Con tằm

10


VERDONE: Ta đến đây để đánh.
CLEREMONT: Vâng, Ngài sẽ đánh, đánh đủ trận, nhưng hãy chờ giây lát…

Francis Beaumont và Phillip Massinger
The Little French Lawyer

Sáng hôm đó Robin ra khỏi ga tàu điện, tay nắm chặt dù. Cô thấy trong người khó chịu, mồ hôi nhớp nháp. Sau nhiều ngày mưa tầm tã, những chuyến tàu điện sực mùi vải ướt, những vỉa hè trơn trượt và cửa sổ lấm tấm nước mưa, được ngày nắng ráo khiến cô bất ngờ. Gặp người khác hẳn đã thấy nhẹ nhõm khi thoát cảnh mưa dầm và mây xám nặng nề, nhưng Robin thì không vậy. Hôm qua cô và Matthew vừa cãi nhau.

Robin nhẹ cả người khi mở cánh cửa gương có khắc tên Strike và thấy ông sếp đang nghe điện thoại trong văn phòng riêng, cửa đóng. Tự dưng cô muốn bình tĩnh lại trước khi gặp Strike, vì hắn ta chính là chủ đề của trận cãi vã đêm qua.

“Em mời thằng chả đi đám cưới sao?” Matthew giận dữ hỏi.

Cô cứ sợ rằng khi đi uống bia Strike sẽ nhắc đến vụ thiệp cưới, nếu không báo cho Matthew trước thì kiểu gì anh ấy cũng sẽ mặt nặng mày nhẹ với ông sếp.

“Từ khi nào mình mời người khác mà không hỏi ý nhau?” Matthew vặn tiếp.

“Em tính hỏi anh mà. Em tưởng em hỏi rồi.”

Rồi Robin thấy giận chính mình: cô chưa bao giờ nói dối với Matthew cả.

“Ổng là sếp em mà, nên phải mời chứ!”

Sai hoàn toàn; cô thừa biết có mời hay không Strike cũng chẳng bận tâm.

“Thì em quý ổng được chưa,” cuối cùng cô nói, ít ra cũng là nói thật. Cô muốn kéo công việc mình yêu thích gần lại với cuộc sống riêng; cô muốn cả hai vui vẻ hòa thuận với nhau, muốn thấy Strike ngồi ở hàng ghế nhà thờ, gật đầu chấp thuận đám cưới (chấp thuận? mà mắc gì cha đó phải chấp thuận? – Robin thấy mình thật mâu thuẫn).

Cô đã biết kiểu gì Matthew cũng sẽ không vui, nhưng cô từng hi vọng rằng đến giờ này hai người đàn ông đã gặp nhau, đã làm thân. Chuyện hai người vẫn chưa gặp đâu phải lỗi lại cô.

“Sau vụ anh muốn mời Sarah Shadlock,” Matthew đía thêm. Robin thấy như anh ta vừa ra một đòn tiểu nhân.

“Vậy thì anh mời đi!” cô giận dữ đáp. “Nhưng hai chuyện hoàn toàn khác nhau – Cormoran chưa bao giờ dụ dỗ em lên giường cả, mà anh cười vậy là ý gì?”

Trận cãi vã lên đến hồi cao điểm thì ba của Matthew gọi điện, báo tin là cơn khó ở tuần trước của mẹ anh ấy vừa được chẩn đoán là một cơn đột quỵ nhẹ.

Sau đó hai người thấy cứ cãi nhau về Strike thì thật chẳng ra gì, vậy là cả hai đi ngủ, giả vờ đã làm hòa nhưng Robin biết rõ là không ai chịu ai, vẫn còn giận sôi người.

Gần đến trưa Strike mới đi ra văn phòng ngoài. Hôm nay hắn không mặc complet mà mặc một chiếc áo len dơ bẩn, thủng lỗ với quần jeans và giày thể’ thao. Mặt hắn lún phún đúng kiểu chưa cạo râu một ngày. Robin tạm quên nỗi niềm riêng, nhìn hắn chằm chằm. Từ trước đến giờ, ngay cả những ngày hắn ăn ở tạm bợ trong văn phòng, chưa bao giờ trông Strike nhếch nhác đến vậy.

“Sáng giờ gọi điện làm hồ sơ vụ Ingles, với lấy số liệu vụ Longman,” Strike kể với Robin, đưa cho cô mấy tập hồ sơ bằng bìa màu nâu kiểu cũ, mỗi tập đều có số series viết tay dọc theo gáy – cách hắn vẫn quen làm từ hồi còn ở SIB.

“Anh… cố ý cải trang hả?” cô hỏi, nhìn chằm chằm vào vết gì như dầu nhớt trên đầu gối quần jeans của hắn.

“Ờ. Vụ Gunfrey. Chuyện dài lắm.”

Khi Strike đi pha trà, hai người nói chuyện thêm về những ca đang làm. Strike cập nhật thông tin cho Robin, chỉ ra những việc cần làm tiếp.

“Còn Owen Quine sao rồi?” Robin hỏi, đón tách trà từ tay hắn. “Bà đại diện tác giả nói gì?”

Strike thả người xuống ghế sofa, chiếc ghế lại phát ra tiếng đánh rắm như mỗi khi hắn đặt bàn tọa xuống. Hắn kể lại cuộc phỏng vấn Elizabeth Tassel và chuyến viếng thăm Kathryn Kent.

“Tôi thề, khi mới thấy tôi chị ta cứ tưởng tôi là Quine.”

Robin bật cười.

“Anh đâu có đến nỗi ú vậy.”

“Cảm ơn, cô quá khen,” hắn đáp, tỉnh khô. “Khi chị ta nhận ra tôi không phải là Quine, nhưng vẫn chưa biết tôi là ai thì nói ngay, ‘Tôi không làm công việc đó’ Nghe vậy cô có hiểu gì không?”

“Không… nhưng,” cô rụt rè nói thêm, “hôm qua tôi có tìm hiểu được chút ít về Kathryn Kent.”

“Sao kia?” Strike hỏi, ngạc nhiên.

“Anh có nói chị ta là dân tự xuất bản,” Robin nhắc hắn, “vậy là tôi tìm trên mạng, xem có gì không,” rồi Robin nhấp chuột hai nhát, mở ra một trang web, “chị ta có blog.”

“Hay đó!” Strike nói, khấp khởi rời chiếc ghế sofa đến chỗ bàn Robin.

Trang web trông có vẻ nghiệp dư có tựa đề Văn nghiệp đời tôi, có hình bút nghiêng trang trí, thêm một tấm ảnh Kathryn khá bắt mắt mà Strike đoán hẳn đã chụp mười năm trước. Blog đăng nhiều bài, sắp theo thứ tự như nhật ký.

“Chủ yếu là chê bai các nhà xuất bản truyền thống không biết đâu là sách hay, ngay cả khi dâng tới tận miệng,” Robin nói, chậm rãi kéo chuột xuống để Strike xem hết trang web. “Chị ta viết được ba tiểu thuyết, gọi là bộ tác phẩm kỳ ảo khiêu dâm Melina Saga. Có thể tải về trên Kindle”

“Tôi ớn lắm rồi, không đọc nữa đâu; vẫn còn phê cái cuốn Anh em nhà Bao-Rách lắm,” Strike đáp, “Có nhắc gì tới Quine không?”

“Nhiều lắm,” Robin đáp, “nếu quả ông ấy chính là Nhà Văn Nổi Tiếng như chị ta gọi. Viết tắt là NVNT”

“Tôi nghĩ chắc chị ta không ngủ với hai nhà văn cùng một lúc đâu,” Strike đáp. “Nên hẳn là Quine rồi. ‘Nổi tiếng’ thì nghe hơi quá. Cô có biết gì về Quine trước khi Leonora xuất hiện không?”

“Không,” Robin thừa nhận. “Chỗ này có ổng nè, ngày hai tháng mười một”.

Một cuộc nói chuyện rất hay với NVNT về Cốt truyện và Chuỗi sự kiện, đương nhiên không phải là một thứ. Dành cho những ai còn băn khoăn: Cốt truyện là việc diễn ra, Chuỗi sự kiện là những gì người viết kể lại cho người đọc, và lối kể như thế nào.

Một ví dụ từ Tiểu thuyết thứ hai của mình “Sự dâng hiến của Melina”

Khi hai người cùng đi về phía khu rừng Harderell, Lendor rướn thân hình đẹp đẽ lên để xem thử họ tới gần chưa. Thân hình sân chắc của anh, được trau chuốt với môn cưỡi ngựa và bắn cung…

“Cho qua đi,” Strike nói, “xem thử chị ta viết gì về Quine.”

Robin làm theo, dừng lại ở bài đăng ngày 21 tháng Mười.

Vậy là NVNT gọi cho mình rồi nói là anh ấy không thể gặp mình (lại một lần nữa.) Chuyện nhà. Mình có thể làm gì đây trừ việc nói là mình hiểu. Mình đã biết mọi việc sẽ phức tạp khi tụi mình yêu nhau. Mình không thể nói thẳng ra nhưng đại để là anh ấy đang bị kẹt với một người vợ mà anh ấy không yêu, chỉ vì một Bên Thứ Ba. Không phải lỗi của anh ấy. Không phải lỗi của Bên Thứ Ba. Người vợ không để anh ấy ra đi, ngay cả khi đó là điều tốt nhất cho hết thảy mọi người, vậy là cả ba bị kẹt vào tình huống mà đôi khi mình thấy như một thứ Luyện Ngục.

Người Vợ biết chuyện mình nhưng cứ dã vờ không biết. Mình không hiểu tại sao bà ấy có thể trịu được chuyện sống trung với một người ông đã đem lòng yêu người khác vì mình biết mình không thể làm vậy được. NVNT nói rằng bà ấy luôn để Bên Thứ Ba lên trên mọi thứ, kể cả Anh ấy. Thật lạ lùng, nhiều người có trách nhiệm chăm sóc kẻ yếu mà lại dùng đó như tấm bình phong che đi tính ích kỷ sâu sa.

Sẽ có người nói rằng lỗi lại mình, vì mình yêu một người Đàn ông đã có vợ. Nhưng có phải mình chưa nghe điều đó từ bạn bè, chị gái mình và cả Mẹ mình đâu, lúc nào họ cũng nói vậy. Mình đã cố quên rồi nhưng biết nói gì đây, trừ chuyện Trái Tim có lý lẽ riêng của nó, mà Lý trí không thể hiểu được. Và đêm nay mình lại khóc vì anh ấy, khóc thêm một lần nữa, vì một Lý do hoàn toàn khác. Anh ấy nói là anh ấy viết đã gần xong Kiệt tác của đời anh, cuốn sách Hay nhất anh từng viết. “Anh hi vọng em cũng sẽ thích nó. Em có ở trong sách đấy.”

Nói gì đây khi một Nhà văn Nổi tiếng đưa mình vào tác phẩm hay nhất của anh ấy? Mình hiểu anh, theo cách chỉ có dân Viết văn mới hiểu được. Anh ấy khiến mình thấy vừa tự hào vừa nhỏ bé. Đương nhiên dân viết lách như bọn mình vẫn mở lòng đưa người khác vào trong tim, nhưng đưa vào Sách? Thật là đặc biệt. Thật là khác thường.

Mình không thể không yêu NVNT. Trái tim có Lý Lẽ riêng của nó.

Bên dưới là các bình luận qua lại.

Biết sao không? Ông ấy đã đọc vài đoạn cho em nghe đó. Pippa2011

Em đùa à Pip ông ấy không chịu đọc gì cho chị cả! Kath

Chị chờ xem. Pippa2011 xxxx

“Hay đó,” Strike nói, “Rất hay là đằng khác. Tối hôm qua lúc tẩn tôi Kathryn Kent có nói là Pippa muốn giết tôi.”

“Anh đọc chỗ này nè!” Robin phấn khích nói, kéo xuống bài viết ngày 9 tháng mười một.

Lần đầu tiên mình gặp NVNT anh ấy nói với mình rằng: “Ta chỉ viết ra văn chương đúng nghĩa nếu có người phải đổ máu, có lẽ là chính ta.” Bạn đọc Blog này có lẽ biết rằng về nghĩa bóng, mình đã rạch mạch máu của chính mình trong blog và cả trong sách. Nhưng ngày hôm nay mình cảm thấy như vừa bị đâm một nhát Chí mạng bởi một người mà mình tin tưởng.

“Ôi Macheath! Ngươi đã cướp đi của ta sự Bình lặng – chỉ khi thấy ngươi đau đớn ta mới Thỏa lòng.”

“Câu đó ở đâu ra vậy?” Strike hỏi.

Mấy ngón tay Robin lia lịa lướt trên phím.

“Vở Ca kịch của người hành khất, của John Gray”

“Cao siêu vậy, nhất là khi còn viết sai chính tả loạn xị và viết hoa ngẫu hứng.”

“Thì có phải ai cũng là thiên tài văn chương đâu,” Robin có ý trách móc.

“Ơn Chúa, may mà mới chỉ có chừng đó thiên tài.”

“Nhưng anh nhìn bình luận ngay dưới kìa,” Robin nói, trở lại blog của Kathryn. Cô nhấp chuột lên đường liên kết, một câu bình luận đơn độc hiện ra.

“Em sẽ giúp chị quay xiên nướng sống lão già khốn nạn chó đẻ *&%, Kath à.”

Bình luận này cũng của Pippa2011.

“Pippa nghe ghê gớm quá nhỉ?” Strike nhận xét. “Có thông tin gì về nghề nghiệp của Kathryn trong này không? Tôi đoán chị ta không sống bằng mấy cuốn kỳ ảo khiêu dâm đó.”

“Vụ đó cũng hơi kỳ. Anh coi nè.”

Ngày 28 tháng Mười, Kathryn viết:

Như phần lớn các Nhà văn mình cũng có một công việc hàng ngày. Mình không thể tiết lộ quá nhiều vì lý do ang ninh. Tuần này ang ninh được thắt chặt ở Cơ sở của tụi mình. Vậy là Đồng nghiệp nhiều chuyện của mình (một người hồi xuân mộ đạo, lúc nào cũng ưa phán xét đời tư của mình) lại có cớ đề nghị với ban giám đốc phải rà soát lại tất cả blog, v.v… để tránh việc thông tin nhạy cảm bị tiết lộ. May mắng thay, cuối cùng người ta cũng tỉnh táo nên chưa ai đụng gì mình cả.

“Khó hiểu thật,” Strike nói. “An ninh thắt chặt… nhà tù nữ? Bệnh viện tâm thần? Hay bí mật công nghệ?”

“Anh xem tiếp nè, ngày mười ba tháng mười một.”

Robin kéo chuột xuống bài gần nhất trên blog, là bài duy nhất sau khi Kathryn kể chuyện bị đâm một nhát chí mạng.

Người chị thân yêu của mình đã gục ngã trước căn bệnh ung thư vú cách đây ba ngày. Cảm ơn mọi người gởi lời thăm và động viên.

Bên dưới có hai bình luận, Robin nhấp chuột mở ra. Pippa2011 đã viết:

Vô cùng thương tiếc khi nghe tin, Kath à. Gởi chị hết thảy tình yêu trên thế gian xxx

Kathryn đáp lại:

Cảm ơn Pippa em là một người bạn thực sự xxxx

Lời cảm ơn ứng trước của Kathryn nằm trơ trọi ngay trên cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó, thay vì nhiều lời chia buồn như dự kiến.

“Tại sao vậy ta?” Strike hỏi, thở dài.

“Tại sao chuyện gì kia?” Robin nói, ngước nhìn hắn.

“Tại sao người ta làm chuyện này?”

“Ý anh là viết blog hả? Tôi không biết… chẳng phải có ai đó từng nói đời sống không được chiêm nghiệm thì không đáng sống đó sao.”

“Đúng rồi, câu đó của Plato,” Strike nói, “nhưng ở đây đâu phải là chiêm nghiệm gì, mà là trưng hết ra cho thiên hạ coi.”

“Trời đất!” Robin nói, đánh đổ trà xuống áo khi chợt nhớ ra. “Tôi quên mất, còn có một chuyện nữa! Christian Fisher gọi, ngay khi tôi vừa chuẩn bị đi về tối hôm qua. Anh ta hỏi là anh có muốn viết sách không.”

“Anh ta hỏi gì kia?”

“Viết sách,” Robin nói, cố không bật cười trước vẻ kinh tởm trên gương mặt Strike. “Tự truyện. Trải nghiệm trong quân đội và phá vụ Lula Landry…”

“Cô gọi lại đi,” Strike nói, “rồi nói là không, tôi không muốn viết sách siếc gì cả.”

Hắn nốc cạn tách trà, bước tới chỗ móc treo áo khoác. Một chiếc áo da cũ kỹ đã xuất hiện ngay cạnh chiếc áo khoác đen của hắn.

“Anh chưa quên vụ tối nay chứ?” Robin hỏi, thấy gan ruột lại muốn xoắn cả lên.

“Tối nay?”

“Uống bia,” cô bối rối. “Tôi. Matthew. Quán King’s Arms.”

“Tôi chưa quên,” hắn nói, tự hỏi tại sao trông Robin có vẻ căng thẳng và đau khổ vậy. “Chiều này chắc tôi ở ngoài suốt nên tôi sẽ gặp cô ở đó luôn. Tám giờ, đúng không?”

“Sáu rưỡi,” Robin đáp, còn căng thẳng hơn.

“Sáu rưỡi. Được rồi. Tôi sẽ đến… bái bai Venetia.”

Robin giật mình, liếc mắt sững sờ.

“Anh làm sao mà biết…?”

“In trên thiệp mời,” Strike đáp. “Tên lót lạ thật. Ở đâu ra vậy?”

“Là vì, ừm… vì tôi được thụ thai ở đó,” cô nói, mặt ửng hồng. “Ở Venice. Còn tên lót của anh là gì?” cô hỏi, vừa tức cười vừa bực mình. Hắn vẫn còn cười khì. “C.B.Strike, chữ B là gì?”

“Tôi đi đây,” Strike đáp. “Hẹn gặp lúc tám giờ.”

“Sáu rưỡi!” cô hét lên khi cánh cửa vừa đóng lại.

Chiều hôm đó Strike có hẹn ở một cửa tiệm bán đồ điện tử trong khu Crouch End. Phòng sau cửa tiệm cũng là nơi mở khóa các thể loại điện thoại di động và máy tính vừa chôm chỉa. Thông tin cá nhân sau đó được tải hết ra, rồi thiết bị và thông tin sẽ được bán riêng rẽ cho người có nhu cầu.

Ông chủ cửa tiệm ăn nên làm ra đó đang khiến Gunfrey, thân chủ của Strike, ăn không ngon ngủ không yên. Gunfrey cũng chẳng ngay thẳng gì hơn tay đầu sỏ hàng luộc này nhưng hoạt động ở phạm vi rộng hơn, hoành tráng hơn. Không may Gunfrey vừa rồi lỡ chân đạp trúng ổ kiến lửa.

Strike cho rằng Gunfrey nên tìm đường rút ngay khi còn kịp. Hắn biết tay chủ tiệm này không hề đơn giản; cả hai có người quen chung.

Đối tượng đón Strike trong văn phòng trên gác, bốc mùi không kém văn phòng của Elizabeth Tassel. Bên ngoài là hai đứa choai choai mặc đồ thể dục lảng vảng, cắn móng tay ngáp ruồi. Strike đang đóng vai một tay đâm thuê chém mướn, do người quen giới thiệu đến. Hắn lắng nghe khách-hàng-tiềm-năng thổ lộ kế hoạch tấn công thằng con trai mới lớn của Gunfrey. Tay chủ tiệm nắm rõ đường đi nước bước của Gunfrey thiếu gia đến kinh ngạc, giờ đây muốn ngỏ ý mời hắn làm việc: năm trăm bảng, cho thằng nhỏ một nhát. (“Nhưng tao không muốn có án mạng gì sất, chỉ cần dằn mặt ông già nó, mày hiểu không?”)

Hơn sáu giờ Strike mới rút khỏi hiện trường. Sau khi biết chắc là không có ai bám đuôi hắn rút điện thoại gọi ngay cho Gunfrey. Trên điện thoại, đại gia sững sờ im lặng, cuối cùng cũng hiểu ra mình đang đùa với lửa.

Rồi hắn gọi cho Robin.

“Chắc tôi tới trễ mất, xin lỗi cô,” hắn nói.

“Anh ở đâu rồi?” cô hỏi, giọng căng thẳng. Hắn nghe được tiếng quán xá xôn xao, tiếng người cười nói.

“Crouch End.”

“Trời đất,” cô thì thào. “Vậy thì phải lâu lắc…”

“Tôi sẽ đi taxi,” hắn hứa hẹn. “sẽ nhanh thôi.”

Ngồi trong taxi chạy dọc theo phố Upper, Strike tự hỏi cơn cớ gì mà Matthew lại chọn quán bia ở Waterloo? Để chắc rằng Strike phải mất công đi tới? Để trả đũa vụ Strike cứ chọn những quán tiện đường với hắn ở mấy lần hẹn không thành vừa rồi? Strike mong là quán King’s Arms có bán đồ ăn. Tự dưng hắn thấy đói quá thể.

Mất bốn mươi phút hắn mới tới được điểm hẹn, một phần vì xe không thể vào đến trước dãy nhà cho công nhân từ thế kỷ mười chín nơi quán bia tọa lạc. Strike xuống xe, chấm dứt màn chạy lui tới tìm cho đúng số của ông tài xế cộc cằn. Nhà ở khu đó đánh số loạn xạ cả lên, chẳng có logic gì cả. Strike đi bộ tới quán, tự nghĩ có khi nào Matthew chọn quán này vì nó khó tìm hay không.

Quán King’s Arms là một tửu quán xinh đẹp nằm ở góc đường, kiểu quán thời Victoria. Ở lối vào dân đi làm còn trẻ đóng bộ complet đứng chen chúc với sinh viên, vừa uống vừa hút thuốc. Đám đông nhỏ nhanh chóng tẽ ra nhường đường khi hắn bước vào, thậm chí chừa chỗ rộng hơn mức cần thiết cho một người cao to cỡ hắn. Hắn đi qua cửa vào quầy bar, vừa nghĩ (cũng có phần khấp khởi hi vọng) rằng biết đâu người ta sẽ bắt hắn đi về vì tội ăn mặc gớm ghiếc.

Trong lúc đó ở phòng sau nhộn nhịp, nơi có giếng trời với trần bằng kính và những món trang trí lỉnh kỉnh, Matthew cúi nhìn đồng hồ.

“Gần bảy giờ mười lăm rồi,” anh ta nói với Robin.

Matthew mặc đồ complet thắt cà vạt gọn gàng tinh tươm. Như thường lệ, anh là người đẹp trai nhất phòng. Robin quá quen với việc các bà các cô trố mắt lên mỗi khi Matthew đi ngang qua. Đến giờ cô vẫn không chắc là Matthew có nhận ra những ánh nhìn thiêu đốt mà lấm lét đó hay không. Hai người buộc phải ngồi ở ghế băng gỗ dài, chung với một đám sinh viên đang nói cười hô hố. Matthew cao một mét tám mươi lăm, cằm chẻ, mắt xanh ngời ngời, đúng kiểu con nhà danh giá thuần chủng.

“Ổng tới kìa,” Robin nói, thở phào nhưng vẫn hồi hộp.

Strike trông còn to con và bặm trợn hơn lúc hắn rời văn phòng. Hắn dễ dàng vượt qua đám đông tới chỗ hai người. Mắt hắn dán vào mái tóc vàng rực của Robin, bàn tay thô tháp cầm sẵn một vại bia Hophead. Matthew đứng dậy. Trông như anh ta vừa gồng mình.

“A Cormoran, cuối cùng anh cũng tìm ra quán.”

“Anh là Matthew hả,” Strike đáp, đưa tay ra. “Xin lỗi tôi tới trễ. Lúc nãy tôi cũng cố ra sớm nhưng mà mắc ngồi với một tay hơi ghê gớm. Phải đợi hắn cho phép thì mới dám đứng dậy.”

Matthew quay lưng lại, cười nhạt. Anh đã đoán Strike kiểu gì cũng sẽ ăn nói như vậy: làm bộ làm tịch, ra vẻ ta đây bí hiểm lắm. Nhưng coi bộ dạng thì như mới đi thay lốp xe về.

“Anh ngồi đi,” Robin căng thẳng mời Strike, lúng túng ngồi xích về một bên, sém nữa thì ngã ra khỏi băng ghế. “Anh đói bụng không? Tụi tôi vừa định gọi đồ ăn.”

“Đồ ăn ở đây cũng tạm,” Matthew nói. “Đồ Thái. Không bằng nhà hàng Mango Tree nhưng cũng được.”

Strike cười lạnh. Hắn đã đoán Matthew kiểu gì cũng ăn nói như vậy: lâu lâu đưa ra vài cái tên nhà hàng ở khu Belgravia để chứng tỏ rằng, sau một năm ở London, ta đây cũng sành điệu lắm chứ chẳng vừa.

“Vụ chiều nay sao rồi?” Robin hỏi Strike. Cô nghĩ nếu Matthew nghe được những chuyện Strike làm, anh ấy sẽ thấy thích thú với công việc điều tra, sẽ bớt thành kiến đi.

Strike mô tả ngắn gọn lại buổi chiều hôm đó, bỏ qua tên tuổi những người liên quan. Matthew ngồi nghe, dửng dưng, gần như không thèm giả vờ quan tâm. Strike đề nghị mua bia cho hai người, khi đó cả hai chỉ còn ly rỗng.

“Anh làm bộ quan tâm một chút không được sao,” Robin lườm Matthew khi Strike đi đến quầy bar, vừa khỏi tầm nghe.

“Robin, thằng chả đi gặp một ông nào đó trong một cửa tiệm,” Matthew đáp. “Anh không nghĩ là sắp có đấu giá bản quyền phim đâu.”

Thích thú với sự dí dỏm của chính mình, anh chàng quay sang nhìn thực đơn trên bảng đen đối diện.

Khi Strike mang bia trở lại, Robin nằng nặc đòi đi gọi thức ăn ở quầy bar. Cô không hề muốn để hai người đó ngồi lại với nhau, nhưng nghĩ biết đâu làm vậy hai người sẽ tự bắt chuyện.

Chút tự đắc của Matthew tan biến nhanh chóng khi Robin vừa đi khỏi.

“Anh là lính cựu,” Matthew buột miệng với Strike, mặc dù đã có ý không để tay thám tử lấn át câu chuyện hôm đó.

“Đúng vậy,” Strike đáp, “SIB”

Matthew không chắc SIB là gì.

“Ông già tôi là cựu RAF,” anh đáp. “Ờ, cùng thời với Jeff Young đó.”

“Ai kia?”

“Cầu thủ rugby xứ Wales. Hai mươi ba lần đội trưởng đó?” Matthew nói.

“À vậy hả,” Strike đáp.

“Ừ. Ông già làm tới Phi đoàn trưởng. Năm tám sáu thì giải ngũ, rồi làm địa ốc từ đó tới giờ. Cũng được. Sao bằng ông già anh,” Matthew nói, hơi bị thủ thế, “nhưng cũng tạm.”

Thằng chó, Strike nghĩ thầm.

“Hai anh nói chuyện gì vậy?” Robin nôn nao hỏi, ngồi lại chỗ cũ.

“Chuyện của ba thôi.” Matthew đáp.

“Tội nghiệp bác ấy,” Robin nói.

“Sao mà tội?” Matthew gằn giọng.

“Thì… bác ấy lo lắng chuyện bác gái, không phải vậy sao? Cơn đột quỵ nhẹ vừa rồi đó?”

“Ờ,” Matthew nói, “vụ đó hả.”

Strike từng gặp nhiều người giống Matthew trong quân đội: thường là sĩ quan, bề ngoài thì bảnh tỏng nhưng bên trong yếm thế, nên lúc nào cũng phải cố bù trừ, đôi khi làm quá.

“Chỗ Lowther-French đó sao rồi?” Robin quay sang hỏi Matthew, cố để cho Strike thấy Matthew là người tử tế ra sao, để hắn thấy được con người thật của anh, con người mà cô yêu. “Matthew đang làm kiểm toán cho một nhà xuất bản nhỏ hơi bị lạ lùng. Chỗ đó ngộ thật, anh hả?” cô quay sang chồng chưa cưới.

“Ngộ gì, nguyên một mớ bòng bong,” Matthew nói, rồi cứ nói cho đến khi thức ăn dọn ra. Câu chuyện của Matthew lâu lâu lại có “chín chục ngàn bảng,” “phần tư triệu”, mỗi câu như soạn sẵn để cho thấy Matthew tuyệt ra làm sao: thông minh, nhanh trí, vượt xa những đồng nghiệp cấp cao hơn nhưng lại chậm chạp, ù lì, rồi cả chuyện Matthew ra tay chỉ dạy những tay đần độn làm cho công ty mà anh ta đang phải kiểm toán.

“… cố mà giải trình vụ tổ chức tiệc Giáng Sinh, sau hai năm chỉ mém huề vốn; tiệc tùng gì, có mà tiệc đám ma.”

Tiếp theo bài chỉ trích của Matthew là thức ăn và sự im lặng. Robin cứ tưởng Matthew sẽ kể lại cho Strike nghe những thứ hay ho, có phần ấm áp mà anh đã kể cho cô nghe, những nét lập dị thú vị ở nhà xuất bản nhỏ đó. Giờ đây cô chẳng biết nói gì. Tuy nhiên, câu chuyện về nhà xuất bản nhỏ mà Matthew vừa kể làm Strike nảy ra một ý tưởng. Hắn nhai chậm lại. Hắn chợt nghĩ ra một hướng tìm thông tin vụ Owen Quine. Trí nhớ mênh mông của hắn vừa đưa đến một mẩu thông tin mà hắn từng biết.

“Anh có bạn gái không, Cormoran?” Matthew hỏi thẳng Strike; anh chàng rất nôn nóng tìm hiểu vụ này. Robin trước giờ tỏ ra khá mơ hồ.

“Không,” Strike lơ đễnh đáp. “Vô phép anh… tôi đi ra một lát, phải gọi điện gấp.”

“Ừ, không sao,” Matthew bực dọc đáp, nhưng chỉ khi Strike vừa ra khỏi tầm nghe thì nói thêm. “Tới trễ bốn mươi phút rồi lỉnh ra giữa lúc đang ăn tối. Thôi thì tụi tôi cứ ngồi đây mà đợi ông lớn hạ cố quay lại.”

“Matt!”

Ra đến vỉa hè tối om, Strike rút bao thuốc lá và điện thoại di động. Hắn châm thuốc, bước xa khỏi đám người đang đứng túm tụm hút thuốc, đến góc đường yên tĩnh hơn. Hắn đứng trong bóng tối, bên dưới cổng vòm bằng gạch đỡ đường tàu ở trên.

Chuông đổ đến lần thứ ba thì Culpepper nhấc máy.

“Strike,” anh chàng nói. “Ông sao rồi?”

“Ổn. Gọi điện nhờ ông chút chuyện.”

“Nói đi,” Culpepper đáp, không hứa hẹn gì.

“Ông có em họ tên là Nina, làm cho nhà xuất bản Roper Chard…”

“Làm quái gì mà ông biết?”

“Ông kể’ với tôi,” Strike kiên nhẫn đáp.

“Khi nào?”

“Vài tháng trước, lúc tôi làm vụ tay nha sĩ cà chớn cho ông đó.”

“Nhớ dai bỏ mẹ,” Culpepper đáp, giọng kinh hãi hơn là ấn tượng. “Đúng là không bình thường. Nhỏ đó thì sao?”

“Nhờ ông sắp cho tôi gặp cô ấy, được không?” Strike hỏi. “Tối mai bên Roper Chard có tiệc, tôi cũng muốn dự.”

“Chi vậy?”

“Đang làm một vụ,” Strike né tránh. Hắn không bao giờ hé ra chi tiết những vụ ly dị và tranh chấp làm ăn của giới ông nọ bà kia, mặc cho Culpepper liên tục nài nỉ. “Với lại, tôi vừa kính ông một quả ngon lành còn gì.”

“Thôi được,” tay nhà báo miễn cưỡng đồng ý, sau một thoáng ngập ngừng. “Để tôi gọi.”

“Cô đó có ai chưa?” Strike hỏi.

“Gì hả? Còn đòi chè xôi nữa sao?” Culpepper nói. Strike nghe giọng anh ta có vẻ buồn cười hơn là bực tức khi nghĩ đến chuyện Strike tìm cách chài cô em họ.

“Không, tôi chỉ muốn biết nếu cô ấy dẫn tôi tới tiệc thì có dễ bị nghi ngờ không.”

“À, ra vậy. Hình như mới vừa chia tay chia chân gì đó. Tôi cũng không rõ. Để tôi nhắn tin số của nó cho ông. À, Chủ Nhật này nhớ xem báo,” Culpepper thêm vào, không giấu nổi sự đắc chí. “Ngài Parker chuẩn bị đón nguyên một trận sóng thần cực khắm.”

“Cứ gọi Nina cho tôi trước, được không?” Strike hỏi. “Nhớ nói tôi là ai, để cô ấy hiểu đang làm gì.”

Culpepper đồng ý rồi dập máy. Strike không hề nôn nóng quay lại với Matthew. Hắn đứng đó, hút hết điếu rồi mới quay vào trong.

Vừa đi hắn vừa cúi đầu né tránh đám nồi niêu, các thể loại bảng chỉ dẫn treo chỉ để’ trang trí, vừa ngẫm ngợi. Căn phòng đông đúc đó cũng giống như Matthew: gồng mình quá sức. Nội thất trang trí căn phòng có cả một bếp lò kiểu xưa, một quầy tính tiền cũng loại đồ cổ, giỏ đựng hàng lỉnh kỉnh, tranh in rồi đĩa treo tường: một cuộc phô diễn các món đồ cổ tạp nham.

Matthew cố ăn cho hết món mì trước khi Strike quay lại, để’ cho hắn thấy hắn vắng mặt lâu ra sao, nhưng không kịp. Robin mặt mày ủ dột còn Strike thì tự hỏi không biết giữa hai người có chuyện gì khi hắn ở ngoài kia. Hắn thấy Robin tồi tội.

“Robin có kể là anh chơi rugby,” hắn lên tiếng, quyết tâm phải xởi lởi hơn. “đáng ra chơi ở đội tuyển tỉnh, phải vậy không?”

Ba người nói dông dài nguyên một tiếng đồng hồ: câu chuyện trôi chảy hơn mỗi khi Matthew có dịp nói về chính mình. Strike để ý thấy Robin hay mớm lời cho Matthew, mỗi lần như vậy lại mở ra một chủ đề thế mạnh của Matthew.

“Hai người quen được bao lâu rồi?” hắn hỏi.

“Chín năm,” Matthew đáp; lại có vẻ thủ thế như trước.

“Lâu vậy sao?” Strike hỏi lại, ngạc nhiên. “Vậy là, quen từ hồi học đại học hả?”

“Không phải,” Robin đáp, mỉm cười. “Từ hồi trung học kia.”

“Trường có lớn gì cho cam,” Matthew nói, “Robin là đứa con gái duy nhất vừa có đầu óc vừa nhìn được. Đâu có gì để lựa với chọn.”

Thằng khốn, Strike nghĩ thầm.

Ba người ra về, cùng đi đến ga Waterloo. Họ đi bộ trong bóng tối, tiếp tục cố gắng nói những câu xã giao, rồi chia tay ở ngay cửa ga.

“Thấy chưa,” Robin nói, vớt vát khi cô và Matthew bước về hướng thang máy. “Ổng cũng tử tế đó chứ?”

“Lề mề như gì,” Matthew đáp, không thể tìm ra điểm gì khác để tấn công Strike. “Có khi sẽ tới trễ bốn mươi phút, phá cả lễ cưới.”

Nhưng như vậy cũng có nghĩa là Matthew đã đồng ý mời Strike, mặc dù chẳng có gì hào hứng. Robin nghĩ thầm thôi vậy cũng xong.

Trong lúc đó, Matthew im lặng, ấm ức những chuyện không thể thổ lộ với ai. Robin đã mô tả chính xác ngoại hình của ông sếp – đầu tóc xoăn tít, tướng tá như dân đấm bốc, nhưng Matthew không ngờ Strike to xác đến vậy. Hắn cao hơn Matthew dễ chừng cũng đến nửa tấc, mà Matthew trước giờ luôn là người cao nhất ở sở làm. Còn nữa, chẳng thà Strike cứ ba hoa bốc phét về Afghanistan và Iraq, cả vụ bị mất chân, rồi khoe huy chương thì anh chàng đã tha hồ mà khinh ghét hắn. Đằng này Strike chẳng hé một lời, khiến Matthew càng bực bội. Chiến tích của Strike, cuộc đời sôi động bôn ba nguy hiểm của hắn cuối cùng lại lửng lơ vô hình ngay trên cuộc trò chuyện của hai người.

Cạnh bên Matthew, Robin cũng ngồi im lặng. Đêm nay cô chẳng vui tí nào. Trước đây có bao giờ cô nghĩ Matthew là người như vậy đâu; hoặc ít ra cô chưa bao giờ thấy anh ấy như thế cả. Tên Strike đáng ghét, cô ngẫm ngợi khi tàu rầm rập chạy. Tự dưng Strike đã khiến cô nhìn Matthew bằng đôi mắt của hắn. Cô không biết hắn đã làm việc đó như thế nào – lúc hắn hỏi Matthew về rugby – người ngoài nhìn vào thì cứ tưởng là hắn đang lịch sự, nhưng Robin thì biết quá… hay cô chỉ đang bực mình vì hắn đi trễ, nên đã gán tội cho hắn, biết đâu hắn không hề cố ý?

Cặp vợ chồng chưa cưới ra về. Cả hai cùng âm thầm tức tối tay thám tử giờ đây đang ngồi tàu trên tuyến Northern ngược chiều với họ, vừa gà gật vừa ngáy như sấm rền.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.