Con tằm

14


Rồi đôi khi anh ta ngồi cả một buổi chiều, đọc những dòng ghê tởm, xấu xa, bất lương ấy (gớm ghiếc quá chừng, chịu sao thấu!).

Ben Johnson
Every Man in His Humour

Ngày hôm sau, người ta xuống đường biểu tình phản đối cuộc chiến tranh đã khiến Strike mất đi một chân. Hàng ngàn người cùng đi qua trung tâm London lạnh buốt, mang theo khẩu hiệu. Những gia đình quân nhân đi hàng đầu. Strike có nghe đồng đội cũ nói rằng cha mẹ của Gary Topley – đồng đội đã hi sinh trong trận bom nổ cướp đi chân của hắn, cũng sẽ có mặt trong đoàn người biểu tình. Nhưng Strike không tham gia. Cảm xúc của hắn về cuộc chiến ấy chẳng thể nào gói gọn bằng mấy dòng chữ đen trên tấm bìa trắng. Khi đó và cho tới bây giờ hắn vẫn nghĩ đã làm gì thì làm cho thật tốt. Với hắn đi biểu tình đồng nghĩa với hối tiếc việc đã làm, mà hắn thì không hề hối tiếc. Vậy là hắn gắn chân giả, mặc bộ complet Ý đẹp nhất rồi đi về hướng phố Bond.

Đối tượng theo dõi của Strike là gã chồng trắc nết của quý bà tóc nâu. Tay này cứ khăng khăng rằng bà vợ vì say rượu bất cẩn mà đánh mất mấy món trang sức quý khi hai người đi nghỉ ở khách sạn. Strike biết được rằng gã đó sáng nay có hẹn ở phố Bond. Hắn đoán rất có khả năng mớ trang sức bị mất tích sẽ xuất hiện.

Đối tượng đi vào hiệu kim hoàn. Strike đứng bên kia đường, làm bộ như đang nhìn vào cửa sổ tiệm đối diện. Nửa tiếng sau, đối tượng đi ra. Strike đi uống cà phê, đợi đúng hai tiếng đồng hồ nữa, rồi mới vào hiệu kim hoàn. Hắn thổ lộ với chủ hiệu rằng cô vợ ở nhà rất mê ngọc lục bảo. Thêm nửa tiếng đồng hồ cố tình lựa chọn các món khác nhau, cuối cùng Strike nhặt lên chính chuỗi hạt mà gã chồng thân chủ tóc nâu vừa bán lại. Hắn mua ngay lập tức, nhờ nữ thân chủ đã ứng trước mười ngàn bảng. Mười ngàn bảng để chứng minh tội gian dối của chồng chẳng thấm vào đâu so với khoản dàn xếp tiền triệu sắp đến.

Trên đường về nhà Strike ghé mua bánh mì kebab. Hắn cất chuỗi hạt vào két sắt trong văn phòng (chuyên dùng để cất kỹ mấy tấm ảnh bằng chứng mèo mỡ), rồi đi lên gác, pha một tách trà đậm, cởi bộ complet và bật tivi đợi xem trận Arsenal – Spurs. Hắn duỗi người ra giường và bắt đầu đọc tập bản thảo luộc được từ tối hôm trước.

Đúng như Elizabeth Tassel từng nhận xét, Bombyx Mori giống như một phiên bản kỳ quái của tác phẩm Con đường hành hương, lấy bối cảnh là một xứ sở xa xôi, đậm chất văn học dân gian. Trong sách, nhân vật chính cùng tên (một tài năng văn chương trẻ tuổi) bắt đầu hành trình từ một hòn đảo toàn những cư dân ngu độn bẩm sinh, nơi đó chẳng ai nhận ra tài năng của chàng, để đi về một thành phố xa lắc lơ. Cuộc hành trình của chàng mang đầy tính biểu tượng. Ngôn ngữ rườm rà, quái dị, những hình ảnh trong sách giống với cuốn Anh em nhà Balzac mà hắn đã vô cùng ngán ngẩm, nhưng vì tò mò, hắn vẫn đọc tiếp.

Leonora Quine hiện lên trong hình ảnh yêu nữ Succuba, nhân vật đầu tiên ngoi lên từ mớ câu cú ngồn ngộn, xen kẽ các món tục tĩu. Chàng Bombyx tình cờ gặp yêu nữ khi đến một vùng rừng thiêng nước độc. Trong truyện yêu nữ được mô tả súc tích bằng hai từ: “đĩ rạc”. Succuba bắt lấy chàng, trói lại rồi hiếp tại chỗ. Leonora được mô tả sống động: gầy yếu, xơ xác, mang kính ngố và cũng có cung cách tưng tửng như ngoài đời. Sau khi bị đày đọa suốt mấy ngày, Bombyx thuyết phục được Succuba thả chàng ra. Khi phải chia tay chàng, yêu nữ vô cùng đau khổ. Thấy vậy, Bombyx đồng ý để Succuba theo mình cùng đi phiêu lưu. Nút thắt mở đầu tiên trong chuỗi diễn biến lạ lùng, ma mị trong truyện: một tình tiết tồi tệ, đáng sợ lại trở nên tốt đẹp, sáng sủa mà chẳng cần lý do lý trấu gì cả.

Thêm vài trang nữa:

Bombyx và Succuba bị con bọ tinh Tick tấn công. Strike ngay lập tức nhận ra Elizabeth Tassel: hàm bạnh, giọng trầm đầy đe dọa. Một lần nữa Bombyx lại rủ lòng thương sau khi đã bị lợi dụng, và đồng ý để Tick cùng nhập hội. Bọ tinh Tick có một thói quen ghê tởm là bú sữa Bombyx mỗi khi chàng ngủ. Chàng bắt đầu trở nên gầy gò ốm yếu.

Giới tính của Bombyx cũng thay đổi liên tục một cách kỳ quái. Bên cạnh khả năng cho bú, chàng còn có dấu hiệu thai nghén, mặc dù vẫn tiếp tục đủ sức lực phục vụ nhiệt tình thêm vài chị em ham hố trên đường đi.

Ngụp lặn trong mớ ngôn ngữ tục tằn mà rối rắm, Strike tự hỏi không biết hắn đã bỏ lỡ bao nhiêu chân dung người thật trong sách. Quan hệ giữa Bombyx và các nhân vật trong truyện đầy bạo lực đến kinh ngạc, tính trụy lạc và tàn bạo được đẩy lên cao, mọi giới hạn bị phá bỏ: một cơn cuồng loạn ác-thống dâm đúng nghĩa. Nhưng bản chất vô tội và thuần khiết của Bombyx vẫn là một chủ đề xuyên suốt trong sách. Dường như tác giả cho rằng chỉ cần thêm một câu đơn giản về tài năng của Bombyx là người đọc có thể tha thứ cho chàng sau mọi tội lỗi đã gây ra và đám quái vật vây quanh. Strike vừa đọc vừa nhớ lại Jerry Waldegrave cho rằng hẳn Quine đã loạn trí. Hắn bắt đầu thấy đồng cảm với ông biên tập…

Bóng chuẩn bị lăn. Strike đặt bản thảo xuống, thấy như vừa chui ra từ một tầng hầm tối om bẩn thỉu, không đủ cả ánh sáng lẫn không khí. Hắn thấy thật khoan khoái, hào hứng. Hắn chắc mẩm kiểu gì Arsenal cũng sẽ thắng – Spurs chưa bao giờ thắng nổi đội Pháo thủ trong vòng mười bảy năm trên sân nhà.

Trong bốn mươi lăm phút sau đó Strike tha hồ hò hét cổ vũ.

Arsenal đã dẫn 2-0.

Hết hiệp một, hắn chần chừ rồi tắt tiếng tivi, trở lại với thế giới kỳ quái trong tưởng tượng của Owen Quine.

Hắn không nhận ra được người nào nữa cho tới khi Bombyx đi gần đến thành phố. Tại đó, trên một cây cầu bắc qua hào bao quanh thành trì, chàng gặp một nhân vật to lớn, dáng bộ rề rà, mắt cận: sát thủ Cutter.

Thay vì đeo kính gọng sừng như Jerry Waldegrave, Cutter trong truyện đội mũ sùm sụp, trên vai vác theo một cái bị vấy máu, động đậy như có gì bên trong. Bombyx nhận lời để Cutter dẫn bộ ba đi theo cánh cửa bí mật vào thành phố. Đã quen với không khí bạo lực dâm loạn trong truyện, Strike chẳng ngạc nhiên gì Cutter hóa ra lại chỉ chăm chăm muốn thiến Bombyx. Trong trận ẩu đả sau đó, cái bị rơi khỏi vai Cutter. Một sinh vật giống cái trông như người lùn từ trong bị nhảy vọt ra. Cutter lập tức đuổi theo, để Bombyx, Succuba và bọ tinh Tick chạy thoát. Cả ba tìm ra một khe nứt ở tường thành, quay lại nhìn thì thấy sát thủ Cutter đang dìm chết sinh vật lạ dưới hào nước.

Strike đọc chăm chú đến nỗi không nhận ra là hiệp hai đã bắt đầu từ lâu. Hắn liếc nhìn cái tivi đã tắt tiếng.

“Bỏ mẹ!”

Hai – đều: thật không thể tin được, Spurs đã cân bằng tỉ số. Strike vứt bản thảo qua một bên, sững sờ. Hàng thủ của Arsenal tan rã ngay trước mắt hắn. Một trận đáng ra phải ăn chắc. Arsenal đáng ra phải lên đầu bảng.

“Khốn kiếp!” mười phút sau đó Strike rống lên khi trông thấy cú đánh đầu đưa bóng vượt khỏi tay thủ môn Fabianski.

Spurs đã thắng.

Hắn tắt tivi, lầm bầm chửi thề rồi nhìn đồng hồ. Hắn chỉ có nửa tiếng để tắm rửa, thay đồ rồi đi đón Nina Lascelles ở St. John’s Wood. Hai cuốc xe tối nay sẽ vô cùng tốn kém. Hắn nghĩ đến chỗ bản thảo chưa đọc mà phát tởm, tự dưng lại đâm ra tội nghiệp Elizabeth Tassel, chẳng trách bà ta chỉ đọc lướt qua mấy đoạn cuối.

Hắn chẳng hiểu vì sao mình lại bỏ công đi đọc cái của nợ này, ngoài tính tò mò cố hữu.

Chán nản và bực bội, hắn lê xác ra nhà tắm, trong bụng ước gì tối nay được ở nhà. Tự dưng hắn nghĩ lẩn thẩn, biết đâu Arsenal đã thắng nếu hắn không bị cuốn vào thế giới rùng rợn dâm dục của Bombyx Mori.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.