Con tằm

15


Nhưng này, ở chốn thị thành người thân rồi cũng lạ.

William Congreve
The Way of the World

“Anh thấy Bombyx Mori ra sao?” Nina hỏi hắn. Hai người ngồi trong taxi, xe vừa lăn bánh rời khỏi nhà cô, hắn vẫn còn đang đầy bụng xót của. Nếu không phải đón cô, hắn đã đi tàu hay xe buýt đến Bromley, mặc dù có bất tiện và mất thời giờ hơn nhiều.

“Bệnh hoạn toàn tập,” Strike đáp.

Nina bật cười.

“Đó là anh còn chưa đọc mấy cuốn khác của Owen, cuốn nào cũng tởm vậy hết. Nhưng dù sao cũng phải thừa nhận rằng cuốn này có yếu tố gây cười mạnh. Anh đọc tới chỗ đống của nợ bốc mùi của Daniel chưa?”

“Chưa tới. Nghe hấp dẫn quá chừng.”

Đêm nay Nina cũng mặc áo khoác len ấm sực như tối qua, bên dưới là một chiếc đầm hai dây đen ôm dáng. Lúc mới vào nhà Nina ở St. John’s Wood hắn đã được no mắt chiêm ngưỡng bộ đầm khi cô loay hoay tìm túi xách và chìa khóa. Khi thấy hắn đi tay không, cô vào bếp lấy ngay một chai rượu mang theo. Đúng là một cô nàng vừa xinh xắn vừa thông minh, lại còn chu đáo. Nhưng chuyện cô sẵn lòng gặp hắn ngay đêm hôm sau, lại là thứ Bảy nữa, cho thấy chút gì đó liều lĩnh, hoặc dễ mềm lòng, lụy tình.

Một lần nữa Strike tự hỏi không biết mình đang làm trò gì. Xe rời khỏi London, ra đến vùng ngoại ô trung lưu với những ngôi nhà rộng rãi, bên trong kiểu gì cũng có máy pha cà phê, tivi HD và tất tần tật những thứ hắn chưa bao giờ sở hữu. Em gái Lucy cứ nghĩ rằng hắn phải lấy đó lấy làm mục tiêu phấn đấu trong đời.

Tổ chức sinh nhật cho ông anh ngay tại nhà mình. Thật đúng y kiểu của Lucy. Em gái hắn là người không hề có đầu óc tưởng tượng. Mặc dù hay càm ràm, Lucy vẫn khá tự hào về ngôi nhà riêng. Chỉ có Lucy mới muốn bày trò tiệc tối mặc dù hắn chẳng tha thiết gì, mà cũng chỉ có Lucy mới không chịu hiểu vì sao. Trong thế giới của Lucy, sinh nhật nào cũng phải được kỷ niệm, không thể bỏ qua: lúc nào cũng phải có bánh ga-tô, có nến, có thiệp chúc mừng và quà tặng; mỗi mốc thời gian đều cần được đánh dấu, mọi thứ lễ nghi được duy trì, lề thói được giữ vững.

Taxi chạy qua đường hầm Blackwall dưới lòng sông Thames, đưa hai người về phía nam London. Strike bỗng nhận ra việc hắn rủ Nina đi cùng tối nay có gì đó hơi bị nổi loạn. Mặc dù đã chu đáo mang theo chai rượu đúng phép tắc, Nina là người khá bốc đồng và liều lĩnh. Cô ấy sống một mình, thích nói chuyện sách vở chứ không phải chuyện tã lót trẻ con. Nói tóm lại, Nina không thể nào vừa mắt Lucy.

Nửa tiếng sau khi hắn rời phố Denmark, năm mươi bảng cũng kịp bốc hơi theo đồng hồ xe taxi, Strike đỡ Nina ra khỏi xe trong cái se lạnh đêm tối bên ngoài nhà Lucy. Hắn dẫn cô đi trên lối nhỏ ngay dưới cây hoa mộc lan lớn phủ bóng cả khu vườn trước nhà. Trước khi bấm chuông cửa, hắn ngập ngừng:

“Đáng ra tôi phải nói trước với cô, hôm nay là tiệc sinh nhật. Sinh nhật tôi.”

“Ôi, thế mà anh chẳng nói gì! Chúc mừng…”

“Cũng không đúng ngày mà.” Strike ngắt. “Có sao đâu.” Rồi hắn nhấn chuông.

Greg, em rể hắn ra mở cửa. Hai người đàn ông vỗ vai đập tay các kiểu, Greg tỏ vẻ hào hứng hơi quá đà khi thấy Nina. Sự hào hứng của Greg càng rõ rệt, nhất là khi đặt ngay bên cạnh Lucy hơi bị lạnh lùng, vừa chạy từ trong bếp ra, tay cầm cây phới bột như cầm kiếm, vẫn còn mặc tạp dề bên ngoài bộ đồ vía.

“Anh chẳng thèm nói trước là có rủ bạn đi cùng!” Lucy nghiến răng thì thầm vào tai Strike khi hắn cúi xuống hôn má em gái. Lucy thấp người, tóc vàng, mặt tròn trĩnh: nhìn vào chẳng ai nghĩ hai người là anh em. Em gái hắn là kết quả của vụ dan díu của mẹ hắn với một tay guitar đệm nổi tiếng. Rick, cha của Lucy vẫn giữ liên lạc bình thường với con cái, khác với cha của Strike.

“Tưởng em dặn nhớ rủ bạn đi cùng kia mà,” Strike nói thầm với Lucy khi Greg dẫn Nina vào phòng khách.

“Ý em là hỏi anh có định rủ…” Lucy bực bội đáp. “Trời đất, em phải đi lấy thêm… mà tội nghiệp Marguerite…”

“Marguerite nào kia?” Strike hỏi, nhưng Lucy đã líu ríu chạy ra phòng ăn, tay vẫn cầm cây phới bột, để mặc ông khách quý đứng một mình ở hành lang. Strike thở dài, theo chân Greg và Nina vào phòng khách.

“Ngạc nhiên chưa!” một người đàn ông tóc vàng hơi hói đứng dậy từ ghế sofa, cô vợ đeo kính đang ngồi đó mỉm cười chào Strike.

“Trời đất,” Strike đáp, chạy đến bắt tay mừng rỡ. Nick và Ilsa là hai người bạn thân từ lâu của Strike, cặp vợ chồng này cũng chính là gạch nối hạnh phúc giữa hai phần đời trước đó của hắn: London và Cornwall.

“Chẳng ai thèm nói tối nay có tụi mày!”

“Thì bất ngờ mà, Oggy,” Nick nói khi Strike hôn chào Ilsa.

“Mày có quen Marguerite không?”

“Không,” Strike đáp. “Đâu có quen.”

Vậy đây chính là lý do tại sao Lucy muốn biết Strike có định rủ ai đi cùng không. Marguerite là kiểu phụ nữ mà Lucy nghĩ hắn sẽ thấy xiêu lòng, rồi sẽ cưới để mà còn sống trọn đời bên nhau trong một căn nhà có cây mộc lan ở vườn trước. Marguerite tóc đen, da nhờn, mặt mày rầu rĩ, mặc đầm màu tím óng ánh hình như mua từ lúc chưa tăng cân. Strike chắc chắn cô này đã ly dị. Gần đây hắn nhìn ra các bà các cô kiểu đó cực kỳ nhanh.

“Chào anh,” cô ta lên tiếng, trong khi Nina mặc áo đầm đen hai dây vẫn say sưa nói chuyện với Greg. Tiếng chào cụt ngủn mà chứa đựng cả một trời chua chát.

Bảy người ngồi xuống bàn ăn. Từ khi giải ngũ Strike ít gặp bạn bè cũ. Hắn tham công tiếc việc, ngày thường cũng như ngày nghỉ. Giờ đây hắn nhớ ra mình thích Nick và Ilsa như thế nào. Giá mà tối nay chỉ có ba người, cùng đi đâu đó ăn cà ri thì tuyệt biết mấy.

“Anh chị quen với Cormoran ra sao?” Nina nhanh nhảu hỏi.

“Tôi là bạn học hồi còn ở Cornwall,” Ilsa mỉm cười nhìn Strike đang ngồi đối diện. “Nhưng cứ khi có khi không. Dăm bữa đi học, dăm bữa nghỉ, đúng vậy không hả Corm?”

Rồi mọi người vừa ăn cá hồi xông khói, vừa nói chuyện tuổi thơ lang bạt của Strike và Lucy. Hai anh em cứ rày đây mai đó với người mẹ thích lang thang, thỉnh thoảng lại về St. Mawes ở với cậu mợ mà gần như là cha mẹ nuôi trong những ngày ấu thơ lẫn thời niên thiếu.

“Rồi Corm lại theo mẹ đến London khi nào nhỉ, mười bảy tuổi, đúng không?” Ilsa kể.

Strike thấy rõ là Lucy không thích câu chuyện chút nào: em gái hắn không ưa nhắc đến tuổi thơ khác thường của hai anh em và người mẹ đầy tai tiếng.

“Khi tới London hắn học một trường phổ thông quậy có tiếng với tôi,” Nick kể. “Một thời oanh liệt.”

“Quen Nick rất có lợi,” Strike nói, “Cha này rành London như lòng bàn tay; ông già lái taxi mà.”

“Anh cũng lái taxi hả?” Nina hỏi Nick, phấn khích trước đám bạn bè thú vị xa lạ của Strike.

“Không,” Nick vui vẻ trả lời. “Tôi là bác sĩ chuyên khoa tiêu hóa. Oggy và tôi tổ chức sinh nhật mười tám tuổi chung…”

“… rồi Corm mời Dave và tôi từ St. Mawes lên dự. Lần đầu tiên đến London đó, trời, vui quá chừng…” Ilsa kể tiếp.

“Cũng là lần đầu tiên tôi gặp Ilsa.” Nick kể nốt, tươi cười nhìn vợ.

“Vậy mà chừng đó năm vẫn chưa chịu có con?” Greg hỏi, đúng giọng ông bố vênh váo của ba đứa con trai.

Câu chuyện đứng lại trong tích tắc. Strike biết rằng Nick và Ilsa đã cố gắng nhiều năm mà chưa có kết quả.

“Vẫn chưa,” Nick đáp, “Cô làm đâu hả Nina?”

Nghe đến nhà xuất bản Roper Chard, Marguerite sinh động lên đôi chút. Nãy giờ cô ta vẫn ngồi bên kia góc bàn, nhìn Strike mà mặt mày sưng sỉa như thể hắn là một món ngon xui xẻo đặt quá tầm tay với.

“Michael Fancourt mới chuyển về Roper Chard,” cô ta tuyên bố. “Sáng nay tôi thấy trang web của ông ấy có đăng.”

“Dữ thiệt, mới công bố hôm qua chứ mấy,” Nina góp chuyện. Hai tiếng “dữ thiệt” làm Strike nhớ đến cách Dominic Culpepper gọi nhân viên quán ăn bằng “mậy, nhỏ”. Nina rõ là đang cố ăn nói cho giống dân taxi để lọt tai Nick, vừa để chứng tỏ với Strike rằng coi vậy mà cô cũng có thể hòa đồng với giai cấp vô sản. (Charlotte, vợ hụt của Strike chẳng bao giờ thèm thay đổi từ vựng hay giọng nói, ở bất cứ hoàn cảnh nào. Mà Charlotte vốn chẳng ưa gì bạn bè riêng của hắn.)

“À, tôi là fan ruột của Michale Fancourt mà,” Marguerite nói. “Ngôi nhà hoang hốc là một trong những cuốn tôi thích nhất. Tôi thích các tác phẩm của Nga, ở Fancourt có gì đó khiến tôi nghĩ đến Dostovesky…”

Rõ là Lucy đã bỏ nhỏ trước với Marguerite rằng Strike từng học Oxford, rằng hắn rất thông minh. Hắn ước gì Marguerite đang ở tận đẩu đâu, còn Lucy thì hiểu ông anh của mình hơn một chút.

“Fancourt không viết về phụ nữ cho ra hồn được,” Nina bỉ bôi. “Cố lắm cũng viết không ra. Ổng tả đàn bà toàn ngúng nguẩy ngực mông với cả tăng xông đồng bóng.”

Nick phì cười ngay trên ly rượu khi Nina nói “ngúng nguẩy ngực mông”. Strike cười theo. Ilsa vừa khúc khích vừa nói:

“Hai ông này, đã ba mười sáu tuổi mà cứ như trẻ con.”

“Nhưng tôi thấy ông ấy tuyệt vời,” Marguerite lặp lại, không một mảy may mỉm cười. Đêm nay cô ta vừa bị nẫng mất một ứng cử viên tiềm năng (mặc dù chỉ có một chân và hơi ú), nên làm sao bỏ nốt Michael Fancourt. “Với cả, rất có duyên. Tôi luôn thích loại đàn ông phức tạp và có đầu óc,” cô ta thở dài, khẽ liếc Lucy, rõ là có ý nhắc đến tình sử bi đát của mình.

“Đầu Fancourt hơi quá khổ so với thân mình,” Nina nói tiếp, mặc dù đêm trước cô cũng phấn khích không kém khi thấy ông nhà văn, “với lại ông ta nổi tiếng kiêu căng hợm hĩnh.”

“Tôi cứ thấy cảm động, chuyện ông ta giúp tay nhà văn người Mỹ trẻ tuổi đó,” Marguerite đáp trả. Lucy dọn đĩa món khai vị vừa ăn xong, cùng lúc đưa tay ra hiệu cho Greg vào bếp phụ mình. “Ông ấy giúp bạn hoàn tất tác phẩm… tay đó nghe đâu chết vì Aids, tên gì nhỉ…?”

“Joe North,” Nina đáp.

“Tao thấy lạ là tối nay mày còn bụng dạ đi chơi,” Nick khẽ nói với Strike. “Sau vụ hồi chiều.”

Nick, đáng tiếc thay, lại là fan của Spurs.

Greg quay lại bàn ăn, mang theo khúc thịt cừu, vừa thoáng nghe Nick nói, ngay lập tức nhập hội.

“Đau không Corm? Vậy mà cứ tưởng ăn chắc rồi chứ.”

“Chuyện gì nữa đây?” Lucy lên tiếng như cô hiệu trưởng gọi học sinh trật tự, đặt đĩa khoai tây và rau củ xuống bàn. “Lại nói chuyện bóng đá nữa rồi hả Greg, thôi đi.” Vậy là bóng lại về chân Margeurite.

“Đúng vậy, Ngôi nhà hoang hốc là lấy từ cảm hứng từ căn nhà mà người bạn đó để lại cho Fancourt, nơi họ từng có những tháng ngày hạnh phúc thời tuổi trẻ. Câu chuyện vô cùng cảm động. Một câu chuyện về nuối tiếc, mất mát và những hoài bão bị đè nén…”

“Thực ra Joe North để lại căn nhà cho cả Michael Fancourt và Owen Quine,” Nina mạnh dạn sửa lời Marguerite. “Cả hai đều viết tiểu thuyết lấy cảm hứng từ đó; Michael được giải Booker còn Owen thì bị ném đá tơi tả,” Nina thêm vào, khẽ liếc Strike.

“Rồi cái nhà đó giờ sao?” Strike hỏi Nina. Lucy vừa chuyền cho hắn đĩa thịt cừu.

“À, lâu lắm rồi, chắc là bán đứt rồi,” Nina đáp, “Hai người đó đâu có muốn đứng tên chung cái gì; không ưa gì nhau đã bao năm nay. Từ khi Elspeth Fancourt tự tử chỉ vì bài đăng báo nhại theo đó.”

“Cô biết cái nhà đó ở đâu không?”

“Lão không tới đó đâu,” Nina hạ giọng.

“Ai không ở đâu kia?” Lucy hỏi, không thèm che đậy thái độ bực tức. Kế hoạch mai mối đã phá sản. Em gái hắn sẽ không cách gì mà quý Nina được.

“Một tác giả làm bên chỗ tôi vừa mất tích,” Nina kể. “Bà vợ ông ấy nhờ Cormoran đi tìm.”

“Cha đó ngon lành không?” Greg hỏi.

Rõ là Greg suốt ngày nghe Lucy rên rỉ về ông anh giỏi giang mà túng thiếu của mình, làm việc tối mày tối mặt và vẫn chật vật. Nhưng hai tiếng “ngon lành” khi qua miệng Greg khiến Strike khó chịu như gai đâm.

“Không,” hắn đáp. “Khó mà nói Quine là ‘ngon lành’ được.”

“Ai thuê anh vậy hả Corm? Bên nhà xuất bản à?” Lucy lo lắng hỏi.

“Vợ ổng,” Strike đáp.

“Chắc bả sẽ trả công đầy đủ chứ?” Greg hỏi. “Nói gì thì nói Corm à, làm ăn là phải sòng phẳng.”

“Còn không biết lấy giấy bút ra mà ghi lại nữa,” Nick thì thầm vào tai Strike nhân lúc Lucy hỏi Marguerite có muốn ăn thêm gì nữa không (như thể bồi thường cho chuyện cô ta sẽ không được ra về với Strike, lấy nhau rồi dọn đến sống cách Lucy hai khu phố, rồi trong nhà sẽ có máy pha cà phê là quà tặng của Lucy và Greg).

Sau bữa tối cả nhà trở lại bộ sofa màu beige trong phòng khách, đến màn trao thiệp và mở quà. Lucy và Greg tặng hắn một chiếc đồng hồ mới, “Vì em biết cái cũ của anh đã bị vỡ,” Lucy nói. Hắn thấy cảm động, tạm thời không bực bội chuyện em gái hắn đã lôi hắn tới đây, chuyện cô suốt ngày ca cẩm hắn, và cả chán nhất là đi lấy Greg làm chồng… Hắn tháo chiếc đồng hồ rẻ tiền nhưng vẫn còn xài được mà hắn đã mua để thế cho chiếc bị vỡ, rồi đeo đồng hồ Lucy tặng: mặt đồng hồ to và sáng bóng, có dây đeo thép, y chang cái Greg đang đeo.

Nick và Ilsa tặng hắn “thứ whisky ruột của mày”: Arran Single Malt, làm hắn nhớ đến Charlotte, người đã cùng hắn nếm món này lần đầu tiên, nhưng chưa kịp ngậm ngùi thì ba thằng cháu mặc pyjama đã xuất hiện ngay cửa. Đứa cao nhất hỏi:

“Có bánh ga-tô chưa?”

Strike chưa bao giờ muốn có con cái (rất là trái ý Lucy) và hầu như chẳng biết gì nhiều về mấy đứa cháu mà lâu lâu mới gặp. Đứa lớn nhất và bé nhất líu ríu theo mẹ ra bếp để lấy bánh; đứa nhỡ chạy tọt tới trước mắt hắn, chìa ra một tấm thiệp tự làm.

“Cậu đó,” Jack nói, chỉ vào hình vẽ trên thiệp, “cậu được tặng huy chương đó.”

“Anh được tặng huy chương à?” Nina hỏi, hai mắt mở to, mỉm cười.

“Cảm ơn con,” Strike đáp.

“Con cũng muốn làm lính,” Jack nói.

“Tội của anh đó, Corm,” Greg nói, Strike nghe đâu có chút hằn học. “Cứ mua đồ chơi lính tráng cho nó mãi. Còn kể chuyện cây súng của anh nữa.”

“Hai khẩu lận,” Jack sửa lời ông bố. “Cậu Cormoran có hai khẩu súng,” thằng bé quay sang nói với Strike. “Nhưng cậu phải trả lại cho họ hết.”

“Con nhớ giỏi quá,” Strike khen thằng bé. “Rồi sẽ tiến xa.”

Lucy xuất hiện với chiếc bánh tự làm, cắm ba mươi sáu cây nến và rắc có lẽ đến hàng trăm viên kẹo nút Smarties đủ màu. Greg tắt đèn, cả nhà bắt đầu hát Happy birthday. Strike tự dưng chỉ muốn đi khỏi đây ngay lập tức. Hắn sẽ gọi taxi ngay khi ra khỏi phòng, nhưng trước mắt hắn phải nhe răng cười, thổi nến, vừa cố tránh ánh mắt của Marguerite giờ đây đang ngồi gần đó, nhìn hắn đắm đuối, không thèm che đậy. Hắn làm gì nên tội mà suốt ngày cứ bị bạn bè và người thân sốt sắng ép vào vai hiệp sĩ cho các bà các cô tồn kho thế này?

Strike gọi taxi ngay trong toilet ở tầng dưới. Nửa tiếng sau, hắn ra bộ luyến tiếc, tuyên bố là hắn và Nina phải đi ngay vì hôm sau còn phải dậy sớm.

Hai người bước ra khỏi phòng khách đông đúc ồn ào. Hắn kịp né cái hôn môi của Margeurite. Mấy đứa cháu còn nhảy tưng tưng phấn khích sau khi được ăn bánh ngọt thỏa thích ngay trước giờ đi ngủ. Greg nhanh nhảu giúp Nina mặc áo khoác. Nick nói thầm vào tai Strike:

“Tưởng mày không thích gái nhỏ con.”

“Thì vậy,” Strike thì thầm đáp. “Nhưng hôm qua cổ vừa luộc giùm tao một món.”

“Vậy sao? Còn không biết đáp lễ nữa, nhớ cho nàng ở trên đó,” Nick nói, “Khéo mà bị mày đè bẹp ruột.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.