Con tằm

11


Xin nói để tôi hay
Cơn cớ gì Thầy ruồng rẫy tôi.

John Websiter
The Duchess of Malfi

“Cormoran Strike phải không?” một giọng nữ trung lưu lảnh lót vang lên trên điện thoại lúc chín giờ hai mươi sáng hôm sau.

“Phải rồi,” Strike đáp.

“Nina đây. Nina Lascelles. Dominic có đưa số của anh cho tôi.”

“À vâng,” Strike đáp. Hắn ở trần, đang đứng cạo râu trước gương soi đặt ngay bên bồn rửa chén, vì nhà tắm vừa chật vừa tối. Lấy tay quẹt mớ bọt xà phòng cạo râu quanh miệng, hắn hỏi:

“Nina này, Dominic có nói là vì sao không?”

“Có nói. Vì anh cần nội gián ở tiệc kỷ niệm bên Roper Chard.”

“‘Nội gián’ nghe hơi quá.”

“Nói vậy mới hấp dẫn chứ.”

“Được rồi,” hắn tủm tỉm đáp. “Vậy là cô nhận lời?”

“Đương nhiên rồi, hay ho mà. Cho tôi đoán vì sao anh muốn tới đó do thám được không?”

“Lại nữa, ‘do thám’ nghe thật…”

“Đừng làm tôi mất hứng chứ. Cho tôi đoán nhé?”

“Đoán đi,” Strike đáp, nhấp một ngụm trà, nhìn ra cửa sổ. Trời lại mù sương, chút nắng ít ỏi đã tan mất.

Bombyx Mori,” Nina đáp. “Đúng không? Tôi nói đúng phải không? Nói là tôi đúng đi nào.”

“Cô nói đúng rồi,” Strike đáp, cô gái khẽ rú lên sung sướng.

“Tôi còn không được nói gì về vụ đó. Cơ quan đang cấm vận, email gởi khắp, luật sư rầm rập ra vào văn phòng của Daniel. Vậy gặp nhau ở đâu? Mình nên gặp nhau ở đâu đó trước rồi đi cùng, anh thấy sao?”

“Phải rồi,” Strike hỏi. “Cô muốn gặp ở đâu?”

Ngay cả khi với tay lấy cây viết từ chiếc áo khoác treo đằng sau cửa, Strike vẫn mơ màng nghĩ đến một buổi tối ở nhà, ngủ một giấc say sưa, một chút yên tĩnh nghỉ ngơi trước khi phải dậy sớm vào sáng thứ Bảy để bám đuôi ông chồng bội bạc của nữ thân chủ tóc nâu.

“Anh biết quán Ye Olde Cheshire Cheese không?” Nina hỏi. “Trên phố Fleet đó? Người bên nhà xuất bản không ai ra đó cả. Từ đó đi bộ về văn phòng được. Chỗ đó sến, nhưng mà tôi thích.”

Hai người đồng ý gặp nhau lúc bảy giờ ba mươi. Strike tiếp tục cạo râu, vừa tự hỏi liệu hắn có gặp được ai có thông tin gì về Quine ở bữa tiệc đó chăng. Vấn đề ở chỗ, hắn vừa tự rủa mình trong tấm gương soi hình tròn, vừa nhanh tay cạo sạch chỗ cằm lún phún, mày cứ tưởng mày vẫn còn ở SIB. Nhà nước đâu có trả tiền cho mày để mày làm ra ngô ra khoai nữa đâu, Strike à.

Nhưng hắn không biết đến cách làm việc nào khác. Với Strike, đó còn là nguyên tắc cá nhân bất di bất dịch: đã làm gì phải làm tới nơi tới chốn.

Strike đã định cả ngày nay sẽ chỉ ở văn phòng. Nếu chỉ như những ngày khác thì chẳng có gì để nói. Hắn và Robin cùng nhau xử lý giấy tờ; cô thông minh, lanh lẹ, lại yêu thích công việc điều tra, vẫn như ngày đầu cô đến làm. Nhưng hôm nay hắn đi xuống cầu thang mà lưỡng lự quá thể. Chưa gì mà khi nghe cô chào, hắn đã sợ cô đột ngột hỏi: “Anh thấy Matthew ra sao?”

Strike đi thẳng vào văn phòng trong, đóng cửa lại, ra bộ như sắp phải gọi điện. Hắn tự nhủ cái thế khó chịu lúc này đây chính là lý do vì sao không nên gặp nhân viên duy nhất của mình ngoài giờ làm việc.

Mấy tiếng sau cơn đói bụng khiến hắn phải trở ra văn phòng ngoài. Robin đã mua bánh mì kẹp như thường ngày, nhưng cô không gõ cửa để báo cho hắn. Chắc là cô vẫn chưa hết bối rối vụ gặp gỡ đêm qua. Hắn cứ lần lữa, mong rằng nếu không nhắc gì đến vụ đó thì Robin cũng sẽ không hỏi (mặc dù từ kinh nghiệm cá nhân với phụ nữ, hắn biết lần lữa vậy cũng chẳng ích gì). Strike nói (thật) với Robin là vừa bận gọi cho ông Gunfrey.

“Ông ấy có định đi báo cảnh sát không?” Robin hỏi.

“Ơ… không, Gunfrey không phải là loại ưa báo cảnh sát nếu có ai đó làm phiền. Ổng cũng đi đêm đâu thua gì tay muốn xử con ổng kia. Nhưng lần này thì ổng sợ thật rồi.”

“Anh không nghĩ đến chuyện thu âm lại lời nói của tay anh chị đó rồi mang đến cảnh sát hay sao?” Robin hỏi mà không suy nghĩ.

“Không được đâu Robin à. Tay đó sẽ biết ngay, còn làm ăn gì được nếu suốt ngày cứ phải lo né sát thủ.”

“Nhưng chẳng lẽ Gunfrey cứ phải giữ rịt ông con ở nhà sao!”

“Không cần. Ổng sẽ bất ngờ đưa cả nhà đi chơi ở Mỹ, rồi từ LA gọi điện cho ông bạn ưa dao kéo, nói là đã nghĩ lại, sẽ không can dự gì đến việc làm ăn của nhau nữa. Làm vậy mới tránh gây nghi ngờ. Tay đó cũng làm đủ trò rồi, nên chắc sẽ im ắng một lúc. Gì thì cũng đã chọi gạch vô kính xe Gunfrey, còn gọi điện khủng bố bà Gunfrey nữa.

“Nói vậy cũng có nghĩa là tuần tới tôi phải trở lại Crouch End, báo là không thấy thằng nhỏ, rồi trả lại khỉ đột nguyên con cho tay đó.” Strike thở dài. “Cũng hơi lo xa, nhưng tôi không muốn tụi nó tới đây tìm.”

“Anh trả cái gì kia?”

Khỉ đột nguyên con – tức là năm trăm bảng đó Robin,” Strike đáp. “Chứ ở Yorkshire người ta gọi sao?”

“Ít-quá-không-đủ-xử-con-nít,” Robin trả lời ngay, rồi thấy Strike đang mất cảnh giác, hỏi luôn: “Anh thấy Matthew sao?”

“Người tử tế,” Strike nói dối trơn tuột.

Hắn cố không nói gì thêm. Robin đâu có ngốc; hắn từng bị ấn tượng trước cách cô nhận biết lời nói dối, những dấu hiệu giả vờ. Tuy vậy, hắn không kìm được, ngay lập tức nói lảng sang chuyện khác.

“Tôi đang nghĩ, có lẽ sang năm, sau khi mình bắt đầu có lãi và đã tăng lương cho cô, có khi nên thuê thêm một người nữa. Giờ tôi làm việc liên tục không nghỉ, nhưng không thể cứ làm như vậy mãi được. Gần đây cô phải từ chối bao nhiêu khách hàng rồi?”

“Đôi ba người,” Robin trả lời, lạnh lùng.

Qua thái độ của Robin, Strike đoán chừng mình đã tỏ ra thiếu nhiệt tình về Matthew, nhưng hắn cũng không muốn nói dối nữa. Hắn rút vào văn phòng, đóng cửa lại.

Nhưng lần này Strike chỉ đúng có một nửa.

Đúng là câu trả lời của hắn khiến Robin thấy hụt hẫng. Cô biết nếu Strike thực sự thích Matthew, hắn sẽ không nói dứt dạc là “người tử tế”. Hắn sẽ nói là: “Ờ, coi bộ cũng được đó,” hoặc “Đâu đến nỗi hả”.

Nhưng ở đây thứ khiến cô bực mình, và cả thấy tổn thương chính là lời đề nghị thuê thêm người của hắn. Robin quay về máy tính soạn hóa đơn tuần đó cho nữ thân chủ tóc nâu đang ly hôn. Cô gõ phím rầm rập, mạnh hơn mức bình thường. Vậy mà, cô đã (sai lầm) nghĩ rằng mình không chỉ là thư ký. Cô đã giúp hắn có được bằng chứng kết tội kẻ sát hại Lula Landry; cô còn một mình thu thập một số bằng chứng của vụ đó, tự cô làm không cần hắn chỉ. Mấy tháng rồi cô đã nhiều lần làm việc vượt xa yêu cầu của một thư ký. Cô đi theo dõi đối tượng cùng hắn, đóng giả cặp đôi để giúp hắn đỡ lộ liễu hơn. Cô có công thuyết phục mấy tay giữ cửa, những nhân chứng cứng đầu không hề ưa gì bộ dạng dềnh dàng và vẻ mặt sưng sỉa của Strike. Đó là chưa kể tới chuyện cô liên tục đóng giả đủ loại phụ nữ trên điện thoại mà Strike với chất giọng ồm ồm thì còn lâu mới làm được.

Robin đã nghĩ rằng Strike cũng nghĩ như cô: thỉnh thoảng hắn vẫn khen cô “rất có ích về nghiệp vụ” hay “cô nên đi học một khóa về chống theo dõi.” Cô đã nghĩ rằng một khi công việc của hắn ổn định (mà nếu được vậy thì rõ là có công rất lớn của Robin) thì cô sẽ được cử đi đào tạo bài bản. Nhưng giờ đây cô thấy đó chỉ là lời nói gió bay, là cú xoa đầu động viên cô nhân viên đánh máy. Vậy cô đang làm gì ở chỗ này? Tại sao cô lại từ bỏ công việc tốt hơn nhiều để ngồi đây? (Trong cơn giận dữ, Robin cố tình quên đi chuyện cô chẳng hề thích công việc nhân sự chút nào, mặc cho lương có cao bao nhiêu.)

Có lẽ nhân viên mới sẽ lại là nữ, sẽ trở thành cộng sự cho Strike, còn Robin sẽ trở thành nhân viên lễ tân kiêm thư ký cho cả hai người, không bao giờ được ra khỏi bàn giấy. Đâu phải vì vậy mà cô chọn ở lại làm cho Strike, đánh đổi công việc lương cao và gây ra bao nhiêu căng thẳng với Matthew.

Đúng y năm giờ chiều, Robin dừng tay gõ phím giữa một câu dang dở, mặc áo khoác rồi ra về, đóng cửa mạnh tay hơn mức cần thiết.

Cú đóng cửa khiến Strike choàng tỉnh. Hắn đã ngủ gục trên bàn, đầu úp xuống cánh tay. Hắn nhìn đồng hồ, thấy đã năm giờ, tự hỏi không biết ai vừa vào văn phòng. Chỉ khi mở cửa ngăn, không thấy áo khoác và túi xách của Robin còn màn hình máy tính tắt ngóm, Strike mới nhận ra là cô đã ra về mà không thèm chào hỏi.

“Trời, có vậy mà cũng…” hắn bực bội lầm bầm.

Thường Robin không phải là người ưa dỗi – một trong nhiều nét tính cách nơi cô mà hắn thích. Chuyện hắn không thích Matthew thì đã làm sao? Hắn có phải là người sắp phải cưới anh ta đâu. Strike bực tức lầm bầm, rồi đóng cửa văn phòng, leo lên căn hộ áp mái, chuẩn bị ăn tối và thay áo trước khi đi gặp Nina Lascelles.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.