Con tằm

18


Ghen tuông trò ấy ở đời
Mắt kia thấy một tâm thời thấy hai.

Ben Jonson
Every Man in His Humour

Strike đã quên bẵng chuyện Robin đã đùng đùng rời văn phòng buổi chiều thứ Sáu, khi đó hắn chắc rằng cô đang dỗi. Giờ đây, cô là người duy nhất hắn muốn kể lại chuyện vừa xảy ra. Thông thường hắn cố tránh không gọi điện cho cô vào cuối tuần, nhưng tình huống này quá đặc biệt, hắn thấy có thể nhắn tin được. Hắn gởi ngay tin nhắn khi vào xe taxi, sau mười lăm phút lê lết trong bóng tối trên đường phố đêm vừa lạnh vừa ướt.

Robin đang cuộn người trên ghế tựa ở nhà, ôm cuốn sách Phỏng vấn điều tra: Tâm lý học và Thực hành mà cô đã mua trên mạng. Matthew ngồi ở sofa, nói chuyện điện thoại với mẹ ở Yorkshire, nghe đâu bác ấy lại thấy khó ở. Thỉnh thoảng Robin nhớ ra, cô tự nhắc mình ngước lên, mỉm cười thông cảm với anh. Mỗi lần vậy Matthew lại làm điệu bộ trợn tròn mắt, ra vẻ ngán ngẩm.

Khi điện thoại rung, Robin nhìn qua, hơi bực; cô đang cố tập trung đọc Phỏng vấn điều tra.

Đã tìm thấy Quine. Bị giết chết. C

Cô lúng túng há hốc miệng, khẽ rú lên khiến Matthew giật mình. Cuốn sách trượt khỏi đùi cô, rớt cái bịch xuống nền nhà. Robin chụp lấy điện thoại di động rồi chạy vào phòng ngủ.

Matthew nói chuyện với mẹ thêm hai mươi phút nữa, rồi áp tai sát phòng ngủ đóng kín cửa. Anh nghe thấy tiếng Robin hỏi gì đó, câu trả lời bên kia đầu dây có vẻ dài dòng, rối rắm. Giọng Robin có gì đó khiến Matthew đoan chắc người bên kia đầu dây là Strike. Anh nghiến răng.

Khi Robin từ phòng ngủ đi ra, vẻ mặt cô sửng sốt, kinh hãi. Cô kể ngay cho chồng chưa cưới nghe chuyện Strike đã tìm ra người đàn ông mất tích mấy hôm nay, hóa ra là bị giết chết. Matthew vừa thấy tò mò, vừa bực tức vì đã ghét sẵn Strike mà tay này lại dám gọi điện cho Robin ngay tối Chủ Nhật.

“À, anh mừng là tối nay có chuyện để em quan tâm,” anh nói, “anh biết em đã quá ngán chuyện ốm đau của mẹ rồi.”

“Anh đừng vờ vịt!” Robin thốt lên, thấy Matthew thật không công bằng.

Chiến sự leo thang nhanh chóng. Vụ mời Strike đi đám cưới; thái độ khinh thường của Matthew đối với công việc của Robin; cuộc sống sắp đến của hai người; ai nợ ai những gì; Robin thấy kinh hãi khi những gì sâu kín nhất của hai người giờ đây lại đang được mang ra mổ xẻ, cân đo. Nhưng cô không nhịn nữa. Cô thấy mấy tay đàn ông trong đời mình sao mà đáng ghét quá đi – Matthew không chịu hiểu công việc quan trọng với cô ra sao, còn Strike thì không nhìn ra được năng lực của cô.

(Nhưng hắn đã gọi điện cho cô khi tìm thấy thi thể… Cô đã kịp hỏi hắn một câu – “Anh đã kể với ai nữa?” – và hắn trả lời, dường như còn không để ý câu trả lời đó có ý nghĩa như thế nào với cô, rằng, “Không ai cả, chỉ có mình cô thôi.”)

Trong khi đó Matthew thấy vô cùng tức tối. Gần đây anh nhận ra một chuyện mà anh thực không thể nào càm ràm được, càng nghĩ tới lại càng thấy cay: trước khi đi làm cho Strike, Robin lúc nào cũng là người xuống nước trước khi hai người cãi nhau, lúc nào cô cũng xin lỗi trước, nhưng bản tính hòa hiếu của cô dường như đã bị cái công việc ngớ ngẩn ấy làm méo mó đi…

Họ chỉ có một phòng ngủ. Robin kéo chiếc chăn dự phòng từ trên nóc tủ, giật tấm trải sạch trong tủ rồi tuyên bố tối nay sẽ ngủ trên ghế sofa. Matthew đinh ninh kiểu gì cô cũng sẽ nguôi đi, rồi tìm cách đấu dịu (sofa khá cứng, chẳng thoải mái chút nào), nên cũng không thèm dỗ dành gì cả.

Nhưng anh đã sai. Sáng hôm sau khi thức dậy anh thấy ghế sofa trống trơn, Robin đã đi làm. Matthew giận sôi cả máu. Chắc hẳn cô nàng đi thẳng tới văn phòng sớm cả một tiếng đồng hồ, anh tưởng tượng ra – thông thường Matthew không phải là người ưa tưởng tượng – gã khốn nạn to béo xí trai mở cửa cho Robin. Mà mở cửa căn hộ của hắn chứ không phải văn phòng ở tầng dưới…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.