Con tằm

21


Ông ấy chết rồi sao?
Cuối cùng đã chết, thật chết, mãi chết chứ?

William Congreve
The Mourning Bride

Chín giờ kém mười lăm sáng hôm sau, Strike chầm chậm lê bước xuống cầu thang, tự hỏi (đã bao nhiêu lần rồi?) rằng tại sao mình vẫn chưa chịu gọi người đến sửa cái thang máy lồng chim. Đầu gối hắn vẫn còn đau và sưng tấy sau cú ngã, vậy là hắn trừ hao cả một tiếng đồng hồ để đến Ladbroke Grove, tiền đâu mà đi taxi mãi.

Hắn mở cửa, không khí lạnh băng tạt vào mặt. Rồi mọi thứ lóe sáng, trắng phớ trước mắt. Hắn chớp mắt, thoáng nhận ra có ba người đang lố nhố trước mặt. Hắn chỉ kịp đưa tay che mặt trước một đợt tấn công bằng đèn flash nữa.

“Tại sao anh không báo với cảnh sát rằng Owen Quine đã mất tích hả anh Strike?”

“Anh có biết trước là ông ấy đã chết không, anh Strike?”

Trong tích tắc hắn định bước vào trong, đóng sầm cửa với bọn phóng viên, nhưng làm như vậy cũng có nghĩa là tự nhốt mình, rồi đằng nào cũng sẽ phải chạm mặt tụi nó tiếp.

“Không bình luận gì hết,” hắn lạnh lùng đáp, bước thẳng vào ba tên phóng viên, không thèm tránh đường gì cả. Vậy là đám phóng viên bị ép dạt ra, hai tên vẫn tiếp tục hỏi còn một tên chạy giật lùi, bấm máy lia lịa. Cô gái bên hiệu đàn guitar vẫn thường đứng hút thuốc chung với Strike nhìn cảnh tượng đó qua cửa sổ mà há hốc miệng.

“Tại sao ông Quine mất tích hơn hai tuần mà anh vẫn không trình báo hả anh Strike?”

“Tại sao anh không báo cảnh sát?”

Strike sải bước trong im lặng, tay đút vào túi, vẻ mặt khó đăm đăm. Đám ký giả vẫn líu ríu chạy theo, cố làm hắn mở miệng, hung hăng như mấy con chim hải âu mỏ sắc lao đầu xuống thuyền đánh cá.

“Lại muốn qua mặt cảnh sát một lần nữa sao, anh Strike?”

“Muốn dẫn điểm nữa sao?”

“Ồn ào vậy chắc làm ăn ngon lắm hả anh Strike?”

Hồi tại ngũ hắn từng chơi đấm bốc. Hắn tưởng tượng ra cảnh mình quay một vòng, dùng tay trái móc một cú vào be sườn tên ký giả, cho thằng khốn một cú sụm bà chè.

“Taxi!” hắn hét lên.

Hắn bước vào xe, đèn flash vẫn loạt xoạt lóe sáng. Ơn trời đèn đỏ vừa tắt, vậy là chiếc taxi chạy đi nhẹ như không, đám ký giả chạy theo vài bước thì bỏ cuộc.

Khốn nạn, Strike nghĩ thầm, thoáng liếc ra sau khi taxi rẽ qua góc đường. Hẳn tên cớm mắc dịch nào đã mách lẻo với đám phóng viên vụ hắn tìm ra xác chết. Chắc Anstis không làm việc đó, trong tuyên bố chính thức không thấy nhắc gì đến hắn. Hẳn là thằng ôn nào đó vẫn còn hậm hực vụ Lula Landry, chưa chịu bỏ qua.

“Anh nổi tiếng hả?”

“Không,” Strike đáp cụt ngủn. “Cho tôi xuống chỗ vòng xoay Oxford Circus, được không?”

Thấy cuốc xe ngắn ngủi, tài xế taxi bực mình, càm ràm không thành tiếng.

Strike lấy điện thoại ra nhắn tin cho Robin: Trước cửa có hai đứa phóng viên đứng chực sẵn. Cứ nói cô làm cho Crowdy.

Rồi hắn gọi cho Anstis.

“Bob.”

“Tao mới bị đón đường. Tụi nó biết tao tìm ra thi thể.”

“Làm sao biết?”

“Mày hỏi tao sao?”

Im lặng.

“Đằng nào cũng biết cả mà Bob. Nhưng tao đâu có nói gì với tụi nó.”

“Tao biết, có thấy mày công bố chính thức là ‘bạn của gia đình phát hiện ra’. Tụi nó đang cố làm như tao không báo cảnh sát vì muốn được nổi tiếng.”

“Thiệt tình, tao không nói mà…”

“Vậy thì phải có đính chính đàng hoàng, Rich à. Bút sa gà chết, tao còn phải kiếm ăn nữa.”

“Được rồi, để đó cho tao,” Anstis hứa hẹn. “À tối nay qua nhà tao làm bữa đi. Bên pháp y mới có kết luận sơ khởi, có gì còn nói chuyện.”

“OK luôn,” Strike đáp, vừa lúc taxi đến vòng xoay Oxford Circus. “Mấy giờ?”

Trên tàu điện hắn không buồn tìm ghế ngồi, vì nếu ngồi xuống thì lại phải đứng lên, lại dồn áp lực lên đầu gối đang nhức buốt. Khi tàu qua ga Royal Oak, điện thoại hắn rung lên. Có hai tin nhắn. Đầu tiên là của em gái Lucy.

Chúc mừng sinh nhật ông anh Stick! Xxx

Strike quên bẵng hôm nay là sinh nhật mình. Hắn mở tiếp tin nhắn thứ hai.

Cảm ơn, anh đã dặn trước vụ mấy tay phóng viên. Mới đụng tụi nó đây, tụi nó vẫn còn đứng lảng vảng ngoài cửa. Gặp anh sau. Rx

Trời ngớt mưa, hắn thấy tươi tỉnh lên chút đỉnh. Gần mười giờ sáng, Strike có mặt trước nhà Quine. Ngôi nhà trông tăm tối, rầu rĩ trong ánh nắng yếu ớt, cũng không khác mấy so với lần trước hắn đến, trừ một chi tiết: một viên cảnh sát đang đứng ngay trước nhà. Tay này cao, trẻ măng, vênh cằm, mặt câng câng như muốn gây sự. Khi thoáng thấy Strike cà nhắc bước vào, hàng chân mày cậu ta nhíu lại.

“Cho phép tôi hỏi ông là ai?”

“Ờ hỏi đi,” Strike nói, qua mặt tay cảnh sát, bấm chuông cửa. Mặc dù Anstis vừa mời ăn tối, ngay lúc này hắn vẫn còn bực mấy tay cớm. Hắn chua thêm: “Cỡ chú thì hỏi han chừng đó thôi chứ làm gì.”

Cửa mở. Đứng trước mặt Strike là một cô gái cao lênh khênh, nước da vàng vọt, tóc xoăn màu nâu nhạt xù như chổi xể. Cô ta há hốc miệng, ngây mặt nhìn hắn. Hai mắt cô màu xanh lục, trong veo, trô trố, cách xa nhau. Cô ta mặc một thứ đồ vừa giống áo len dài lụng thụng vừa giống áo đầm ngắn, để lộ đầu gối xương xẩu. Cô mang tất bông xù màu hồng và ôm một con khỉ bằng vải lông màu cam to đùng ngay trước ngực. Con khỉ vải vắt vẻo trên cổ cô gái, bàn chân có miếng dán đính lên người ôm.

“Chào,” cô lên tiếng, rồi tự dưng đong đưa người, hết nghiêng nhún chân bên này lại qua bên kia.

“Chào em,” Strike đáp. “Em là Orlan…?”

“Phiền ông cho biết tên, thưa ông?” Tay cảnh sát trẻ măng lớn giọng.

“Được rồi, nhưng để tôi hỏi tại sao anh đứng trước nhà người ta vậy,” Strike mỉm cười đáp.

“Báo chí đã tới đây,” anh chàng cảnh sát trả lời.

“Có ông này tới,” Orlando kể, “ổng có camera, rồi má nói…”

“Orlando!” Leonora gọi với từ trong nhà. “Con làm cái gì vậy?”

Quine phu nhân lật đật chạy ra sau lưng cô con gái. Gương mặt Leonora hốc hác, trắng bệch. Hôm nay bà ta mặc áo đầm màu xanh dương cũ mèm, gấu váy đã mòn tã.

“Ồ,” bà ta lên tiếng. “Là anh. Anh vào nhà đi.”

Bước qua bậc cửa, Strike quay lại mỉm cười với tay cảnh sát. Anh chàng trừng mắt nhìn hắn.

“Anh tên gì?” Orlando hỏi Strike ngay khi cửa trước vừa đóng.

“Cormoran,” hắn đáp.

“Tên gì ngộ vậy.”

“Ừ ngộ ha,” Strike đáp, rồi tự dưng nói thêm. “Tên của người khổng lồ đó.”

“Tức cười ha,” Orlando vừa nói vừa đong đưa người.

“Vô đó đi,” Leonora ngắn gọn, chỉ tay về phía nhà bếp. “Tôi đi vệ sinh đã. Anh đợi lát.”

Strike bước theo lối sảnh hẹp. Cửa thư phòng đóng chặt, hắn đoán hẳn là vẫn khóa.

Khi bước vào bếp hắn ngạc nhiên nhận ra mình không phải là vị khách duy nhất. Jerry Waldegrave, biên tập viên nhà xuất bản Roper Chard đang ngồi ở bàn, cầm trong tay một bó hoa tím lẫn xanh trông thảm não. Gương mặt ông ta tai tái, lo âu. Một bó hoa nữa vẫn nguyên giấy bọc nằm trong chậu rửa bát, chung với bát đĩa lổn nhổn. Cạnh đó là mấy túi thức ăn mua ở siêu thị, vẫn chưa mở ra.

“Chào anh,” Waldegrave lên tiếng, lóng ngóng đứng dậy, chớp mắt lia lịa nhìn Strike qua cặp kính gọng sừng. Rõ là ông ta chẳng nhớ đã gặp tay thám tử ở khu vườn sân thượng đêm đó. Chào xong Waldegrave đưa tay ra, hỏi tiếp, “Anh là bà con hả?”

“Bạn của gia đình,” Strike đáp, hai người bắt tay.

“Thật kinh quá,” Waldegrave nói. “Tôi phải ghé qua ngay, xem có giúp gì được không. Từ lúc tôi tới đến giờ bà ấy cứ phải đi vệ sinh suốt.”

“Vậy sao!” Strike đáp.

Waldegrave ngồi lại xuống ghế. Orlando đi ngang như cua vào bếp, vẫn ôm con khỉ vải bông. Phút đồng hồ sau đó trôi qua nặng nề. Chỉ có Orlando là không chút bối rối, cứ nhìn hai người chằm chằm.

“Tóc ông hay quá,” cuối cùng Orlando tuyên bố, nhìn Jerry Waldegrave. “Giống cây chổi chà.”

“Giống thiệt hả,” Waldegrave đáp, mỉm cười nhìn cô gái. Orlando lại trườn người ra.

Rồi cả ba im lặng. Waldegrave mân mê bó hoa, mắt liếc lia lịa quanh căn bếp.

“Không tin nổi,” cuối cùng ông ta lên tiếng.

Có tiếng giật nước toilet, tiếng chân người thình thịch trên cầu thang. Rồi Leonora xuất hiện, Orlando bám theo sau. “Xin lỗi,” bà ta nói với hai người đàn ông. “Cứ không yên được.” Rõ là bà ta đang nói chuyện bụng dạ.

“Leonora này,” Jerry Waldegrave đứng dậy mở lời, trông ông ta lúng túng đến đau đớn. “Tôi không muốn làm phiền chị, khi có anh bạn đây…”

“Anh này hả? Bạn gì, thám tử đó,” Leonora nói.

“Gì kia?”

Strike nhớ ra là Waldegrave bị điếc một bên tai.

“Anh này tên giống ông khổng lồ,” Orlando nói leo.

“Ảnh là thám tử,” Leonora lớn giọng, át tiếng con gái.

“Ồ,” Waldegrave đáp, sửng sốt. “Tôi không… mà sao…?”

“Vì tôi cần thám tử,” Leonora giải thích cụt ngủn. “Bên cảnh sát nghi tôi là thủ phạm.”

Cả ba im lặng. Waldegrave trông khó chịu, bối rối rõ rệt.

“Ba chết rồi,” Orlando thông báo cho cả phòng. Ánh mắt cô gái trân trân, như luôn chờ đợi người đối diện trả lời. Strike tự dưng thấy phải nói gì đó, hắn liền lên tiếng:

“Anh biết. Thật là buồn quá.”

“Edna cũng nói là buồn quá,” Orlando đáp, cứ như thể cô đã hi vọng Strike nói được điều gì hay ho hơn. Rồi Orlando lỉnh ra khỏi phòng.

“Ngồi xuống đi,” Leonora mời hai ông khách. “Cho tôi hả?” bà ta hỏi tiếp, chỉ bó hoa trong tay Waldegrave.

“Vâng,” Waldegrave hơi lóng ngóng khi đưa hoa cho Leonora, nhưng vẫn đứng yên. “Leonora này, tôi không muốn mất thời gian của chị, nhất là hẳn chị còn bận sắp đặt…”

“Họ đâu có cho nhận xác,” Leonora nói, chất phác vô đối, “vậy nên tôi có sắp đặt gì được.”

“À, còn cái thiệp nữa,” Waldegrave vô vọng tiếp lời, lần mò trong túi áo. “Đây này… vậy nếu có gì tụi tôi giúp được, Leonora à, bất cứ việc gì…”

“Chẳng giúp gì được đâu,” Leonora đáp cụt ngủn, nhận lấy tấm thiệp từ tay ông biên tập. Bà ta ngồi xuống cạnh bàn. Strike kéo ghế ra, ngồi xuống, thấy chân cẳng đỡ hẳn.

“Vậy thì tôi đi đây, để chị còn liệu việc,” Waldegrave nói. “Leonora này, thực không đúng lúc tý nào, nhưng cuốn Bombyx Mori… chị còn bản thảo ở đây không?”

“Không,” Quine phu nhân đáp. “Owen đem hết đi rồi.”

“Tôi xin lỗi, nhưng nếu được… chị cho tôi vào văn phòng Owen xem còn gì không?”

Leonora ngước lên nhìn Waldegrave qua cặp kính khủng cổ lỗ sĩ.

“Cảnh sát lấy hết đồ đi rồi,” bà ta nói. “Hôm qua họ lục trong đó không sót chỗ nào. Xong việc thì khóa lại, cất luôn chìa khóa. Tôi còn không vào được.”

“Vậy thì nếu cảnh sát cần… à mà không,” Waldegrave nói tiếp, “thôi được rồi. Không cần tiễn đâu, tôi tự đi ra được, chị cứ ngồi đó.”

Ông ta bước ra ngoài, có tiếng cửa đóng lại.

“Chẳng biết tới đây làm gì,” Leonora sưng sỉa. “Chắc để ra bộ tử tế.”

Bà ta mở tấm thiệp vừa nhận. Tấm thiệp có in tranh hoa violet vẽ bằng màu nước, bên trong chi chít chữ ký.

“Giờ thì ra bộ tử tế, vì chắc ân hận mà,” Leonora nói, ném cái thiệp xuống mặt bàn ốp formica.

“Ân hận sao?”

“Có coi ổng ra gì đâu. Làm sách là phải tiếp thị,” bà ta nói. Strike ngạc nhiên. “Phải quảng cáo xúc tiến này kia. Toàn quyền nằm trong tay nhà xuất bản hết. Nhưng đời nào họ cho ổng lên tivi, cũng đâu có chịu làm gì để bán sách cho ổng.”

Strike đoán hẳn Leonora học được màn chê bôi đó từ ông chồng.

“Leonora này,” hắn vừa nói vừa lấy cuốn sổ ra. “Tôi hỏi chị vài câu được không?”

“Được. Nhưng tôi biết gì đâu.”

“Chị biết có ai đã gặp hay trông thấy Owen sau hôm ông ấy bỏ đi, tức là sau ngày năm tháng mười một không?”

Bà ta lắc đầu.

“Bạn bè người thân cũng không gặp luôn?”

“Không ai cả,” bà ta nói. “Anh uống trà không?”

“Vâng, xin chị một tách,” Strike đáp. Hắn chẳng thiết uống gì trong căn bếp dơ dáy này, nhưng muốn Leonora cứ tiếp tục nói.

“Chị có thân với mấy người bên nhà xuất bản không?” hắn lớn giọng hỏi, át đi tiếng nước chảy vào ấm đun.

Bà ta nhún vai.

“Thân thiết gì. Gặp tay Jerry đó một lần hồi Owen ký tặng sách.”

“Chị không qua lại với ai bên Roper Chard sao?”

“Không. Mà sao phải qua lại? Owen làm với họ mà, có phải tôi làm đâu.”

“Và chị chưa từng đọc cuốn Bombyx Mori, đúng không?” Strike nhẹ nhàng hỏi tiếp.

“Tôi đã nói với anh rồi còn gì. Tôi không thích đọc khi chưa in ấn đàng hoàng. Mà tại sao ai cũng hỏi tôi câu đó vậy?” bà ta ngước lên nhìn, tay vẫn sục sạo tìm bánh qui trong túi ni lông.

“Xác của ổng bị sao vậy?” Bà ta đột ngột hỏi. “Thực ra là có chuyện gì? Họ không nói gì với tôi cả. Họ thu bàn chải đánh răng của Owen để lấy mẫu ADN nhận dạng. Tại sao họ không để tôi nhìn ổng?”

Strike đã từng phải nghe câu hỏi này, từ những người vợ khác, từ những người cha người mẹ đau khổ. Hắn viện đến bài cũ, tức trả lời bằng nửa sự thật.

“Ông ấy nằm đó cũng khá lâu rồi,” hắn nói.

“Là bao lâu?”

“Họ vẫn chưa biết.”

“Nhưng ổng đi ra sao?”

“Tôi nghĩ họ vẫn chưa biết chính xác.”

“Nhưng hẳn là họ…”

Leonora bỏ lửng câu nói khi Orlando chạy xồng xộc vào bếp, ôm theo con khỉ vải và một mớ tranh vẽ đủ màu sặc sỡ.

“Jerry đâu rồi?”

“Về đi làm rồi.” Leonora đáp.

“Tóc ổng ngộ thiệt. Không thích tóc anh này,” cô quay sang Strike. “Tóc gì xoăn tít.”

“Anh cũng không thích tý nào,” hắn nói.

“Anh không muốn coi tranh đâu, Dodo à,” bà mẹ sốt ruột lên tiếng, nhưng Orlando lơ luôn, bắt đầu trải mớ tranh ra bàn để khoe với Strike.

“Của Dodo vẽ hết đó.”

Tranh nguệch ngoạc vẽ hình hoa, cá, chim chóc. Có bức vẽ ở mặt sau của tờ thực đơn dành cho trẻ em trong nhà hàng.

“Tranh đẹp quá,” Strike nói. “Leonora này, hôm qua cảnh sát có tìm ra được phần bản thảo nào trong thư phòng không?”

“Có,” Bà đáp, thả túi trà vào hai chiếc cốc sứt mẻ. “Hai cái ruy băng máy đánh chữ, rớt đằng sau bàn. Họ hỏi tôi mấy cái còn lại đâu rồi; tôi nói ổng đem đi hết rồi.”

“Dodo thích văn phòng của ba,” Orlando lên tiếng, “ba cho giấy để Dodo vẽ.”

“Văn phòng của ổng lộn xộn như bãi rác,” Leonora nói, bật nút ấm đun. “Họ tìm mãi mới xong.”

“Cô Liz có vô đó,” Orlando nói.

“Khi nào?” Leonora hỏi, nhìn cô con gái chằm chặp, hai tay vẫn cầm hai tách trà.

“Khi cổ tới mà má ở trong toilet,” Orlando nói. “Cổ đi vô văn phòng của ba. Dodo thấy.”

“Ai cho mà đi vô vậy trời,” Leonora nói. “Cổ có lục lọi gì không?”

“Không,” Orlando đáp. “Cô đi vô đó rồi cổ đi ra, lúc thấy Dodo cổ khóc.”

“Ờ há,” Leonora đáp, vẻ mặt câng câng. “Còn khóc lóc với tôi nữa. Lại thêm một người ân hận.”

“Bà ấy đến khi nào vậy?” Strike hỏi Leonora.

“Thứ Hai, sáng sớm,” Leonora đáp. “Tới xem có giúp gì được không. Giúp con khỉ khô! Giúp vậy chưa đủ sao.”

Tách trà của Strike nhạt toẹt, đầy sữa, như thể cái gói nhúng trong đó không phải trà. Hắn thích trà sữa pha đặc đến lúc có màu gỗ sồi. Hắn nhấp môi lịch sự, tự dưng nhớ đoạn Elizabeth Tassel rủa phải chi ngày trước chó của bà ta cắn Owen chết quách cho rồi.

“Dodo thích son của cổ,” Orlando lại tuyên bố.

“Hôm nay tự dưng thích tùm lum vậy,” Leonora bâng quơ đáp, ngồi xuống với tách trà loãng. “Tôi hỏi bà ấy tại sao lại làm vậy, tại sao lại đi nói với Owen là không in được sách, làm ổng giận vậy.”

“Rồi bà ta nói sao?” Strike hỏi.

“Nói là vì Owen bỏ người thiệt vô sách,” Leonora đáp. “Tôi không hiểu vậy thì làm sao. Trước giờ ổng làm vậy hoài.” Bà ta nhấp trà. “Ổng bỏ tôi vô tùm lum sách.”

Strike nghĩ đến yêu nữ Succuba, tức “đĩ rạc”. Hắn thấy khinh bỉ ông nhà văn Owen Quine này quá thể.

“Tôi muốn hỏi chị về cái nhà ở Talgarth.”

“Tôi không biết tại sao ổng lại tới đó,” bà ta nói ngay lập tức. “Ổng ghét chỗ đó lắm. Muốn bán quách cho rồi nhưng mà tay Fancourt đó không chịu.”

“Đúng vậy. Tôi cứ nghĩ chuyện đó mãi.”

Orlando bò ra ghế gần hắn, ngồi phịch lên, một chân co lại vắt vẻo. Cô tô thêm vây cá đủ màu lên hình con cá lớn đang vẽ. Hộp màu sáp không biết mới lấy ở đâu ra.

“Michael Fancourt làm sao mà ngăn được vụ bán nhà từng đó năm?”

“Hình như là điều khoản thừa kế gì đó, của tay Joe đặt ra. Hình như liên quan tới mục đích sử dụng cụ thể gì đó. Chẳng biết nữa. Anh đi mà hỏi Liz, bà đó biết hết.”

“Lần cuối cùng ông nhà tới đó là khi nào, chị nhớ không?”

“Mấy năm rồi,” bà ta đáp. “Không nhớ. Lâu lắc à.”

“Cho Dodo giấy vẽ nữa,” Orlando lên tiếng.

“Hết rồi,” Leonora nói. “Giấy cất trong văn phòng của ba. Vẽ đằng sau cái này đi.”

Nói rồi bà ta chụp lấy một tờ thông báo giữa đám lộn xộn trên bàn, đẩy về phía Orlando. Nhưng cô con gái hất tờ giấy ra rồi ủ rũ đứng dậy, đi ra khỏi bếp, con khỉ bông vẫn vắt vẻo trên cổ. Ngay sau đó cả hai nghe thấy tiếng Orlando cố đẩy cửa vào thư phòng.

“Orlando, không được!” Leonora gào lên, đứng phắt dậy, chạy vội ra ngoài. Strike tranh thủ ngả người ra sau, đổ tách trà quá nhiều sữa xuống bồn rửa bát; mấy giọt trà sữa bắn lên bó hoa, lì lợm bám vào giấy kiếng.

“Không được, Dodo. Con không được làm vậy. Không mà. Mình không được… không được vô đó, thôi đi…”

Một tiếng rú inh tai, rồi tiếng bước chân thình thịch trên cầu thang. Leonora quay lại bếp, mặt mày đỏ lửng.

“Cả ngày nay rồi sẽ không yên cho coi,” bà ta nói. “Con bé không yên chút nào. Nó không thích có cảnh sát ở đây.” Bà ta ngoác miệng ngáp, vẻ bồn chồn.

“Chị bị mất ngủ à?” Strike hỏi.

“Ngủ nghê gì. Cứ nghĩ hoài, là ai chứ? Ai đi làm chuyện đó với ổng? Tôi biết ổng làm nhiều người cáu,” bà ta nói bâng quơ, “nhưng kiểu ổng vậy mà. Hay dễ nổi nóng. Mấy chuyện nhỏ nhặt cũng giận được. Xưa giờ ổng vẫn vậy, nhưng mà ổng đâu có ý gì. Ai lại đi giết ổng kia chứ?”

“Chắc Michael Fancourt vẫn còn giữ chìa khóa nhà,” bà ta nói tiếp, mấy ngón tay vặn vẹo khi vừa đổi chủ đề. “Tối hôm qua tôi cứ nghĩ vậy mà trằn trọc không ngủ được. Tôi biết Michael Fancourt không ưa gì ổng, nhưng chuyện xưa rồi. Dù sao Owen cũng không làm cái việc mà Michael đổ cho ổng. Owen không hề viết bài đó. Nhưng chắc không phải Michael Fancourt giết Owen.” Bà ta nhìn Strike, đôi mắt ngây thơ như mắt cô con gái. “Ông ta giàu lắm mà, phải vậy không? Nổi tiếng nữa… đời nào…”

Strike chẳng bao giờ hiểu nổi vì sao công chúng luôn ban cho người nổi tiếng một thứ quyền năng lạ lùng, ngay cả khi báo chí dèm pha, săn đuổi họ ra sao. Mặc cho có bao nhiêu người nổi tiếng bị kết án hiếp dâm hay giết người, công chúng vẫn khăng khăng, cứ như một thứ đức tin tà giáo: không phải mà. Làm sao là ông đó được. Ông ta nổi tiếng kia mà.

“Còn cha Chard già dịch nữa,” Leonora buột miệng, “cứ gởi thư dọa kiện Owen. Owen ghét chả lắm. Vậy mà đi ký tên trong thiệp, rồi còn nói có gì giúp được… cái thiệp đâu rồi?”

Tấm thiệp có tranh vẽ hoa violet bằng màu nước đã biến mất khỏi mặt bàn.

“Nó lấy rồi” Leonora nói, mặt đỏ bừng giận dữ. “Con nhỏ lấy rồi.” Rồi bà ta nhìn lên trần nhà, mở miệng rống “DODO!”, khiến Strike giật nảy cả người.

Sự giận dữ có phần phi lý đó, cũng như những cơn đau bụng của Leonora cho thấy một người đang bước đầu đối mặt với bi kịch, vẫn chưa chấp nhận được. Dưới vẻ bề ngoài sưng sỉa, Leonora hẳn đang đau đớn tột cùng.

“DODO!” Leonora lại hét lên. “Má đã dặn sao, không được lấy đồ của…?”

Orlando xuất hiện nhanh như cắt trong bếp, vẫn còn ôm con khỉ. Hẳn cô đã lẻn đi xuống cầu thang mà hai người không hề nghe thấy, êm như mèo.

“Con dám lấy thiệp của má,” Leonora giận dữ. “Má đã dặn gì hả, không được lấy đồ của người khác kia mà? Đâu rồi?”

“Dodo thích hoa,” Orlando đáp, chìa ra tấm thiệp giấy bóng giờ đã nhàu nhĩ. Leonora giật phắt.

“Của má, biết không” bà ta nói với con gái, “Nè,” bà ta tiếp, quay sang Strike, chỉ tay vào dòng chữ viết tay dài nhất trên thiệp – dòng chữ nghiêng đều, thanh thoát: ‘Nếu tôi giúp gì được chị cứ nói. Daniel Chard.’ Xí! Cái thứ đạo đức giả.”

“Ba không thích ông Đa-niu-cha,” Orlando góp chuyện. “Ba kể với Dodo.”

“Cha đó đạo đức giả thấy ớn, tôi biết mà,” Leonora nói, tiếp tục nheo mắt nhìn những chữ ký còn lại trên thiệp.

“Đa-niu-cha cho Dodo một cái cọ vẽ,” Orlando kể, “sau khi ổng đụng vô người Dodo.”

Im lặng trong thoáng chốc, không khí căng như dây đàn. Leonora nhìn lên cô con gái. Strike sững người, giữ nguyên tách trà đang đưa lên miệng.

“Cái gì?”

“Dodo không thích bị ổng đụng.”

“Con nói gì vậy hả? Ai đụng con?”

“Ở chỗ ba đi làm đó.”

“Đừng nói bậy,” bà mẹ rầy.

“Khi ba dẫn Dodo tới đó, Dodo thấy…”

“Tháng trước ổng có dẫn con bé tới Roper Chard, vì tôi bận đi khám bác sĩ,” Leonora giải thích với Strike. Trông bà ta bối rối, căng thẳng. “Tôi không biết nó đang nói cái gì nữa.”

“… Dodo thấy mấy bức tranh để bọc sách đó, màu đẹp,” Orlando kể tiếp, “rồi ông Đa-niu-cha đụng…”

“Con còn không biết Daniel Chard là ai,” Leonora nói.

“Ổng không có tóc,” Orlando đáp. “Rồi sau đó ba dẫn Dodo tới nhà cô, Dodo tặng cô bức tranh. Cô có tóc đẹp lắm.”

“Cô nào? Con nói gì…?”

“Khi Đa-niu-cha đụng Dodo,” Orlando tiếp tục bô bô. “Ổng đụng Dodo xong rồi Dodo ré lên xong rồi ổng cho Dodo cây cọ vẽ.”

“Con đừng có mà ăn nói linh tinh,” Leonora nói, giọng bà ta căng thẳng, rồi vỡ ra nức nở. “Đủ chuyện trên đời… Đừng ngớ ngẩn vậy nữa Orlando.”

Orlando đỏ bừng mặt. Cô gái trừng mắt nhìn mẹ, rồi bỏ vào bếp. Lần này cô đóng sầm cửa sau lưng; cánh cửa không đóng luôn mà bật mở trở lại. Strike nghe tiếng chân cô rầm rập trên cầu thang. Sau vài bước, Orlando bắt đầu rít lên, không rõ tiếng.

“Giờ thì dỗi rồi,” Leonora nói, buồn buồn, nước mắt rơi lã chã từ đôi mắt xanh tái. Strike với tay lấy cuộn giấy lau bếp nhàu nhĩ bên kia bàn, xé vài tờ rồi đặt vào tay Leonora. Bà ta khóc lặng lẽ, bờ vai gầy khẽ rung lên. Strike ngồi đó, im lặng, uống chỗ cặn trà nhạt thếch.

“Gặp Owen lần đầu trong quán,” bà ta tự dưng lẩm bẩm, đưa tay đẩy gọng kính rồi chặm mắt. “Ổng tới đó nhân dịp hội sách. Hội sách Hay-on-Wye đó. Trước đó tôi có biết ổng là ai đâu, nhưng nhìn vào thì biết ngay là người quan trọng, cứ nhìn kiểu ổng ăn mặc nói năng.”

Và rồi chút tro tàn sùng bái như ánh lửa thoáng hiện lên trong đôi mắt mệt mỏi của Leonora. Thứ lửa lòng ấy hẳn đã bị dập gần tắt qua bao nhiêu năm bị ruồng rẫy, khổ sở, vừa chịu đựng tính khí và những trò ăn vạ của ông chồng, vừa lo trả tiền hóa đơn, chăm sóc con gái trong căn nhà nhỏ tồi tàn. Có lẽ ngọn lửa ấy vừa được nhen lại vì người hùng một thời của Leonora, cũng như những anh hùng đẹp đẽ nhất, nay đã chết. Có lẽ ngọn lửa ấy sẽ không bao giờ tắt nữa, như một thứ lửa thiêng… Rồi bà ta sẽ quên đi những nhọc nhằn, chỉ nhớ đến một Quine mà mình từng đem lòng yêu… miễn là bà ta không đọc tác phẩm cuối cùng của ông chồng, đến đoạn tả bà ta ghê tởm ra sao…

“Leonora này, tôi muốn hỏi chị một chuyện nữa,” Strike nhẹ nhàng nói, “rồi tôi ra về. Tuần rồi có ai bỏ phân chó vào thùng thư nhà chị nữa không?”

“Tuần rồi?” bà ta lặp lại, giọng khàn khàn, tay vẫn chặm mắt. “Có. Hôm thứ Ba. Hay thứ Tư nhỉ? Nhưng có thêm một lần nữa.”

“Chị có thấy cái người mấy ngày trước theo dõi chị không, như chị đã kể đó?”

Bà ta lắc đầu, hỉ mũi.

“Chắc tôi tưởng tượng ra sao đó, tôi cũng không biết nữa…”

“Tiền nong có ổn không?”

“Ổn,” bà ta đáp, vẫn chặm mắt. “Owen có mua bảo hiểm tính mạng. Tôi bắt ổng mua đó, tại còn Orlando nữa. Nên tụi tôi sẽ không sao. Edna cũng hứa sẽ cho mượn tiền tới lúc nhận được bảo hiểm.”

“Vậy thì tôi đi đây,” Strike đáp, rướn người đứng dậy.

Bà ta đi theo hắn ra đến sảnh tù mù, vẫn còn sụt sùi. Trước khi cửa đóng hẳn hắn nghe giọng bà ta gọi:

“Dodo! Dodo à, xuống đi. Má không rầy đâu!”

Tay cảnh sát trẻ măng đứng ngoài, chặn đường Strike lại. Trông mặt mũi anh ta giận dữ.

“Tôi biết anh là ai,” anh ta nói, tay nắm chặt điện thoại di động. “Anh là Cormoran Strike.”

“Kinh thật, không có gì qua mắt cậu nổi sao?” Strike nói. “Thôi tránh ra cho tôi đi, ông kễnh à. Không phải ai cũng rảnh mà đứng làm màu cả ngày đâu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.