Con tằm

19


… Rồi để ta cho ngươi thấy
Trong ta hằng ghi tội tày đình
… bệnh ta khảm tận vào tâm linh.

Thomas Dekker, The Noble Spanish Soldier

Strike đặt đồng hồ báo thức thật sớm. Hắn muốn có thời gian yên tĩnh trong văn phòng, không phải tiếp khách hàng hay nghe điện thoại. Hắn bật dậy ngay khi đồng hồ reng, tắm rửa, ăn sáng, cẩn thận lắp chân giả vào mỏm chân lúc này đã sưng tấy. Bốn mươi lăm phút sau khi mở mắt, hắn đi cà nhắc xuống văn phòng, tay kẹp theo phần bản thảo Bombyx Mori chưa kịp đọc. Hắn đang nghi ngờ một chuyện, mặc dù không nói với Anstis, nhưng hắn muốn đọc hết cuốn sách càng nhanh càng tốt.

Strike pha một tách trà đậm, ngồi ở bàn của Robin, nơi sáng sủa nhất trong văn phòng, bắt đầu đọc.

Sau khi thoát khỏi sát thủ Cutter và vào được thành phố cuối cùng, Bombyx quyết định từ bỏ hai người bạn đồng hành suốt chuyến đi dài là yêu nữ Succuba và bọ tinh Tick. Chàng bèn đưa hai người đến một nhà thổ, cả hai vui vẻ ở lại làm việc. Rồi chàng lên đường tìm Đại văn hào Vainglorious đỉnh đỉnh đại danh và hi vọng sẽ được Đại văn hào nhận làm đệ tử.

Khi Bombyx đang men theo ngõ vắng tối om, một người đàn bà tóc đỏ, vẻ mặt quỷ quái xuất hiện, gạ gẫm chàng. Đó chính là điểu tinh Harpy, đang cầm trong tay một mớ chuột chết mang về nhà ăn tối. Khi biết Bombyx là ai, Harpy bèn mời chàng về nhà mình. Nhà Harpy là một hang động, bên trong vương vãi sọ thú vật. Strike đọc lướt qua cảnh làm tình, ngốn hết bốn trang giấy, trong đó Bombyx bị treo lên trần nhà, rồi bị vụt roi tới tấp. Sau đó, cũng như bọ tinh Tick, Harpy cố bú bầu ngực của Bombyx. Dù bị trói Bombyx vẫn đánh đuổi được điểu tinh. Khi núm vú chàng chảy ra một thứ ánh sáng siêu nhiên lấp lánh, Harpy bật khóc và cho chàng thấy bộ ngực của mình, giờ đây rỉ ra một thứ chất lỏng màu nâu sẫm, dẻo quánh.

Strike nhăn mặt, thấy ghê tởm trước hình ảnh đó. Bút pháp của Quine dường như bắt đầu trở nên giễu nhại, ngồn ngộn, khiến người đọc có cảm giác chờn chợn ngây ngấy. Không những thế, cảnh tượng được mô tả như tận cùng cái ác, một sự bùng nổ của tính ác dâm lâu ngày bị đè nén. Phải chăng Quine đã dành hàng tháng trời, mà biết đâu là hàng năm trời chỉ để nghĩ cách gây đau đớn khổ sở cho người khác? Lão ta có tỉnh táo không? Liệu một người đàn ông có khả năng làm chủ bút pháp của mình đến mức thượng thừa, mặc dù Strike chẳng ưa gì cách viết đó, có thể bị xem là điên loạn chăng?

Hắn nhấp một ngụm trà ấm nóng sạch sẽ, rồi đọc tiếp.

Bombyx vừa định rời khỏi nhà Harpy, chưa hết tởm thì một nhân vật khác chạy xộc vào: Epicoene. Harpy vẫn còn nức nở, liền giới thiệu Epicoene là con gái nuôi của mình. Epicoene còn trẻ, mặc áo choàng không cài, lấp ló dương vật bên trong. Cô ta khăng khăng rằng mình và Bombyx là hai linh hồn đồng điệu vì cả hai đều có thể hiểu được cả giống đực lẫn giống cái. Cô ta muốn dâng hiến thân thể lưỡng tính của mình cho Bombyx, nhưng trước hết muốn hát hầu chàng. Epicoene cho rằng mình có giọng hát tuyệt hay, nhưng khi cô ta cất lời, Bombyx chỉ nghe thấy tiếng ăng ẳng, cụt ngủn như hải cẩu đang sủa. Bombyx bịt tai lại, bỏ chạy.

Trước mặt chàng bỗng hiện ra tòa lâu đài ánh sáng trên ngọn đồi ngay giữa thành phố, lần đầu tiên chàng trông thấy nó. Chàng leo lên đường phố dốc đứng, tiến về đó. Một người lùn hiện ra từ một ô cửa tối om, vẫy tay đón chàng. Người lùn tự giới thiệu là Đại văn hào Vainglorious. Đại văn hào có cặp chân mày của Fancourt, vẻ mặt sưng sỉa, khinh khỉnh cũng y chang Fancourt. Vainglorious mời Bombyx ngủ lại một đêm vì “đã nghe đến tài năng tuyệt đỉnh của chàng.”

Bombyx bước vào trong, hoảng sợ khi nhìn thấy một thiếu phụ đang bị trói, vẫn mải miết viết bên bàn giấy có nắp cuộn. Những con dấu sắt nung cháy trắng trong lò sưởi, trên mặt sắt méo mó chạm những cụm từ như “ngộ dại khôn nguôi” rồi cả “giao triền quấn quýt”. Vainglorious dường như nghĩ rằng Bombyx sẽ đồng ý với mình. Ngài liền tủm tỉm giải thích rằng đã bắt vợ mình – người nộm Effigy viết sách, để Effigy không làm phiền ngài khi ngài bận viết kiệt tác tiếp theo. Vainglorious nói tiếp rằng Effigy chẳng may bất tài, vậy nên phải bị trừng phạt. Đại văn hào liền rút một con dấu sắt ra khỏi lò sưởi. Bombyx tìm cách bỏ trốn, trong tiếng kêu gào đau đớn của Effigy.

Bombyx bỏ chạy về phía lâu đài ánh sáng, mong tìm chỗ trú ẩn. Trên cửa là bảng tên “Phallus Impudicus”. Chàng gõ cửa những không ai trả lời. Vậy là chàng đi quanh lâu đài, nhìn vào cửa sổ cho đến khi thấy một người đàn ông hói đầu trần truồng đứng bên xác một chàng trai đang tỏa ánh vàng. Cơ thể chàng trai đầy vết dao đâm, mỗi vết lại tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh, giống như thứ ánh sáng chảy ra từ đầu vú của Bombyx. Phallus đứng tồng ngồng, dương vật cương cứng nhưng dường như thối rữa.

“Chào anh.”

Strike giật mình nhìn lên. Robin đứng đó, mặc áo khoác thắt eo, gương mặt hồng hào, mái tóc vàng rực thả dài, buông rối, lấp lánh trong ánh nắng sớm mai qua cửa sổ. Ngay lúc đó, Strike thấy cô thật xinh đẹp.

“Sao cô đi làm sớm vậy?” Hắn nghe giọng mình hỏi.

“Tôi sốt ruột quá.”

Cô cởi áo khoác, Strike nhìn ra chỗ khác, tự rủa mình. Đang đọc tới đoạn ông hói đầu trần truồng đứng tồng ngỗng, rồi tự dưng Robin lại xuất hiện, làm sao hắn khỏi bối rối…

“Anh uống trà nữa không?”

“Uống chứ, cảm ơn cô,” hắn nói mà không nhìn lên khỏi bản thảo. “Cho tôi năm phút, để tôi đọc cho xong…”

Hắn thấy như mình lại sắp lặn vào nước bẩn, cúi đầu trở lại thế giới dị thường của Bombyx Mori.

Bombyx đứng nhìn vào lâu đài qua cửa sổ, sững sờ trước cảnh tượng kinh hoàng của Phallus Impudicus và cái xác. Một đám lâu la mặc áo trùm đầu xuất hiện, tóm lấy chàng rồi kéo vào bên trong, lột trần truồng trước mặt Phallus Impudicus. Lúc này bụng của Bombyx trương phình lên, dường như chàng đã sắp đến kỳ sinh nở. Phallus Impudicus đưa tay ra hiệu cho đám lâu la. Bombyx ngây thơ tưởng rằng chàng sắp được mời dự tiệc.

Sáu nhân vật mà Strike đã nhận ra lần lượt xuất hiện: yêu nữ Succuba, bọ tinh Tick, sát thủ Cutter, điểu tinh Harpy, Đại văn hào Vainglorious, Dị nhân Thối Củ Phallus Impudicus và cuối cùng là Epicoene. Bảy vị khách ngồi xuống chiếc bàn ăn lớn. Trên bàn có đặt sẵn một bình to, kiểu bình nước sốt, miệng bình bốc khói nghi ngút. Cạnh đó là chiếc đĩa bàn khổng lồ.

Khi Bombyx vào đến phòng ăn, chàng nhận ra mình không có ghế ngồi. Các vị khách đứng dậy, đồng loạt tiến về phía chàng, tay cầm dây thừng, khống chế chàng. Bombyx nhanh chóng bị trói gô lại, đặt lên đĩa trên bàn rồi bị rạch bụng. Bào thai mà chàng mang theo bấy lâu chứa đựng một tinh cầu ánh sáng siêu nhiên. Phallus Impudicus lôi tinh cầu ra, cho vào tráp khóa chặt.

Chất lỏng đựng trong bình nước sốt hóa ra là dầu vitriol đậm đặc. Bảy thực khách hoan hỉ rưới thứ acid ấy lên Bombyx, lúc này vẫn còn sống, đang gào rống inh tai. Cuối cùng khi chàng im bặt, cả bọn bắt đầu đánh chén.

Cuốn sách kết thúc khi bảy thực khách lần lượt ra về, vẫn còn nhắc đến những kỷ niệm của riêng mình với Bombyx mà không hề thấy tội lỗi. Đằng sau lưng họ phòng ăn trống trơn, phần xác còn lại vẫn bốc khói trên bàn. Chiếc tráp được khóa chặt đựng tinh cầu ánh sáng treo lủng lẳng, như ngọn đèn ngay trên xác Bombyx.

“Bỏ mẹ,” Strike lẩm bẩm.

Hắn ngước lên. Robin đã đặt tách trà mới cạnh hắn từ lúc nào. Cô đang ngồi trên ghế sofa, im lặng đợi hắn đọc xong.

“Có trong này hết.” Strike nói. “Vụ vừa rồi của Quine. Y chang trong này.”

“Ý anh là sao?”

“Nhân vật chính trong truyện của Quine chết đúng y kiểu Quine chết. Bị trói lại, moi hết ruột, đổ acid lên trên. Trong sách còn bị ăn thịt nữa.”

Robin nhìn hắn chằm chằm.

“Đĩa ăn. Dao và nĩa…”

“Đúng vậy,” Strike đáp.

Hắn không kịp suy nghĩ, rút ngay điện thoại ra khỏi túi quần rồi mở mấy tấm hình hắn chụp được. Đột nhiên hắn nhận ra vẻ mặt kinh hãi của Robin.

“Thôi,” hắn nói, “xin lỗi, tôi quên mất, cô không…”

“Đưa đây cho tôi,” cô nói.

Hắn quên cái gì kia? Rằng cô không có chuyên môn, không có kinh nghiệm, không phải là cảnh sát hay quân nhân? Vậy nên cô càng phải cho hắn biết. Cô muốn chủ động chứng tỏ mình.

“Tôi muốn xem mà,” cô nói dối.

Hắn đưa điện thoại cho cô mà nghi ngại ra mặt.

Robin không rùng mình, nhưng khi nhìn khoang trống hoác nơi ngực và bụng tử thi, cô sợ muốn teo cả ruột. Robin nâng tách trà lên môi, nhưng tự dưng chẳng thiết uống gì nữa. Kinh nhất là tấm chụp gần gương mặt, đã bị ăn mòn méo mó, đen thui, hốc mắt cháy trụi trống trơn…

Đám dao nĩa quanh tử thi quá là tục tĩu. Strike chụp cận cảnh một bộ dao nĩa, mọi thứ được sắp đặt vô cùng cẩn thận.

“Lạy Chúa,” Robin bàng hoàng, đưa trả điện thoại lại cho Strike.

“Giờ đọc chỗ này đi,” Strike nói, đưa tiếp cho cô mấy trang cuối.

Cô im lặng đọc sách. Khi đọc xong, cô ngước nhìn hắn, cặp mắt dường như to gấp đôi ngày thường.

“Lạy Chúa,” cô lặp lại.

Điện thoại của Robin đổ chuông. Cô rút máy ra khỏi túi xách đặt trên ghế sofa, nhìn màn hình. Matthew. Vẫn còn giận, cô bấm nút “bỏ qua”.

“Anh nghĩ đã có bao nhiêu người,” cô hỏi Strike, “đọc cuốn này rồi?”

“Tới giờ thì đã khá nhiều. Fisher gởi email khắp chốn; nhờ công của Fisher và đám luật sư mà ai cũng muốn đọc.”

Một ý nghĩ ngẫu nhiên, lạ kỳ chợt nảy đến trong tâm trí Strike: rõ là cuốn sách đã được quảng bá quá tốt, Quine có nằm mơ cũng không thấy… nhưng Quine chẳng thể nào tự đi đổ acid lên người trong khi đã bị trói lại, rồi còn tự moi ruột mình nữa…

“Bản thảo được cất trong két sắt ở nhà xuất bản Roper Chard, nhưng hết nửa công ty biết mật mã khóa,” hắn kể tiếp. “Nhờ đó mà tôi mới luộc được.”

“Nhưng anh không nghĩ thủ phạm ắt hẳn là một trong những nhân…?”

Điện thoại của Robin lại đổ chuông. Cô liếc xuống màn hình: Lại là Matthew. Cô tiếp tục bấm nút “bỏ qua”.

“Không nhất thiết là vậy,” Strike trả lời mặc dù Robin còn chưa hỏi hết. “Nhưng rõ là những người xuất hiện trong sách sẽ đứng đầu danh sách thẩm vấn của cảnh sát. Trong những nhân vật tôi nhận ra, Leonora nói là chưa đọc, Kathryn Kent cũng thế…”

“Anh có tin lời họ không?” Robin hỏi.

“Tôi tin Leonora. Không chắc lắm về Kathryn Kent. Chị ta chẳng viết trên blog là ‘chỉ khi thấy ngươi đau đớn ta mới Thỏa lòng’ đó sao?”

“Tôi không tin một người phụ nữ lại có thể làm chuyện như vậy,” Robin nói ngay lập tức, liếc nhìn điện thoại của Strike đặt trên bàn giữa hai người.

“Cô nghe chuyện một bà người Úc lột da nhân tình, chặt đầu, lấy đầu nấu chung với cặp mông rồi dọn cho đám con ông ta ăn chưa?”

“Anh giỡn sao.”

“Tôi nói nghiêm túc. Cô tìm trên mạng ấy. Lòng dạ đàn bà cũng kinh lắm,” Strike đáp.

“Nhưng Quine to con vậy…”

“Nếu đó là một người đàn bà ông ấy tin tưởng? Người đã từng ăn nằm với ông ta?”

“Vậy mình biết chắc người nào đã đọc bản thảo?”

“Christian Fisher, Ralph – trợ lý của Elizabeth Tassel, bà Tassel, Jerry Waldegrave, Daniel Chard – toàn nhân vật trong truyện, trừ Ralph và Fisher. Nina Lascelles…”

“Waldegrave và Chard là ai? Còn Nina Lascelles nữa?”

“Waldegrave là biên tập của Quine, Chard là giám đốc nhà xuất bản còn Nina làm ở đó, có công giúp tôi luộc bản thảo,” Strike trả lời, đập tay lên chồng giấy.

Điện thoại Robin đổ chuông lần thứ ba.

“Xin lỗi anh,” cô bực dọc nói, rồi bấm nút trả lời.

“Nghe đây?”

“Robin.” Giọng Matthew nghe nghẹn ngào lạ lùng. Anh ấy chưa bao giờ khóc, chưa bao giờ tỏ ra ân hận sau mỗi lần hai người cãi nhau.

“Nghe đây?” cô nói, đỡ gay gắt hơn.

“Mẹ bị đột quỵ. Mẹ…”

Robin thấy thắt cả lòng.

“Matt?”

Anh ấy đang khóc.

“Matt?” cô lặp lại, sốt ruột.

“… mất rồi,” anh nói, giọng như trẻ con.

“Em sẽ đến ngay,” Robin đáp. “Anh ở đâu? Em đến ngay bây giờ.”

Strike quan sát cô. Hắn nghe ra mùi chết chóc, hắn mong là người thân của cô không sao, cha mẹ, anh em trai…

“Được rồi,” cô nói, đã đứng dậy luôn. “Anh ở đó. Em đến ngay bây giờ.”

“Là mẹ của Matt,” cô nói với Strike. “Bác ấy vừa mất.” Cô cứ cảm thấy không thật. Không thể tin được.

“Tối hôm qua hai mẹ con còn nói chuyện trên điện thoại,” cô nói. Robin nhớ lại cảnh Matt trợn mắt, ra vẻ chán nản tối qua và giọng nói nghẹn ngào trên điện thoại vừa rồi. Cô thấy mềm lòng, thấy thương anh quá. “Tôi xin lỗi nhưng…”

“Cô đi đi,” Strike nói. “Cho tôi gởi lời chia buồn.”

“Vâng,” Robin nói, cố thắt lại túi xách, ngón tay cô lóng ngóng trong cơn bối rối. Cô biết bác Cunliffe mẹ Matthew từ khi còn học tiểu học. Robin vắt vội áo mưa lên cánh tay. Cánh cửa gương lóe sáng rồi đóng lại ngay sau lưng cô.

Strike nhìn trân trân vài giây vào khoảng trống Robin vừa để lại. Hắn nhìn đồng hồ. Chưa tới chín giờ. Trong nửa tiếng nữa, quý bà tóc nâu sắp ly hôn, chủ nhân của chuỗi hạt ngọc lục bảo hiện đang nằm trong két sắt, sẽ đến văn phòng.

Hắn dọn dẹp, rửa tách rồi lấy chuỗi hạt ra, cất kỹ bản thảo Bombyx Mori trong két sắt, đổ nước đầy ấm và kiểm tra email.

Vậy thì đám cưới sẽ bị hoãn.

Hắn đâu có muốn mở cờ trong bụng. Hắn rút điện thoại, gọi Anstis. Ông bạn nhấc máy ngay.

“Bob?”

“Anstis, tao không biết mày biết vụ này chưa, nhưng mày cần phải biết. Tiểu thuyết cuối cùng của Quine có tả ông ta bị giết ra sao.”

“Mày nói gì kia?”

Strike giải thích. Anstis im lặng một lúc sau khi hắn đã nói xong. Rõ là tay cảnh sát vẫn chưa có thông tin này.

“Bob, tao cần một bản thảo. Nếu tao cho một đứa chạy qua…?”

“Cho tao bốn mươi lăm phút,” Strike đáp.

Khi nữ thân chủ tóc nâu xuất hiện Strike vẫn còn đứng photocopy bản thảo.

“Thư ký của anh đâu rồi?” Nữ thân chủ hỏi ngay, nhìn hắn đắm đuối, ra vẻ ngạc nhiên vờ vĩnh. Hẳn nữ thân chủ nghĩ rằng Strike đã sắp xếp để sáng nay chỉ có mỗi đôi ta.

“Nghỉ ốm. Tiêu chảy nôn mửa,” Strike cố ra vẻ lạnh lùng.

“Mình vào việc luôn nhé?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.