Con tằm

13


Nghe rằng Ngài có cuốn sách
Trong đấy ghi cả Tên tuổi đám tội đồ
Còn ẩn náu nơi thành đô.

John Webster
The White Devil

Kinh nghiệm tình trường đã dạy Strike rằng hắn luôn hấp dẫn một kiểu phụ nữ nhất định. Các cô đó thường khá thông minh, nhưng tính khí bốc đồng, y hệt như thứ ánh sáng chói mắt mà chớp nháy liên tục của bóng đèn bị chập mạch. Họ rất quyến rũ, nhưng lại là thể loại “tốt mã rã đám”, theo như lời Dave Polworth bạn nối khố của Strike. Tay thám tử chưa bao giờ chịu khó nghĩ xem họ thấy gì hay ho ở hắn, mặc dù chuyên gia triết lý vặt Polworth từng phát biểu rằng các cô như thế (“thất thường, gia giáo”) trong tiềm thức sẽ luôn đi tìm thể loại “dòng giống trâu ngựa” như hắn.

Charlotte, vợ hụt của Strike có lẽ là bà hoàng của nữ quốc tốt mã đó. Charlotte xinh đẹp, thông minh, bốc đồng và ruỗng từ trong lõi, đã bao lần bỏ hắn rồi quay lại, mặc cho gia đình phản đối còn bạn bè thì không giấu nổi thái độ ngạc nhiên lẫn kinh hãi. Tháng Ba vừa rồi hắn đã chính thức chấm dứt mười sáu năm khi thăng khi trầm với Charlotte. Cô nàng dường như không chờ gì cả, ngay lập tức quay sang đính hôn với tay bạn trai cũ, người mà rất nhiều năm về trước tại Oxford, Strike đã dám qua mặt để nẫng Charlotte trên tay. Kể từ sau khi chia tay Charlotte, ngoại trừ một đêm “trúng số độc đắc”, tình trường của Strike vô cùng vắng lặng, mà hoàn toàn có chủ ý. Hắn làm việc không ngừng nghỉ, luôn biết cách từ chối những đòn tấn công dù là kín kẽ hay công khai của các quý bà tóc nâu kiều diễm, đều sắp-sửa-ly-hôn, có nhiều thời giờ mà lại ít bầu bạn, luôn cần được an ủi.

Nhưng luôn hiển hiện thứ cám dỗ ấy, khiến hắn muốn buông xuôi, bất chấp hệ lụy, chỉ để được vỗ về một vài đêm. Giờ đây Nina Lascelles đang bước cạnh hắn trong khu Strand tối om, vừa gấp gáp giữ nhịp bước với hắn, vừa nói rành rọt địa chỉ nhà riêng ở St. John’s Wood, để “làm bộ như anh đã tới đó rồi.” Cô nàng đứng chưa tới vai Strike, mà hắn thì xưa nay không thích phụ nữ nhỏ con. Nina liên tục nói chuyện về nhà xuất bản Roper Chard, cười nhiều hơn mức cần thiết và đôi khi còn chạm vào cánh tay hắn, chỉ để nhấn mạnh một ý gì đó.

“Đây rồi,” Nina reo lên khi hai người đứng trước một tòa nhà cao tầng hiện đại. Trước nhà có cửa xoay bằng gương và dòng chữ “Roper Chard” bằng kính dẻo màu cam nổi bật trên tường đá.

Sảnh trước nằm ngang, đối diện với mấy cánh cửa trượt bằng kim loại, trong sảnh lác đác vài người ăn mặc sang trọng. Nina rút thiệp mời trong túi xách, trình cho tay gác cửa mặc bộ lễ phục như đồ mặc khính, có lẽ là nhân viên được thuê trọn gói. Sau đó Strike và Nina suôn sẻ đi vào thang máy ốp gương, cùng với khoảng hai mươi người khác.

“Tầng này rồi nè,” cô reo lên. Hai người ra đến một khu vực văn phòng không gian mở. Ban nhạc đang chơi, sàn nhảy còn thưa thớt. “Thường ngày có vách ngăn. Vậy… tối nay anh muốn gặp ai?”

“Bất kỳ người biết rõ Quine và có khả năng biết ông ấy đang ở đâu.”

“Vậy thì chỉ có mỗi Jerry thôi…”

Một lớp khách nữa vừa mới đi thang máy lên, dồn hai người vào đám đông. Strike có cảm giác Nina vừa túm lấy áo khoác của hắn như mẹ nắm cổ con, nhưng hắn không đáp trả, không nắm tay hay có cử chỉ gì khác khiến người ta nghĩ hai người là một cặp. Thỉnh thoảng cô lại lên tiếng chào hỏi người quen. Cuối cùng cả hai ra đến bức tường phía xa, nơi đặt dãy bàn đầy những món ăn tiệc, đứng quanh là những tay phục vụ mặc đồ trắng. Ra đến đây thì có thể nói chuyện mà không cần phải lớn giọng la hét. Strike bốc vài miếng chả cua nhỏ xíu, nghĩ bụng thứ này ăn chẳng dính răng. Nina nhìn quanh.

“Không thấy Jerry đâu cả, chắc ông ấy lên sân thượng hút thuốc rồi. Hay mình lên đó đi? Ô, nhìn kìa – Daniel Chard, đang hạ cố tiếp dân!”

“Là người nào vậy?”

“Ông hói đầu đó.”

Khách đi tiệc đã kính nể chừa khoảng trống nhỏ quanh ông giám đốc, như đám ruộng bắp ngã dạt ra khi trực thăng bay lên. Daniel Chard đang nói chuyện với một phụ nữ còn trẻ mặc bộ đầm đen ôm sát, trông khá đầy đặn.

Phallus Impudicus; Strike không nhịn được, nhe răng cười thầm. Nhưng cũng phải thấy rằng Chard rất hợp với kiểu đầu hói. Trông ông ta trẻ trung hơn hắn đã hình dung, thực ra xét theo một kiểu nào đó còn khá đẹp mã: lông mày rậm, mắt sâu, mũi khoằm và môi mỏng. Bộ complet màu đen Chard mặc chẳng có gì nổi bật, nhưng chiếc cà vạt màu hoa cà nhạt thì có bản rộng hơn bình thường, trên mặt vải có nhiều hình vẽ mũi người ngộ nghĩnh. Gu ăn mặc của Strike thường chỉn chu, không phá cách – được rèn giũa từ trong quân ngũ, nên hắn thấy tò mò. Chiếc cà vạt như một dấu hiệu nổi loạn nhỏ bé nhưng mạnh mẽ của ông giám đốc, nhất là khi thỉnh thoảng cũng có người để ý liếc nhìn, tỏ ra ngạc nhiên hoặc tủm tỉm cười.

“Đồ uống để đâu?” Nina nói, cố nhón chân vô ích.

“Đằng kia,” Strike đáp. Hắn đã kịp thấy quầy bar ngay trước cửa sổ nhìn ra sông Thames trong đêm. “Cứ ở đây, tôi sẽ đi lấy. Rượu vang trắng hay sao?”

“Champagne, nếu đêm nay Daniel chịu chi.”

Strike đi qua đám đông, cố tình kín đáo tiến lại gần Chard. Ông ta nhường hết phần giao đãi cho cô đứng cạnh. Điệu bộ cô này hơi thảm, như thể biết mình nói năng chẳng ra gì. Chard đang cầm ly nước, để lộ mu bàn tay bị chàm bóng đỏ. Strike đứng lại ngay sau lưng Chard, giả vờ dừng lại nhường đường cho một nhóm các cô đang đi băng qua phía bên kia.

“… thực là buồn cười dã man,” cô mặc đầm đen run giọng kể.

“Đúng vậy,” Chard nói, giọng cực kỳ chán nản, “hài thật.”

“Chuyến đi New York tuyệt lắm hả? Ý tôi là có ích không? Vui chứ?” cô ta hỏi Chard.

“Bận lắm,” Chard đáp. Mặc dù không thấy mặt ông CEO, Strike vẫn hình dung ông ta đang ngáp. “Toàn là nói chuyện kỹ thuật số nọ kia.”

Một người đàn ông bệ vệ mặc complet có áo gi-lê bên trong tự dưng đứng lại ngay trước mặt Strike, làm bộ điệu đàng nhường đường cho hắn đi trước. Trông ông này đã ngà ngà say mặc dù vẫn chưa tới tám giờ. Strike buộc phải bước tiếp, đứng dịch ra xa, không còn nghe được giọng Daniel Chard nữa.

“Cảm ơn,” Nina lên tiếng vài phút sau đó, đón lấy ly champagne từ tay Strike. “Giờ đi lên sân thượng đi!”

“Được đó,” Strike đáp. Hắn cũng lấy cho mình một ly champagne, không phải vì hắn thích champagne mà vì chẳng có món gì khác hay ho. “Daniel Chard đang nói chuyện với ai vậy?”

Nina rướn người ra nhìn, cô đi trước Strike trên cầu thang xoắn ốc.

“Joanna Waldegrave, con gái của Jerry. Vừa viết xong tiểu thuyết đầu tay. Sao anh hỏi vậy? Anh thích kiểu đó hả?” cô hỏi, vừa cười vừa thở.

“Đâu có,” Strike đáp.

Hai người đi lên cầu thang lưới. Strike phải tì người liên tục vào tay vịn. Lên đến sân thượng, gió đêm lạnh buốt xộc vào như muốn gột rửa buồng phổi. Sân thượng đầy những dải cỏ mịn, chậu hoa nhỏ, cây con rồi cả băng ghế lác đác. Còn có hồ cá lắp đèn pha, cá trong hồ lượn thoăn thoắt như ánh lửa chớp ngay dưới những lá hoa súng màu đen. Máy sưởi ngoài trời tựa những cây nấm thép khổng lồ đặt thành từng khóm giữa những bãi cỏ ngay ngắn. Người hút thuốc đứng quanh máy sưởi, quay lưng với cảnh trí êm đềm giả tạo, quay mặt vào nhau. Đầu thuốc lá sáng lên trong đêm.

Quang cảnh thành phố nhìn từ đây thật ngoạn mục, một màu đen nhung mượt lấp lánh ánh đèn, có thể thấy được vòng xoay London Eye sáng đèn xanh dương, tòa nhà Oxo Tower với những khung cửa sổ sáng màu hồng ngọc, cả khu Southbank Centre, tháp đồng hồ Big Ben và Nhà nghị viện rực ánh vàng ở bên phải.

“Đi nào,” Nina nói rồi mạnh dạn nắm tay Strike, dẫn đến trước mặt một nhóm ba cô gần đó. Hơi thở các cô bốc thành khói trắng, mặc dù chẳng ai hút thuốc.

“Ê mấy bồ,” Nina nói, “Thấy Jerry đâu không?”

“Say quắc cần câu rồi,” cô tóc đỏ thẳng thừng.

“Thôi xong,” Nina kêu lên. “Mới còn ngon lành đó mà!”

Cô tóc vàng cao lêu nghêu liếc xuống vai Nina rồi thầm thì:

“Tuần rồi ở nhà hàng Arbutus nghe đâu ông ấy say bí tỉ, mất mặt lắm.”

“Vẫn chuyện Bombyx Mori,” cô tóc đen ngắn, mặt mày cáu kỉnh tiếp chuyện. “Rồi vụ đi kỷ niệm đám cưới ở Paris cũng tan tành. Nghe đâu Fenella lại lên cơn. Đến lúc nào ông ấy mới chịu bỏ mụ đó?”

“Bà ấy có đây không?” cô tóc vàng cảnh giác.

“Chắc đứng đâu đó,” cô tóc đen đáp, “Không giới thiệu gì sao hả Nina?”

Sau màn giới thiệu tíu tít, Strike vẫn không biết ai là Miranda, Sarah hay Emma. Bốn cô lại tiếp tục say sưa mổ xẻ đời tư và chuyện rượu chè của Jerry Waldegrave.

“Đáng ra nên bỏ quách Fenella từ lâu mới phải,” cô tóc đen bình luận. “Bà chằn chính hiệu.”

“Suỵt,” Nina khẽ nhắc rồi cả bốn cô tự dưng sững người lại, bối rối, hết cả tự nhiên. Một người đàn ông cao gần bằng Strike đang chậm rãi tiến tới chỗ họ. Khuôn mặt Jerry tròn trịa, phinh phính sau cặp kính gọng sừng lớn và mớ tóc nâu rối bời. Ông ta cầm một ly rượu vang đỏ đầy tràn trong tay, cứ như thể sắp đổ tới nơi.

“À, bắt quả tang tại chỗ,” ông ta lên tiếng, mỉm cười hồn hậu. Giọng ông ta vang rền, điệu đàng, khiến Strike nghĩ đến một con sâu rượu có nghề. “Để tôi đoán xem, các cô đang nói chuyện: Bombyx Mori – Quine, đúng không? Chào anh,” ông ta tiếp, nhìn Strike và chìa tay ra. Hai người đàn ông nhìn nhau. “Mình chưa gặp nhau bao giờ nhỉ?”

“Jerry, đây là anh Cormoran. Anh Cormoran, Jerry,” Nina nói ngay. “Bạn trai của tôi,” cô giải thích, dường như là với ba cô kia chứ không phải với ông tổng biên tập cao to.

“Cameron à?” Waldegrave hỏi lại, một tay khum úp lên tai.

“Cũng gần gần vậy,” Strike đáp.

“Xin lỗi anh,” Waldegrave tiếp, “Tôi bị điếc một bên tai. Quý cô vừa ngồi lê đôi mách với người lạ, đúng không?” Jerry rề rà hỏi tiếp, pha trò, “mặc cho Ngài Chard đã có chỉ thị rõ ràng là không được kể bí mật công vụ với người ngoài cơ quan?”

“Ông sẽ không mách tội bọn tôi chứ Jerry?” cô tóc đen hỏi.

“Nếu mà Daniel thực sự muốn giữ kín chuyện cuốn sách,” cô tóc đỏ bồn chồn chen ngang, vừa nói vừa liếc quanh để chắc ông sếp không đứng gần đó, “thì ông ta không nên cho luật sư đi gõ cửa khắp như thế. Người ta cứ gọi điện cho tôi, hỏi thực ra là có chuyện gì.”

“Jerry này,” cô tóc đen đánh bạo, “vì sao ông phải nói chuyện với luật sư?”

“Bởi vì tôi có trong sách, Sarah à,” Waldegrave đáp, đong đưa ly rượu, đổ tràn một ít xuống thảm cỏ. “Tới cái tai điếc cũng có nữa. Trong sách ấy.”

Các cô thi nhau xuýt xoa kinh ngạc, phẫn nộ.

“Nhưng Quine nói gì được ông cơ chứ, ông quá tử tế với lão ấy còn gì?” cô tóc đen hỏi tiếp.

“Nỗi niềm của Quine là tôi quá tàn nhẫn với đám kiệt tác của ông ấy,” Waldegrave đáp, rồi đưa bàn tay không cầm rượu, làm động tác cắt kéo.

“Ôi, có vậy thôi sao?” cô tóc vàng lên tiếng, giọng thoáng chút thất vọng. “To chuyện nhỉ. Có hợp đồng làm sách là may lắm rồi, cái thứ như lão!”

“Hình như ông ấy lại rút về ở ẩn lần nữa,” Waldegrave bình luận. “Chẳng trả lời điện thoại gì cả.”

“Hèn quá thể,” cô tóc đỏ nói.

“Thực tôi thấy lo đấy.”

“Lo?” cô tóc đỏ lặp lại, kinh ngạc. “Ông đùa sao Jerry.”

“Nếu mà cô có đọc sách thì cô cũng sẽ thấy lo,” Waldegrave nói, thoáng nấc một cái. “Tôi nghĩ có khi Owen quẫn trí rồi. Cứ như thư tuyệt mệnh ấy.”

Cô tóc vàng bật cười, rồi ghìm lại ngay khi bắt gặp ánh mắt của Waldegrave.

“Tôi không đùa đâu. Tôi nghĩ có khi ông ấy suy sụp thật. Dưới mấy món kinh dị thường thấy của Quine, cuốn sách có ý ngầm rõ rệt: ai cũng chống lại tôi, ai cũng muốn hại tôi, ai cũng ghét tôi…”

“Thì đúng là ai cũng ghét lão còn gì,” cô tóc vàng xen vào. “Không ai đầu óc bình thường lại tin rằng một cuốn sách như vậy sẽ được xuất bản. Giờ ông ấy lại biến đi đâu mất.”

“Nhưng lão vẫn hay giở trò đó,” cô tóc đỏ sốt ruột. “Hô biến là nghề của lão mà, chẳng phải vậy sao? Daisy Carter bên Davis-Green có kể với tôi là hồi bên đó làm cuốn Anh em nhà Balzac, lão đùng đùng bỏ đi tới hai lần.”

“Tôi lo cho ông ấy lắm,” Waldegrave vẫn khăng khăng. Ông ta nốc một hơi rượu, rồi tiếp. “Nhỡ mà làm gì dại dột…”

“Owen đời nào mà tự tử!” cô tóc vàng giễu. Waldegrave nhìn cô gái. Strike thấy trong cái nhìn đó có cả thương hại lẫn phật ý.

“Người ta tự tử đấy, cô biết không hả Miranda, một khi đã không thiết sống nữa. Mặc cho người khác cười mình.”

Cô tóc vàng sửng sốt, rồi nhìn quanh như thể tìm đồng minh, nhưng không ai lên tiếng.

“Cánh nhà văn khác người lắm,” Waldegrave nói tiếp. “Thực tình tôi chưa gặp tay nào viết được mà lại không chập cheng. Hơn ai hết Liz Tassel phải hiểu điều đó chứ.”

“Bà ấy nói rằng bà ấy không biết sách viết gì,” Nina kể. “kể là bị ốm, nên không đọc kỹ càng…”

“Tôi quá biết Liz Tassel,” Waldegrave gầm gừ. Strike nhận ra một thoáng giận dữ thật sự nơi vị tổng biên tập sâu rượu nhưng hiền lành. “Bà ấy biết rõ mình đang làm gì khi tung cuốn sách ra. Liz định làm cú chót với Owen. Thêm chút tai tiếng của Fancourt nữa, xưa nay bà ấy vốn đã chẳng ưa… nhưng giờ mọi chuyện vỡ lở ra thì bỏ mặc tác giả của mình. Thật chẳng ra gì.”

“Daniel rút lại lời mời bà ấy tối nay,” cô gái tóc đen nói, “Tôi phải gọi điện để báo. Kinh lắm.”

“Ông có biết Owen đi đâu không hả Jerry?” Nina hỏi.

Waldegrave nhún vai.

“Chẳng biết được. Nhưng tôi mong là ông ấy không sao, ở đâu cũng được. Có chuyện gì đi nữa tôi vẫn quý ông ấy lắm.”

“Vụ tai tiếng của Fancourt mà Quine đem vào sách là vụ gì vậy?” cô tóc đỏ hỏi. “Tôi nghe đâu là có liên quan tới một bài phê bình…”

Trừ Strike ra, mọi người trong nhóm đồng loạt nói, nhưng khi giọng Waldegrave nổi lên, các cô im lặng ngay lập tức, theo kiểu ý tứ rất mực nữ tính khi gặp đàn ông bị điếc.

“Tưởng ai cũng biết chuyện đó chứ,” Waldegrave nói, lại nấc. “Đại để là Elspeth, vợ đầu của Michael Fancourt viết một cuốn tiểu thuyết ấm ớ. Sau đó có tạp chí văn học cho in bài nhại theo, tác giả khuyết danh. Bà ấy cắt bài đó ra, dán trước ngực áo rồi mở bếp ga để ngạt mà chết, theo gương Sylvia Plath.”

Cô tóc đỏ há hốc miệng.

“Bà ấy tự tử?”

“Đúng thế,” Waldegrave đáp, tay lại đong đưa ly rượu. “Tôi nói rồi mà, nhà văn đồng nghĩa với chập cheng.”

“Ai viết bài nhại đó vậy?”

“Ai cũng nghĩ là Owen Quine viết. Ông ấy phủ nhận thẳng thừng, nhưng nếu đúng ông ấy viết thì phủ nhận cũng dễ hiểu, hậu quả ghê gớm vậy mà,” Waldegrave nói. “Sau khi Elspeth chết Owen và Michael từ mặt nhau. Nhưng trong Bombyx Mori, Owen nghĩ ra một cách khá độc đáo để ám chỉ rằng chính Michael viết bài đó.”

“Trời!” cô tóc đỏ thốt lên, kinh ngạc.

“À mà nhắc tới Michael Fancourt,” Waldegrave tiếp, nhìn xuống đồng hồ, “Tôi phải nhắc mấy cô là chín giờ ở tầng dưới sẽ có tin sốt dẻo. Các cô đừng để lỡ mất.”

Jerry Waldegrave rảo bước đi. Hai cô dụi thuốc lá rồi theo sau. Cô tóc vàng lảng ra một nhóm khác.

“Jerry đúng là người tử tế, anh thấy vậy không?” Nina hỏi Strike, co ro trong chiếc áo khoác len xúng xính.

“Rất cao thượng,” Strike đáp. “Trừ ông ta ra ai cũng nghĩ Quine đang giở trò. Đi vào trong cho đỡ lạnh nhé?”

Hắn thấy thấm mệt, người lâng lâng. Hắn chỉ muốn về nhà, để còn nhọc nhằn dỗ giấc ngủ, nhắm mắt và cố làm một giấc tám tiếng trước khi phải bò dậy, lẽo đẽo đi rình một ông chồng mèo mỡ nữa.

Căn phòng ở tầng dưới chật như nêm. Nina phải dừng lại mấy lần, lớn tiếng chào người quen. Cô giới thiệu Strike với một tác giả tiểu thuyết diễm tình to béo, dường như đang choáng ngợp trước champagne rẻ tiền và ban nhạc ầm ĩ. Sau đó hai người gặp vợ của Jerry Waldegrave. Bà ta cũng ngà ngà say, vồn vã chào hỏi Nina mà tóc tai rối bời.

“Bà ấy rất ưa xun xoe,” Nina lạnh lùng nói, sau khi giả vờ thân thiện. Cô kéo Strike lại gần bục sân khấu tạm thời. “Dân giàu từ trong trứng, nên lúc nào cũng phải tỏ rõ là Jerry không xứng với bà ấy. Hợm quá thể.”

“Chắc bà ấy muốn o bế cô vì ông già cô là luật sư Hoàng gia, phải không?” Strike hỏi.

“Anh nhớ dai thật đó,” Nina nói, nhìn hắn ngưỡng mộ. “Không, tôi nghĩ… mà nói đúng ra tôi cũng có tước hiệu nọ kia. Nhưng ai thèm để ý mấy chuyện đó chứ, trừ cái thể loại như Fenella.”

Một nhân viên đang đứng chỉnh micro ở bục gỗ trên sân khấu, ngay gần quầy bar. Logo của nhà xuất bản Roper Chard – một nút thắt dây thừng giữa hai cái tên và dòng chữ “Kỷ niệm 100 năm” được in kiểu cọ trên dải băng-rôn căng ngang.

Sau đó là mười phút rề rà chờ đợi. Strike trả lời mấy câu xã giao của Nina, cố sao cho lịch sự, đứng đắn. Nina thấp hơn hắn khá nhiều, còn căn phòng thì ồn ào kinh khủng.

“Larry Pinkelman có ở đây không?” hắn hỏi, nhớ lại bức chân dung ông nhà văn chuyên viết cho trẻ em trong văn phòng Elizabeth Tassel.

“Không đâu, ông ấy ghét tiệc tùng lắm,” Nina tươi cười.

“Tôi cứ tưởng cô chuẩn bị làm tiệc cho ông ấy?”

“Làm sao anh biết?” cô hỏi lại, giật mình.

“Thì cô kể còn gì, lúc còn ở quán ấy.”

“Trời, anh tinh ý thật đấy! Ờ, tụi tôi sắp làm một bữa tiệc tối để mừng đợt tái bản mấy cuốn sách Giáng Sinh của Larry, nhưng tiệc nhỏ lắm. Larry không ưa đám đông, ông ấy rất e thẹn nhút nhát.”

Cuối cùng Daniel Chard cũng lên đến sân khấu. Tiếng nói cười bên dưới tan dần, rồi tắt hẳn. Strike thấy không khí có phần căng thẳng khi Chard lật đám giấy tờ, hắng giọng.

Strike nghĩ thầm Daniel Chard trông như đã tập dợt kỹ càng, nhưng dường như vẫn không phải là người giỏi nói trước đám đông. Chard đều đặn nhìn vào một điểm nhất định dưới khán giả, nhưng không nhìn thẳng vào ai cả, thỉnh thoảng còn nói không ra tiếng. Sau khi kể lại vắn tắt lịch sử hoàng tráng của nhà xuất bản Roper, Daniel Chard khiêm tốn nhắc đến công ty sách Chard do ông nội mình sáng lập ra. Tiếp đó hai công ty sáp nhập, theo lời kể tự hào, hãnh diện mà khiêm tốn của Chard, (cũng bằng một giọng đều đều). Rồi mười năm sau đó ông ta trở thành người đứng đầu công ty xuất bản toàn cầu. Mỗi khi Chard nói gì dí dỏm, đám đông lại cười rộ lên hưởng ứng. Strike cảm giác như trong tiếng cười đó có cả sự dè dặt lẫn hơi men. Hắn không thể rời mắt khỏi đôi bàn tay đỏ như luộc, hẳn là rất đau đớn của ông giám đốc. Khi còn tại ngũ hắn có biết một binh nhì còn khá trẻ, mỗi khi stress lại nổi chàm đỏ nặng đến độ phải nhập viện.

“Rõ ràng,” Chard vừa nói vừa quay sang nhìn chỗ Strike, có lẽ vì hắn là một trong những người cao nhất trong phòng, lại đứng khá gần sân khấu, gần đến nỗi thấy được Chard đang đọc tới trang cuối cùng, “ngành xuất bản đang đứng trước nhiều thay đổi nhanh chóng và thử thách mới mẻ, nhưng có một điều không bao giờ đổi thay, từ hàng thế kỷ qua: nội dung vẫn là trên hết. Cùng với các tác giả hàng đầu, Roper Chard sẽ tiếp tục thực hiện sứ mệnh của mình: khuấy động, phản biện và mua vui. Trong không khí đó,” diễn văn chuẩn bị lên đến đỉnh điểm, nhưng giọng Chard không có vẻ gì là hứng thú mà chỉ nhẹ nhõm vì sắp hết màn phát biểu cực hình, “tôi vô cùng vinh dự và sung sướng thông báo rằng tuần này chúng ta đã có được một trong những tài năng văn chương kiệt xuất của thế giới. Kính thưa quý ông quý bà, xin hân hạnh giới thiệu Michael Fancourt!”

Đám đông đồng loạt há hốc, như có cơn gió vừa thổi qua. Một phụ nữ hét lên đầy phần khích. Cuối phòng có người bắt đầu vỗ tay, rồi tiếng vỗ tay lan ra khắp phòng. Strike thấy cánh cửa đằng xa mở ra. Hắn thoáng nhận ra cái đầu quá khổ và bộ mặt sưng sỉa của Fancourt trước khi ông ta chìm vào đám đông. Phải đến mấy phút sau Fancourt mới lên đến sân khấu, bắt tay Chard.

“Ôi lạy Chúa,” Nina vừa vỗ tay phấn khích vừa reo lên. “Lạy Chúa tôi.”

Cũng như Strike, Jerry Waldegrave cao vượt trội giữa đám đông, đứng dưới nhưng gần như đối mặt với hai người trên sân khấu. Tay Jerry cầm ly rượu đầy tràn nên không vỗ tay được. Ông ta nâng ly chạm lên miệng, không mỉm cười, quan sát cách Fancourt đứng trước micro, đưa tay ra hiệu cho đám đông im lặng.

“Cảm ơn Dan,” Fancourt lên tiếng, “Đúng là tôi không nghĩ có ngày lại đứng đây,” ông ta nói tiếp, đám đông rộ lên một tràng cười, “nhưng tôi thấy như được về nhà. Trước đây tôi cộng tác với nhà xuất bản Chard, rồi với công ty sách Roper, đấy thật là những năm tháng tươi đẹp. Khi ấy tôi còn trẻ người non dạ, bồng bột nóng nảy,” khán phòng lại khúc khích, “còn giờ đây, tôi đã già đầu nhưng vẫn còn bồng bột lắm”- tiếng cười lớn hơn, đến Daniel Chard cũng khẽ mỉm cười – “tôi mong sẽ cứ bồng bột như thế cùng các bạn” – Chard và đám đông cười càng rộ. Dường như chỉ có Strike và Waldegrave là không phát cuồng. “Quay lại nơi đây, tôi rất vui sướng. Tôi sẽ làm hết sức để tiếp tục góp sức cùng sứ mệnh của Roper Chard, như thế nào nhỉ Dan? Khuấy động, phản biện và mua vui.”

Tiếng vỗ tay như sấm nổ, hai người đàn ông bắt tay nhau giữa ánh đèn flash chớp liên tục.

“Tôi đoán là mất nửa triệu,” người đàn ông đứng sau Strike lè nhè, “cộng với mười ngàn nữa mới chịu có mặt tối nay.”

Fancourt đi từ sân khấu xuống ngay trước mặt Strike. Gương mặt trình trịch của ông ta dường như không thay đổi gì trước máy ảnh, nhưng có vẻ hồ hởi hơn khi đám đông liên tục với tay về phía mình. Rõ là Michael Fancourt cũng khoái được tung hô.

“Oa,” Nina quay sang Strike. “Tin nổi không?”

Cái đầu quá khổ của Fancourt lại biến mất vào đám đông. Joanna Waldegrave với thân hình bốc lửa xuất hiện, cố bám theo ông nhà văn nổi tiếng. Jerry lập tức theo sau, lảo đảo chụp lấy cánh tay của con gái, có phần hơi mạnh tay.

“Ông ấy còn phải gặp nhiều người khác, Jo à, để ông ấy yên.”

“Má-mi cũng chạy thẳng tới kìa, sao không chụp mámi lại?”

Strike nhìn Joanna đùng đùng bỏ đi, vùng khỏi tay ông bố, bộ dạng dằn dỗi. Daniel Chard cũng đã biến mất; Strike tự hỏi phải chăng ông ấy lỉnh ra ngoài khi đám đông còn bận trầm trồ Fancourt.

“CEO của cô không thích ánh đèn sân khấu nhỉ,” Strike bình luận.

“Nghe nói là ông ấy tiến bộ nhiều rồi đó,” Nina đáp, vẫn hướng mắt về phía Fancourt. “Mười năm trước phát biểu còn không ngẩng mặt lên khỏi tờ giấy. Nhưng mà ông ấy giỏi làm ăn lắm, anh biết không. Khôn lắm.”

Strike thấy thấm mệt, nhưng vẫn tò mò.

“Nina này,” hắn nói, kéo cô ra khỏi đám đông đang vây quanh Fancourt, cô đi theo mà không phản đối, “cô nói bản thảo Bombyx Mori cất ở đâu ấy nhỉ?”

“Trong két sắt của Jerry,” cô nói. “Ngay tầng dưới đây.” Cô nhấp một ngụm champagne, đôi mắt long lanh. “Tôi biết anh sắp nhờ tôi làm gì, đúng không?”

“Như vậy có nguy hiểm cho cô lắm không?”

“Cũng nguy lắm đấy,” cô đáp mà không nghĩ ngợi. “Nhưng tôi có mang theo thẻ nhân viên, với cả giờ này có ai đâu”.

Ông già cô ta là luật sư Hoàng gia, Strike lạnh lùng cân nhắc. Họ sẽ không dám đuổi việc Nina.

“Cô nghĩ mình sao một bản được không?”

“Tới luôn bác tài,” Nina nốc cạn ly rượu.

Thang máy trống trơn, tầng dưới tối om, vắng tanh. Nina dùng thẻ nhân viên mở cửa vào khu làm việc. Strike tự tin theo sau, đi giữa đám màn hình máy tính tối om và bàn làm việc không có người ngồi, đến một văn phòng riêng lớn ở trong góc. Ánh sáng duy nhất trong phòng lúc này là đèn phố đêm London từ cửa sổ đổ vào và đốm màu cam nhỏ xíu gần đó thỉnh thoảng lại lóe lên, cho thấy máy tính đang ở chế độ standby.

Văn phòng của Waldegrave không khóa cửa. Két sắt đặt ngay sau giá sách ở góc tường có gắn khóa mật mã. Cửa két sắt mở bung ra, Strike thấy một chồng giấy lộn xộn nằm bên trong.

“Đây rồi,” Nina reo lên.

“Nói nhỏ nhỏ thôi,” Strike nhắc cô.

Strike đứng cảnh giới. Nina đi ra máy photocopy đặt ngay ngoài cửa. Tiếng máy photocopy chạy đều đặn, rì rầm có gì đó thật êm ái. Không ai ra vào, không ai thấy gì cả. Mười lăm phút sau, Nina đặt lại bản thảo vào chỗ cũ rồi khóa két.

“Của anh đây.”

Cô đưa chồng bản thảo vừa sao lại cho hắn, còn cẩn thận lấy dây thun ràng lại. Hắn đón lấy chồng giấy, lúc đó cô dựa vào hắn vài giây, như đang lảo đảo. Hắn rõ là đang mắc nợ, nhưng mà mệt quá; hắn chẳng còn bụng dạ nào nghĩ đến chuyện đi về nhà cô ở St. John’s Wood hay đưa cô về căn hộ áp mái ở phố Denmark. Nếu hẹn ngày mai đi uống rượu thì có ổn không nhỉ? Thế rồi hắn nhớ ra tối mai là tiệc sinh nhật của hắn ở nhà em gái. Lucy đã nói là hắn có thể rủ bạn đi cùng.

“Tối mai cô muốn đi dự một buổi sinh nhật chán ơi là chán không?” hắn hỏi cô.

Cô bật cười, rõ là rất vui.

“Chán sao kia?”

“Chán từ đầu tới cuối. Có cô sẽ đỡ chán hơn nhiều. Đi nhé?”

“Tại sao không chứ?” cô vui vẻ đáp.

Vụ mời mọc thật là có lý; hắn thấy không cần phải đụng chạm gì nữa. Hai người ra khỏi văn phòng, vui vẻ như hai chiến hữu, bản sao Bombyx Mori nằm gọn dưới áo khoác của Strike. Sau khi ghi lại địa chỉ và số điện thoại của Nina, Strike tiễn cô vào taxi, thấy nhẹ cả người, như vừa được thả tự do.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.