôi cứ nghĩ mãi, Giết Quine để làm gì? Thực tế là mấy người đó thiếu gì cách để đối phó với một cuốn sách lăng mạ, không phải vậy sao? Không chịu làm đại diện cho Quine nữa, không chịu xuất bản, hay dọa kiện, như ông Chard kia. Quine chết thì những người được đưa vào sách càng khổ sở, đúng không? Vì Quine chết nên sự vụ lại càng ồn ào.”

“Đồng ý,” Strike nói. “Nhưng cô đang giả định thủ phạm suy nghĩ sáng suốt.”

“Nhưng đây đâu phải là loại án mạng bộc phát,” Robin bác. “Thủ phạm đã lên kế hoạch, tính toán chi li. Hẳn đã tính trước hậu quả.”

“Lại đúng nữa,” Strike đáp, tiếp tục ăn khoai tây.

“Sáng nay tôi có đọc lướt qua Bombyx Mori.”

“Cô chưa chán Tội lỗi của Hobart hay sao vậy?”

“À… thì tôi biết sách cất trong két sắt mà…”

“Cứ đọc hết đi, càng đông càng vui,” Strike đáp. “Cô đọc tới đâu rồi?”

“Tôi chỉ đọc lướt qua,” Robin nói. “Có đọc chỗ nói về yêu nữ Succuba và bọ tinh Tick. Tởm thật, nhưng mà tôi không thấy có gì… bí hiểm ở đó cả. Cơ bản là Quine đang tố cáo cả vợ và bà đại diện tác giả ăn bám ông ta, đúng không?” Strike gật đầu.

“Nhưng sau đó khi tới đoạn Epi- Epi… đọc ra sao nhỉ?”

“Epicoene? Người lưỡng tính?”

“Anh nghĩ nhân vật đó có phải là người thật không? Vụ hát hò là ý sao? Tôi thấy như ông ta không phải nói chuyện hát hò thực sự, đúng không?”

“Rồi còn tại sao cô nhân tình điểu tinh Harpy sống trong hang đầy chuột? Biểu tượng hay gì nữa đây?”

“Còn cái bị vấy máu trên vai sát thủ Cutter,” Robin tiếp, “rồi nhân vật người lùn mà Cutter cố dìm chết…”

“Cả đám dấu sắt trong đống lửa ở nhà Đỉnh đỉnh đại văn hào Vainglorious,” Strike nói, nhưng trông Robin có vẻ ngạc nhiên. “Cô chưa đọc tới đó à? Nhưng Jerry Waldegrave đã giải thích vụ đó trong bữa tiệc ở nhà xuất bản Roper Chard. Là chuyện Michael Fancourt và bà vợ đầu…”

Điện thoại của Strike đổ chuông. Hắn rút ra xem, thấy tên người gọi là Dominic Culpepper. Hắn khẽ thở dài, bấm nút trả lời.

“Strike hả?”

“Nghe đây.”

“Chuyện quái gì vậy?”

Strike chẳng thèm giả vờ không hiểu Culpepper đang nói gì.

“Không nói được, Culpepper à. Có thể ảnh hưởng đến quá trình điều tra của bên cảnh sát.”

“Dẹp đi – đã có cớm bỏ nhỏ cho tụi tôi rồi. Tay này nói là Quine bị giết đúng y như nhân vật chính trong cuốn sách cuối cùng.”

“Vậy sao? Ông trả cho thằng ngốc đó bao nhiêu tiền để hắn ta dám mở miệng phá đám quá trình điều tra?”

“Trời đất, Strike, ông dính vô một vụ án mạng như thế này mà còn không biết gọi điện cho tôi sao?”

“Vậy ông nghĩ ông là gì của tôi hả Culpepper?” Strike nói, “về phần tôi thì tôi làm việc, còn ông trả tiền. Có vậy thôi.”

“Tôi giúp ông gặp Nina, để ông tới dự tiệc ở nhà xuất bản còn gì.”

“Ăn nhằm gì, sau khi tôi khuyến mãi cho ông bao nhiêu món vụ Parker,” Strike nói, tay không cầm điện thoại tiếp tục ghim khoai tây chiên. “Nếu muốn tôi cứ giữ lại, tha hồ làm giá với tụi báo lá cải.”

“Nếu ông muốn tiền…”

“Không tiền nong gì đây cả, mẹ kiếp,” Strike bực tức văng tục. Robin tế nhị cúi xuống đọc trang BBC trên điện thoại. “Tôi đâu có ngu mà đi kéo tờ News of The World vào để vọc nát một vụ điều tra án mạng.”

“Tôi có thể chạy cho ông mười ngàn bảng nếu ông chịu để tụi tôi phỏng vấn riêng.”

“Bái bai, Cul…”

“Khoan đã! Thôi thì cho tôi biết là cuốn nào cũng được – cuốn có vụ án mạng đó.”

Strike giả vờ ngập ngừng.

“Cuốn Anh em nhà Bao… nhà Balzac,” hắn đáp.

Hắn nhếch mép, tắt máy rồi rút tờ thực đơn xem món tráng miệng có gì ngon. Tay Culpepper chiều nay tha hồ mà lặn ngụp giữa mớ văn phạm rối rắm và các trò nắn bi bệnh hoạn.

“Tin tức có gì không?” Strike hỏi khi Robin ngước lên.

“Không có gì, trừ vụ báo Daily Mail nói rằng bạn bè của gia đình cho rằng Pippa Middleton xứng với hoàng tử hơn là Kate.”

Strike nhướng mày nhìn cô.

“Tôi chỉ đọc tin ba lăng nhăng khi anh nghe điện thoại thôi mà,” Robin nói, hơi tự ái.

“Không phải,” Strike nói, “tôi không có ý đó. Tôi chỉ mới nhớ ra – Pippa2011.”

“Tôi không…” Robin đáp, lúng túng, vẫn còn nghĩ đến Pippa Middleton.

“Nick Pippa2011 – trên blog của Kathryn Kent. Cô này nói là đã được Quine đọc cho nghe một đoạn trong Bombyx Mori.”

Robin há hốc miệng, lật đật mở điện thoại lại.

“Đây rồi!” vài phút sau, cô reo lên. ““Biết sao không ông ấy đã đọc vài đoạn cho em nghe đó”! Cô ta viết như vậy hôm…” Robin kéo trang web lên, “ngày hai mươi mốt tháng Mười. Ngày hai mươi mốt tháng Mười! Biết đâu cô ta còn biết được cái kết truyện trước khi Owen mất tích.”

“Đúng vậy,” Strike nói. “Tôi ăn táo nướng phủ bột giòn, cô ăn gì không?”

Robin đi gọi nốt món tráng miệng cho Strike ở quầy bar. Khi cô trở lại, hắn nói:

“Anstis có mời tôi sang nhà ăn tối. Nói là đã có kết quả pháp y sơ bộ.”

“Anh ấy có biết hôm nay là sinh nhật anh không?” Robin hỏi.

“Lạy Chúa, không có đâu,” Strike nói, cách hắn nhăn mặt khiến Robin bật cười.

“Ăn mừng sinh nhật thì có gì mà đáng sợ vậy?”

“Tôi vừa được một bữa tiệc sinh nhật rồi,” Strike rầu rĩ nói. “Giờ quà hay nhất Anstis tặng tôi là thời điểm Quine chết. Nếu thời điểm xác định càng sớm thì số nghi phạm càng ít lại: chỉ những người có thể đọc bản thảo từ trước. Không may là trong đó có Leonora, nhưng giờ đây còn có cả cái cô Pippa bí hiểm này, rồi Christian Fisher…”

“Tại sao lại là Fisher?”

“Phương tiện và cơ hội gây án, Robin à: anh ta đọc được sớm, phải cho vào danh sách. Rồi cả tay trợ lý Ralph của Elizabeth Tassel, chính Elizabeth Tassel và Jerry Waldegrave. Daniel Chard có lẽ đã đọc sau Jerry Waldegrave. Kathryn Kent nói chưa hề đọc nhưng tôi không tin nổi. Rồi còn Michael Fancourt nữa.”

Robin nhìn lên, giật mình.

“Làm sao ông ta…?”

Điện thoại của Strike lại đổ chuông. Lần này là Nina Lascelles. Hắn do dự, nhưng hẳn ông anh họ của Nina lại vừa bép xép, hắn đành bấm máy trả lời.

“Alô,” hắn nói.

“Chào Người Nổi Tiếng,” cô nói. Hắn nghe giọng cô có gì đó hơi dỗi, nhưng vẫn cố che đậy bằng kiểu đùa nhả, vừa thở vừa nói. “Tôi ngại quá không dám gọi anh, sợ giờ anh bận tiếp báo chí, rồi fan hâm mộ nọ kia.”

“Cũng không đến nỗi vậy,” Strike đáp. “Bên Roper Chard mấy hôm nay sao rồi?”

“Muốn điên luôn. Chẳng ai tập trung làm việc cả; ai cũng nói chuyện đó. Có đúng là án mạng thật không?”

“Có vẻ vậy.”

“Lạy Chúa, tôi không tin nổi… Chắc anh không kể thêm gì được cho tôi hả?” cô hỏi, không thèm che đậy giọng yêu sách.

“Bên cảnh sát không muốn chi tiết vụ án lọt ra ngoài lúc này.”

“Có liên quan tới cuốn sách, đúng không?” cô nói. “Bombyx Mori ấy.”

“Tôi không nói được.”

“Daniel Chard vừa bị gãy chân.”

“Gì kia?” hắn hỏi, bất ngờ trước chi tiết lạc đề.

“Chỉ là cùng lúc đủ chuyện lạ đời,” cô nói. Giọng Nina lên gân, làm dáng. “Jerry thần hồn nát thần tính. Daniel gọi cho ông ấy từ Devon, chỉ mới đây thôi, lại la hét trên điện thoại – cả nửa văn phòng nghe thấy vì Jerry sơ ý bật loa ngoài rồi không tìm ra nút tắt. Ông ấy phải ở rịt trong nhà từ cuối tuần vì gãy chân. Ý tôi là Daniel ấy.”

“Tại sao ông ấy lại mắng Waldegrave?”

“Vụ bảo mật bản thảo Bombyx Mori,” cô nói. “Bên cảnh sát có được một bản thảo hoàn chỉnh từ đâu đó. Daniel không hài lòng tí nào. Thôi thì,” cô nói. “Tôi chỉ định gọi chúc mừng anh – người ta có chúc mừng thám tử khi tìm ra xác nạn nhân không? Khi nào không quá bận thì gọi lại cho tôi nhé.”

Nina tắt máy trước khi hắn kịp mở miệng.

“Nina Lascelles,” hắn giải thích khi tay chạy bàn tiến lại gần, bưng theo món táo nướng phủ bột giòn cho hắn và cà phê cho Robin. “là cái cô…”

“Có công luộc bản thảo cho anh,” Robin tiếp lời.

“Trí nhớ của cô mà đi làm nhân sự thì đúng là phí phạm,” Strike vừa nói vừa cầm thìa lên.

“Anh nói nghiêm túc về Michael Fancourt đó chứ?” Robin khẽ hỏi.

“Đương nhiên,” Strike đáp. “Daniel Chard hẳn đã kể lại chuyện Quine viết gì – hẳn ông ta không muốn Fancourt nghe từ ai khác, đúng không? Fancourt với Roper Chard vô cùng quan trọng. Tôi nghĩ ta phải đặt giả thiết là Fancourt đã biết từ sớm trong sách có…”

Đến lượt điện thoại của Robin đổ chuông.

“Alô,” Matthew lên tiếng.

“Alô, anh sao rồi?” cô hỏi, giọng lo lắng.

“Chẳng ra sao cả.”

Đâu đó trong quán, người ta bật nhạc lớn lên. “First day that I saw you, thought you were beautifull…”[1]
[1] “Ngày đầu tiên anh nhìn thấy em, anh nghĩ em thật xinh đẹp…” – lời bài hát Love you more – ND

“Em ở đâu vậy?” Matthew lạnh lùng hỏi.

“À… ờ… đang ở trong quán.” Robin trả lời.

Tự dưng không khí trong quán ồn ào hẳn, nghe toàn tiếng chạm ly, tiếng cười hô hố từ quầy bar.

“Hôm nay là sinh nhật Cormoran,” cô run giọng. (Thì Matthew với đồng nghiệp vẫn hay ra quán mỗi lần sinh nhật đó thôi…)

“Vui quá hả,” Matthew đáp, giận sôi. “Để anh gọi lại sau vậy.”

“Khoan đã Matt, không phải…”

Miệng đầy táo nướng, Strike kín đáo dõi theo Robin khi cô đứng dậy, đi thẳng ra chỗ quầy bar mà không hề giải thích, rõ là đang cố gọi lại cho Matthew. Tay kế toán hẳn bực mình vì vợ chưa cưới dám đi ra ngoài ăn trưa, trong khi đáng ra phải ngồi một chỗ mà trực tang mẹ chồng tương lai.

Robin cứ cố bấm gọi lại mãi. Cuối cùng Matthew cũng bắt máy. Strike ăn hết táo nướng, uống cạn vại bia thứ ba, giờ thấy mắc tè.

Lúc hắn ăn uống và nói chuyện với Robin, đầu gối của hắn cũng khá êm, đến giờ lại đau đớn khủng khiếp khi hắn đứng dậy. Khi quay trở ra từ nhà vệ sinh hắn đau đến vã mồ hôi. Nhìn mặt Robin thì có vẻ như cô vẫn đang dỗ Matthew. Khi cô đã tắt máy, quay trở lại bàn, hỏi hắn có sao không, hắn trả lời cộc lốc.

“Hay để tôi đi bám đuôi Brocklehurst cho anh vậy,” cô đề nghị lần nữa, “nếu chân anh quá…?”

“Không được,” Strike gằn giọng.

Hắn thấy đau đớn, giận chính mình, tức tối Matthew và tự dưng thấy hơi chợn chạo. Giá mà hắn đừng làm liên tù tì sô-cô-la, bít-tết rồi khoai tây chiên và cả ba vại bia cùng lúc.

“Tôi cần cô về lại văn phòng soạn hóa đơn cuối cùng cho Gunfrey. Nếu bọn phóng viên còn ở đó thì nhắn tin cho tôi, để tôi biết mà đi thẳng tới chỗ Anstis luôn.”

“Ta phải tính tới chuyện thuê thêm người,” hắn lẩm bẩm nói thêm.

Vẻ mặt Robin đanh lại.

“Vậy tôi đi soạn hóa đơn đây,” cô nói. Robin giật phăng áo khoác và túi xách rồi bước ra. Strike thoáng thấy nét mặt cô giận dữ nhưng đang bực mình vô lối, hắn không buồn gọi cô lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.