Con tằm

24


Kẻ có học ai chẳng nói dối – Với cả, nàng là nhi nữ; nàng không được nghĩ sao nói vậy…

William Congreve
Love for Love

Sau một ngày uống bia Doom Bar, nói chuyện máu me, acid, ruồi nhặng, đêm đó Strike ngủ mơ toàn những thứ lạ lùng ghê tởm.

Trong mơ Charlotte đang chuẩn bị đám cưới. Còn hắn đang chạy đến một nhà thờ gothic kỳ quái, chạy bằng cả hai chân nguyên vẹn. Hắn biết rằng cô vừa sinh con hắn. Hắn phải thấy con, phải cứu lấy đứa nhỏ. Cô đứng đó, giữa nhà thờ thênh thang, tối tăm, trống rỗng, một mình bên ban thờ, cố chui vào chiếc áo cưới màu đỏ như máu. Đâu đó trong nhà thờ, có lẽ là trong một phòng thay áo lạnh lẽo, con hắn bị bỏ rơi, nằm đó trần truồng, vô vọng,

“Nó đâu rồi?” hắn hỏi cô.

“Anh không được nhìn nó. Anh có muốn nó ra đời đâu. Với lại nó không bình thường,” cô trả lời.

Hắn sợ không biết mình sẽ thấy gì nếu cố đi tìm đứa bé. Chú rể của Charlotte không có ở đó, nhưng cô vẫn đang chuẩn bị đám cưới, đeo mạng che mặt màu đỏ thắm thật dày.

“Bỏ đi, ghê lắm,” cô lạnh lùng nói, đẩy hắn ra, bước khỏi ban thờ, xuống lối đi, rồi tiến về cánh cửa ở xa. “Anh đừng chạm vào nó,” cô ngoái đầu hét lên. “Tôi không muốn anh chạm vào. Rồi anh sẽ thấy thôi. Phải công bố,” cô tiếp, giọng tắt dần. Charlotte chỉ còn là vệt đỏ thắm tan vào ánh sáng khi cửa mở, “trên báo đàng hoàng…”

Hắn bừng tỉnh dậy giữa buổi sáng trời u ám. Miệng hắn khô khốc còn đầu gối nhức buốt như có điềm xấu, mặc dù mới được nghỉ ngơi một đêm.

Trong đêm, mùa đông đã kịp tràn qua thành phố như một dòng sông băng. Bên ngoài cửa sổ tầng áp mái, nước đóng thành một lớp băng mỏng. Trong nhà hắn, cửa nẻo sơ sài, mái lại không được cách nhiệt kỹ lưỡng, nhiệt độ đã hạ thấp đáng kể.

Strike ngồi dậy, với tay lấy áo len dưới chân giường. Khi lắp chân giả, hắn thấy đầu gối sưng khá to, hậu quả của chuyến đi đến Greenwich tối qua. Mất một hồi lâu nước tắm mới đủ ấm, hắn chỉnh máy điều nhiệt lên cao, lo ngay ngáy nghĩ đến đường ống bục vỡ, máng xối đóng băng, nhà cửa lạnh tê tái rồi cả khoản thuê thợ sửa ống nước đắt đỏ.

Sau khi lau khô mình mẩy, hắn moi ra dải băng từ trong thùng giấy ở ngoài cầu thang, rồi cẩn thận buộc cố định đầu gối.

Giờ đây hắn đã hiểu ra, cứ như thể vừa mất cả một đêm để suy nghĩ. Hắn biết rõ làm sao Helly Anstis biết được chuyện đám cưới của Charlotte. Vậy mà hôm qua hắn lại ngớ ngẩn không nghĩ ra. Trong tiềm thức hắn đã biết.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo và ăn sáng, hắn bước xuống cầu thang. Strike khẽ liếc qua cửa sổ sau bàn làm việc. Cái lạnh như cắt đã khiến đám ký giả bỏ cuộc, không còn cố chực hắn như hôm qua nữa. Mưa tuyết vẫn lất phất trên cửa sổ khi hắn trở ra văn phòng ngoài. Hắn ngồi xuống máy tính của Robin, mở công cụ tìm kiếm, gõ dòng chữ: đám cưới charlotte campbell ngài jago ross.

Kết quả hiện lên, nhanh chóng và tàn nhẫn.

Tatler, Tháng Mười Hai 2010: Charlotte Campbell (ảnh bìa) nói về đám cưới với Tử tước tương lai của xứ Croy…

Tatler,” Strike bật ra thành tiếng giữa văn phòng trống không.

Hắn chỉ biết đến sự tồn tại của tạp chí này vì có mục chuyện phiếm toàn nói về bạn bè của Charlotte. Thỉnh thoảng cô vẫn mua một cuốn, chỉ để đọc to trước mặt hắn, bình phẩm về những gã từng lên giường với cô, rồi cả những đại gia có dinh thự mà cô từng đến tiệc tùng.

Và giờ đây Charlotte lại lên bìa số Giáng Sinh.

Mặc dù đã bó lại cẩn thận, đầu gối hắn vẫn nhức buốt khi Strike đi xuống cầu thang, bước ra ngoài trời tuyết. Mới sáng sớm người ta đã xếp thành hàng đợi tính tiền trong quầy báo. Hắn bình tĩnh lướt mắt qua các kệ tạp chí: loại rẻ tiền đăng hình sao phim bộ, loại đắt hơn có hình sao điện ảnh; các số tạp chí tháng mười hai đã bán gần hết, mặc dù vẫn đang là tháng mười một. Emma Watson mặc đồ trắng trên bìa Vogue (“Chuyên đề siêu sao”), Rihanna mặc bộ hồng trên bìa Marie Claire (“Chuyên đề làm đẹp”) và ảnh bìa của Tatler là…

Nước da cô trắng trẻo, không tì vết. Mái tóc đen vương ngang gò má cao, đôi mắt màu xanh hạt dẻ mở to, gương mặt hồng hào như táo vừa ửng chín. Hai bên tai đong đưa hai viên kim cương cỡ lớn, viên thứ ba nằm trên bàn tay đặt khẽ ngang mặt. Hắn thấy như có ai vừa giáng một cú thẳng thừng vào tim mình. Hắn thấm đòn nhưng không để lộ ra mặt. Strike lấy cuốn tạp chí, cũng là cuốn cuối cùng trên kệ, trả tiền rồi trở về phố Denmark.

Đã chín giờ kém hai mươi. Hắn ngồi trong văn phòng riêng, đóng cửa lại, mở cuốn tạp chí đặt trước mặt.

TIN SỐT DẺO XỨ CROY! Charlotte Campbell – Người đẹp nổi loạn sắp thành Tử tước phu nhân

Dòng tít phụ chạy ngang phần cổ thanh mảnh của Charlotte.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô kể từ khi cô trổ vuốt vào mặt hắn, cũng ngay trong văn phòng này, rồi bỏ chạy một mạch, thẳng đến vòng tay của Ngài Jago Ross. Hắn nghĩ hẳn người ta đã chỉnh sửa ảnh khá nhiều. Làn da cô làm sao mà hoàn hảo đến thế, tròng mắt sao mà trong đến vậy. Nhưng cũng có lẽ họ chẳng tô vẽ gì hơn thế, nhất là đường nét thanh tú và (hắn biết chắc) kích cỡ của viên kim cương trên ngón tay cô.

Hắn chậm rãi giở qua trang mục lục, rồi đến bài viết bên trong. Chiếm trọn hai trang là ảnh Charlotte, mảnh mai trong chiếc đầm dạ hội màu bạc lấp lánh dài chạm đất. Cô đứng giữa phòng trưng bày treo đầy thảm thêu. Cạnh đó, Jago Ross đứng dựa vào bàn chơi bài, đúng kiểu quý ông phóng đãng. Trang tiếp theo cũng toàn ảnh. Charlotte ngồi trên chiếc giường bốn cọc cổ xưa, tươi cười, đầu ngả ra sau, cần cổ trắng muốt lộ ra trên chiếc áo voan mỏng màu kem. Charlotte và Jago mặc jeans, đi ủng, tay trong tay dạo bước giữa công viên hoành tráng ngay trước cơ ngơi tương lai của hai người, dắt theo hai con chó Jack Russells. Charlotte đứng trên tòa tháp lâu đài lộng gió, ngoái nhìn lại, vai khoác tấm khăn len tartan với họa tiết truyền thống của gia đình Tử tước.

Hẳn Helly Anstis đã chẳng tiếc gì bốn bảng mười xu tiền mua cuốn tạp chí.

Ngày 4 tháng mười hai năm nay, nhà thờ có từ thế kỷ mười bảy tại Lâu đài xứ Croy (ĐỪNG BAO GIỜ chỉ gọi là Lâu đài Croy nhé, gia đình Tử tước sẽ thấy chối tai đấy) sẽ được trang hoàng cho đám cưới đầu tiên trong vòng một thế kỷ qua. Charlotte Campbell, ái nữ xinh đẹp của Tula Clermont – nhan sắc nổi tiếng hồi những năm 60 và Anthony Campbell – học giả, nhà sản xuất chương trình truyền hình, sẽ về một nhà với Ngài Jago Ross, người thừa kế lâu đài cùng với các tước hiệu đi kèm, trong đó đáng kể nhất là tước hiệu Tử tước xứ Croy.

Tử tước phu nhân tương lai cũng có quá khứ khá ồn ào. Nhưng Jago tin chắc rằng các thành viên nhà Ross đều vui mừng khi cựu người đẹp nổi loạn gia nhập dòng dõi hoành tráng lâu đời xứ Scotland của mình.

“Thực ra từ lâu mẹ tôi đã mong đến ngày này,” Tử tước chia sẻ. Chúng tôi quen nhau từ hồi còn học ở Oxford nhưng có lẽ khi ấy cả hai còn quá trẻ… rồi tình cờ gặp lại ở London… cả hai vừa chia tay…”

Vậy sao? Strike nghĩ thầm. Cả hai vừa chia tay sao? Chứ không phải mày lên giường với cô ta cùng lúc với tao, vậy nên cô ta chẳng biết ai mới là cha đứa bé trong bụng? Cô ta thay đổi ngày tháng xoành xoạch để tiện đường cãi, lúc nào cũng muốn có nhiều lựa chọn…

… từng gây ồn ào trên báo chí thời còn trẻ, khi ấy cô bỏ nhà ra đi bảy ngày dẫn đến cuộc tìm kiếm khắp cả nước… vào trung tâm phục hồi nhân phẩm lúc 25 tuổi.

“Chuyện cũ rồi, bỏ qua thôi,” Charlotte rạng rỡ nói. “Đúng là khi đó tôi còn bồng bột. Tôi đã vui chơi đủ rồi, nhưng giờ đến lúc ổn định cuộc sống, tôi rất háo hức.”

Vui chơi sao? Strike nhìn tấm ảnh rạng ngời. Vui phải không, khi cô đứng trên nóc nhà, dọa sẽ nhảy xuống? Vui quá mà, khi cô vào viện tâm thần, rồi gọi tôi đến giải cứu?

Ross cũng mới vừa xong một vụ ly dị phức tạp, tốn nhiều bút mực của báo chí… “Tôi ước giá mà có thể dàn xếp ổn thỏa không cần đến luật sư,” Tử tước thở dài… “Tôi rất trông đến ngày được làm mẹ kế của các con anh ấy!” Charlotte nói như reo vui…

(“Nếu phải gặp bọn nhóc lì lợm nhà Anstis thêm một lần nữa, Corm à, em thề sẽ cho tụi nó nhừ xương.” Rồi cũng cô nói khi đứng giữa vườn nhà Lucy, ngắm đàn cháu Strike chơi đá bóng, “Tại sao bọn trẻ con dở hơi thế nhỉ?” Gương mặt bầu bĩnh của Lucy biến sắc khi tình cờ nghe thấy…) Tên của hắn cũng chình ình giữa trang báo.

… trong đó có cả một cuộc tình ngắn ngủi với Cormoran Strike, con trai lớn nhất của Jonny Rokeby, người từng gây ồn ào trên báo năm ngoái…

… cuộc tình ngắn ngủi với con trai cả của Jonny Rokeby…

… con trai cả của Jonny Rokeby…

Hắn đột ngột gấp cuốn tạp chí lại, như phản xạ tự nhiên, rồi quăng ngay vào thùng rác.

Mười sáu năm, khi thăng khi trầm. Mười sáu năm dằn vặt, điên loạn, cũng có lúc hạnh phúc ngất ngây. Và rồi, sau những lần cô ta bỏ hắn, chạy theo người thứ ba thay vì gieo mình xuống đường tàu như những người đàn bà loạn trí khác, hắn đã quyết dứt áo ra đi. Như thế cũng có nghĩa là không thể nào hàn gắn. Cả hai đều ngầm hiểu rằng trong mối quan hệ đó, hắn được mặc định là điểm tựa vững chắc, để Charlotte tha hồ bỏ đi rồi quay lại, không bao giờ suy suyển, không bao giờ từ bỏ cô. Nhưng đêm đó khi hắn quyết hai mặt một lời về những dối gian ấy, Charlotte đã nổi giận, điên cuồng quá khích. Giọt nước cuối cùng đã làm tràn ly: hắn bước ra khỏi nhà, cô ta ném gạt tàn theo sau.

Chỗ bầm tím trên mắt hắn chưa kịp lành thì Charlotte đã kịp tuyên bố đính hôn với Ross. Chỉ mất có ba tuần, bởi khi đối diện với đau đớn, vợ hụt của hắn chỉ biết một cách phản ứng duy nhất: tiếp tục gây đau đớn cho đối phương, mà không hề nghĩ đến hậu quả cho chính bản thân mình. Hắn hiểu điều đó quá rõ, chẳng phải vì kiêu ngạo gì cả. Những tấm ảnh trên Tatler, cách cô ruồng rẫy hắn không thương tiếc (hắn có thể tưởng tượng ra cảnh cô mớm lời cho tờ tạp chí: “anh ta là con trai của Jonny Rokeby”); lâu đài xứ Croy chết dẫm… tất cả, tất cả chỉ để làm tổn thương hắn. Cô ta muốn hắn phải chống mắt ra thấy, phải hối tiếc, phải xót xa. Cô ta đã biết trước Ross là con người như thế nào; từng kể với hắn về tay sâu rượu, vũ phu không thèm kín tiếng ấy, trong giới thượng lưu chẳng ai lạ gì. Cô từng cười nhạo, nói rằng mình đã may mắn mà thoát khỏi Ross. Cười nhạo cơ đấy.

Một màn tự thiêu trong dạ phục lộng lẫy. Anh nhìn tôi đây, Bluey, nhìn tôi đi vào chỗ chết đây. Mười ngày nữa là đến đám cưới. Hơn ai hết, hắn hiểu rõ rằng ngay lúc này đây, nếu hắn gọi, chỉ nói: “Hãy đi với anh,” thì cô ta sẽ đồng ý, bất kể những trận cãi vã trước đó, những lời cay nghiệt cô dành cho hắn, những dối gian, rối rắm, mớ bòng bong làm rạn nứt mối quan hệ của hai người. Cô ta sẽ đồng ý. Với Charlotte, chạy trốn là thói quen đã ăn vào máu, còn Strike là đích đến yêu thích nhất, vừa tự do vừa an toàn. Đã bao lần cô ta nói thế với hắn, sau những mâu thuẫn đã có thể giết chết cả hai nếu vết thương lòng cũng biết đổ máu: “Em cần anh. Với em anh là tất cả, anh biết mà. Chỉ có ở bên anh em mới thấy an toàn, Bluey à…”

Hắn nghe thấy tiếng cánh cửa gương bên ngoài mở rồi đóng lại. Âm thanh quen thuộc cho thấy Robin vừa đến văn phòng, đang cởi áo khoác, đổ nước vào ấm đun.

Công việc với hắn còn là sự cứu rỗi. Charlotte từng căm ghét cách hắn tập trung hoàn toàn vào công việc, ngay sau những màn cãi vã, khóc lóc, những lời đe dọa và hứa hẹn của cô ta. Charlotte chẳng bao giờ có thể cản hắn mặc đồng phục, đi làm trở lại. Cô không bao giờ có thể ngăn hắn tiếp tục công việc điều tra dang dở. Cô ta khinh bỉ sự tập trung đó, cả lòng trung thành của hắn với quân đội, cả khả năng lờ đi những lời cô nói. Charlotte thấy đó là sự phản bội, là hắn bỏ rơi cô.

Giờ đây, trong buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, Strike ngồi ở phòng làm việc, hình Charlotte nằm trong giỏ rác đặt cạnh bên. Tự dưng hắn thấy thèm nhận được lệnh điều động, một vụ điều tra ở nước ngoài chẳng hạn. Hắn thèm đi thật xa một thời gian. Hắn không muốn bám đuôi các ông chồng và những cô nhân tình bội bạc nữa, cũng chẳng muốn xía vào những vụ tranh chấp vặt vãnh của đám con buôn tráo trở. Chỉ có một chủ đề ám ảnh hắn nhiều không kém Charlotte: những cái chết bất thường.

“Chào cô,” hắn lên tiếng, tập tễnh bước ra văn phòng ngoài. Robin đang pha hai tách trà. “Uống nhanh lên rồi còn đi. Sáng nay có việc ở ngoài.”

“Ở đâu kia?” Robin hỏi, ngạc nhiên.

Mưa tuyết lướt qua cửa sổ, đẫm ướt. Robin vẫn còn cảm thấy hơi lạnh trên mặt mình lúc nãy, khi cô đi vội trên vỉa hè ướt nhẹp, cố nhanh để vào trong nhà.

“Đi làm vụ Quine.”

Hắn nói dối. Quyền lực nằm hết trong tay cảnh sát; liệu có việc gì hắn làm được mà họ lại không thể làm tốt hơn? Nhưng cùng lúc trong thâm tâm hắn biết rõ Anstis không đủ nhạy, nhất là với những thứ lạ đời, oái oăm cần chú ý để tìm ra kẻ đã xuống tay với Quine.

“Anh có hẹn với Caroline Ingles lúc mười giờ.”

“Rách việc thật. Để tôi hoãn vậy. Chuyện là bên pháp y nhận định Quine chết không lâu sau khi mất tích.”

Hắn nhấp một ngụm trà đặc, ấm nóng. Robin thấy sáng nay trông hắn có vẻ tươi tỉnh, quyết đoán hơn thường ngày.

“Điều đó có nghĩa là những người có thể đọc bản thảo sớm lại vào vòng nghi vấn. Tôi muốn biết họ sống ở đâu, sống một mình hay sao. Sau đó chúng ta sẽ đi khảo sát chỗ ở của họ. Tính xem với mỗi người khả năng ra vào nhà với cái túi đựng đầy ruột là bao nhiêu. Rồi liệu họ có chỗ để chôn hay đốt hết bằng chứng không.”

Cũng chẳng là bao, nhưng hôm nay hắn chỉ có thể làm được chừng đó, mà hắn chỉ muốn làm gì đó, không thể ngồi yên.

“Cô đi với tôi,” hắn thêm vào. “Cô rất giỏi mấy chuyện như thế này.”

“Đóng vai bác sĩ Watson để anh làm Sherlock Holmes à?” cô hỏi, ra vẻ bất cần. Robin vẫn chưa hết giận sau khi rời quán Cambridge hôm trước. “Mình khảo sát trên mạng cũng được. Xem hình trên Google Earth ấy.”

“Ờ đúng rồi,” Strike đáp. “Việc gì phải đi khảo sát hiện trường, ở nhà mà nhìn ảnh cũ cũng xong nhỉ?”

Tự ái, cô liền nói: “Ý tôi là…”

“Được rồi. Tôi sẽ điện hoãn cuộc hẹn với Ingles. Cô lên mạng, tìm địa chỉ của Christian Fisher, Elizabeth Tassel, Daniel Chard, Jerry Waldegrave và Michael Fancourt. Rồi ta sẽ ghé qua chung cư Clem Attlee Court, xem thử chỗ đó có giấu giếm gì được không, hôm trước trong bóng tối tôi thấy chỗ đó có nhiều thùng rác, bụi cây… À, rồi gọi cho hiệu sách Bridlington ở Putney. Để xem có gặp được ông già đã khai gặp Quine hôm mùng tám ở đó không.”

Hắn bước trở vào văn phòng trong. Robin ngồi xuống máy tính. Chiếc khăn quàng cô vừa treo lên vẫn còn nhỏ tuyết xuống sàn nhà, nhưng cô chẳng quan tâm. Ký ức về thi thể bị cắt xén của Quine vẫn còn ám ảnh cô, nhưng cùng lúc cô lại có một thôi thúc mãnh liệt (mà cô phải giấu tiệt với Matthew, như thể cô đang lừa dối anh): Cô muốn truy vấn, muốn biết mọi thứ.

Robin chỉ bực mỗi một chuyện là tại sao Strike, Strike chứ không phải ai khác, lại chẳng thể nào thấy được nhiệt huyết công việc ở cô, sôi sục có kém gì hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.