Con tằm

12


Nàng là người đáng cậy tin, ứng khẩu tài tình, trí tuệ tường minh.

Ben Johson
Epicoene, or The Silent Woman

Chiều tối hôm đó, Strike đi xuyên qua khu Strand tối tăm lạnh lẽo về hướng phố Fleet. Hai tay hắn nắm chặt lại, đút trong túi. Hắn cố đi thật nhanh dù vẫn mệt và đau chân. Strike vừa nuối tiếc sự yên tĩnh và thoải mái trong căn hộ tuềnh toàng của mình, vừa không chắc tối nay liệu có kết quả gì chăng. Mặc dù vậy, trong giá lạnh hắn vẫn thấy ngơ ngẩn trước vẻ đẹp của thành phố cổ kính, nơi hắn từng gắn bó một quãng đời thơ ấu.

Những dấu vết của khách du lịch đã bị cái lạnh đêm tháng mười một xóa sạch: mặt tiền từ thế kỷ mười bảy của tửu quán Old Bell – những mảnh kính cửa sổ sáng đèn toát lên vẻ quyền quý xa xưa; tượng con rồng đứng canh gác trên cột mốc Temple Bar đổ bóng nghiêm nghị và dữ dội trên nền trời thẫm đen đầy sao. Xa xa là mái vòm ẩn hiện trong sương của nhà thờ St. Paul, sáng như mặt trăng đang lên. Khi hắn tới gần điểm hẹn, bức tường gạch trên cao xuất hiện những cái tên gợi nhớ đến quá khứ giấy mực của phố Fleet – tờ People’s Friend, tờ Dundee Courier. Nhưng Culpepper và đồng nghiệp từ lâu đã phải rời phố Fleet – khu phố truyền thống của báo giới Anh quốc, để dọn đến Wapping hay Canary Wharf. Phố Fleet ngày nay là nơi ngự trị của luật pháp. Tòa án Hoàng gia sừng sững trước mặt tay thám tử như một ngôi đền tổ nghiệp.

Trong tâm trạng có phần đa cảm hiếm gặp đó, Strike tiến đến cây đèn vàng phía bên kia đường, ngay trước lối vào quán Ye Olde Cheshire Cheese. Hắn men theo lối nhỏ vào quán, khựng người lại vừa kịp tránh rầm cửa.

Lối đi vào quán khá chật hẹp, tường ốp vách gỗ, hai bên treo những bức tranh sơn dầu cũ xưa, mở ra sảnh trước cũng nhỏ xíu. Strike lại phải cúi người, né tấm biển giả bằng gỗ ghi dòng chữ “Bar chỉ dành cho quý ông”. Vừa vào đến nơi, hắn thấy một cô gái trắng trẻo, nhỏ nhắn, gương mặt bật lên đôi mắt nâu to đang đưa tay vẫy tới tấp. Cô mặc áo khoác đen, ngồi co ro bên lò sưởi, hai bàn tay trắng nhỏ ôm cái ly đã uống cạn.

“Nina phải không?”

“Tôi biết ngay là anh mà, Dominic mô tả anh tới tận chân tơ kẽ tóc.”

“Cô uống gì để tôi mời?”

Nina muốn uống vang trắng. Strike gọi cho mình một vại bia Sam Smith rồi ngồi xuống bên băng ghế gỗ cứng cạnh Nina. Căn phòng đầy giọng London. Như đọc được ý hắn, Nina lên tiếng:

“Thực ra chỗ này vẫn là quán bình thường. Chỉ có những người chẳng bao giờ đến đây mới nghĩ chỗ này chỉ có khách du lịch. Dickens từng tới đây rồi, cả Johnson và Yeats nữa… Tôi mê lắm.”

Cô tươi cười nhìn hắn. Strike cũng mỉm cười đáp lễ, thấy phấn chấn hẳn sau khi đã có bia trong người.

“Chỗ này cách văn phòng bao xa?”

“Đi bộ mười phút,” cô nói, “Tụi tôi ở ngay ngoài khu Strand. Tòa nhà mới, có vườn sân thượng. Sẽ lạnh cóng cho mà xem,” cô nói thêm, giả vờ rùng mình rồi kéo áo khoác chặt lại. “Nhưng các sếp có lý do chính đáng để không đi thuê chỗ khác. Thời buổi người khôn của khó mà.”

“Như cô nói thì Bombyx Mori có vấn đề lắm sao?” Strike hỏi, vừa vào ngay câu chuyện, vừa duỗi chân giả hết cỡ dưới bàn.

“Nói vậy,” cô trả lời, “là đã ăn thua gì. Daniel Chard sôi cả tiết. Ai đời lại đi cho Daniel Chard vào vai phản diện trong sách. Không được. Hoàn toàn không. Dại lắm kia. Chard là người rất lạ lùng. Nghe nói là ông ấy bị ép nối nghiệp gia đình, chứ thực ra chỉ muốn làm họa sĩ. Giống Hitler vậy đó,” cô khúc khích.

Ánh đèn từ quầy bar như nhảy múa trong đôi mắt to của Nina. Strike thấy cô hệt như một chú chuột lí lắc.

“Hitler?” hắn lặp lại, thấy hơi buồn cười.

“Khi cáu ông ấy ra rả như Hitler – tuần này tụi tôi mới biết đó. Trước giờ Chard nói không ra hơi. Vậy mà vừa rồi la hét rú rít vào mặt Jerry; tụi tôi ngồi cách mấy bức tường còn nghe được.”

“Cô đọc chưa?”

Nina ngập ngừng, thoáng cười tinh nghịch.

“Chính thức là chưa,” cuối cùng cô trả lời.

“Còn không chính thức…”

“Coi như tôi cũng có coi cọp được tí chút,” cô nói.

“Tưởng là nó bị cất kỹ, khóa hẳn hoi kia mà?”

“Thì đúng vậy, cất trong két sắt của Jerry.”

Nina liếc ngang ranh mãnh, như thể mời Strike cùng vào hùa trêu vị biên tập ngây thơ.

“Chuyện là, Jerry nói mật mã với tất cả mọi người bởi vì ông ấy cứ quên hoài, nên phải nhờ tụi tôi nhắc. Jerry là người tử tế, đàng hoàng nhất trần đời. Chắc ông ấy còn không nghĩ là tụi tôi dám cả gan đọc đâu.”

“Cô đọc khi nào?”

“Hôm thứ Hai sau khi ông ấy nhận sách. Lúc đó bắt đầu râm ran rồi, vì Christian Fisher đã kịp gọi điện cho năm chục người trong hai ngày cuối tuần, còn đọc cả trích đoạn trên điện thoại. Nghe nói hắn ta còn chụp lại rồi gởi email nữa.”

“Lúc này luật sư vẫn chưa vào cuộc?”

“Đúng thế. Rồi tụi tôi bị gọi hết lại, được nghe một bài vô cùng kỳ khôi về hậu quả của việc bép xép. Toàn hù dọa nhảm nhí. Nào là danh tiếng của công ty sẽ bị ảnh hưởng nếu người ta bôi nhọ CEO, nào là nghe đâu nhà xuất bản sắp lên sàn chứng khoán, nên nếu có chuyện gì thì mất việc cả nút. Tôi không biết tay luật sư làm sao mà nghiêm mặt nói chuyện đó được. Ông cụ nhà tôi là luật sư Hoàng gia,” Nina tỉnh khô, “cụ nói là Chard chẳng làm gì được nhân viên. Thật, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã hay.”

“Chard có phải là sếp tốt không?” Strike hỏi.

“Cũng có thể nói vậy,” cô đáp ngay, “nhưng mà ông ấy hơi bí hiểm, cao kỳ lắm… vậy nên cái đoạn Quine viết mới tức cười.”

“Viết sao kia…?”

“À, trong truyện Chard là Dị nhân Phallus Impudicus, với cả…”

Strike sặc bia tại chỗ. Nina lại khúc khích.

“Ông ấy là “Dị nhân Thối Củ”?” Strike hỏi lại, cười phá ra, đưa mu bàn tay quẹt ngang miệng. Nina cũng cười, tiếng cười dung tục bất ngờ, nhất là với một vẻ ngoài như nữ sinh thế kia.

“Anh có học tiếng Latin sao? Tôi bỏ giữa chừng, ghét lắm – nhưng ai chẳng biết phallus là gì, đúng không? Tôi có tra lại, hóa ra Phallus impudicus còn là tên riêng của một loại nấm độc, còn được gọi là nấm sừng thối. Nghe nói loại nấm này thối hoắc luôn và… à,” cô tiếp tục khúc khích, “trông giống hệt như cái của nợ đó nữa. Đúng là Owen, chuyên đặt tên tục tĩu, hàng họ đưa hết ra ngoài.”

“Vậy trong truyện Phallus Impudicus làm trò gì?”

“Giống hệt Daniel, từ đi đứng, nói năng đến vẻ ngoài. Mắc chứng loạn dâm ái tử thi với một nhà văn rất đẹp trai vừa giết được. Rất là máu me gớm ghiếc. Jerry vẫn hay nói là nếu chưa làm độc giả ói ít nhất hai lần Owen sẽ không ăn ngon miệng. Tội nghiệp Jerry,” cô khẽ nói thêm.

“Sao mà ‘tội nghiệp Jerry’?” Strike hỏi.

“Ông ấy cũng bị lôi vào sách.”

“Vậy trong sách Jerry là thể loại phallus gì?” Nina lại bật cười.

“Tôi không biết. Tôi không đọc đoạn về Jerry. Tôi chỉ đọc lướt qua, lật tới chỗ Daniel vì ai cũng nói là vừa gớm vừa tức cười. Với cả lúc đó Jerry chỉ đi ra ngoài có nửa tiếng, tôi cũng không có thời gian. Nhưng ai cũng biết là Jerry có trong sách, vì Daniel kéo Jerry vào, bắt phải gặp luật sư, rồi bỏ tên ông ấy vào tất cả mấy cái email vớ vẩn chỉ để hù tụi tôi là trời sẽ sập ngay xuống đầu nếu đứa nào dám bép xép vụ Bombyx Mori. Tôi nghĩ chắc Daniel thấy an ủi là Owen cũng tấn công cả Jerry. Daniel Chard biết rõ ai cũng quý Jerry, nên tôi đoán ông ấy nghĩ rằng tụi tôi sẽ ngậm miệng để bảo vệ Jerry.

“Chúa mới biết cơn cớ gì Quine lại đi tấn công Jerry,” Nina thêm vào, nụ cười tắt đi. “Vì Jerry chẳng có lấy một kẻ thù nào cả. Owen đúng là cái thứ chẳng ra gì,” cô thêm vào sau khi dừng một lát, nhìn chằm chằm xuống đáy ly rượu đã cạn.

“Uống gì nữa không?” Strike hỏi.

Hắn quay lại quầy bar. Trên bức tường đối diện có một con vẹt xám nhồi bông đặt trong lồng kính. Chi tiết lập dị chân thực duy nhất trong quán mà hắn nhìn ra. Trong tâm trạng dễ chịu giữa chút London cổ xưa, hắn chấp nhận ý nghĩ rằng con vật đó đã từng quang quác giữa những bức tường này khi còn sống, chứ không phải chỉ là một món trang trí dơ dáy được mua về.

“Cô biết chuyện Quine mất tích không?” Strike hỏi, khi đã quay về chỗ ngồi bên Nina.

“Có, nghe đồn vậy. Tôi cũng chẳng ngạc nhiên, ồn ào quá mà.”

“Cô có quen Quine không?”

“Không hẳn là quen. Quine có ghé qua văn phòng vài lần, tán tỉnh nhăng cuội. Lão hay mặc cái áo choàng ngớ ngẩn đó, lúc nào cũng tò vè tỏ vẻ, ưa gây sốc. Tôi thấy lão chẳng ra gì, với cả tôi ghét sách lão lắm. Jerry có thuyết phục tôi đọc cuốn Tội lỗi của Hobart. Tôi thấy dở kinh hồn.”

“Cô biết ai có liên lạc với Quine gần đây không?”

“Tôi không nghe nói gì cả,” Nina đáp.

“Mà cũng không ai biết tại sao ông ta lại đi viết một cuốn sách như vậy, kiểu gì cũng sẽ làm cho người ta muốn kiện cáo?”

“Ai cũng nghĩ rằng Owen gây sự với Daniel. Về sau đụng ai lão ấy cũng gây gổ; Chúa mới biết lão ấy qua tay bao nhiêu nhà xuất bản trong từng đó năm.

“Tôi nghe đâu là Daniel chịu in sách của Owen vì ông ấy cho rằng làm vậy sẽ khiến mọi người nghĩ rằng Owen đã tha thứ vụ Daniel xử tệ với Joe North. Owen và Daniel chẳng ưa gì nhau, chuyện đó thì ai cũng biết.”

Strike nhớ lại người thanh niên tóc vàng đẹp trai ngời ngời trong tấm hình treo ở văn phòng của Elizabeth Tassel.

“Daniel Chard xử tệ với Joe North ra sao?”

“Tôi cũng không biết rõ,” Nina đáp. “Nhưng biết là tệ lắm. Tôi biết Owen từng thề độc sẽ không bao giờ làm với Daniel, nhưng lão ấy gây thù chuốc oán với hầu hết các nhà xuất bản khác, vậy nên lão phải giả vờ là đã hiểu lầm để còn đường quay lại. Còn Daniel nhận in cũng vì thể diện. Nghe nói vậy.”

“Quine có gây gổ với Jerry Waldegrave không, theo như cô biết?”

“Không hề, vậy mới kỳ quái. Tại sao lại đi đâm Jerry? Ông ấy tử tế lắm! Nhưng nghe đâu, thực ra cũng khó…”

Lần đầu tiên trong buổi tối hôm đó, Strike thấy Nina thận trọng suy nghĩ trước khi nói, rồi mới mở miệng tiếp, có phần điềm tĩnh hơn.

“Thực ra cũng khó biết Owen muốn ám chỉ gì về Jerry, với lại tôi cũng chưa đọc hết. Nhưng Owen đâm nhiều người lắm,” Nina kể tiếp, “Tôi nghe nói vợ của lão cũng bị lôi vào, nghe đâu lão còn xuống tay tàn tệ với Liz Tassel. Thì bà đó đúng là quỷ cái thật, nhưng ai cũng biết Liz Tassel đã chịu đựng Owen từng đó năm. Liz sẽ không bao giờ làm sách với Roper Chard được nữa; ai cũng giận bà ấy. Tôi biết tối nay bà ấy bị cho ra rìa. Daniel đã có lệnh cấm cửa. Nghĩ có nhục không. Rồi sắp tới còn có tiệc mừng Larry Pinkelman, là một trong những tác giả Liz đại diện, chỉ vài tuần nữa thôi. Mà tiệc đó thì không thể không mời Liz. Larry tội lắm, ai cũng quý ông ấy nhưng Chúa mới biết Liz mà đến thì sẽ bị tiếp đón ra sao.”

“À mà,” Nina nói tiếp, khẽ hất mái tóc nâu nhạt và đột ngột đổi chủ đề, “tôi với anh quen nhau sao đây, để đến nơi còn biết đường nói chứ? Anh là bạn trai của tôi, hay sao?”

“Bồ bịch có được ké mấy vụ như vậy không?”

“Được, nhưng tôi chưa kể với ai là đang cặp với anh, nên phải nói là vẫn chưa được lâu lắm. Vậy đi, tôi với anh gặp nhau ở tiệc cuối tuần trước, được không?”

Nghe cách Nina hào hứng dựng chuyện, Strike tự dưng thấy mình cũng có giá hẳn. Hắn thấy vừa ái ngại vừa cảm động.

“Đợi tôi đi tè cái rồi hẵng đi,” hắn đáp, nặng nhọc nhấc người khỏi băng ghế gỗ trong khi Nina uống cạn ly rượu thứ ba.

Cầu thang dẫn xuống nhà vệ sinh trong quán Ye Olde Cheshire Cheese uốn lượn, trần nhà lại khá thấp nên mặc dù đã cúi xuống hắn vẫn bị cụng đầu một cú. Strike vừa xoa tay lên thái dương, vừa lẩm bẩm chửi thề. Cứ như thể thần thánh ở đâu vừa có ý nhắc nhở hắn rằng đừng có mà dại dột mềm lòng nghe con.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.