Con tằm

17


Cạn ly, ai chớ để dành
Một khi ngã xuống thôi đành hết say.

John Fletcher
The Bloody Brother

Strike đã từng được cảnh sát London triệu tập đến trụ sở cảnh sát Thủ đô. Lần trước cũng có liên quan đến xác chết. Vài tiếng đồng hồ sau khi rời căn nhà trên phố Talgarth, hắn ngồi đợi ở phòng thẩm vấn, chân cẳng đã đỡ nhức nhối hơn. Hắn tự dưng nhớ ra lần đến sở cảnh sát trước đó, ngay đêm trước hắn cũng vừa trúng mánh, được vui vẻ một trận.

Hắn ngồi một mình trong căn phòng chỉ rộng bằng kho đựng văn phòng phẩm, những suy nghĩ đeo bám tâm trí hắn như đám ruồi nhặng bâu quanh cảnh tượng thối rữa kinh hoàng mà hắn vừa chứng kiến. Hắn vẫn còn chưa hết choáng. Trong công việc trước kia Strike đã từng thấy nhiều xác chết bị dàn xếp để ngụy tạo bằng chứng tự tử hay tai nạn; từng khám nghiệm những thi thể đầy dấu vết tàn nhẫn nhằm che đậy tội ác ngay trước khi bị giết; hắn từng thấy đàn ông, đàn bà, trẻ em bị phanh thây, tùng xẻo. Nhưng cảnh tượng vừa chứng kiến tại số 179 phố Talgarth lại gần như mang tính truy hoan trụy lạc, như một màn trình diễn ác dâm được dàn dựng cẩn thận. Hắn rùng mình nghĩ đến trình tự tội ác. Kẻ đó đã tạt acid trước hay moi ruột nạn nhân trước: nạn nhân có bị tra tấn trước khi chết không? Liệu Quine còn sống hay đã chết khi sát thủ dọn dao nĩa quanh ông ta?

Căn phòng rộng lớn, có vòm trên trần nơi Quine đang nằm giờ đây hẳn đầy những chuyên gia pháp y mặc đồ bảo hộ, tích cực thu thập chứng cứ. Strike ước gì hắn cũng đang ở đó cùng họ. Phải ngồi im sau khi phát hiện ra một chuyện động trời như vậy, với hắn đúng là cực hình. Hắn sốt ruột, chỉ muốn được làm việc. Từ lúc cảnh sát đến, hắn bị gạt ra rìa, đóng vai một kẻ ngớ ngẩn vô tình đi lạc vào hiện trường, tình cờ gặp phải cảnh tượng đó (mà đúng là “cảnh tượng” thật, hắn nhớ lại: thi thể bị trói, đặt giữa ánh sáng đổ vào từ cửa sổ lớn như cửa sổ nhà thờ… một màn hiến tế xoa dịu quỷ thần… bảy đĩa ăn, bảy bộ dao nĩa…)

Qua cửa sổ kính mờ của phòng thẩm vấn, hắn chỉ thấy màn đêm đen kịt bên ngoài. Hắn đã ngồi trong căn phòng bé tí này khá lâu mà cảnh sát vẫn chưa chịu hoàn tất thủ tục lấy lời khai. Thật khó mà biết được sự rề rà đó có bao nhiêu phần trăm là nghi ngờ thực sự, bao nhiêu là hiềm khích. Đương nhiên người phát hiện ra nạn nhân cần được hỏi thấu đáo, vì thông thường họ sẽ không khai hết, mà cũng không biết hết như họ nghĩ. Tuy vậy, sau vụ Lula Landry, cũng có thể nói rằng Strike đã dám qua mặt cảnh sát thủ đô, những người trước đó vừa dõng dạc tuyên bố Lula Landry đã tự tử. Strike không nghĩ mình hoang tưởng khi cho rằng trong thái độ của nữ thanh tra tóc ngắn vừa ra khỏi phòng có cả quyết tâm hù dọa hắn. Hắn cũng thấy thật không cần thiết chuyện đồng nghiệp cô ta cứ chạy ra chạy vào để nhìn mặt hắn, người thì chỉ nhìn chằm chằm, người thì mỉa vài tiếng.

Nếu họ nghĩ họ đang làm hắn phải khó chịu, thì họ đã lầm to. Hắn cũng đâu còn chỗ nào để đi, mà họ lại vừa dọn cho hắn một bữa ăn khá tử tế. Giá mà họ để hắn làm một điếu thì hắn còn thấy dễ chịu hơn nữa. Nữ thanh tra vừa thẩm vấn hắn nguyên một tiếng đồng hồ có nói rằng nếu muốn hắn có thể đi ra ngoài hút thuốc, nhưng phải có cảnh sát đi kèm. Trời vẫn còn mưa. Nhưng hắn lười, lại tò mò, nên quyết định ngồi im đó. Chai whisky quà sinh nhật vẫn nằm trong túi để bên cạnh. Hắn nghĩ nếu họ cứ dây dưa mãi, hắn sẽ mở chai. Họ có để sẵn cho hắn một cốc nhựa đựng nước.

Cánh cửa sau lưng hắn sè sẹ mở, kéo lê trên thảm nền nhà dày dặn xám xịt.

“Bob Bí hiểm đây rồi,” có người gọi.

Richard Anstis, cảnh sát thủ đô, sĩ quan dự bị, bước vào phòng, cười nhe răng. Tóc anh ta đẫm ướt nước mưa, cánh tay kẹp một mớ giấy tờ. Một bên mặt Anstis bị sẹo chằng chịt, chỗ da dưới mắt bị kéo căng. Ở bệnh viện dã chiến Kabul, các bác sĩ đã kịp cứu lấy con mắt của Anstis và đầu gối của Strike khi hắn nằm đó bất tỉnh.

“Anstis!” Strike reo lên, bắt tay viên cảnh sát. “Cái quái gì…”

“Nghiêm chỉnh đi bồ tèo, tao làm vụ này đó,” Anstis đáp, ngồi phịch xuống chiếc ghế mà nữ thanh tra sưng sỉa vừa ngồi lúc này. “Ở đây mày không được yêu quý lắm, biết không hả. Nhưng đừng lo, đã có anh hai mày đây rồi. Để tao nói khó cho mày một tiếng.”

Anstis luôn nói rằng chính Strike đã cứu mạng anh ta, mà có lẽ sự thật là vậy. Hai người từng ở dưới làn đạn trên con đường đất vàng lấm bụi ở Afghanistan. Chính Strike cũng không hiểu điều gì đã khiến hắn linh cảm được vụ nổ đó. Người thanh niên kéo tay cậu bé chạy phía trước có thể chỉ đơn giản là đang chạy tránh đạn. Hắn chỉ nhớ là hắn đã hét vào tai người lái chiếc xe tăng Viking, bảo anh ta đạp thắng, nhưng anh ta đã không làm theo, có lẽ vì không nghe được. Vậy là hắn chồm ra phía trước, chụp lấy lưng áo của Anstis rồi kéo anh ta ra phía sau xe. Nếu Anstis không được kéo ra sau thì lẽ anh ta đã phải chịu chung số phận như Gary Topley trẻ tuổi. Gary khi đó ngồi ngay trước Strike. Sau vụ nổ người ta chỉ tìm được đầu và thân mình của Gary để chôn cất.

“Giờ tao phải hỏi mày lại lần nữa” Anstis nói, mở tờ ghi lời khai nữ thanh tra vừa giao lại.

“Tao uống rượu được không?” Strike mệt mỏi nói.

Trước vẻ mặt tủm tỉm của Anstis, Strike rút ra chai whisky single malt từ túi ni lông, đổ chừng hai lóng tay vào chỗ nước âm ấm trong cốc đặt trên bàn.

“Vậy là: bà vợ thuê mày đi kiếm tay chồng vừa chết đó… giả định cái xác là của ông…”

“Owen Quine,” Strike thêm vào, Anstis nheo mắt đọc ghi chép của đồng nghiệp. “Bà vợ thuê tao cách đây sáu ngày.”

“Lúc đó ông ta đã mất tích được…?”

“Mười ngày.”

“Mà bà vợ vẫn chua chịu đi báo cảnh sát?”

“Không. Ông ta vẫn hay giở mửng này: nổi hứng lên là đi, không nói với ai là đi đâu cả, rồi về lại. Thích đi ở khách sạn, để bà vợ ở nhà.”

“Vậy tại sao lần này bà ấy lại đi thuê mày?”

“Nhà cửa đang lộn xộn. Hai người có con gái bị thiểu năng, lại túng thiếu. Ông ta đi kỳ này hơi lâu hơn thông thường. Bà ấy tưởng là Quine đi đến chỗ nghỉ mát dành cho nhà văn, còn không biết chỗ đó là chỗ nào. Nhưng tao có kiểm tra rồi, ông ta không tới đó.”

“Tao vẫn thấy khó hiểu là bả đi kiếm mày, thay vì đi tới chỗ tụi tao.”

“Bà ấy có kể là lần trước có gọi cảnh sát, nhưng Quine nổi đóa, vì lúc đó đang đi bồ bịch.”

“Để tao kiểm tra lại,” Anstis nói, hí hoáy ghi chép. “Vì sao mày tới cái nhà đó?”

“Tối hôm qua tao biết được vợ chồng Quine đồng sở hữu chỗ đó.”

Im lặng trong giây lát.

“Lúc mới gặp mày bà ta không nhắc gì tới căn nhà đó sao?”

“Không,” Strike đáp. “Bà ấy nói là Quine cực kỳ ghét căn nhà, không bao giờ lai vãng. Có vẻ như bà ấy quên mất là hai người có căn đó nữa…”

“Thật vậy sao?” Anstis lẩm bẩm, đưa tay gãi cằm. “Nếu đang túng thiếu thật?”

“Cũng phức tạp lắm,” Strike đáp. “Người chủ nhà còn lại là Michael Fancourt…”

“Tao có nghe tên.”

“… bà ấy nói là Fancourt không đồng ý bán. Fancourt với Quine có thâm thù từ lâu.” Strike nốc whisky; hắn thấy cổ họng và dạ dày ấm lên. (Còn dạ dày của Quine, nguyên hệ tiêu hóa đã bị vét sạch. Bị vứt đi đâu rồi? – Hắn nghĩ thầm). “Vậy là lúc trưa tao ghé qua, thấy ông ta nằm đó, đúng ra là phần lớn cơ thể nằm đó.”

Whisky làm hắn thèm thuốc cồn cào.

“Thi thể nghe nói kinh lắm,” Anstis nói.

“Xem không?”

Strike rút điện thoại di dộng trong túi ra, mở mấy tấm hình chụp lúc nãy rồi đưa cho Anstis.

“Mẹ kiếp,” Anstis thốt lên. Sau giây lát im lặng xem xét hình cái xác thối, Anstis lợm giọng, hỏi tiếp. “Còn mấy thứ gì chung quanh đó kia… đĩa ăn à?”

“Đúng thế,” Strike đáp.

“Mày biết vì sao không?”

“Không biết,” Strike đáp.

“Có biết lần cuối cùng có người thấy ông ấy là khi nào không?”

“Lần cuối cùng bà vợ thấy mặt là đêm ngày mùng năm. Ông ấy vừa đi ăn tối với người đại diện tác giả về. Bà này nói là cuốn mới nhất của Quine không cách gì xuất bản được vì ông ta phỉ báng tùm lum người trong sách, có cả mấy tay rất khoái kiện cáo.”

Anstis nhìn xuống ghi chép của Thanh tra Rawlins.

“Mày không kể vụ đó với Bridget.”

“Cổ không hỏi. Tụi tao nói chuyện cũng không hợp lắm.”

“Cuốn sách này xuất bản được bao lâu rồi?”

“Không có,” Strike nói, đổ thêm whisky vào cốc. “Chưa xuất bản mà. Tao đã nói rồi, ông ấy cãi nhau với người đại diện vì bà ta nói là không xuất bản được.”

“Mày đọc chưa?”

“Đọc gần hết.”

“Bà vợ đưa bản thảo hả?”

“Không, bà ấy nói là chưa đọc bao giờ.”

“Bà ấy quên mất mình có một căn nhà khác, rồi còn không đọc sách của ông chồng,” Anstis nói, giọng đều đều.

“Bà ấy kể là chỉ đọc sách của ông ta khi đã in xong, có bìa đàng hoàng,” Strike nói, “Dù sao tao thấy bà ấy có vẻ nói thật.”

“À ha,” Anstis tiếp, hí hoáy ghi thêm vào tờ khai của Strike.

“Làm sao mày có được bản thảo vậy?”

“Tao không muốn kể vụ này.”

“Có thể rắc rối đó.” Anstis nói, ngước lên nhìn hắn.

“Không phải rắc rối cho tao,” Strike đáp. “Tạm thời để đó vậy Bob, chưa xong đâu.” Strike nhún vai, rồi hỏi:

“Đã báo cho bà vợ chưa?”

“Chắc giờ này thì báo rồi.”

Strike chưa gọi điện cho Leonora. Tin này phải được người có chuyên môn báo cho vợ ông nhà văn. Hắn đã làm việc đó nhiều lần, nhưng đã khá lâu nên hắn thấy không tự tin nữa. Dù sao chiều hôm đó việc chính của hắn vẫn là đứng trông giữ tàn tích thối rữa của Owen Quine, canh gác đến khi bàn giao lại cho cảnh sát.

Khi ngồi trong phòng thẩm vấn ở Sở cảnh sát thủ đô hắn vẫn nghĩ đến những việc cùng lúc đang xảy ra với Leonora. Hắn tưởng tượng ra bà vợ mở cửa cho cảnh sát, có lẽ là hai người. Khi thấy sắc phục cảnh sát Leonora sẽ choáng váng, cảnh sát sẽ từ tốn, điềm đạm đề nghị vào nhà hẵng nói chuyện, rồi mới báo tin sét đánh hãi hùng đó, (mặc dù ít ra ban đầu họ sẽ không kể chi tiết tấm áo choàng màu tía bọc lấy xác chồng Leonora, hay khoang bụng ngực hoang hốc trên xác; họ cũng sẽ không kể lại gương mặt của ông nhà văn đã bị phỏng acid, hay chuyện có người dọn dao nĩa quanh xác ông ta như thể món thịt bỏ lò khổng lồ… Strike nhớ lại đĩa thịt cừu ở nhà Lucy hai mươi bốn tiếng trước. Hắn không phải là người dễ chợn chạo, nhưng tự dưng hắn thấy khó nuốt trôi được ngụm whisky khá là mượt, vẫn còn váng vất nơi cần cổ khi hắn đặt cốc xuống bàn)

“Có bao nhiêu người đã đọc sách, mày biết không?” Anstis chậm rãi hỏi.

“Chịu,” Strike đáp. “Có lẽ là khá nhiều. Người đại diện của Quine, Elizabeth Tassel – tên đọc sao viết vậy,” hắn cẩn thận thêm vào, Anstis vẫn hí hoáy, “bà này gởi một bản cho Christian Fisher ở nhà xuất bản Crossfire, nổi tiếng lắm mồm. Luật sư nọ kia cũng vào cuộc, cố ngăn không để lọt ra thêm.”

“Càng lúc càng hấp dẫn,” Anstis lẩm bẩm, viết nhanh hơn.

“Ăn gì không hả Bob?”

“Cho tao hút một điếu.”

“Sắp xong rồi,” Anstis hứa hẹn. “Vậy ông ta phỉ báng những ai?”

“Vấn đề ở chỗ,” Strike đáp, duỗi cẳng chân ê ẩm, “vậy những gì ông ta viết là phỉ báng, hay tiết lộ sự thật? Những nhân vật mà tao nhận ra… đưa giấy bút đây,” hắn nói, vì viết ra thì nhanh hơn đọc cho Anstis viết. Hắn vừa viết vừa đọc mấy cái tên: “Michael Fancourt, nhà văn; Daniel Chard, giám đốc nhà xuất bản nơi Quine cộng tác; Kathryn Kent, bồ của Quine…”

“Có bồ nữa?”

“Ừ, nghe đâu đã được hơn một năm rồi. Tao có đến tìm chị ta – Stafford Cripps House, trong khu Clement Attlee Court. Chị ta nói là Quine không đến đó, không gặp gì cả… Trong sách còn có Liz Tassel, người đại diện của Quine; Jerry Waldegrave, biên tập viên nhà xuất bản, và” hắn ngập ngừng trong giây lát, “vợ của Quine nữa.”

“Cha đó đưa cả vợ vào sách à?”

“Ừ,” Strike đáp, đưa danh sách cho Anstis. “Nhưng còn nhiều nhân vật nữa mà tao không nhận ra. Nếu khoanh vùng những nhân vật trong sách thì cũng khá là nhiều rồi.”

“Mày còn giữ bản thảo không?”

“Không,” Strike đáp, đoán trước câu hỏi nên hắn nói dối dễ như không. Để Anstis tự đi mà kiếm một bản không có dấu vân tay của Nina.

“Mày nghĩ thêm được gì nữa không?” Anstis hỏi, ngồi thẳng dậy.

“Có,” Strike đáp. “Tao nghĩ không phải bà vợ giết.”

Anstis liếc Strike, hơi ngạc nhiên nhưng không hẳn là thiếu thiện cảm. Strike là cha đỡ đầu của con trai Anstis, chỉ vừa hai ngày tuổi khi vụ nổ xe tăng xảy ra. Strike đã gặp bé Timothy Cormoran Anstis vài lần, chẳng có ấn tượng gì sâu sắc.

“Được rồi, Bob à, ký chỗ này rồi tao sẽ chở mày về nhà.”

Strike cẩn thận đọc qua tờ khai, khoan khoái sửa lỗi chính tả của thanh tra Rawlins rồi mới ký.

Điện thoại di động của hắn đổ chuông khi cả hai bước ra hành lang dài về phía thang máy. Đầu gối hắn đau tê tái.

“Cormoran Strike nghe?”

“Leonora đây,” giọng bà vợ Quine không mấy khác lúc thường, chỉ có đỡ ngang phè phè một chút.

Strike đưa tay ra hiệu cho Anstis là hắn phải nghe điện thoại, chưa vào thang máy được rồi tránh xa tay cảnh sát, đến đứng bên cửa sổ. Dưới đường xe cộ vẫn chạy hối hả trong màn mưa dai dẳng.

“Cảnh sát đến gặp chị chưa?” hắn hỏi Leonora.

“Rồi, tôi đang ở với họ đây.”

“Tôi rất tiếc, chị Leonora à,” hắn nói.

“Anh có sao không?” bà ta trở lại giọng chỏng lỏn như thường lệ.

“Tôi à?” Strike đáp, ngạc nhiên. “Tôi không sao.”

“Họ không hành gì anh đó chứ? Họ nói là đang thẩm vấn anh. Tôi có nói là: ‘Ảnh đi kiếm Owen vì tôi nhờ, cơn cớ gì phải bắt giữ ảnh?’”

“Họ đâu có bắt giữ gì tôi,” Strike nói. “Chỉ là lấy lời khai thôi.”

“Nhưng họ giữ anh từ đó tới giờ còn gì.”

“Làm sao chị biết…?”

“Tôi ở ngay đây,” Leonora đáp. “Đang đứng ở sảnh dưới nhà. Tôi muốn gặp anh, nên nói họ rước tôi tới.”

Strike thấy sửng sốt, hắn vẫn chưa ăn gì, chỉ uống whisky. Hắn tự dưng bật ra câu hỏi.

“Vậy ai trông Orlando?”

“Edna,” Leonora đáp, coi chuyện Strike lo lắng cho con gái bà ta là chuyện đương nhiên. “Khi nào họ mới thả anh?”

“Tôi đang ra đây,” hắn đáp.

“Ai vậy?” Anstis hỏi khi Strike đã dập máy. “Charlotte sốt ruột hả?”

“Lạy Chúa, không phải,” Strike đáp, cả hai bước vào thang máy. Hắn quên mất là chưa kể với Anstis về vụ chia tay. Làm việc trong ngành cảnh sát thủ đô, Anstis dường như không biết gì đến những tin đồn thổi qua bạn bè khác của Strike. “Dẹp rồi. Cả mấy tháng trước.”

“Thật sao? Nghe chán vậy,” Anstis đáp, trông có vẻ tiếc cho Strike thực sự. Thang máy bắt đầu đi xuống. Nhưng Strike nghĩ có lẽ Anstis còn tiếc cho chính anh ta nữa. Trong đám bạn của Strike, Anstis rất thích Charlotte, vì cô nàng quá đẹp, lại còn có điệu cười vô cùng dung tục. “Nhớ rủ Charlotte” là điệp khúc thường xuyên của Anstis mỗi khi hai người gặp nhau ở London mà không dính tới bệnh viện hay quân đội.

Tự dưng Strike muốn cách ly Leonora khỏi Anstis, nhưng lực bất tòng tâm. Khi cửa thang máy mở ra, Leonora đứng đó, gầy gò nhút nhát, tóc tai lơ thơ cài quấn lại. Bà ta mặc áo khoác lùng nhùng, như thể bên trong còn mặc nguyên đồ ở nhà, mặc dù chân kịp mang giày đen mòn vẹt. Leonora đứng kẹp giữa hai viên cảnh sát một nam một nữ mặc đồng phục. Hẳn hai người này đã đến báo tin cho bà ta rồi chở đến đây. Họ liếc nhìn Anstis. Strike đọc trong cái nhìn đó có cả sự khó hiểu trước phản ứng của Leonora khi được báo tin.

Mặt tỉnh khô như không, Leonora có vẻ yên tâm khi thấy Strike.

“Anh đây rồi,” bà ta nói. “Sao họ giữ anh lâu vậy?”

Anstis tò mò nhìn Leonora, nhưng Strike không giới thiệu gì cả.

“Đi lại chỗ kia nhé?” hắn đề nghị, chỉ tay về phía băng ghế sát tường. Khi cà nhắc đi cạnh Leonora, hắn cảm nhận rõ ba tay cảnh sát đang đứng túm lại dõi theo hai người.

“Chị sao rồi?” hắn hỏi, có phần hi vọng là Leonora sẽ tỏ ra đau khổ một chút, để xoa dịu thắc mắc của ba khán giả kia.

“Không biết nữa,” Leonora đáp, ngồi phịch xuống ghế nhựa. “Không tin được. Có bao giờ lại nghĩ là ổng tới chỗ đó đâu, khùng quá mà. Chắc là ăn trộm vô nhà rồi xử ổng luôn. Giá mà cứ đi khách sạn như bình thường thì có hơn không?”

Vậy là cảnh sát vẫn chưa kể gì nhiều với Leonora. Hắn nghĩ trông vẻ ngoài thế thôi nhưng thực chất bà vợ Quine đang rất sốc, thậm chí còn không ý thức được là mình đang sốc. Chuyện bà ta đi tìm hắn là một thứ hành động vô phương, của một người không biết phải làm gì, trừ việc đi tìm người duy nhất đã nhận lời giúp đỡ.

“Để tôi đưa chị về nhà vậy?” Strike hỏi.

“Chắc họ sẽ chở tôi về,” bà ta đáp, giọng cũng ngang phè, ra vẻ hiển nhiên như lúc nói rằng Elizabeth Tassel sẽ trả công điều tra cho Strike. “Tôi muốn xem anh có sao không, với cả tôi có làm gì liên lụy anh không. Tôi cũng muốn hỏi xem anh có chịu làm cho tôi nữa không.”

“Làm cho chị?” Strike lặp lại.

Trong thoáng chốc, hắn nghĩ lẽ nào Leonora vẫn chưa hiểu ra sự việc vừa rồi, vẫn tưởng Quine còn ở đâu đó, phải đi tìm cho được. Phải chăng cung cách hơi lập dị của Quine phu nhân còn che giấu điều gì đó nghiêm trọng hơn, một vấn đề nhận thức căn bản nào đó?

“Họ nghĩ là tôi có liên quan,” Leonora nói. “Tôi biết chứ.”

Strike ngập ngừng, sém tý nữa thì nói: “Tôi chắc là chị không có liên quan,” nhưng vậy thì nói dối mất. Chính hắn biết chuyện Leonora, vợ của một ông nhà văn lăng nhăng, vô tích sự vừa mất tích đã quyết định không báo cảnh sát, đợi hết mười ngày mới đi gặp hắn. Rồi cả chuyện Quine phu nhân có cả chìa khóa căn nhà hoang, nơi thi thể ông chồng được tìm thấy… Leonora hoàn toàn có khả năng gây sốc. Bà ta chính là nghi phạm đầu tiên và quan trọng nhất. Tuy vậy, hắn lại hỏi:

“Tại sao chị nghĩ vậy?”

“Tôi biết mà,” bà ta lặp lại. “Kiểu họ nói chuyện với tôi đó. Rồi họ còn nói là muốn khám nhà tôi, cả phòng làm việc của ổng nữa.”

Khám xét như vậy là đúng thủ tục, nhưng hắn có thể thấy vì sao Leonora lại cảm thấy bị xâm phạm và có điều mờ ám.

“Orlando đã biết chuyện chưa?” hắn hỏi.

“Tôi có nói nhưng tôi nghĩ nó không hiểu đâu,” Leonora đáp. Lần đầu tiên hắn thấy mắt bà ta ngấn nước. “Nó chỉ nói: chết giống Ông Ị” – Ông Ị là con mèo tôi nuôi, bị xe cán chết – nhưng tôi không nghĩ nó hiểu gì đâu. Orlando rất là khó đoán, tôi vẫn chưa nói chuyện ba nó bị giết. Tôi không nghĩ ra nổi.”

Im lặng một lúc. Strike tự dưng thấy ngại, lo là hơi thở của hắn có mùi whisky (thì đã sao?)

“Anh sẽ vẫn làm cho tôi chứ?” bà ta hỏi thẳng. “Anh giỏi hơn họ nhiều, vậy nên ban đầu tôi mới đi kiếm anh. Anh làm tiếp chứ?”

“Vâng, tôi sẽ làm,” hắn đáp.

“Vì tôi nghĩ họ đang nghi ngờ tôi,” bà ta lặp lại, đứng dậy, “kiểu họ nói chuyện với tôi đó.” Leonora kéo chặt áo khoác. “Tôi phải về với Orlando đây. Mừng là anh không sao.”

Bà ta lập cập chạy về phía viên cảnh sát. Nữ cảnh sát hơi sốc khi bị đối xử như tài xế riêng của Leonora, nhưng sau khi liếc Anstis thì đồng ý chở Leonora về nhà.

“Cái quái gì vậy?” Anstis hỏi Strike sau khi hai người phụ nữ đã ra khỏi tầm nghe.

“Bà ấy lo là mày bắt giữ tao.”

“Bà đó hơi lập dị hả?”

“Ừ, quả có vậy.”

“Mày không kể gì với bà ta đó chứ?” Anstis hỏi.

“Không kể gì hết,” Strike đáp, bực tức với câu hỏi đó. Hắn quá hiểu việc không được tiết lộ thông tin về hiện trường cho nghi can.

“Mày nên cẩn thận thì hơn, Bob à,” Anstis gượng gạo khuyên, khi hai người ra đến cửa xoay, trời vẫn mưa. “Đừng có vướng cẳng ai. Vụ này là án mạng, mà quanh đây không ai ưa gì mày đâu.”

“Ưa mà làm gì. Nghe nè, để tao đi taxi, không,” hắn quả quyết khi Anstis phản đối. “Tao phải đi làm một điếu rồi đi đâu thì đi. Cảm ơn mày, Rich à.”

Hai người bắt tay; Strike lật cổ áo che mưa, vẫy tay rồi nặng nhọc cất bước trên vỉa hè tối om. Thoát khỏi Anstis hắn thấy nhẹ nhõm không thua gì lúc vừa rít được hơi thuốc đầu tiên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.