Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần

Chương 4: Ý trời đã định


Phồn Tinh vô cùng kinh ngạc, cảm thấy những chiếc xe chạy đối diện chiếu đèn sáng loáng khiến mắt cô không mở ra được, mọi thứ trước mắt bỗng trắng xóa, mờ mịt, tai ù đi.

Cô định thần lại mới nghe thấy giọng của mình, giống như cách một bức tường, vừa nhẹ vừa xa, tựa như không phải bản thân cô đang nói: “Chuyện xảy ra từ khi nào? Rốt cuộc là có chuyện gì ạ? Mẹ, chuyện là thế nào?”

Mẹ cô vốn là người muốn nói gì là thao thao bất tuyệt, nhưng giờ đột nhiên lại nói năng lộn xộn, lắp bắp mãi mới nói ra được. Hóa ra dì Cung có quen mổ người bán bảo hiểm, họ cố gắng thuyết phục, khuyên dì mua bảo hiểm cho bố Phồn Tinh. Mẹ cô vốn không đồng ý chuyện này, lầm bầm rằng mua bảo hiểm gì chứ, bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội, tiền nghỉ hưu, cái gì cũng có rồi, còn mua bảo hiểm làm gì nữa, rồi chẳng phải lấy tiền của con gái sao… Bà chắc chắn là dì Cung sẽ không bỏ tiền ra mua bảo hiểm cho chồng đâu, mà bố cô lại sợ vợ, tất cả tiền lương hưu đều nộp hết cho dì Cung, chẳng có đồng tiền riêng nào. Nếu họ muốn mua bảo hiểm thì chỉ có xin tiền cô mà thôi.

Dì Cung bị mẹ cô khích tướng như thế thì tức quá, nói ngay: “Bảo hiểm của ông Chúc, tôi sẽ mua!” Ban đầu họ phải nộp một khoản tiền, trước khi ký hợp đồng, công ty bảo hiểm sẽ sắp xếp

cho bố cô kiểm tra sức khỏe theo quy định.

Thực ra, cơ quan cũ của bố cô mỗi năm đều cho các nhân viên đã nghỉ hưu kiểm tra sức khỏe, tuy nhiên chỉ được kiểm tra qua loa. Công ty bảo hiểm thì lại có yêu cầu khác hẳn, họ kiểm tra rất cẩn thận và sau đó thì phát hiện ra bệnh nghiêm trọng. Bố cô không biết tình hình cụ thể, vì trước mặt ông, bác sĩ nói không rõ, chỉ bảo khi siêu âm thì thấy ở lá gan có mảng tối, yêu cầu kiểm tra lần nữa và đề nghị nên chụp CT.

Dì Cung buồn bã suốt một ngày, đến tối không chịu nổi nữa, mượn cớ đi siêu thị mua sữa cho cháu để ra khỏi nhà, đứng dưới tầng vừa lau nước mắt vừa gọi điện cho mẹ Phồn Tinh, dì đã lén hỏi bác sĩ mới biết bố cô mắc bệnh ung thư.

Mẹ cô nghe xong tin này, cảm thấy như bị sét đánh trúng đầu. Mặc dù cãi nhau nửa cuộc đời rồi ly hôn, tình cảm vợ chồng họ cũng phai nhạt nhiều, nhưng sống đến từng này tuổi, khi sắp phải đối diện với sinh tử, bà sợ nhất là nghe tin dữ của người cùng tuổi, huống hồ ông ấy không phải là bạn bè hay người quen biết bình thường mà chính là chồng cũ, người có với bà một cô con gái.

Trong phút chốc bà cũng suy sụp, khóc lóc gọi điện thoại cho con gái.

Tai Phồn Tinh vẫn ù ù, tin tức đến quá đột ngột, cảm giác như tất cả máu đều tràn lên não gây ra chứng ù ta. Cô không biết nói gì để an ủi mẹ, chỉ cảm thấy mình như người mất hết sức lực, hỏi thêm vài câu rồi thôi.

Mẹ cô nói: “Nhìn bộ dạng của ông ấy, mẹ cứ nghĩ ông ấy phải ăn hại cả nghìn năm nữa chứ, người ta thường nói người tốt đoản mệnh, ông ta vô lương tâm như vậy, sao lại có thể như thế chứ…” Bà vừa nói vừa sụt sịt khóc.

Phồn Tinh thầm nhủ mẹ cô đang bị kích động nên nói năng hồ đồ. Cô không hỏi thêm được gì, đành vội vàng an ủi mẹ vài câu rồi gọi điện cho dì Cung.

Dì Cung còn suy sụp hơn cả mẹ cô, mặc dù chỉ là đôi vợ chồng “rổ cá cạp lại”, nhưng những năm qua hai người thực sự yêu thương nhau. Hơn nữa ông Chúc đối với bà rất tốt, chị em bạn bè ở đội múa rất ngưỡng mộ bà, họ khen ông Chúc vừa cao to, đẹp lão lại chăm chỉ, thương vợ, lương hưu cũng không ít, thỉnh thoảng còn kiếm thêm tiền, còn rất chu đáo, trông cháu giúp vợ con. Thằng bé này chẳng có chút máu mủ gì với ông nên tất cả mọi người đều nói ông rất tốt, yêu cháu còn hơn cả con ruột.

Thằng bé cũng rất quý ông, buổi tối đi ngủ luôn đòi ông bế, bây giờ ông bị bệnh thì làm thế nào đây, thằng bé khóc rạc cả người đi rồi…

Dì Cung vừa khóc vừa nói, cảm giác như đứt từng khúc ruột, nước mắt rơi lã chã, sau đó thì nghẹn ngào không nói nên lời. Phồn Tinh không biết làm thế nào, chỉ cố gắng an ủi dì rồi đề nghị dì lập tức đưa bố đến Bắc Kinh, cô sẽ tìm bệnh viện tốt nhất, khám bác sĩ tốt nhất, mà nhỡ người ta chẩn đoán sai thì sao? Dù gặp phải tình huống xấu nhất thì cũng có nhiều cách để chữa trị. Bây giờ y học hiện đại, có nhiều thuốc đặc trị, không chừng chữa vài năm thì lại có thuốc mới, rồi lại tiếp tục chữa trị thêm vài năm nữa…

Dì Cung nghe cô nói thế thì cũng le lói hy vọng, lập tức hứa sẽ bảo con dâu chăm sóc cháu, còn dì sẽ đưa ông Chúc đến Bắc Kinh khám bệnh. Ông Chúc chưa được khám bởi chuyên gia tốt nhất, không chừng có thể bị chẩn đoán sai.

Phồn Tinh dập máy mà tay vẫn run run. Mặc dù khuyên người khác nhưng trong long cô vẫn băn khoăn, bệnh viện ở quê cô cũng là bệnh viện chính quy hạng 3A(*), khả năng chẩn đoán sai thực sự

(*) Bệnh viện hạng 3A: Chính phủ Trung Quốc phân cấp bậc cho các bệnh viện, cấp ba là bệnh viện có số giường bệnh hơn 501 giường, cung cấp các dịch vụ vệ sinh y tế ở mức cao nhất. Hạng A là tiêu chuẩn đánh giá bệnh viện có điểm số hơn 900 điểm.

không cao. Chỉ là… cô không thể chấp nhận tin dữ này.

Mặc dù bố đối với cô không tốt lắm, nhưng lúc cô còn nhỏ, có một chiếc răng lung lay mãi không rụng, mẹ bận công việc không xin nghỉ phép được, thế là bố cô đã xin nghỉ nửa ngày để đưa cô đi bệnh viện nhổ cái răng đó. Mặc dù không đau nhưng vì bị nhét bông tẩm thuốc tê nên cô vẫn thấy khá xót.

Lúc ra khỏi bệnh viện, đứng chờ xe buýt, bố sực nhớ ra bác sĩ nói nhổ răng xong có thể ăn kem, kem lạnh sẽ làm ngưng chảy máu, thế là bố liền dẫn cô đi mua kem. Hồi đó, kem là thứ đồ ăn vặt rất xa xỉ, phải bỏ ra mấy đồng mới mua được một que, lương của bố mẹ thì ai có người ấy giữ, mỗi lần hai người phải trả tiền điện, tiền nước… đều cãi nhau, thế nên chẳng ai bỏ tiền ra mua đồ ăn vặt cho cô, vậy mà lần này bố lại mua cho cô một que kem rất to và đắt để cô vừa đi vừa ăn.

Cô cẩn thận cắn phần đầu của que kem, rất ngon, rồi giơ que kem lên, hỏi: “Bố, bố ăn không ạ?”

“Không, bố không ăn đâu, con ăn đi.”

Chiều hôm đó, cô ngồi trên chiếc xe buýt có ánh nắng mùa hè chiếu xuống và ăn kem. Kem chảy rất nhanh, thế nên cô phải cắn từng miếng to mới không làm bẩn quần áo, nếu làm bẩn quần áo sẽ bị mẹ mắng, nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui, rất xa xỉ, rất thỏa mãn.

Chắc chắn là bố rất yêu cô, nếu không sao lại mua que kem đắt thế cho cô ăn. Rõ ràng là bố rất nóng, rất khát nhưng không nỡ mua một chai sữa đậu nàng giá năm hào, sau khi dẫn cô về nhà, bố mới vào bếp uống hai cốc nước lọc thật to.

Trong gia đoạn khó khan nhất của tuổi trẻ, cô cũng từng hận bố mẹ mình, không hiểu tại sao họ lại sinh mình ra. Sau khi ly hôn, họ đều xây dựng gia đình mới, cô trở thành một sự phiền phức, phải cẩn thận sống giữa hai người nọ. Một thời gian dài cô đã nghĩ, có thể lớn nhanh hơn một chút không, trưởng thành rồi thì có thể kiếm tiền và sống tự lập, sẽ không phải nhìn mặt bố mẹ để sống nữa.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến buổi chiều đi nhổ răng đó, trái tim cô lại như cái thạch, mềm ra và run rẩy. Trái tim phụ nữ thường tinh tế và nhạy cảm, khi không nhận được nhiều tình yêu thương thì chỉ cần có một chút quan tâm, yêu thương từ người khác cũng khiến họ biết ơn và khắc sâu trong tim.

Khi còn là một đứa trẻ, cô đã thực sự được yêu thương, chăm sóc như viên ngọc quý, ít nhất là trong một buổi chiều.

Phồn Tinh không biết Thư Dập tỉnh dậy từ lúc nào, có thể là lúc cô đang nói chuyện điện thoại với dì Cung, có thể là sớm hơn, lúc cô nhận điện thoại của mẹ. Anh nắm lấy tay cô, bàn tay anh rất to, ấm áp, ấp trọn những ngón tay thon nhỏ của cô. Anh hỏi: “Có chuyện gì ậy?”

Phồn Tinh đành kể hết mọi chuyện cho anh nghe.

Thảo nào sắc mặt cô trắng như tờ giấy, tay cũng lạnh, khiến anh thương xót muốn ôm cô vào long, nhưng vì tài xế đang ngồi phía trước, đây lại là công ty xe mà họ thường thuê nên tài xế cũng khá quen, anh có chút e ngại, hơn nữa anh cũng không có thói quen thân thiết với cô trước mặt người ngoài nên lúc này chỉ nắm tay cô, hy vọng có thể an ủi cô phần nào.

May mà chẳng bao lâu đã đến sân bay, sau khi dỡ hành lý xuống và tài xế đi rồi, anh nói: “Em không phải sang Mỹ cùng anh nữa đâu, hãy mau về nhà đi, đưa bố em đến Bắc Kinh kiểm tra lại cẩn thận.”

Phồn Tinh mở miệng, định nói lời từ chối nhưng không thể.

Thư Dập nói: “Chẳng có gì quan trọng hơn người thân, với lại ở bên đó anh có thể một mình xử lý được.”

Thực sự nếu đến Mỹ, cô cũng không giúp được gì, chỉ có thể

xử lý mấy chuyện vụn vặt để anh yên tâm hơn thôi.

Phồn Tinh còn muốn nói gì đó thì Thư Dập đã ôm lấy cô, hôn lên trán cô rồi nói: “Không lo, có chuyện gì anh sẽ gọi cho em. Đáng lẽ anh phải ở bên cạnh em, nhưng em cũng biết tình hình hiện nay rồi, anh phải xử lý chuyện bên Mỹ đã. Anh có một người bạn làm việc bên bệnh viện, anh sẽ gọi điện cho cậu ta, xem cậu ta có ý kiến hay biện pháp nào không.” Thực ra anh cũng không nghĩ ra được lời nào hay hơn để an ủi cô.

Vì sự thấp thỏm lo lắng, sợ hãi, suy tính thiệt hơn này anh đều đã từng trải qua, nên anh biết cho dù có nói gì, làm gì cũng không giúp ích được cho cô. Trước sự sống chết, sức lực của con người ta thường trở nên mong manh, không thể gánh vác, cũng không thể đối mặt với tất cả. Thực ra, cô đang rất cô đơn.

Những điều anh có thể làm đều có hạn.

Nhưng Phồn Tinh lại vô cùng cảm kích, cũng đã dần bình tĩnh hơn. Cô kiễng chân hôn nhẹ má anh, rồi áp trán mình vào trán anh, nói khẽ: “Chăm sóc tốt bản thân nhé!”

Thư Dập có hàng ngàn điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nói được một câu: “Em cũng vậy.”

Cô tiễn anh ra tận chỗ làm thủ tục hải quan, lưu luyến nhìn anh rời đi. Anh quay đầu lại vẫy tay với cô. Mắt cô ươn ướt nhưng không muốn để anh nhìn thấy, chỉ cong khóe miệng cười và vẫy tay về phía anh.

Yêu một người thì bất cứ lúc nào cũng mong được ở bên người ấy, hy vọng được cùng người ấy đối mặt với gió mưa, hy vọng người ấy không phải lo lắng cho mình, hy vọng người ấy không bao giờ phải nhìn thấy mình rơi nước mắt, vì điều đó sẽ khiến người ấy bận tâm. Giống như giây phút nghe tin về sự cố xe cân bằng Segway, cô không nghĩ ngợi gì, lập tức đặt hai vé cho Thư Dập và mình bay đến Mỹ. Cô biết anh muốn sang Mỹ ngay lập tức và đương nhiên cô sẽ ở bên anh, là thư ký nên đây cũng là công việc của cô, là người yêu nên trong lúc anh gặp khó khăn, cô muốn được ở bên cạnh anh.

Chỉ vì gia đình cô đột nhiên gặp chuyện nên cô không thể đi cùng anh được, tuy vậy ít nhất trước khi lên máy bay, cô không muốn để anh nghĩ rằng anh bỏ cô một mình lại để xử lý việc gia đình.

Cô làm thủ tục hủy vé máy bay của mình, hủy phòng khách sạn, sau đó đặt chuyến bay nhanh nhất trở về nhà, nhưng tối đó không có chuyến bay nào về tỉnh. Cô muốn trở về nhanh nhất có thể, Thư Dập cũng hỏi cô muốn thuê trực thăng không, nhưng lời của dì Cung đã nhắc nhở cô, bố vẫn chưa biết sự thật về bệnh tình của mình nên nếu nửa đêm nửa hôm cô về nhà sẽ khiến bố nghi ngờ.

Do đó, cô thuê khách sạn gần sân bay, sang sớm hôm sau ngồi chuyến bay sớm nhất trở về.

Dập Thư có rất nhiều tâm sự, anh còn nghĩ nhiều hơn Phồn Tinh, qua cửa kiểm tra an ninh, anh đến phòng chờ nghỉ ngơi, rồi gọi mấy cuộc điện thoại cho người quen, nhờ họ chăm sóc một người bệnh. Anh chỉ nói người bệnh đó là bậc cha chú của mình, mấy người bạn của anh đều là những nhân vật có tiếng trong ngành y và họ hứa sẽ sắp xếp kiểm tra cho bệnh nhân. Sau đó anh gửi phương thức liên lạc cho Phồn Tinh.

Một lát sau, Phồn Tinh nhắn tin trả lời, thực ra đó là một câu thơ: “Nam quốc hồng tiêu tương tỉ mạo; Tây Lăng tùng bách kết đồng tâm.”

Trong bài Tử đằng hoa của Vương Thế Trinh có câu “Mông nhu nhất giá tự thành lâm, yểu điệu phồn ba chước mộ âm; Nam quốc hồng tiêu tương tỉ mạo, Tây Lăng tùng bách kết đồng tâm”. Câu thơ thứ nhất được khắc trên tường cạnh cây tử đằng cổ. Lúc đó anh nắm tay cô, đứng trước cây tử đằng chưa nở hoa đọc câu thơ này, thực sự cũng có một chút mong ước nhỏ nhoi, không biết là cô có biết đến mong ước này không,tuy anh hy vọng là cô không biết.

Bản thân anh không nghĩ được hàm súc đến thế, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ. Mặc dù văn nhân cổ đại Trung Quốc thích thề non hẹn biển, nhưng những lời yêu đương thì lại ngại ngùng không nói thẳng, xã hội hiện đại bây giờ giống hệt trong phim ảnh, hơi tí là nói mấy lời ngọt ngào, âu yếm.

Anh dẫn cô đi xem cây tử đằng thực ra cũng là vì câu thơ này.

Cô cũng hiểu nên mới không nói ra ngay lúc đó.

Giống như tùng bách, cao lớn, thẳng tắp, cùng nhau vươn tới mây xanh, dù mưa tuyết vùi lấp tùng xanh, tùng xanh vẫn vươn cao, đây là điều mà cô từng tưởng tượng, đó là cách tốt nhất để yêu mình và yêu người. Thực ra ở trong thành phố cô cũng thường nhìn thấy tùng bách, một năm bốn mùa đều xanh tươi, mùa xuân mùa hạ thấy không bắt mắt lắm, nhưng khi mùa đông đến mới cảm nhận được sự khác biệt, tất cả cây cối đều rụng lá, chỉ riêng tùng bách vẫn phát triển xanh tốt.

Thư Dập nhìn màn hình điện thoại, bất giác mỉm cười. Đây là người mà anh yêu, thông minh, lanh lợi, kiên cường giống như tùng bách, mặc dù lá cây mềm mại nhưng vẫn chống chịu được sương gió.

Phồn Tinh nhận điện thoại của Thư Dập trước khi anh lên máy bay. Anh hỏi: “Em thế nào, cảm thấ khá hơn chưa?”

Phồn Tinh đã đặt được phòng khách sạn, cũng gần sân bay, thỉnh thoảng lại nhìn thấy máy bay vút lên bầu trời. Cô nói: “Em không sao, thực ra cũng có buồn, nhưng rồi sẽ ổn thôi.”

Thư Dập nói: “Ở bang California có một cái cây lớn nhất thế giới, là cây General Sherman. Nó đã hai nghìn năm tuổi, cao hơn tám mươi mét, khi nào có cơ hội, anh sẽ đưa em đi xem.”

“Sao đột nhiên lại muốn đưa em đi xem?”

“Sau khi mẹ anh qua đời, một thời gian dài anh cảm thấy rất buồn. Em chưa từng gặp mẹ anh nên không biết mẹ. Mẹ rất lương thiện, cũng sống rất đơn giản, nhiệt tình, hay giúp đỡ người khác. Học trò của mẹ rất quý mẹ. Anh nghĩ mẹ chính là người tốt nhất trên đời. Anh không hiểu vì sao mẹ lại bị bệnh, vì sao mẹ lại rời xa anh, anh cảm thấy vô cùng bất công. Dạo đó anh rất phẫn nộ, mẹ là người tốt như vậy, sao số phận nghiệt ngã lại giáng xuống đầu mẹ. Tại sao cuộc sống của mẹ lại ngắn ngủi, mong manh như thế. Có một hôm, anh lái xe đi loanh quanh nước Mỹ, đến gần vườn quốc gia của Mỹ và nảy ra ý định đi ngắm cây đó. Nghe nói đó là cái cây lớn nhất trên thế giới, cũng đã hai nghìn năm tuổi. Cuộc đời thăng trầm nhiều thay đổi, nhưng hai nghìn năm trôi qua, nó vẫn đứng sừng sững ở đó để nhìn ngắm thế giới này. Con người đứng trước mặt nó có cảm giác vô cùng nhỏ bé. Lúc anh nhìn thấy nó mới nghĩ thật đáng sợ, nó đã sống hai nghìn năm, chứng kiến bao nhiêu sinh vật chào đời, bao nhiêu sinh vật chết đi, nó là loài cây lớn nhất thế giới cho đến thời điểm hiện tại, ngay cả cá voi ở biển sâu cũng nhỏ hơn nó. Mặc dù chỉ là một cái cây nhưng sức sống lâu dài của nó đủ để cho cả nhân loại ngưỡng mộ. So với nó thì sinh mệnh của con người chỉ giống như giọt sương trước gió.”

Phồn Tinh lặng lẽ nghe anh nói.

“Anh ngồi ở đó đến khi trời tối. Vì trong vườn quốc gia có thể có thú dữ nên nhân viên quản lý ở đó giục anh xuống núi, anh ta nói “lão già” này không biến mất được đâu, ngày mai cậu có thể đến thăm. Anh hỏi anh ta đã làm việc ở đây bao lâu rồi, anh ta nói khoảng hơn hai mươi năm. Anh ta sống ở thị trấn gần đây từ nhỏ, và gọi cái cây đó là “lão già”. Anh hỏi anh ta không cảm thấy sợ ư? Cây này luôn ở đây và đã được hai nghìn tuổi

rồi, nó còn tiếp tục sống nữa, nhưng mỗi người chúng ta thì không thể sống đến một trăm tuổi. Anh ta nhún vai nói rằng, “lão già” đã sống đủ lâu rồi, sống càng lâu thì càng cô độc. Anh ta nhìn thấy nó ở đây, chẳng thể đi đâu, các cây xung quanh nó đều chết đi, cây mới mọc ra, nó không có bạn, không có người thân, nó rất cô độc. Như vậy rất đáng sợ. Chúng ta chỉ có thể sống vài chục năm, nhưng chúng ta có gia đình, có bạn bè, có kỷ niệm, có niềm vui. Đó là sự khác biệt. Anh nói với anh ta tằng anh đã mất đi người thân quan trọng nhất của mình. Anh ta nói, ừ, chắc chắn cậu rất đau khổ, nỗi đau này mỗi người chúng ta đều phải chịu đựng, nhưng cậu sẽ bước ra khỏi nỗi đau đó, vì cậu sẽ gặp được người mình yêu, kết hôn, rồi sinh con. Khi cậu già rồi, cậu sẽ rời khỏi thế giới này mà không hề sợ hãi, vì người cậu yêu, tất cả những gì cậu yêu đều ở bên cạnh cậu. Cậu biết những đứa con của cậu sẽ tiếp tục sống, và chúng sẽ lại gặp được người chúng yêu thương, từ đời này sang đời khác, cuộc sống cứ thế tiếp diễn. Thế nên anh muốn dẫn em đi ngắm cái cây đó.”

Phồn Tinh khẽ đồng ý một tiếng.

“Anh phải khoe với nó. Lần trước anh đi một mình, lần này anh sẽ dẫn em đi, nó cô đơn sống ở đó hàng nghìn năm thì có gì tốt chứ, anh có người yêu, còn nó có không?”

Phồn Tinh nghe thấy thế thì bật cười. Thư Dập nói tiếp: “Cười được là tốt rồi. Em nghỉ sớm đi, đừng lo lắng quá, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” Anh còn muốn nói gì đó nữa nhưng tiếp viên hàng không đã bước đến đề nghị anh tắt di động, máy bay chuẩn bị cất cánh rồi.

Phồn Tinh nói vào điện thoại: “Em yêu anh.” Không biết anh có nghe thấy không nữa. Cô đứng trước cửa sổ, một lát sau thì nhìn thấy một chiếc máy bay cất cánh bay lên không trung, càng bay càng cao, dần dần chỉ còn lại ánh đèn nhấp nháy, cuối cùng thì biến mất trong màn đêm.

Cô nằm trên giường, mặc dù suy nghĩ ngổn ngang nhưng cũng cố gắng khuyên bản thân hãy mau ngủ đi, tất cả khó khăn, gian khổ, cô đã quyết định sẽ đối mặt. Nếu số phận muốn thử thách cô, cô sẽ dốc hết sức lực, dù cô không điều khiển được số mệnh nhưng cô là con gái của bố, cô sẽ cố gắng hết sức mình để giúp bố chiến đấu với bệnh tật.

Nghe nói những người dân ở vùng biển khi gặp phải song to sẽ lái thuyền xông thẳng vào đó, nếu không rất dễ bị lật thuyền, muốn làm điều này đương nhiên cần phải có dũng khí rất lớn. Phồn Tinh cổ vũ chính mình, chẳng có gì đáng sợ cả, mặc dù sắp tới phải đối mặt với con sóng dữ nhưng cô nhất định sẽ lái con thuyền nhỏ của mình đương đầu với nó.

Xông lên mới có thể chiến thắng.

Khi cô tự cổ vũ và an ủi bản thân như thế thì cũng ngủ thiếp đi tự lúc nào.

Phồn Tinh lên chuyến bay sớm nhất về quê. Lúc rời khỏi sân bay về nhà vẫn còn rất sớm và bị tắc đường vì đúng vào giờ cao điểm. Từ khi học đại học, quê nhà đã trở thành nơi quen thuộc nhất và cũng xa lạ nhất đối với cô. Đặc biệt là sau khi tốt nghiệp, mỗi năm chỉ đến dịp Tết cô mới về nhà, mà những dịp đó thì đường sá, xe cộ không giống những ngày bình thường, lần này về đột ngột, cô chỉ cảm thấy người đông xe nhiều, cũng tắc đường y như ở Bắc Kinh, hơn nữa chỗ nào cũng đang thi công xây dựng, nghe nói là sửa tuyến đường sắt.

Cô xuống máy bay liền gọi điện cho mẹ, bảo rằng sẽ đến chỗ bố cô xem tình hình thế nào, tốt nhất là ngay hôm nay đưa bố đến Bắc Kinh. Mẹ cô chỉ biết thở dài, thật hiếm có khi nào bà lại không nói nhiều thấy này. Bà chỉ hỏi lại: “Có làm lỡ dở công việc của con không?”

Phồn Tinh nói: “Không sao ạ, vừa ra Tết nên không bận lắm, chế độ nghỉ phép năm con còn chưa dùng đến.”

Tình trạng của bố tốt hơn Phồn Tinh tưởng tượng, có lẽ là do ông không biết sự thật. Chỉ có dì Cung là mắt đỏ mọng, chứng tỏ không được ngủ ngon. Phồn Tinh sợ bố nghi ngờ, cũng không dám nói gì, chỉ bảo là đi công tác ở tỉnh, tiện thể về nhà một chuyến. Sau đó dì Cung nhắc đến kết quả kiểm tra sức khỏe, còn cằn nhằn chuyện có vệt tối ở gan, Phồn Tinh vội nói: “Hay là bố đến Bắc Kinh kiểm tra đi ạ, bác sĩ cũng tốt hơn. Con về lần này có thể nhân tiện đưa bố và dì đi.”

Bố cô có chút do dự, nhưng dì Cung đồng ý ngay, nói: “Chẳng mấy khi Phồn Tinh về, đó là sự hiếu thuận của con. Chúng ta đến bệnh viện lớn ở Bắc Kinh kiểm tra, nếu không có bệnh gì thì càng yên tâm.”

Bố cô vốn sợ vợ, dì Cung nói một là một, hai là hai, nghe vợ nói vậy, ông đành gật đầu đồng ý.

Phồn Tinh nói thời gian đi công tác không nhiều, còn phải về công ty có việc nên lập tức đặt vé máy bay buổi chiều. Dì Cung cũng rất nhanh nhẹn thu dọn quần áo cho vào va li, ba người cùng ăn bữa trưa ở nhà rồi đi thẳng ra sân bay.

Phồn Tinh không ngờ mẹ và dượng Giả cũng đến sân bay tiễn họ. Mẹ cô trông có vẻ phờ phạc, dù đã trang điểm tỉ mỉ, đầu tóc gọn gàng nhưng mí mắt hơi sung, có thể nhìn ra là mẹ đã khóc.

Phồn Tinh chỉ biết nắm chặt tay mẹ, sợ mẹ nhất thời sơ ý nói câu gì đó không nên. May mà mẹ cô cũng trấn tĩnh được, nói là đến tiễn con gái, nhân tiện mang cho con gái ít quà đặc sản. Dì Cung xót xa trong lòng, Phồn Tinh chưa kịp về thăm mẹ đã lập tức đến nhà bà, đưa bà và ông Chúc đi Bắc Kinh. Đứa con gái này thật tốt!

Mẹ cô bảo chồng đặt thùng trứng gà quê lên xe đẩy hành lý, nói: “Bố con nhiều tuổi rồi, dì Cung cũng vậy, con hãy chăm sóc họ chu đáo nhé! Trừng gà này con để mà ăn, cũng cho bố con ăn nữa, đây là của đứa em họ con ở dưới quê gửi lên, ngon hơn trứng mua đấy.” Bà nói một thôi một hồi mấy chuyện vụn vặt, lát sau lại kéo dì Cung sang một bên thì thầm to nhỏ, chẳng bao lâu, hai người đều lén lau nước mắt. Phồn Tinh sợ bố nhìn thấy, đành nói là cô muốn đem vài cân thịt bò khô đặc sản quê lên cho đồng nghiệp ở Bắc Kinh thưởng thức, bảo bố và dượng Giả đi cùng cô đến cửa hàng chuyên bán đồ đặc sản trong sảnh sân bay để mua.

Khi họ mua thịt bò khô trở lại thì dì Cung và mẹ cô đã ổn định tâm trạng, hai người thân thiết như chị em, năm tay trò chuyện. Bố cô nhìn thấy suýt thì trợn tròn mắt, không hiểu tại sao hai bà lại tốt với nhau như vậy.

Lúc đợi làm thủ tục thông quan, nhân lúc dì Cung vào nhà vệ sinh, bố cô mới hỏi: “Mẹ con làm sao thế?”

Phồn Tinh giấu giếm: “Sao con biết được, con đã về nhà thăm mẹ đâu.”

Bố cô còn muốn hỏi thêm nhưng cô liền nói: “Bố, thế chẳng phải tốt hay sao? Mẹ và dì Cung đối xử tốt với nhau, không cãi nhau nữa, bố cũng không bị khó xử nữa còn gì.”

Bố cô nghĩ cũng đúng nên tỏ ra vui vẻ.

Đến Bắc Kinh thì trời đã tối, Phồn Tinh nghĩ nên đặt khách sạn gần bệnh viện cho bố và dì Cung ở. Cô sống một mình đã quen, mặc dù là người thân nhưng số ở đó cũng bất tiện, huống hồ dì Cung dù sao cũng là mẹ kế, thói quen sinh hoạt khác nhau. Thuê khách sạn cho họ ở, hai bên đều cảm thấy thoải mái, tự do. Dì Cung rất hài lòng với sự sắp xếp này.

Thư Dập đã giúp Phồn Tinh tìm chuyên gia khám bệnh, vị chuyên gia đó cũng rất nhiệt tình, nói rằng bất cứ lúc nào cũng

có thể đến kiểm tra được. Dì Cung nghe nói đến bệnh viện lớn ở Bắc Kinh đông người nên phải xếp hàng lấy số, còn nghe nói có người xếp hàng mấy ngày cũng không láy được số, may mà Phồn Tinh vừa hiếu thuận lại giỏi giang, đúng là không hổ danh làm việc ở Bắc Kinh. Nghe nói vị chuyên gia này là người giỏi nhất cả nước về lĩnh vực gan thận, chỉ một cuộc gọi của Phồn Tinh, người ta đã đồng ý ngày mai cho họ số ưu tiên.

Người Phồn Tinh thật sự cảm kích chính là Thư Dập, anh suy nghĩ chu đáo, tìm được chuyên gia rất giỏi, chẳng biết anh có phải nhờ vả nhiều người không.

Thư Dập vừa hạ cánh xuống sân bay Mỹ liền gọi cho cô, nghe nói không có vấn đề gì thì vội vã cúp máy. Cô cũng không nói chuyện nhiều với anh, cô biết anh còn phải xử lý nhiều việc quan trọng.

Cô sắp xếp ổn thỏa cho bố và dì Cung xong mới trở về nhà, tắm nước nóng, nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Cô chưa từng bị mất ngủ như thế này bao giờ, đành bò dậy tập yoga, tập xong lên giường nằm mà mắt vẫn mở, không buồn ngủ chút nào. Có lẽ là vì quá lo lắng, ngày mai đến bệnh viện chẳng khác nào đi nhận bản tuyên án, lần đầu tiên cô căng thẳng đến mức mất ngủ thế này, thế là cô quyết định lấy điện thoại lướt Weixin. Cô rất ít khi lướt Weixin giữa đêm thế này, bạn bè cô có người chụp món ăn ngon post lên để “báo thù xã hội”, có người post cảnh đang khóc ròng vì phải họp, có người post ảnh cầm xấp tiền trong quán bar, có người post ảnh chênh múi giờ ở nước ngoài… Cô liền nhấn vài nút like, sau đó bị Cố Hân Nhiên phát hiện ra, gửi tin nhắn đến: “Sao giờ này cậu vẫn còn chưa ngủ?”

Phồn Tinh thật thà đáp: “Mất ngủ.”

“Cậu cũng có ngày này à!”

Cố Hân Nhiên thường xuyên mất ngủ, nghề nghiệp của cô khiến giờ giấc sinh hoạt đảo lộn, cô lại hay phải tăng ca vất vả, ăn uống thất thường, ngủ lúc chập tối, dậy từ lúc mười hai giờ đêm, nên thường phải dựa vào thuốc an thần. Lúc đó, Phồn Tinh không thể hiểu nổi tại sao ngày nào Cố Hân Nhiên cũng kêu buồn ngủ, làm sao mà lại mất ngủ chứ, thế nên hôm nay Cố Hân Nhiên mới nói câu này như để trả thù.

Phồn Tinh chưa kịp nói gì, Cố Hân Nhiên đã gửi thêm một tin nhắn: “Yêu đương mặn nồng quá nên phòng đơn gối chiếc khó ngủ phải không?”

Phồn Tinh đáp: “Bọn mình đang phải yêu xa.”

Cố Hân Nhiên sợ hãi suýt rơi kính. “Hả? Sao đột nhiên lại biến thành yêu xa?”

Phồn Tinh không muốn nói thật với bạn, dựa người vào gối do dự hồi lâu, gõ vài chữ rồi lại xóa, cuối cùng chỉ gửi câu: “Tớ rất nhớ anh ấy.”

Cố Hân Nhiên nói: “Xong rồi!!! Chúc Phồn Tinh, cậu rơi vào bể ái tình rồi!!! Ngày đầu tiên Thư Hoàn(*) đi, nhớ anh! Ngày thứ hai Thư Hoàn đi, nhớ anh! Ngày thứ ba Thư Hoàn đi, nhớ anh! Nhớ anh! Nhớ anh!”

(*) Thư Hoàn: tên đầy đủ là Hà Thư Hoàn, một nhân vật trong phim Tân dòng song ly biệt.

Cố Hân Nhiên còn gửi cả đống hình biểu tượng không hiểu tìm ở đâu mấy thứ này.

Phồn Tinh nhìn thấy nhìn dấu chấm than, lại thêm hình biểu tượng thì bất giác bật cười.

Cố Hân Nhiên muốn nói chuyện facetime nhưng Phồn Tinh từ chối, cô bạn liền gửi tin nhắn vào Weixin: “Phồn Tinh, cậu đừng như thế mà, cậu không thể đối xử vô tình, máu lạnh và tàn nhẫn như thế với tớ được, cậu có biết không, hôm nay bọn tớ đã đi theo Tiểu Hoa cả ngày, bên cạnh cô ta chẳng có chàng nào cả.”

“Không có chàng nào chẳng phải tốt sao, chứng tỏ người ra chưa yêu, bọn cậu cũng được nghỉ ngơi sớm.”

“Có đanh chết tớ cũng không tin, rõ ràng cô ta đã hẹn hò rồi, nhìn vẻ mặt lúc nhận điện thoại của cô ta là tớ biết ngay. Dù có phải đào ba tấc đất thì tớ cũng phải tìm ra người đàn ông đó! Tớ phải trở thành paparazzi giỏi nhất Trung Quốc, phải lợi hại hơn cả Trác Vỹ!(*)”

(*) Trác Vỹ: được mệnh danh là “Đệ nhất paparazzi Trung Quốc”, tên thật là Hàn Bình Giang. Tên tuổi Trác Vỹ chỉ thực sự “vang danh” khi ông thành lập nên Phong Hành Studio – một nhóm gồm sáu, bảy phóng viên và biến nó trở thành “Tập đoàn paparazzi hàng đầu Trung Quốc”.

Phồn Tinh không cười nhạo cười, mỗi người đều có một ước mơ, cô ấy muốn làm paparazzi giỏi nhất thì cũng có sao chứ, chỉ cần cố ấy muốn và cố gắng vì điều đó.

Phồn Tinh nói: “Cậu tiếp tục cố gắn nhé, tớ phải đi ngủ đây!”

“Cố lên! Chúc cho chúng ta đều gặp may!”

Phồn Tinh thấy câu nói này rất hay, ngày mai cô dẫn bố đến viện, cô hy vọng sẽ gặp may.

“Chúc ngủ ngon!” Nhắn ba chữ này và gửi đi xong, cô tắt đèn ngủ, xoay người và một lát sau thì chìm vào giấc ngủ.

Phồn Tinh ngủ một giấc không mộng mị, buổi sang tỉnh giấc bởi tiếng chuông báo thức liền dậy làm vệ sinh cá nhân, sau đó sắp xếp nhanh chóng rồi bắt taxi rời khỏi nhà. Giờ vẫn còn sớm, trời chỉ mờ mờ sang, thành phố vẫn còn đang ngủ, giao thông khá thông thoáng, vì cô sợ tắc đường nên mới ra khỏi nhà từ sớm.

Đến khách sạn, Phồn Tinh nhìn đồng hồ, sớm hơn ba mươi phút so với giờ hẹn, sợ dì Cung và bố vẫn chưa dậy, cô đi ăn sang ở quán ăn nhanh ven đường, sau đó mua sữa đậu nành và quẩy cho dì Cung. Mặc dù khách sạn có phục vụ bữa sang nhưng họ phải đến bệnh viện sớm cho kịp thời gian, hơn nữa bố cô có thể phải làm một số xét nghiệm nên không được ăn gì, còn dì Cung thích uống sữa đậu nành và ăn quẩy nên cô mua một suất mang lên, không muốn dì bị đói bụng khi đến bệnh viện.

Cô cầm sữa đậu nành và quẩy bước vào khách sạn, không ngờ vừa qua cửa xoay, ngước mắt lên thì nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc. Cô chưa kịp phản ứng thì người đó vốn đã đi ra ngoài lại đi thêm nửa vòng nữa để cùng cô bước vào khách sạn và đứng đó nhìn cô.

Là Chí Viễn.

Thực ra hai người chia tay chưa lâu nhưng Phồng Tinh lại cảm thấ xa lạ. Anh vẫn bảnh bao như xưa, thậm chí còn phong trần hơn trước, có lẽ vì đã gầy đi. Ánh mắt của anh khiến cô có chút ngại. Hồi còn yêu nhau họ từng có những ngày tháng rất ngọt ngào, không ngờ cuối cùng lại chia tay thảm hại như thế.

Bất ngờ Chí Viễn chìa tay ra bắt. “Lâu rồi không gặp!”

Phồn Tinh định giơ ray ra bắt theo phép lịch sự nhưng vì một tay cầm sữa đậu nành, một tay cầm túi quẩy, mà giấy đựng túi quẩy lại còn dính dầu nên cô chỉ cười, không muốn làm đổ túi sữa đậu nành.

Chí Viễn hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Phồn Tinh không muốn trả lời nên hỏi lại anh: “Các anh tổ chức cuộc họp ở đây à?” Nếu không thì sao sớm thế này anh đã xuất hiện trong khách sạn?

Chí Viễn nói: “Một khách hàng người Hồng Kông ở đây, anh đến đón ông ta đi uống trà.”

“À, thế thì tốt quá!” Phồn Tinh muốn nói câu gì đó để tạm biệt. “Vậy anh làm việc đi nhé!”

Cô đi về phía thang máy. Chí Viễn đuổi theo gọi: “Phồn Tinh!”

Cô ngạc nhiên dừng bước, Chí Viễn nói: “Em… không sao chứ?” Thấy cô lặng lẽ nhìn mình, anh vội vàng nói thêm: “Anh thấy em có vẻ như không ngủ ngon giấc.”

Phồn Tinh cười, nói: “Không sao ạ.” Đúng lúc thang máy mở ra, cô nói: “Em lên đây.” Cô bước vào thang máy và lịch sự mỉm cười với anh.

Cửa thang máy từ từ khép lạo, Chí Viễn cảm thấy có chút hụt hẫng. Nếu nói anh không yêu Phồn Tinh là nói dối, yêu nhau nhiều năm như vậy, mặc dù khá bình lặng nhưng đã trở thành một phần trong cuộc sống của nhau, thậm chí có thể nói là trở thành một thói quen. Có điều, anh luôn cảm thấy Phồn Tinh vẫn thiếu một chút gì đó để trở thành bạn gái lý tưởng của anh, ví dụ như, cô không phải là sinh viên giỏi, ở lớp anh có rất nhiều nữ sinh học giỏi, tài năng vượt trội, sau khi đi làm cũng tìm được nghề danh giá, ngay cả mấy nam sinh như anh cũng phải khâm phục. Hơn nữa, mặc dù Phồn Tinh xinh đẹp nhưng vẫn kém nữ thần một chút, đương nhiên là không thể xinh đẹp bằng Đường Úc Điềm rồi.

Đại khái là hồi trước, Chí Viễn luôn nghĩ rằng thứ mình có phải là tốt nhất trên đời, nếu không thì thà không có còn hơn. Nhưng Phồn Tinh dù sao cũng không phải là đồ vật, cô là con người, sau khi chia tay anh cảm thấy có chút hối hận, mặc dù lúc cô gửi hình chụp chiếc nhẫn kim cương màu hồng đó anh cũng rất giận, nhưng anh nghĩ, loại người như Thư Dập sao có thể đối xử chân thành với Phồn Tinh được, chẳng qua chỉ là trò chơi của kẻ có tiền mà thôi, ăn chán sơn hào hải vị rồi muốn thử ăn cháo loãng, rau dưa. Nếu Phồng Tinh bị tổn thương vì chuyện này thì khiến người ta thấy thật đáng tiếc.

Chí Viễn luôn muốn tìm cơ hội nhắc nhở Phồn Tinh, nhưng thành phố rộng lớn thế này, công việc lại bận rộn, hai người một khi đã xóa thông tin liên lạc với nhau thì giuống như biến mất giữa biển người, khó có cơ hội gặp hay nói chuyện. Anh từng nghĩ có nên hỏi bạn bè để biết thông tin liên lạc của cô không, kết quả là hôm nay lại gặp cô ở đây.

Chỉ có điều trông cô thật tiều tụy. Mặc dù đã trang điểm tỉ mỉ giống như thường ngày nhưng nếu ngủ không ngon giấc, mí mắt cô sẽ hơi sưng, hơn nữa trên gương mặc cô không giấu được sự lo lắng. Chí Viễn nghĩ có thể cô gặp phải chuyện gì đó, nhưng anh hỏi mà cô không muốn nói.

Ngày xưa, cô giống như con chim nhỏ, chuyện gì cũng ríu rít nói với anh, đặc biệt là lúc đi làm, các đồng nghiệp thịnh hành mốt gì, trong bữa ăn có món gì ngon, cô và bạn thân gặp chuyện gì không vui… cô đều kể hết. Lúc đó anh cảm thấy rất phiền, đi làm mệt muốn chết đi được, đâu có tâm tư nghe cô lải nhải, hơn nữa cô là thư ký, làm trong văn phòng lớn, rất có thể bị người ta soi mói, nói xấu.

Anh thường đi cùng với sếp, khách hàng toàn là nhân viên ngân hàng, kế toán, các nhân vật lãnh đạo, bàn chuyện nghiệp vụ của công ty lên đến hàng trăm triệu. Mấy chuyện trà nước vụn vặt của cô, anh thật sự có chút coi thường và cũng không quan tâm.

Cũng không biết từ bao giờ, Phồn Tinh không còn kể cho anh nghe những chuyện đó nữa. Hai người hẹn hò nhau cũng rất cứng nhắc, chỉ đi xem phim, đi ăn ở nhà hàng mới mở, mãi có dịp leo núi Hương Sơn ngắm lá đỏ thì giữa đường anh nhận được một cuộc gọi, cấp trên nói có chuyện gấp cần gặp, anh liền lập tức trở về thành phố, bỏ cô một mình trên đỉnh núi, cô cũng không nổi giận, nói rằng mình có thể tự bắt xe về. Lúc đó anh còn nghĩ cô thật rộng lượng, không giống những cô gái khác ngày ngày tra hỏi công việc của bạn trai, quản rất chặt khiến bạn trai thở không ra hơi.

Không ngờ, cô càng hiểu biết, càng rộng lượng, càng độc lập thì càng xa cách anh.

Mặc dù anh chủ động đề nghị chia tay nhưng vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng. Cảm giác giống như mình bị bỏ rơi vậy, có thể là do

đã từng thuộc về nhau, đến khi không thuộc về mình nữa thì có chút mất mát, hoang mang.

Chí Viễn nghĩ, nếu cô thật sự gặp khó khăn, anh sẽ giúp cô.

Anh mới chính là người quan tâm cô thật lòng, mới là người đàn ông của cô trong tương lai. Đợi khi nào cô hiểu ra điều này, chắc chắn cô sẽ quay lại với anh.

Phồn Tinh lại không nghĩ nhiều như vậy, đúng là cô có chút lo lắng, căng thẳng, vì dù sao hôm nay cũng đưa bố đến bệnh viện kiểm tra. Nhưng dì Cung còn lo lắng hơn cả cô, mặc dù rất cảm kích vì cô mua sữa đậu nành và quẩy cho dì, nhưng ăn hồi lâu mà vẫn không hết nửa cái, chỉ nói là no rồi. Phồn Tinh khuyên dì ăn thêm chút nữa: “Có thể hôm nay sẽ phải ở bệnh viện cả ngày, dì ăn nhiều một chút cho có sức.” Cô nhìn dì Cung bằng ánh mắt cổ vũ. “Dì còn phải chăm sóc cho bố con nữa mà!”

Dì Cung cũng nghĩ đến cảnh mẹ Phồn Tinh nắm tay bà ở sân bay, khuyên bà hãy kiên cường lên thì bỗng thấy cay cay khóe mắt, suýt thì khóc, bà vội vàng ăn nửa cái quẩy còn lại rồi uống một mạch hết chỗ sữa đậu nành, nói: “Đi thôi!”

Dì Cung có tâm trạng như đi ra pháp trường. Phồn Tinh cũng rất lo lắng, trong ba người có lẽ chỉ mỗi bố cô là thoải mái nhất. Lúc đến bệnh viện, nhìn thấy người qua lại đông như mắc cửi, bố cô có chút nản chí: “Nhiều người thế này cơ à! Phải đợi đến bao giờ đây? Hay là buổi chiều chúng ta quay lại.”

“Sao có thể để đến chiều được, khó khăn lắm mới hẹn được bác sĩ đấy. Có nhiều người nữa thì chúng ta cũng phải đợi!” Dì Cung sốt sắng nói.

Dì Cung rất nhanh tay nhanh mắt, chỉ một lát đã tìm được ba chiếc ghế trống ở khu khám bệnh. “Lại đây, Phồn Tinh, con ngồi đi!”

Đây là lần đầu tiên mẹ kế chu đáo dốc hết gan ruột vì cô con gái chồng, Phồn Tinh đương nhiên rất hiểu điều này. Ngồi được một lúc, thấy có người bệnh mới đến không có chỗ, cô vội vàng đứng dậy nhường cho họ. Dì Cung vốn dĩ không vui, nhưng thấy người bệnh đó liên tục cảm ơn, gương mặt tiều tuỵ vì bệnh tật, lại nghĩ đến bệnh của ông Chúc không biết có chữa được không, trong lòng cảm thấy buồn bã vô hạn, thầm nghĩ mình phải tích phúc cho ông Chúc mới được, thế là dì cũng đứng dậy, nhường ghế của mình cho một người bệnh khác.

Mặt dù bệnh viện rất đông người nhưng rất có trật tự, quy củ, không lộn xộn, không có ai gây ồn ào hây chen lấn, ai cũng mang vẻ mặt lo lắng. Mặc dù Phồn Tinh rất lo nhưng chỉ biết để trong lòng, không dám thể hiện ra ngoài, sợ bố cô nhận ra. Cô đi đi lại lại trên hành lang nhỏ hẹp của khu hậu chẩn, bổng điện thoại báo có tin nhắn.

Phồn Tinh mở ra xem, là tin nhắn của Thư Dập.

Anh hỏi: “Có muốn xem mỹ nam không?”

Phồn Tinh nhắn lại: “Đẹp không?”

Thư Dập gửi một bức ảnh, anh mặc bộ đồ ngủ nằm trên giường, chen che đến vai, tóc vừa mới được sấy khô, tóc mái che một phần trán, cả người nằm trong đống gối mềm mại mầu trắng, ngoan ngoãn giống như em bé ngủ trưa ở trường mẫu giáo.

Phồn Tinh nhắn thêm lại một tin: “Vẵn chưa đủ đẹp.”

Thư Dập lại gửi một bức ảnh nữa, lần này là kiểu cả người đứng trên giường chống hông giống tư thế của người mẫu, nhìn ống kính với vẻ thách thức. Anh vốn chân dài, đứng trên giường trông lại càng cao. Bên dưới không biết dùng phần mềm gì còn hiệu lên mấy chữ lấp lánh: Đẹp không???

Phồn Tinh chưa bao giờ nghĩ anh lại trẻ con, nghịch ngợm như vậy, không nhịn được bật cười, nỗi buồn trong lòng hoàn toàn biến mất.

Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, muốn nói mình ở trong bệnh viện,chờ đợi lời tuyên án cuối cùng của bác sĩ, muốn nói rằng mình rất sợ, rất lo lắng, nếu kết quả thật sự không tốt, cô sợ sẽ khóc ở đây mất, muốn nói thực ra cô rất nhớ anh, mặc dù mới xa nhau chưa đến ba mươi tiếng, nhưng cô đã cảm thấy rất lâu, rất lâu…

Cuối cùng, cô chẳng nói gì cả, chỉ nói: “Anh ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.”

Anh nhanh chóng nhắn lại: “Không, anh không ngủ được, em còn chưa nói câu đó.”

Phồn Tinh hỏi: “Câu gì cơ?”

“Câu cuối cùng mà em nói khi em tiễn anh ở sân bay ấy.”

Phồn Tinh hơi đỏ mặt, thì ra anh ấy vẫn nghe thấy. Cô nhanh chóng soạn tin nhắn: “Em đang ở bệnh viện.”

“Anh biết.” Cô đang định nhắn lại thì một tin nhắn khác của anh đã hiện ra. “Anh yêu em.” Cô còn ngẩng người thì tin nhắn thứ ba của anh đã gởi đến. “Cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng một mình chịu đựng nhé, vì bây giờ em không còn một mình nữa. Em có anh.”

Ánh mắt cô dần nhoà đi,sống mũi cay cay. Nếu người khác thấy những dòng chữ này nhất định sẽ cảm thấy vô vị, nhạt nhẽo, những lời ngốc nghếch này lại được chính miệng Thư Dập nói ra, một kỹ sư luôn nghiêm túc, chẳng biết nói những lời ngọt ngào, thì lại khiến cô muốn khóc.

Trên đời này, hoá ra còn có ba từ thân thiết, ngọt ngào hơn “anh yêu em”, đó chính là “em có anh.”

Anh thuộc về em đấy, em muốn thổ lộ gì cũng được, muốn dựa dẫm thế nào cũng không thành vấn đề, em muốn làm phiền anh ra sao cũng không sao, em muốn làm thế nào anh sẽ làm thế ấy. Anh yêu em, thế nên anh cam tâm tình nguyện, nguyện cùng em chia sẻ mọi vui buồn hờn giận, nguyện cưng chiều em, nguyện làm những việc ngốc nghếch nhất, thậm chí chụp ảnh của mình gửi cho em để làm em cười…

Mắt Phồn Tinh ầng ậng nước, cô soạn ba chữ: “Em biết mà”, sau đó mới nói: “Chúc anh ngủ ngon.”

Miền Đông nước Mỹ bây giờ đang là đêm khuya, chắc chắn anh đã bận rộn suốt ngày, trở về khách sạn, trước khi ngủ còn nhớ tới cô đang ở bệnh viện, không vui, thế nên mới nghĩ cách để chọc cho cô cười.

Phồn Tinh trốn vào nhà vệ sinh trang điểm lại, sau đó mới ra chỗ bố. Cô đã bình tĩnh hơn rồi, Thư Dập từng nói, có người yêu chính là tài sản lớn nhất trên đời, cho dù trắng tay vẫn không cảm thấy đáng sợ.

Cô không còn sợ hãi nữa, cho dù số phận có giáng xuống điều gì, cô cũng sẽ kiên cường đối mặt.

Cuối cùng cũng lấy được số, trợ lý của bác sĩ cầm sổ bệnh mở ra xem rồi nói: “Chuyên gia đã dặn dò cháu rồi, xin mọi người đợi một lát nhé!”

Chuyên gia rất hòa nhã, mặc dù bận rộn cả buổi sáng và giọng nói có vẻ đã hơi khàn khàn. Nhìn kết quả siêu âm, chuyên gia hỏi thêm về bệnh tình, sau đó bảo họ đi chụp CT lại, còn khuyên họ không nên chụp ở bệnh viện này vì phải xếp hàng rất lâu, có khi mấy ngày mới đến lượt. Ông nói các thiết bị ở bệnh viện tuyến 3A cũng giống thế, kết quả rất chính xác, lúc nào có kết quả chụp CT thì mang đến đây cho ông xem là được.

Ông viết trên hồ sơ bệnh án số điện thoại của mình, điều này khiến hai trợ lý có chút ngạc nhiên, vì dây là chuyện rất hãn hữu. Phồn Tinh đang vô cùng cảm kích thì thấy ông nói: “Khi nào có kết quả chụp CT, cô cứ gọi điện thoại cho tôi. Yên tâm đi, Thư Dập là chàng trai mà tôi biết từ khi cậu ấy còn nhỏ đến khi trưởng thành, chẳng mấy khi nhờ vả ai bao giờ, cô chắc chắn là người rất quan trọng với cậu ấy.”

Phồn Tinh có chút bất ngờ nhưng thẳng thắn thừa nhận: “Vâng, cháu là bạn gái của anh ấy.”

Đây là lần đầu tiên, trước mặt cả bố và dì, cô nói ra câu này. Đây cũng là lần đầu tiên, trước mặt người lạ, cô nhắc đến Thư Dập. Má cô hơi đỏ, mắt sáng lấp lánh, có gì mà phải giấu giếm chứ, cô yêu anh, anh cũng yêu cô, đây là điều đáng tự hào để nói với cả thế giới. Chia sẻ với bậc trưởng bối quan tâm đến họ, cô cảm thấy không có gì là không đúng.

Vị chuyên gia già hơi sững người, nhưng lập tức vui vẻ cười, nói: “Tốt quá, nếu mẹ cậu ấy biết, chắc chắn sẽ vui lắm.” Ông nhắc nhở Phồn Tinh: “Mau dẫn bố cô đi kiểm tra đi, có kết quả thì mang cho tôi xem!”

Bên ngoài có rất nhiều người bệnh đang đợi, Phồn Tinh cũng không muốn làm phiền ông thêm nữa, luôn miệng cảm ơn rồi dẫn bố ra ngoài. Theo lời khuyên của vị chuyên gia đó, cô dẫn bố đến bệnh viện khác chụp CT, quả nhiên là không phải xếp hàng, chi phí cũng rẻ hơn một chút, họ lập tức chụp CT, nghe nói chiều hôm sau sẽ lấy được kết quả.

Phồn Tinh vẫn còn lo lắng, cảm giác như gánh nặng đeo trên vai chưa tháo xuống được, thế nên bây giờ vẫn chỉ biết chờ đợi. Cô cố tỏ ra thoải mái, nói với dì Cung: “Nghe cách nói chuyện của bác sĩ thì vấn đề có lẽ không lớn lắm, dù sao ngày mai mới có kết quả nên một mình con đến lấy cũng được. Ngày mai con mua vé cho bố và dì đi tham quan, hai người đến Trường Thành chơi đi, đến Bắc Kinh mà không đến Trường Thành thì thật đáng tiếc.

Dì Cung thực ra không có tâm trạng đi chơi, cứ nghĩ đến kết quả khám bệnh của chồng, bà lại thắc thỏm, lo lắng. Mặc dù bà là người cực kỳ đanh đá, nhưng thực ra là miệng hùm gan sứa, ông Chúc mắc bệnh khiến bà ăn không ngon, ngủ không yên, trong lòng vô cùng khó chịu, nói thẳng ra là bà sợ.

Phồn Tinh nói sẽ đi lấy kết quả chụp CT một mình, bà hiểu đó là vì cô muốn tách bà và ông Chúc ra, nhưng bây giờ bà và Phồn Tinh là đồng minh mà, nếu thật sự là bệnh không chữa được thì không phải họ cần đồng tâm hiệp lực mà giấu ông Chúc ư?

Leo Trường Thành cũng được! Dì Cung cắn môi, quyết định sẽ đi. “Được, dì và bố con đều chưa đi Trường Thành bao giờ, lần này đi xem sao, chụp vài bức ảnh cho đám bạn thân xem, mọi người đều nói “bất đáo Trường Thành phi hảo hán”, lần này chúng ta sẽ làm hai hảo hán già, mọi người nhất định sẽ khen ngợi cho xem!”

Bố Phồn Tinh bị dì chọc cho cười ha ha. Mối quan hệ giữa dì Cung với người vợ trước và Phồn tinh dần trở nên tốt đẹp khiến bố cô cảm thấy rất nhẹ nhõm. Mặc dù giờ mới là đầu xuân, thời tiết ở Bắc Kinh còn lạnh, nhưng ông rất hang hái kể cho dì Cung nghe nguồn gốc của Trường Thành, ông từng đọc nhiều sách lịch sử mà, thế nên dì Cung cũng chăm chú lắng nghe. Trên đường Phồn Tinh tiễn họ về khách sạn, nghe hai người nói chuyện Trường Thành, thầm nghĩ mình cũng thật vô tâm, đáng lẽ nên dẫn bố mẹ đến Bắc Kinh chơi lâu rồi mới phải.

Nếu không thì rất dễ cảm thấy hối hận.

Phồn Tinh đã vô cùng mệt mỏi vì phải đi đi lại lại cả ngày trong bệnh viện, dù đã đi giày đế bằng nhưng hai chân vẫn đau nhức, mở phần mềm quản lý sức khỏe trên điện thoại mới biết ngày hôm nay cô đã đi hơn hai mươi nghìn bước.

Cô lê từng bước chân lên cầu thang, chỉ muốn về nhà tắm rửa rồi lên giường đánh một giấc, dù có ngủ sớm cũng không sao, nếu nửa đêm có tỉnh giấc thì cô sẽ nói chuyện với Thư Dập một lát, vì bên chỗ anh đang là ban ngày rồi.

Cô thầm nghĩ như vậy, không ngờ lại nhìn thấy Chí Viễn

đang đứng đợi trước cửa. Cô hơi bất ngờ, con người này sao thế, sáng sớm thì gặp nhau ở khách sạn, tối lại thấy ở đây, anh muốn gặp cô ư? Chẳng phải đã chia tay rồi sao, hay là do sáng sớm nay cô đã có ám thị sai?

Nhưng dù sao cũng gặp mặt rồi, phải cố lấy tinh thần, cô lịch sự gật đầu rồi khách sáo hỏi: “Anh có chuyện gì à?”

Chí Viễn nhất thời kích động, tan làm là đến thẳng đây, ngày trước vì Phồn Tinh ở chung với bạn nên anh chưa đến đây lần nào, phải xem lại tin nhắn trong điện thoại mới tìm được địa chỉ nhận bưu kiện mà năm đó cô gửi cho anh và tìm được đến đây. Thấy cô có vẻ lạnh nhạt, cũng không có ý mời anh vào nhà, anh mới thấy là mình đã mạo muội.

Tuy nhiên anh vẫn phong độ nói ngay: “Anh gọi điện cho cô, nghe nói chú bị ốm.”

Phồn Tinh nghĩ một lát mới hiểu ý của anh, hóa ra anh đã gọi điện cho mẹ cô và biết bố cô bị bệnh.

“Anh có người anh em làm trong bệnh viện, rất thân với anh ta, có gì cần giúp, em cứ nói nhé!”

Phồn Tinh khách sáo cảm ơn rồi nói: “Đã khám bác sĩ rồi ạ, đang đợi kết quả kiểm tra. Cảm ơn anh đã đến tận đây hỏi thăm.”

Chí Viễn có chút khó xử, lần đầu tiên cảm thấy mình mất cô thật rồi, giống như hạt cát, càng nắm chặt thì càng không giữ được. Cuối cùng anh chỉ nói: “Dù sao chúng ta cũng là bạn bè, bạn bè gặp chuyện, giúp đỡ là việc nên làm.”

Phồn Tinh nghĩ ngợi rồi nói thẳng: “Thực ra em không có ý định làm bạn với anh. Vì quan hệ của chúng ta trước đó là người yêu, lúc ấy là yêu chân thành, nhưng dù sao cũng chia tay rồi. Mọi chuyện đã qua dù tốt đẹp hay đau khổ thì cũng là một phần trải nghiệm của mỗi người. Chia tay chính là tạm biệt, em và anh đã không còn cùng nhau bước tiếp trên một con đường nữa, thế nên hãy cứ làm người dưng đi. Nếu anh có bạn gái, cô ấy cũng không muốn anh giữ liên lạc với bạn gái cũ đâu.”

Chí Viễn nghe cô nói như vậy thì giận dữ. “Anh biết, em vì gã Thư Dập đó, em sợ anh ta hiểu lầm đúng không?”

Phồn Tinh thản nhiên nói: “Thư Dập sẽ không hiểu lầm đâu, bọn em tin tưởng nhau. Chỉ là em không muốn làm bạn của anh, chuyện trước đây đã kết thúc rồi, em không muốn làm bạn với người em không thích.”

Chí Viễn tức đến nghẹn họng. “Đừng biện bạch! Nói đi nói lại chẳng qua em cũng chỉ vì gã Thư Dập lắm tiền đó!”

Phồn Tinh cảm thấy thật nực cười, nói: “Ừm, chúng ta đừng nói nữa, hãy dừng lại ở đây đi, khi ký ức về nhau vẫn còn tốt đẹp.” Cô lấy thẻ từ mở cửa. “Làm ơn nhường đường!”

Chí Viễn cảm thấy thất bại thảm hại. Cô không tranh luận, không giải thích, thậm chí còn cười rất nhẹ nhàng, cô như thế này khiến anh cảm thấy xa lạ, không thể hiểu nổi. Anh không thể bước vào thế giới của cô nữa. Cô rất thoải mái nói ra câu: tốt nhất cũng không nên làm bạn nữa.

Anh cảm thấy bị tổn thương. Anh có ý tốt muốn giúp đỡ cô, sao bây giờ lại biến thành anh đang làm phiền bạn gái cũ, anh là người như vậy sao? Từ lúc nào cô đã biến thành người “mắt cao hơn đầu”, giẫm đạp lên thành ý của người khác như thế?

Nhất định là vì Thư Dập.

Tâm trạng của Chí Viễn rất rối rắm, cũng không biết đó là đố kị hay là hận, là ghét hay là ghen, Thư Dập luôn là bùa mê của trường đại học P. Anh ta mới học nửa năm mà đã trở thành một truyền kỳ trong trường. Anh ta là sinh viên xuất sắc, lại trẻ nhất trường, trẻ tuổi đã lập nghiệp thành công, còn được lên sàn chứng khoán Mỹ… Kỷ lục này cho đến nay chưa ai phá vỡ được.

Nếu nói Đường Úc Điềm là nữ thần thì trường đại học P cũng có nam thần, mặc dù không dám nói Thư Dập là nam thần duy nhất nhưng ít nhất cũng là một trong những nam thần. Trong số sinh viên của các khóa thì những nhân vật xuất sắc cũng phân thành từng cấp độ, và Thư Dập nằm trong top dẫn đầu.

Chí Viễn luôn không dám thừa nhận mình chính là người có tư tưởng vị kỷ, những trong khoảnh khắc này, anh thấy hẫng hụt. Nỗi hận trong lòng tràn ra như nọc độc gặm nhấm lý trí của anh, anh buột miệng gọi: “Chúc Phồn Tinh!”

Phồn Tinh đã mở cửa, quay đầu liếc nhìn anh. Anh nói: “Em cho rằng…”

Mới nói được ba từ thì anh kịp thời dừng lại, sau đó quay người rời đi. Phồn Tinh thầm nghĩ, thật may, may mà anh chưa nói ra những lời độc ác, nếu không ký ức cuối cùng về quãng thời gian từng yêu sẽ biến thành thật kinh khủng. Cô từng thật lòng yêu anh, mặc dù đó là tình yêu thời thiếu nữ, họ ăn cơm cùng nhau, tự học cùng nhau, khi đó trái tim họ thuần khiết, trong sáng và rất thật lòng.

Phồn Tinh không muốn phải băn khoăn nhiều, thế nên cô nhanh chóng không nghĩ đến chuyện này nữa. Cô tắm nước nóng rồi lên giường nằm, nghĩ sáng mao sẽ đi chùa Đàm Chá, cứ cho là mê tín thì cô cũng muốn mê tín một lần, hy vọng kết quả kiểm tra của bố cô sẽ tốt đẹp.

Ở chùa Đàm Chá, Phồn Tinh nhận được điện thoại của luật sư. Nửa đêm hôm qua cô đã tỉnh dậy một lần, gửi tin nhắn cho Thư Dập nhưng không thấy anh trả lời, cô nghĩ anh bận nên không để ý, xoay người ngủ tiếp.

Sáng thức dậy, thấy Thư Dập vẫn không trả lời tin nhắn, cô cảm thấy hơi lạ, vì dù anh bận đến mấy cũng vẫn dành thời gian nói chuyện với cô, không thể nào lâu như vậy mà không nhắn lại. Có thể là xuất phát từ bản năng, cô gọi điện nhưng điện thoại của anh tắt máy, điều này khiến cô càng cảm thấy kỳ lạ.

Cô nghĩ ngợi một lát rồi gọi điện cho Tống Quyết Minh. Tống Quyết Minh đang cãi nhau kịch liệt với công ty phía Hàn Quốc. Công ty phía Hàn Quốc muốn tuyên bố nguyên nhân nổ điện thoại là do con quay hồi chuyển, Tống Quyết Minh thì kiên quyết không đồng ý. Anh ta đập bàn, nói: “Không làm thật nhiều thí nghiệm để so sánh thì sao dám nói nguyên nhân nổ đã được điều tra rõ ràng? Các anh làm thế này là lừa gạt những người tiêu dùng không hiểu gì về kỹ thuật!”

Mặc dù công ty phía Hàn Quốc thế lực mạnh hơn nhưng lão Tống gần như phát điên nên bọn họ cũng không làm gì được. Hơn nữa Cao Bằng cũng không chịu ngồi yên, ngồi bên cạnh “bắn một mũi tên lạnh”: “Nếu các anh công bố nguyên nhân nổ một cách dễ dàng như vậy thì tôi sẽ tự điều tra một mình, nếu không tôi không biết ăn nói thế nào với hội đồng quản trị công ty tôi.”

Công ty phía Hàn Quốc không biết làm thế nào, hai bên lại tranh luận suốt đêm. Lão Tống nói liên tục, vớ được ai là diệt người đó, lúc nhận điện thoại của Phồn Tinh mới đi ra ngoài nghe khiến những người họp cùng anh ta đều thở phào một cái.

Phồn Tinh nói cho lão Tống nghe nỗi lo lắng của mình, anh ta cũng rất ngạc nhiên. “Sao điện thoại của Thư Dập lại không gọi được nhỉ? Không thể có chuyện đó được, có phải là hết pin không?”

Tống Quyết Minh cũng thử gọi điện thoại cho Thư Dập nhưng không gọi được. Anh ta nói: “Em đừng lo, anh sẽ tìm người hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

Cách xa nhau như thế, mọi thứ đều biến thành ngoài tầm với cô. Cô cảm thấy không ổn lắm nên đã cực kỳ thành tâm cầu khấn ở chùa Đàm Chá. Cô chỉ là một người vô cùng bình thường nên cũng hy vọng điều thần kỳ sẽ đến, hy vọng vận mệnh đừng thử thách cô, hy vọng người nhà, người yêu của cô đều bình an vô sự.

Thời tiết khá lạnh, trong núi càng lạnh hơn, Phồn Tinh mặc rất kín, gió núi thổi vào vành tai đau buốt, cô kéo cổ áo choàng trùm lên tai. Cây cối trên núi vẫn chưa nảy lộc, chỉ có một ít lá xanh, trên nền trời xanh trong đó, các đường nét ở mỗi chạc cây trông thật rõ ràng.

Cô không có tâm trạng để ngắm cảnh, chỉ thầm cầu xin đừng có bất cứ tin tức xấu gì, cho dù là của bố cô hay là của Thư Dập.

Luật sư gọi điện đến. Đây là dãy số lạ nhưng khi nhìn thấy là số gọi từ Mỹ thì cô vội vàng bắt máy. Luật sư nói tiếng Trung không lưu loát lắm, còn mang khẩu âm tiếng Quảng Đông, hỏi: “Đây có phải là cô Chúc?”

Phồn Tinh quyết định nói tiếng Anh với anh ta, luật sư thở phào nhẹ nhõm, đổi sang tiếng Anh nói chuyện với cô. Thì ra Thư Dập đang ở Mỹ thì bị cảnh sát bắt, bị cáo buộc có liên quan đến một vụ lừa đảo. Hiện tại luật sư đã gặp được Thư Dập, Thư Dập đề nghị liên lạc với mấy người, trong đó có Phồn Tinh.

Trong lòng Phồn Tinh như có lửa đốt. Luật sư nói việc xảy ra rất đột ngột, đang cố gắng xác minh sự thật. Tuy nhiên hệ thống tư pháp rất nghiêm mật và có quy tắc riêng, anh ta và đồng nghiệp, thậm chí cả văn phòng luật sư đều đang bận rộn làm việc, vì Thư Dập là khách hàng quan trọng của văn phòng họ. Họ đang cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, có chứng cứ bất lợi nào, sau đó xem có thể thuyết phục tòa án bảo lãnh cho Thư Dập không…

Trên đường trở về thành phố, ruột gan Phồn Tinh rối bời. Tống Quyết Minh cũng đã nhận được cuộc gọi, lập tức gọi cho cô, hỏi: “Em đã biết tin chưa?”

Phồn Tinh nói: “Em vừa biết.”

“Anh sắp xếp một chút rồi sẽ lập tức đi Mỹ.”

Phồn Tinh liền nói: “Đừng.”

Cô biết hiện nay công ty vô và công ty phía Hàn Quốc đang ở thế giằng co căng thẳng nhất, nếu Tống Quyết Minh đi, công ty phía Hàn Quốc chắc chắn sẽ đẩy tất cả mọi chuyện là do con quay hồi chuyển. Công ty cô đang rất bị động rồi, không thể gặp khó khăn thêm nữa.

Cô vô cùng bình tĩnh nhắc nhở Tống Quyết Minh: “Anh phải để mắt đến công ty phía Hàn Quốc.”

Tống Quyết Minh sững sờ, cảm thấy Phồn Tinh như biến thành con người khác, mặc dù thường ngày cô rất tài giỏi, nhưng sự tài giỏi chỉ thể hiện ở việc sắp xếp mọi thứ chu đáo, không giống bây giờ, con người cô toát lên phong cách lãnh đạo, biết nắm đại cuộc, thậm chí cách nói cũng gần giống Thư Dập, một câu đã nhấn mạnh vào trọng điểm.

Tống Quyết Minh nhớ ra rằng, Phồn Tinh đã làm thư ký cho Thư Dập năm năm, tất cả mọi văn bản, giấy tờ của công ty đều phải qua tay cô mới đến tay Thư Dập, chuyện lớn chuyện bé cô đều có sự sắp xếp, bất cứ cuộc họp nào có Thư Dập tham gia thì cũng có mặt cô, cô hoàn toàn không hiểu gì về kỹ thuật, cũng không phải là lãnh đạo cấp cao về một lĩnh vực nào đó trong công ty, nhưng cô biết hết việc trong việc ngoài, là một “tổng quản” đích thực.

Thường ngày chỉ nhìn thấy sự dịu dàng của cô, bây giờ mới nhận ra thêm sự kiên cường, cứng cỏi nữa.

Tống Quyết Minh bỗng thở phào một cái, anh ta sợ nhất là con gái khóc lóc sụt sùi, mặc dù Phồn Tinh không phải kiểu phụ nữ tầm thường, nhưng cũng có thể vì quan tâm quá mà lòng dạ rối bời, nhưng không ngờ cô lại là một người bạn biết kết hợp nhu cương, đáng để tin tưởng giao nhiệm vụ lớn, thậm chí đầu

óc còn tỉnh táo hơn cả anh ta.

Thế nên anh ta nói: “Vậy sắp xếp ai đi Mỹ?”

Lúc này Phồn Tinh mới phát hiện ra cách nói của mình có hơi vượt quyền, nhưng trong thời khắc quan trọng này, cô đành phải tỏ rõ thái độ nên mới kiên quyết như thế. Lúc này, cô nói năng ôn hòa hơn: “Anh xem có cần bàn bạc với Cao tổng không, nếu anh ta đồng ý thì sẽ cùng chúng ta đến Mỹ, còn việc của công ty ở bên đó có thể nhờ Phùng tổng và giám đốc phòng quan hệ công chúng xử lý, ngoài ra em cũng sẽ đi.”

Tống Quyết Minh cảm thấy thật thần kỳ, Phùng Việt Sơn cũng là người đồng sáng lập công ty, phục trách nghiệp vụ ở Bắc Mỹ, Phồn Tinh đề nghị anh ta đi Mỹ thì có thể đoán được, nhưng bảo Cao tổng đi cùng thì đúng là bất ngờ.

Tống Quyết Minh hỏi: “Tại sao em lại muốn Cao Bằng đi Mỹ?”

“Chẳng phải anh ta là bạn của Thư tổng sao? Hơn nữa Cao tổng có mối quan hệ rộng rãi trong ngành này, đi Mỹ chắc chắn sẽ giúp ích được.”

Tổng Quyết Minh lại một lần nữa thán phục Phồn Tinh, thầm nghĩ Thư Dập nẫng tay trên Phồn Tinh cũng có lý, chỉ mấy ngày thôi mà Phồn Tinh nhìn ra được tên oắt con Cao Bằng là người có ích, hơn nữa cô còn nghĩ anh có thể thuyết phục được Cao Bằng đi Mỹ.

Anh ta rất đồng tình nói với Phồn Tinh. “Được, cứ như vậy đi!”

Việc gấp gáp nên Cao Bằng không từ chối, lập tức đồng ý. Anh ta còn gọi điện cho Phồn Tinh, nói: “Không phải đặt vé máy bay đâu, tôi bảo ông già tôi cho chiếc Gulfstream qua đây, đến Canada thì đổ thêm nhiên liệu rồi bay thẳng đến bờ biển Đông Hải, như vậy nhanh hơn.”

Phồn Tinh cũng không khách sáo, công tử phú nhị đại muốn dùng máy bay riêng thì cô còn khách sáo làm gì, dù sao người nợ ân tình hắn là Thư Dập chứ không phải cô.

Phồn Tinh vừa cân đối các việc liên quan, vừa đến bệnh viện lấy kết quả chụp CT của bố. Cô xem không hiểu gì nên chụp ảnh, gửi cho vị chuyên gia nổi tiếng.

Một lát sau, chuyên gia đích thân gọi điện lại.

Phồn Tinh cảm kích, hỏi: “Có cần cháu mang kết quả đến cho bác xem trực tiếp không ạ?”

Chuyên gia nói: “Không cần đâu, tôi xem rất rõ là bệnh u mạch máu, lành tính. Chuẩn bị phẫu thuật đi, có lẽ vấn đề không nghiêm trọng đâu, chỉ cần làm tiểu phẫu thôi, ở bệnh viện chúng tôi e là phải đợi lâu, cô đưa bố về bệnh viện tỉnh cũng được, bệnh viện tuyến 3A có thể làm được phẫu thuật này đấy.”

Phồn Tinh suýt khóc trong điện thoại. Cô đã lo lắng, sơ hãi suốt bao ngày, vì dù thế nào đi nữa, ông cũng là bố ruột của cô.

Trong điện thoại cô luôn miệng nói cảm ơn, vị chuyên gia già nói: “Không sao, bệnh này có thể chữa được, yên tâm nhé cô gái.”

Từ “cô gái” vang lên khiến Phồn Tinh suýt bật khóc. Tại sao lại đối xử với cô tốt đến thế, là vì có Thư Dập sao? Nhưng bây giờ Thư Dập lại xảy ra chuyện, cô hận không thể mọc cánh để bay đến bên cạnh anh.

Phồn Tinh nhanh chóng đến khách sạn, thông báo cho dì Cung tin tốt lành này. Dì Cung cũng không dám tin, hỏi đi hỏi lại mấy lần: “Thật sao? Bác sĩ nói như vậy thật à? Họ kiểm tra rõ ràng rồi à?”

Phồn Tinh gật đầu, dì Cung liền khóc òa lên khiến ông Chúc vừa đi mua hoa quả về phòng cảm thấy rất kì lạ. “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế? Phồn Tinh, con nói gì à? Con lại làm cho dì Cung con tức giận à?”

Phồn Tinh chưa kịp đáp thì dì Cung đã giận dữ, vừa gạt nước mắt vừa sồn sồn nói: “Sao ông lại nói thế với con gái chứ? Con gái quan tâm, thương yêu chúng ta biết bao, ông không biết nó đã lo ắng thế nào, sợ hãi ra sao đâu! Bao nhiêu năm nay tôi đối xử lạnh nhạt mà nó vẫn rấ quan tâm đến tôi và ông. Một mình nó sống ở Bắc Kinh đâu có dễ dàng gì. Ông không thấy mấy ngày nay nó bận rộn túi bụi, chăm chút cho chúng ta từng tí một sao, một đứa con hiếu thảo, chu đáo như thế mà ông còn mắng nó! Ông còn nói mấy lời vô tâm như thế thì tôi không để yên cho ông đâu!”

Bố Phồn Tinh bị mắng mà chẳng hiểu gì, còn Phồn Tinh thì cay cay sống mũi, suýt rơi nước mắt. Dì Cung ôm cô khóc một trận, cuối cùng cô phải khuyên nhủ dì, lại nói mình có việc gấp phải đi công tác bên Mỹ, nếu bố quyết định ở Bắc Kinh làm phẫu thuật thì cô sẽ nhờ y tá chăm sóc, nếu bố về nhà làm phẫu thuật thì cô sẽ chuyển khoản để trả viện phí.

Trải qua cơn sóng gió này, dì Cung đã hiểu ra nhiều điều, bà vỗ ngực nói: “Còn có dì Cung ở đây, con không phải lo, bố và dì chưa về vội vì muốn đi tham quan Bắc Kinh. Con cứ đi công tác, không cần phải lo cho chúng ta, cũng không cần lo chuyện viện phí, chúng ta có tiền, lương hưu của bố con chưa đụng đến đồng nào nên đủ dùng, dì cũng có lương hưu. Lần này đúng là đã thoát một kiếp nạn, chúng ta phải ở đây vui chơi vài ngày rồi mưới về, con cũng đừng lo lắng, chuyện phẫu thuật của bố con cứ để dì lo, về nhà làm cũng được. Ở nhà có người quen, đi lại gần, dì tiện chăm sóc cho bố con hơn.”

Phồn Tinh thật sự yên tâm, thấy dì Cung có vẻ mừng rỡ như vậy, xem ra chuyện lần này đã khiến dì nghĩ thông suốt. Cô thấy như thế rất tốt, mặc dù dì Cung cũng có khuyết điểm nhưng nhân vô thập toàn mà, điều quan trọng là bố cô yêu dì, cuộc sống là của họ, mà bao nhiêu năm nay, hai vợ chồng già vẫn yêu thương nhau, thật tốt biết bao.

Cô về nhà lấy tạm vài thứ cho vào va li rồi ra sân bay Bắc Kinh. Chiếc máy bay Gulfstream của cao phú soái cũng từ Thượng Hải bay đến đón vài người bọn họ, đồng thời đổ đầy nhiên liệu chuẩn bị bay qua biển. Lần đầu tiên Phồn Tinh được rồi máy bay riêng rộng rãi, thoải mái nhưng không có tâm trạng để ngắm cảnh. Sau khi máy bay cất cánh, tất cả mọi người đều ra khoang sau nghỉ ngơi, chỉ riêng cô vẫn ngồi ở khoang trước.

Cao Bằng rất hứng thú với cô, thấy cô ngồi một mình liền đến nói chuyện: “Nghe lão Tống nói đây là ý kiến của cô. Tại sao cô lại muốn tôi đi Mỹ?”

Phồn Tinh vẫn nói câu: “Anh là bạn của Thư tổng, nhất định sẽ giúp đỡ.”

Cao Bằng ngồi khoanh tay trên chiếc xô pha bọc da bò sang trọng, nhìn Phồn Tinh như nhìn một con quái vật, vài giây sau mới nói: “Rốt cuộc Thư Dập làm thế nào mà tuyển được một thư ký như cô?”

Phồn Tinh nói: “Đăng tuyển dụng trên mạng chứ sao! Tôi là người tìm việc, còn anh ấy chọn tôi từ trong đống hồ sơ xin việc.”

Cao Bằng bị cô chọc cười. “Được lắm, cô thật là… À, cô có muốn chuyển đến làm ở công ty tôi không? Thư Dập trả lương cho cô bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi, à không, gấp ba.”

“Như thế không được, chẳng phải anh ưng ý tôi là vì tôi trung thành, đáng tin cậy sao? Nếu như tôi vì tiền mà chuyển sang công ty anh, thế chẳng phải là loại người mà anh coi thường nhất ư?”

Cao Bằng cười ha hả, không nản lòng hỏi thêm lần nữa: “Tại sao cô cho rằng tôi đến Mỹ thì có thể giúp được Thư Dập? Thư Dập không phải là người nói nhiều, anh ta đã nhắc tôi trước mặt cô à?”

Phồn Tinh mỉm cười, nói: “Mặc dù Thư tổng không nhắc nhiều đến anh trước mặt tôi, nhưng tôi nghĩ, nếu như anh gặp khó khăn, Thư tổng chắc chắn sẽ không tiếc mạng sống vì anh, thế nên tôi bèn nghĩ ngược lại, anh chắc chắn cũng sẽ vì Thư tổng mà không tiếc mạng sống.”

Cao Bằng liếc nhìn Phồn Tinh với ánh mắt không thể tin nổi, nói: “Tôi chẳng muốn vì anh ta mà từ bỏ mạng sống đâu, cùng lắm tôi sẽ đâm anh ta hai nhát, Thư Dập là của tôi mà, có chết cũng phải chết trên tay tôi, người khác dám động vào thì tuyệt đối không được.”

Phồn Tinh chẳng biết nói thế nào nữa. Trong thời gian ngắn nhất cô đã đưa một nhóm người xông xáo, quả quyết đến Mỹ, còn có giúp được Thư Dập hay không thì thực ra cô cũng không dám chắc. Nhưng tại sao không thử đánh cược chứ?

Chiếc máy bay Gulfstream cực kỳ sang trọng, nội thất bên trong rất phong cách, nghe nói toàn bộ đều được chế tạo riêng, thiết kế theo sở thích cá nhân người sửa dụng. Trong khoang máy bay thậm chí còn có một chiếc máy hát đĩa than AVDesignHaus Dereneville VPM2010-1.

Cao Bằng bỏ một chiếc đĩa than vào máy, hắn nghe đi nghe lại bài hát I don’t want to say goodbye(*) mấy lần, cuối cùng, hắn hát khe khẽ, trong đó có hai câu hát đi hát lại nhiều lần.

(*) I don’t want to say goodbye: dịch nghĩa là Anh không muốn nói lời chia tay.

Hắn phát âm tiếng Anh khá chuẩn, giọng trầm ấm, hát cũng rất hay. Phồn Tinh nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm thấy cũng được, Cao tổng thích hát trên chiếc máy bay riêng của mình, vậy thì hát đi. Có điều bài hát đệm Brokeback Mountain(*) thì thật là… Đặc biệt, lúc Cao Bằng mở bài này lại còn ngân nga hát theo, nếu Cố Hân Nhiên ở đây chắc chắn sẽ khóc thét, cứ nghĩ mà xem, một cao phú soái dùng chuyên cơ riêng bay qua đại dương đến Mỹ để cứu một người đàn ông, trong suốt hành trình ở độ cao ba mươi nghìn feet(**) chỉ nghe bài I don’t want to say goodbye, thật là lời bày tỏ hàm ý và đầy chất thơ!

(*) Brokeback Mountain: tên tiếng Việt là Chuyện tình sau núi, là một bộ phim Mỹ của đạo diễn người Trung Quốc – Lý An được trình chiếu vào cuối năm 2005. Brokeback Mountain nói đến mối tình giữa hai chàng cao bồi ở miền Tây nước Mỹ vào những thập niên 1960, 1970, 1980. Bộ phim được dàn dựng cùng với nền nhạc là tiếng đàn ghi ta có âm hưởng lúc thì sâu lắng, lúc thì phóng khoáng và lãng mạn.

(**) Feet: là số nhiều của foot, 1 foot = 3,048m.

Nếu dùng lời của Cố Hân Nhiên thì nhất định là tình yêu chân thành rung động đến tâm can! Đúng là tình yêu chân thành, một tình yêu chân thành không thể nghi ngờ được!

Cao Bằng thấy Phồn Tinh giống như đang ngủ thì cực kỳ buồn chán. Hắn đã cố ý chọn bài hát I don’t want to say goodbye, mà câu này vô cùng quan trong chứ: “Let the stars shine through(*)”! Lại còn câu “All I want to do is live with you(**)” hắn hát rõ ràng như thế cơ mà!

(*) Let the stars shine through: Mong ánh sao sáng mãi đêm dài.

(**) All I want to do is live with you: Tất cả những điều anh muốn là được sống bên em.

Sao cô ấy lại chẳng có phản ứng gì thế nhỉ?

Trước đây, khi theo đuổi các cô gái khác, hắn dùng chiêu này tram lần thắng cả trăm. Chọn một bài hát có tên của người con gái đó rồi nhẹ nhàng hát cho cô ấy nghe, cộng thêm một câu hát lãng mạn để bày tỏ tình cảm. Cô nàng nào nghe được cũng nước mắt lưng tròng. Thậm chí, khung cảnh đó chỉ có âm nhạc bình thường ở phòng khách sạn bình thường, vậy mà đã đủ để các cô nàng vô cùng cảm động rồi.

Con đây là trên chiếc máy bay Gulfstream đấy! Lại là máy hát đĩa than AVDesignHaus Dereneville VPM2010 -1 đấy! Nguyên chiếc đĩa hát này đã có giá trị vài triệu tệ rồi, mà máy hát này còn khắc tên của hắn nữa chứ! Là do xưởng sản xuất chế tạo đặc biệt cho hắn!

Càng khỏi phải nhắc đến chiếc máy bay Gulfstream. Cả chiếc máy bay cộng với đồ nội thất, giá trị cũng phài gần năm trăm triệu. Năm trăm triệu đấy!

Có thể không khách sáo mà nói rằng, lời tỏ tình này đáng giá năm năm triệu.

Việc đầu tiên khi theo đuổi con gái đương nhiên không phải là đập tiền vào mặt họ, là một cao thủ tình trường, Cao Bằng biết rõ điều này, điều quan trọng không phải tiền bạc, mà là tấm lòng! Tấm lòng! Tấm lòng!

Nếu em chưa có nhiều trải nghiệm sống, anh sẽ dẫn em đi xem thế giới phồn hoa. Nếu trái time m đang tan nát, anh sẽ dẫn em ngồi đu quay ngựa gỗ. Câu nói này mặc dù hơi thực tế nhưng rất có đạo lý, mấy lời nói này thực ra có chung một bí quyết, đó chính là: Tấm lòng!

Dùng tấm lòng đưa cô ấy đi trải nghiệm những thú vui cuộc sống mà cô chưa từng được trải nghiệm, dùng tấm lòng đưa cô ấy đi cảm nhận những thế giới khác nhau, để cô ấy dần dần nảy sinh tình cảm với bạn. Nếu không có lòng làm sao theo đuổi được con gái, bố bạn giàu có cũng không được, vì bạn làm sao biết cô ấy có tình cảm với bạn là vì tiền hay là vì con người bạn. Nếu cô ấy vì tiền của bạn thì cũng đừng sốt ruột, nếu cô ấy coi bạn là số một, coi tiền của bạn là số hai thì cũng chấp nhận được, chỉ những cô gái chỉ thích tiền của bạn thì mới không thể cứu vãn nổi.

Cao Bằng lần đầu tiên dùng một chiêu hạ gục đối phương, nhưng kết quả lại đạp phải bàn sắt, thất bại thảm hại. Đây là điều mà hắn không bao giờ ngờ đến. Hắn ai oán nghĩ, thật không thể hiểu được tình cảm con người bây giờ… Đều tại Thư Dập, anh ta chẳng thú vị gì cả, thế nên mới tìm thư ký như vậy, đúng là chẳng thú vị gì hết! Hắn đã làm đẹp cho người mù xem, hắn đúng là áo gấm đi đêm, vầng trăng sáng của hắn soi phải cống rãnh…

Hắn uất ức, uống hết ba cốc nước cam, sau đó đi ra khoang phía sau lên giường nằm ngủ.

Cô thư ký nhỏ không hiểu tâm tình hắn, cao thủ tình trường số một như hắn có khởi đầu không thuận lợi nhất định là do người con gái vừa hung dữ vừa độc ác đá vào chỗ hiểm của hắn, làm hỏng cả phong thủy của hắn. Hắn nằm trên chiếc giường lớn, ai oán xé túi mặt nạ dưỡng da màu xanh nước biển để đắp lên mặt, bây giờ hắn chỉ biết hy vọng bề ngoài tuấn tú hơn một chút để làm động lòng cô thư ký nhỏ, không chăm sóc da mặt không được, cho dù đẹp trai thế nào cũng phải chăm sóc da mặt.

Gulfstream thì cái gì cũng tốt, chỉ có điều độ ẩm trong khoang lại không bằng A380(*) nên luôn khiến người ta cảm thấy khô da. Phải chăm chỉ kiếm tiền thôi, nếu không thì không thể mua A380 làm máy bay riêng được.

(*) A380: là chiếc máy bay lớn nhất thế giới, có thân rộng hai tầng và bốn động cơ.

Hắn chán nản ngủ thiếp đi.

Phồn Tinh thì hầu như không ngủ trong suốt chặng bay, khi xảy ra chuyện, mặc dù bề ngoài cô tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại như có lửa đốt. Đến khi bay đến Mỹ rồi mà cô vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại càng lo lắng hơn. Dù cô nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng hầu như không phút nào là không suy nghĩ, tuy cũng biết là mình đã lo thái quá.

Lúc máy bay hạ cánh ở Canada để đổ thêm nhiên liệu, vì hạ độ cao nên tất cả mọi người đều tỉnh giấc, tiếp viên hàng không cũng kéo rèm cửa sổ máy bay. Thời khắc hoàng hôn ở Bắc Mỹ, bóng bắng chiếu nghiêng về phía tây. Sân bay rất đông đúc nên bọn họ phải đợi khá lâu. Dù chỉ quá cảnh khôn thể xuống máy bay nhưng họ cũng nhân tiện thời gian này để ăn tối. Cao Bằng hăn hái giới thiệu cho mọi người biết các món ăn mà đầu bếp riêng của họ chuẩn bị trên máy bay, đặc biệt là món vì vằn thắn. Mặc dù Phồn Tinh không muốn ăn nhưng vẫn miễn cưỡng ăn một ít. Tình hình bên Mỹ vẫn chưa rõ thế nào, không ăn lấy đâu ra sức, đây có lẽ là cuộc chiến lâu dài, cô hiểu rõ điều này.

Cao Bằng cảm thấy chỉ mấy tiếng không gặp nhau mà cô thư ký nhỏ trông tiều tụy vô cùng, có lẽ là vì phải bay đường dài, dáng người cô lại mảnh dẻ, đến bát mì vằn thắn mà cô cũng ăn thật khó khăn, như đang cố gắng nuốt vậy.

Cao Bằng băn khoăn không biết có phải người đẹp bị say máy bay không? Không thể nào! Gulfstream bay vừa nhanh vừa ổn định, cô cũng không giống như người bị say, huống hồ món mì vằn thắn này là hắn bảo người ta chuẩn bị thật tỉ mỉ. Đầu bếp người Hồng Kông thường nấu cho nhà hắn mà, món mì sau khi làm lạnh liền được đưa vào tủ lạnh trên máy bay bảo quản. Hắn là người kén chọn thế mà còn thích ăn, không lý do gì mà cô không thích. Một người có thể mang đến cho hắn bát canh trai thơm ngon thì sao lại không thích mì vằn thắn chứ? Một lần nữa Cao Bằng có cảm giác trăng soi cống rãnh.

Trước khi máy bay hạ cánh xuống sân bay phía Đông nước Mỹ, Phồn Tinh vào phòng vệ sinh, lúc bước ra đã thấy sắc mặt hồng hào, đầy sức sống. Cao Bằng luôn khâm phục khả năng trang điểm của phụ nữ, dường như chỉ cần cho họ hai mươi phút, họ sẽ trở thành một con người khác hẳn.

Phồn Tinh chẳng qua thoa thêm chút phấn nền, tô lại môi để trông có sức sống hơn. Sau đó cô nhìn vào gương để lấy tinh thần, hãy bình tĩnh, đừng để bản thân suy sụp, cần phải tin Thư Dập, anh sẽ không làm chuyện phạm pháp, cô sẽ có cách liên lạc với anh, hoặc anh có biện pháp để rời khỏi nhà giam.

Lúc qua cửa làm thủ tục hải quan thì cô đã trấn tĩnh hơn rất nhiều.

Bây giờ ở miền Đông nước Mỹ đang là đêm khuya, nhưng luật sư vẫn đến sân bay đón họ. Lúc đó họ lên chiếc xe Lincoln dài, luật sư vội vàng nói cho họ biết tình hình và đang bối rối không biết làm thế nào. Luật sư chỉ được gặp Thư Dập một lần, đối với lời tố cáo cũng thấy mơ hồ, thế nên hướng cơ bản hiện nay là cố gắng bảo lãnh cho anh ra ngoài. Phồn Tinh nghe rất chăm chú, cuối cùng hỏi một câu: “Lúc nào thì chúng ta có thể gặp Thư Dập?”

Luật sư giải thích là trước khi toàn mở phiên xét xử lần đầu thì không có cơ hội, nhưng anh ta sẽ cố gắng.

Phồn Tinh hầu như không hiểu gì về luật pháp của Mỹ, chỉ biết âm thầm gật đầu.

Cô đặt khách sạn cho mọi người cách không xa văn phòng luật sư, sau khi làm thủ tục xong, về đến phòng cũng đã là rạng sáng. Cô đã không ngủ hai mươi mấy tiếng liền, lúc này vô cũng mệt mỏi, tắm xong liền lên giường nằm, cảm giác mới chỉ chợp mắt được một lúc mà đồng hồ báo thức đã kêu vang, thì ra chín giờ sáng rồi.

Cô đấu tranh tinh thần thức dậy, rồi lại tắm cho tỉnh người, mở laptop xem email từ trong nước, sau đó xuống lầu ăn sáng bằng bánh sandwich. Một lát sau cô nhận được điện thoại của lão Tống, hỏi tình hình thế nào.

Cô nói vẫn chưa gặp được Thư Dập, luật sư đang liên lạc, thử xem hôm nay có thể vào thăm được không. Lão Tống cũng không nói gì, chỉ nói nếu gặp Thư Dập thì bảo gọi điện cho anh ta, không cần để ý đến chênh lệch giờ giấc.

Phồn Tinh bỏ máy xuống mới thở dài. Từ khi trường thành, cô hầu như không thở dài, vì cảm thấy hành động này thật mất tinh thần, làm bản thân có ám thị tâm lý sai. Ở môi trường xa lạ, trong một đất nước xa lạ, lại đang trong trạng thái lo lắng nên cô rất căng thẳng.

Buổi sáng mọi người đều đến văn phòng luật sư để họp với các luật sư. Luật sư sau khi biết thân phận của Cao Bằng thì rất ngạc nhiên, cằm như rớt xuống đất đến nơi, hỏi riêng Phồn Tinh: “Sao mọi người lại đưa đối thủ của công ty đến đây?”

Phồn Tinh giải thích rằng Cao Bằng không chỉ là đối thủ cạnh tranh của công ty mà còn là bạn hợp tác nữa, điều quan trọng là anh ta là bạn của Thư Dập, một người bạn rất quan trọng. Anh ta sẽ không làm những chuyện bất lợi cho Thư Dập, vì… tình người! Người Trung Quốc đều rất trân trọng tình người.

Vị luật sư này sinh ra ở Mỹ, nhưng bố mẹ lại là người Hoa kiều, anh ta cũng nói được một chút tiếng Trung, tuy nhiên không hiểu rõ lắm về văn hóa truyền thống Trung Quốc, nghe Phồn Tinh nói như vậy thì chỉ biết nhún vai.

Mấy ngày nay, Thư Dập bị giày vò rất nhiều, chủ yếu là về tinh thần. Anh bị bắt ở khách sạn, đến đồn cảnh sát mới được phép gọi điện cho luật sư, khi trông thấy luật sư, anh vội vàng gửi gắm mấy lời, rồi lại bị áp giải vào phòng giam.

Từ khi sinh ra đến nay, mặc dù cuộc đời anh không được tính là thuận buồm xuôi gió nhưng cũng sống bình thường và có thể diện. Sau khi lập nghiệp, vất vả cũng có nhưng đám kỹ sư nam đều là những người sống đơn giản, nói là vất vả thực ra cũng chỉ tăng ca nhiều hơn một chút mà thôi. Khi lập nghiệp thành công, tiền bạc dư dả hơn, thỉnh thoảng anh cũng buông thả một chút, nhưng chủ yếu là tiêu tiền mua đồ mình thích hoặc là đi du lịch khắp thế giới. Có thể nói, anh là một công dân tốt luôn tuân thủ luật pháp, cho dù khi còn là sinh viên hay là sau khi trưởng thành, cho dù là ở Mỹ hay là ở Trung Quốc…

Lần bị bắt này dường như đột ngột phá vỡ cuộc sống bình lặng hơn ba mươi năm qua của anh, chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc ở gần các loại tội phạ như buôn ma túy, giết người, buôn lậu… đã là nỗi giày vò rất lớn đối với anh. Mặc dù bị nhốt ở phòng riêng nhưng mấy người đó chỉ cách hàng song sắt, bọn họ nhổ nước bọt, nói nhưng câu tục tĩu khiến anh cảm thấy ghê tởm, vậy mà quản giáo cũng coi như không.

Thư Dập trải qua một đêm dài đằng đẵng trong tù, có thể nói là một đêm không ngủ. Sau khi được gặp luật sư, tâm trạng anh đã bình tĩnh hơn, sau đó mới trở về phòng giam ngủ một giấc. Đêm đó anh toàn gặp giấc mộng, dường như trở lại quãng thời gian bị trầm cảm, không biết anh mơ thấy gì, chỉ cảm thấy giống như người bị đuối nước, cố gắng quẫy đạp kêu cứu mà không được.

Anh bật dậy giữa đêm, mồ hôi lạnh ướt đẫm người. Không có cửa sổ nên không biết bên ngoài trời có trăng sáng hay không, ánh đèn trắng chiếu vào song sắt, phản chiếu những đốm sáng lấp loáng, rồi chiếu xuống nền nhà giống như một chòm sao mờ tối.

Anh cố gắng nghĩ đến những chuyện tốt đẹp, cứ nghĩ mãi, cuối cùng nghĩ đến Phồn Tinh.

Chuyện này có lẽ khiến cô lo lắng lắm đây.

Thư Dập cảm thấy có chút áy náy, lúc gặp được luật sư, luật sư hỏi anh muốn liên lạc với ai, cái tên đầu tiên anh nói ra là Phồn Tinh, nói xong mới thấy hối hận, nhưng chuyện lớn như vậy cũng không thể giấu cô được. Anh hiểu cô sẽ bỏ hết mọi việc để bay đến Mỹ.

Anh nghĩ tới Phồn Tinh rồi mơ màng ngủ thiếp đi.

Đến chiều ngày hôm sau, luật sư lại xin được gặp mặt và nói với anh hai tin tốt, thứ nhất là Phồn Tinh và phó tổng của công ty đã đến Mỹ, nhưng tạm thời chưa được phép vào thăm; thứ hai là ngày mai sẽ mở phiên tòa, luật sư sẽ cố gắng bảo lãnh cho anh.

Thư Dập có ngàn điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nói được một câu: “Anh vất vả rồi!”

Hai ngày liên tục Phồn Tinh cùng Phùng Việt Sơn đi thăm một số khách hàng ở miền Đông nước Mỹ, giá cổ phiếu của công ty đang giảm nhanh chóng, công ty loại hình khoa học kỹ thuật này chịu ảnh hưởng rất lớn từ người sáng lập, bây giờ Thư Dập đang bị tạm giam, mà tội nặng nhất người ta vu cáo cho anh là tội ngộ sát.

Phía cảnh sát khi điều tra nguyên nhân chết của Kevin Anderson phát hiện, Kevn và Thư Dập đã gửi rất nhiều email qua lại cho nhau, hai bên thảo luận về chiếc xe thăng bằng concept kiểu dáng mới, đó chính là chiếc xe mà Kevin lái trước khi chết. Thư Dập thuyết phục Kevin sử dụng loại điều khiển kỹ thuật mới nhất, phía cảnh sát suy đoán có thể là loại điểu khiển kỹ thuật này khiến cho xe Segway mất thăng bằng, dẫn đến cái chết của Kevin.

Công ty U&C không có ai biết cụ thể, chi tiết việc này, thậm chí cả CEO của U&C. Đây vốn dĩ là việc trao đổi riêng tư giữa Thư Dập à Kevin, nhưng vì Kevin gặp sự cố nên bây giờ tất cả email qua lại đó trở thành bằng chứng.

Dưới đề nghị của một khách hàng bên Mỹ, Phùng Việt Sơn đã gọi điện cho Tống Quyết Minh, tập thể lãnh đạo công ty quyết định mời một công ty quan hệ công chúng ở Mỹ xử lý các vấn đề về dư luận. Công ty quan hệ công chúng này thực hiện một số bài phát biểu trên truyền thống, nói rõ những kỹ thuật này chỉ mang tính thử nghiệm và thăm dò, đồng thời nhấn mạnh rằng Thư Dập là một thương nhân Trung Quốc có đam mê với kỹ thuật, ngoài ra còn trình bày rõ những ưu việt trong kỹ thuật của công ty, ví dụ họ cũng là nhà cung cấp của công ty điện tử hàng đầu thế giới.

Giá trị cổ phiếu của công ty đã giảm một phần ba so với ban đầu, sau khi nhờ một số thủ đoạn của giới truyền thông, giá cổ phiếu đã có sự khởi sắc, hy vọng có thể khiến tòa án thấy đây là sự cố ngoài ý muốn mà không ai muốn thế cả.

Trước khi đến tòa án, Phồn Tinh đa mua một chiếc áo len màu đỏ, không phải mê tín, chỉ vì mặc màu đỏ bắt mắt, hy vọng Thư Dập có thể nhìn thấy cô ngay.

Cô không biết mấy ngày qua Thư Dập đã sống thế nào trong tù, những người ở ngoài như bọn họ mà còn lòng dạ như lửa đốt, mỗi giây phút đều giống như bị chiên trong chảo dầu, vậy thì chắc chắn anh càng không dễ chịu chút nào.

Chiếc áo len đỏ này khiến Cao Bằng lắc đầu cảm thán. “Đầu tiên, bộ quần áo này không hợp nhau, cô mặc màu này không đẹp chút nào. Thứ hai, đây là mốt năm ngoái rồi, không thời thượng. Nếu cô muốn mua quần áo, hay là tôi dẫn cô đi dạo phố ở Fifth Avenue nhé?”

Phồn Tinh đâu có tâm trạng đi dạo phố, thế nên chỉ miễn cưỡng mỉm cười.

Trước khi đến tòa án dự tính, Cao Bằng đã chải chuốt rất cẩn thận, vì dưới sự vận động của công ty quan hệ công chúng, chuyện này đã trở nên rất hot, một số cơ quan báo chí và truyền thông có liên quan biết tin muốn đến phỏng vấn trong phiên tòa đầu tiên. Cao Bằng nghĩ, trước giới truyền thông nên ăn mặc thời thượng một chút, dù sao cũng sẽ lọt vào ống kính mà, phải phong

độ chứ!

Đến khi phiên tòa bắt đầu, họ đã vào bên trong và ngồi đó chờ đợi mòn mỏi. Quản toàn giải quyết rất nhiều vụ án, vụ án để phía trên cùng là những tội nhẹ, thẩm tra rất nhanh, đến lượt vụ án của họ thì Thư Dập bước ra, quả nhiên anh nhìn thấy ngay Phồn Tinh.

Phồn Tinh và anh bốn mắt nhìn nhau, hai người có vạn lời muốn nói nhưng trong hoàn cảnh này thì chẳng thể nói được lời nào.

Phồn Tinh cảm thấy Thư Dập gầy đi, chỉ mấy hôm không gặp mà anh gầy hơn rất nhiều, mặc dù tinh thần vẫn khá tốt nhưng quầng mắt thì thâm lại, chắc chắn là anh không ngủ được. Hơn nữa anh còn bị cảnh sát áp giải ra giống như phạm nhân, cô nhìn thấy thế thì muốn khóc, sau đó lại sợ anh thấy cô khóc thì buồn nên cố gắng cong khóe miệng, mỉm cười với anh. Anh cũng nhìn về phía cô gật đầu, sau đó quay người, đứng đối diện với quan tòa.

Buổi xét xử đầu tiên, luật sư đã thất bại vì tòa án không cho phép bảo lãnh. Báo chí và các phương tiện truyền thông đang sôi sùng sục về vụ án này, tòa án băn khoăn vì Thư Dập rất giàu có, lại không phải quốc tịch Mỹ nên họ có lý do lo rằng phạm nhân có thể bỏ trốn.

Luật sư muốn tranh cãi đến cùng nhưng lại sợ làm quan tòa nổi giận, hai phút sau thì quan tòa tuyên bố không cho phép bảo lãnh, đợi xét xử sau.

Phồn Tinh chỉ biết đứng nhìn Thư Dập bị áp giải đi, lòng đau như cắt, lần này anh không gật đầu mà chỉ mỉm cười nhìn cô. Cô hiểu ánh mắt ấy là muốn bảo cô đừng lo lắng, cô cũng cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng đến giây cuối cùng thì mắt nhòe đi.

Trên đường rời khỏi toàn án, tâm trạng cô vô cùng nặng nề. Phùng Việt Sơn liên tục gọi điện cho công ty quan hệ công chúng, giám đốc lý cũng đang đối phó với những cuộc gọi phỏng vấn của giới truyền thông, chỉ có luật sư phát hiện ra sắc mặt của cô không tốt lắm – dù gì trong danh sách Thư Dập nêu ra thì người đầu tiên cần liên lạc gấp chính là cô, theo bản năng, anh ta nghĩ Phồn Tinh là người quan trọng nhất, thế là phải giải thích đi giải thích lại với cô rằng phiên tòa đầu tiên thường diễn ra rất nhanh, nhưng không thể bảo lãnh là trường hợp quá đặc biệt, chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì đó. Trước mặt người ngoài, Phồn Tinh vẫn tỏ ra khá điềm tĩnh, nói rằng ọi sự cô đều nghe theo sự sắp xếp của công ty, mọi người sẽ họp và bạn bạc lại.

Phồn Tinh về đến khách sạn thì khóa cửa phòng và khóc to một trận. Từ khi trưởng thành đến giờ, dường như cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực, bang hoàng, sợ hãi như hôm nay. Cô thực sự rất rất buồn, thì ra đau lòng chính là thế này đây, giống như tim gan bị xé nát vậy. Lúc tận mắt nhìn thấy anh, chứng kiến tất cả những gì mà anh phải chịu đựng, cô suýt thì khóc ngay ở đó, dường như không còn chút lý trí hay sự kiềm chế nào, cô chỉ muốn là một đứa trẻ để khóc thật to cho đã đời. Nhưng cô lại không thể làm thế, đành một mình về phòng mà khóc, vừa khóc vừa cổ vũ bản thân không được bỏ cuộc, vì tình hình hiện tại khó khăn như vậy nên cô càng phải bình tĩnh.

Lần cuối cùng anh gọi điện cho cô, anh đã nói: “Cho dù gặp phải chuyện gì, đừng có một mình chịu đựng, vì bây giờ em không một mình nữa. Em có anh.” Bây giờ cô cũng nghĩ như vậy, anh có cô, cho dù khó khăn thế nào, cô nhất định phải dũng cảm chiến đấu đến cùng, vì anh.

Khóc xong, cô đi rửa mặt, trang điểm lại, lấy tinh thần rồi gọi điện cho Cố Hân Nhiên. Cô không do dự kể rõ mọi chuyện đang xảy ra cho Cố Hân Nhiên nghe, hỏi cô ấy với vat trò là phóng viên chuyên nghiệp thì có chủ ý hay ý kiến gì không.

Cố Hân Nhiên lần đầu tiên nghe đến chuyện này, dù gì giới khoa học kỹ thuật cũng khá kín đào, chuyện lại xảy ra ở Mỹ. Cô nghe xong thì suy nghĩ rất lâu rồi mới hỏi: “Cậu vừa nói là công ty cậu nhờ công ty quan hệ công chúng xử lý việc này?”

Phồn Tinh nói: “Đúng vậy.”

Cố Hân Nhiên nói: “Môi trường dư luận ở Mỹ thì tớ không rõ lắm, nhưng hồi tớ còn đi học, thầy giáo đã giảng cho bọn tớ nghe về lý luận truyền thông và nhắc đến một quan điểm như sau: In fact, in might have just the opposite effect(*).”

(*) Dịch nghĩa là: Thực ra, điều này có thể chỉ có hiệu ứng trái chiều.

Phồn Tinh hỏi: “Tại sao lại là hiệu ứng trái chiều?”

Cố Hân Nhiên nói: “Môn học truyền thông đề cập đến tâm lý học đại chúng rất phứt tạp, nhưng có một điểm mà cả phương Tây và phương Đông đều giống nhau, áp lực dư luận càng lớn thì đương sự càng tỏ ra bảo thủ, đưa ra những lựa chọn an toàn nhất. Hiện nay quan tòa đang nằm ở trung tâm của dư luận mới là đương sự, vụ án càng bị làm lớn thì người ta càng không thể làm trò cười cho giới truyền thông.”

Phồn Tinh hỏi: “Vậy hóa ra cách làm của bọn tớ bây giờ là sai lầm?”

Cố Hân Nhiên nói: “Tớ cũng không hiểu rõ lắm, hay là tớ nhờ một người tham mưu cho cậu, đó là chị bạn của tớ, chị ấy rất giỏi, đã sống ở Mỹ nhiều năm, có lẽ chị ấy cũng thông thạo tình hình.”

Một lát sau, Cố Hân Nhiên đã gửi cách thức liên lạc của chị Ellen ở Mỹ cho Phồn Tinh. Cô vội vàng viết email hỏi thăm, lời lẽ lịch sự, còn nói rõ sẽ trả phí tư vấn.

Email của Phồn Tinh gửi đi mới được mấy phút, Ellen đã gọi điện thoại đến. Mặc dù ở nước ngoài nhiều năm nhưng chị vẫn nói giọng Bắc Kinh, trong điện thoại cũng có thể nghe ra được chị là người rất phóng khoáng. Chị nói: “Vì được em khóa dưới giới thiệu nên cũng coi như người nhà, vụ án này chị đã nghe qua rồi, chị nghĩ không viết email trả lời mà gọi điện thẳng cho em hỏi tình hình thì hay hơn.”

Phồn Tinh giới thiệu qua một chút. Ellen luôn chăm chú lắng nghe, cuối cùng mới hỏi lại: “Các em tìm công ty quan hệ công chúng nào vậy?”

Phồn Tinh nói ra tên công tay. Ellen nói: “Là họ à? Đáng lẽ không nên làm chuyện ngốc nghếch như vậy mới phải chứ?” Thì ra là một công ty rất đáng tin cậy trong ngành. Ellen hỏi: “Các em không nói rõ yêu cầu của mình à?”

Phồn Tinh liền kể lại những cuộc họp gần đây cho chị nghe. Chị hỏi: “Đợi chút, là ai đưa ra yêu cầu?”

Phồn Tinh nói đó là quyết sách của tập thể công ty, cô sợ Ellen không hiểu tình hình liền bổ sung thêm một câu: “CEO là người sáng lập, thế nên mọi người trong công ty hiện nay đều hoang mang, lo sợ, không biết nên làm thế nào.”

Ellen nói: “Theo chị thấy, bước đầu tiên của các em đã sai lầm rồi.”

Phồn Tinh nghe xong câu này thì tim chợt nhói lên một cái. Ellen nói: “Bây giờ chị đang ở trung tâm thành phố xử lý chút việc, hay là chị đến gặp e, chúng ta nói chuyện một lát.”

Phồn Tinh đương nhiên vô cùng cảm kích. Một lát sau Ellen đã lái xe đến, họ ngồi uống cà phê ở quán cà phê gần đó. Ellen mới chỉ bảo vài câu, Phồn Tinh đã cảm thấy thoải mái hơn và hiểu ra nhiều điều.

Phồn Tinh luôn miệng cảm ơn, Ellen cũng không nhận bất cứ chi phí nào. Chị nhìn cô rồi nói: “Các em tốt nghiệp sau chị mười năm mà đã lớn thế này rồi, đúng là năm tháng vô tình mà.”

Phồn Tinh nói: “Hoan nghênh chị về Bắc Kinh, nếu có cơ hội nhất định sẽ mời chị ăn một bữa cơm ở Bắc Kinh ạ.”

Ellen vui mừng nói: “Mì thịt bò Sài Thị! Mỗi lần về nước, ra khỏi sân bay, việc đầu tiên chị làm là lao đến quán Sài Thị, ăn một bát mì của họ.”

Phồn Tinh liền nói: “Em sẽ xếp hàng ở Tụ Bảo Nguyên trước, khi nào chị ra khỏi sân bay là có thể đến thẳng đó ăn.”

Ellen vui vẻ nói: “Em nói đấy nhé, hứa thế nhé!”

Phồn Tinh tiễn Hellen đi, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều. Đúng lúc đó Phùng Việt Sơn gọi điện cho cô, vì khi từ tòa án đi ra, mọi người hẹn nhau họp bàn một chút,c ô thấy sắp đến giờ liền vội vàng lên lầu.

Người của công ty quan hệ công chúng cũng đã đến, họ đưa ra các phương án và ý kiến. Phồn Tinh ngồi trên xô pha, nghĩ đến dáng vẻ của Thưu Dập ở trên tòa, cảm thấy thế giới thật xa xôi, lạnh lẽo. Tiếng mọi người nói chuyện vang lên ù ù như cách một bức tường rất dày. Dường như họ có cố gắng thế nào thì Thư Dập vẫn ở bên kia bức tường, không nghe thấy và cũng không nhìn thấy.

Phồn Tinh cố gắng nhắc nhở bản thân tập trung tinh thần, không được ủ rũ, vì ủ rũ cũng không giúp ích được gì, cần cố gắng nghĩ cách mới được.

Phùng Việt Sơn là người có chức vị cao nhất của công ty tại Mỹ nên cuối cùng anh ta đập bàn, nói: “vậy cứ làm theo phương án đó đi!”

Mọi người lần lượt thu dọn đồ đạc, Phồn Tinh cố ý kéo dài thời gian để đi sau cùng, đợi mọi người đi khỏi, Phồn Tinh mới nói: “Phùng tổng, có chuyện này tôi muốn báo cáo với anh.”

Phùng Việt Sơn vẫn rất khách sáo với Phồn Tinh và trong sự khách sáo này còn có vài phần xa cách. Anh ta khác Tống Quyết Minh, trước đây anh ta ra nước ngoài làm việc, Thư Dập phải bỏ rất nhiều công sức mới thuyết phục được anh ta lập nghiệp cùng mình. Quan hệ giữa anh ta và Thư Dập không thân thiết như quan hệ giữa Thư Dập và Tống Quyết Minh, hơn nữa anh ta đã làm việc ở công ty lớn mười năm nên có tư duy thâm căn cố đế, khi thư ký của CEO nói có việc muốn báo cáo với anh ta, anh ta vẫn nói mấy câu khách sáo theo bản năng: “Đâu dám, cô có ý kiến gì, chúng ta cùng nhau bàn bạc.”

Phồn Tinh thì khác hiểu vì sao Thư Dập lại để anh ta quản lý nghiệp vụ ở Bắc Mỹ, vì ở Bắc Mỹ toàn là công ty lớn, Phùng Việt Sơn như cá gặp nước, có thể phát huy hết sở trường của anh ta.

Phồn Tinh nói ra chủ ý của Ellen, Phùng Việt Sơn lắng nghe chăm chú rồi khéo léo nói: “Phồn Tinh, chúng ta không nên có bệnh vái tứ phương, công ty quan hệ công chúng mà công ty chúng ta tìm rất nổi tiếng trong nghề, nếu không thì chúng ta cứ đợi thêm đã.”

Thực ra Phồn Tinh đã nghĩ đến việc không thuyết phục được anh ta, nghe anh ta nói vậy, cô chỉ biết trả lời: “Được ạ.”

Sau khi về phòng, cô vẫn không cam tâm, cố gắng ép mình hãy bình tĩnh, xem tài liệu pháp luật có liên quan của nước Mỹ, hy vọng có thể tìm ra được biện pháp nào đó. Có điều cuốn sách luật dày như vậy, có bao nhiêu điều luật, lại toàn tiếng Anh, một chốc một lát không thể tìm ra biện pháp được.

Đang ôm cuốn sách thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng chuông cửa. Từ mắt thần nhìn ra, là Cao Bằng, cô nghĩ ngợi một lát rồi mở cửa.

Cao Bằng xách một giỏ trái cây, nói: “Cho cô nếm thử đó. Một người bạn của bố tôi vừa đến thăm tôi, mang khá nhiều trái cây ở nông trại của ông ta, toàn trái cây hữu cơ đó.”

Phồn Tinh bỗng nhớ đến buổi tối Valentine đó, Thư Dập cho cô xem một video trên màn hình lớn, còn nói với cô: “Món quà thế này mới thú vị đúng không? Đừng để ý đến mấy tên ngốc chỉ biết tặng hoa, tặng trái cây.”

Ai ngờ hôm nay Cao Bằng lại mang trái cây đến, có mỗi chiêu này mà dùng đi dùng lại, thật cố chấp. Nhớ đến câu nói của Thư Dập, cô không nhịn được bật cười, nhưng vừa cười được một chút thì sự lo lắng lại ập lên đầu, khóe miệng cô bất giác chùng xuống.

Nụ cười này của cô khiến Cao Bằng mê mẩn, nhưng ngay sau đó, nụ cười ấy đã hóa thành băng tuyết, nhanh chóng biến mất trên gương mặt. Hắn thấy thật đáng tiếc, nụ cười của người đẹp thật là hiếm hoi, thế nên an ủi: “Đừng buồn nữa, tôi nói cho cô nghe, Thư Dập đúng là ngốc, nhưng ngốc có cái phúc của người ngốc, có khi lại hóa nguy thành an. Hơn nữa, công ty của anh ta mà ngừng hoạt động thì cô có thể chuyển sang công ty tôi, không sợ thất nghiệp đâu!”

Phồn Tinh nghĩ thầm, anh nghĩ đi đâu vậy, nhưng vẫn không nói gì, chỉ đón lấy giỏ trái cây rồi lịch sự cảm ơn. Cao Bằng khoe khoang: “Đây là đặc sản ở nông trại của bạn bố tôi đấy, gia đình họ là đại địa chủ ở miền Nam nước Mỹ, địa chủ thật đấy, nhà họ còn có trang viên giống hệt như truyện Cuốn theo chiều gió, lúc nào có cơ hội, tôi sẽ dẫn cô đến thăm gia đình họ, những căn phòng của họ được xây từ thập niên tám mươi, cực kỳ đẹp.”

Phồn Tinh bất giác thấy xúc động, đột nhiên hỏi: “Cao tổng, hôm nay có một người bạn của tôi nói rằng, có lẽ chúng ta có thể nghĩ ra cách khác.”

Phồn Tinh kể hết chuyện mình gặp Ellen cho Cao Bằng nghe, sau đó nói: “Cao tổng, anh có nhiều bạn ở Mỹ, mối quan hệ cũng rộng, có thể giới thiệu một, hai vị thượng nghị sĩ cho tôi không, để tôi nghĩ cách thuyết phục họ.”

Cao Bằng bất giác cười hì hì. “Quan hệ với thượng nghĩ sĩ đó thường là những old money, tôi thuộc kiểu new money nên không liên quan.”

Phồn Tinh nhìn chằm chằm vào hắn, bật cười, nói: “Trên máy bay anh từng nói, Thư Dập là người của anh, không ai có thể đụng vào anh ấy. Hiện nay, vụ án của Thư Dập vô cùng bất lợi, nói không chừng mười mấy năm, thậm chí hai mươi năm nữa đều thuộc quyền quản lý của liên bang, anh không muốn nghĩ cách ư?”

Cao Bằng bất giác bật cười, nói: “Thư Dập tìm được viên ngọc sống là cô ở đâu vậy?”

Phồn Tinh thản nhiên trả lời: “Trên máy bay anh đã hỏi rồi, tôi cũng đã đáp rồi, là đăng tuyển dụng trên mạng, tôi là người tìm việc, gửi hồ sơ qua mạng.”

Cao Bằng nói: “Kẽ sĩ có thể bỏ mạng vì tri kỷ, tên tiểu tử Thư Dập này đúng là ngốc mà hưởng phúc, lại có được một thư ký như cô. Cô đợi nhé!”

Hắn nói đợi, nhưng mấy ngày sau không có tin tức gì, hằng ngày đều đi sớm về muộn, không biết bận cái gì. Phồn Tinh cũng không quan tâm, ngoài việc thỉnh thoảng họp với bên luật sư thì cô lại vùi đầu vào đọc các loại luật của nước Mỹ. Hằng ngày cô chẳng có lòng dạ nào mà đi ăn cơm, chỉ gọi người mang đến, hoặc thỉnh thoảng xuống lầu mua bánh sandwich, thêm một cốc cà phê Americano, ăn linh tinh cho qua bữa.

Hôm nay bỗng có một bài báo viết khác sâu sắc về vụ án của Thư Dập, bài báo còn liệt kê các sự cố do phát mình và sáng tạo kỹ thuật mấy chục năm trước. Ví dụ: Người thành lập ra công ty Segway nổi tiếng đã bất ngờ tử vong, sự việc xảy ra khi ông đang lái chiếc xe hai bánh Segway do chính công ty mình sản xuất. Bài báo còn nêu ví dụ về sự cố bay bằng chiếc Jetlec Flyer và cũng dẫn đến tử vong, nhưng cho đến nay, tất cả các công ty đó vẫn không ngừng sáng tạo và phát mình. Cuối cùng, bài báo viết, chỉ vì Thư Dập không mang quốc tịch Mỹ mà chúng ta phán đoán rằng anh ta có tội? Thậm chí, tòa án còn không cho phép bảo lãnh? Khi xảy ra sự cố về chiếc Jetlev Flyer, sao không có

ai cho rằng người phát minh có tôi, liệu đây có phải là một sự kỳ thị? Ngoài ra, bài viết còn nói rằng, công ty của Thư Dập là nhà cung cấp cho các công ty khoa học kỹ thuật tiên tiến và các công ty điện tử của Mỹ, mỗi năm đã tạo ra một lượng lớn cơ hội việc làm cho người Mỹ và công ty ấy cũng đóng thuế không ít. Doanh nghiệp của anh ta còn hợp tác với nhiều trường đại học lớn ở Mỹ, mở phòng thực nghiệm để tìm tòi nghiên cứu, người như vậy nếu ở Thung lũng Silocon cũng được coi là thiên tài và chắc chắn sẽ trân trọng mời anh ta tham gia các diễn đàn thảo luận về khoa học kỹ thuật. Anh ta đã nỗ lực không ngừng vì sự tiến bộ khoa học kỹ thuật của nhân loại, làm ra các sản phẩm công nghệ cao hợp pháp, nhưng bây giờ, tại New York, những điều đó lại trở thành lý do quan trọng khiến tòa án tuyên bố không được phép bảo lãnh cho anh ta. Điều này khiến người ta thật khó tin, không thể tin được rằng nó lại xảy ra ở một nước tự do dân chủ, thu hút được sự chú ý của các nhân vật tinh anh trên toàn thế giới. Cuối bài báo còn liệt kê tất cả các vụ án mà quan tòa từng phán quyết, rồi đưa ra số liệu phân tích, vị quan tòa này sau khi đảm nhận chức vụ, tỷ lệ nghi phạm bị kết án ở người da màu lớn hơn gấp bảy lần nghi phạm người da trắng! Bảy lần! Số liệu này quả là gây sốc!

Người viết bài này đã dùng ngòi búi lập luận sâu sắc và chua cay, cũng vô cùng am hiểu tâm thái truyền thông của Mỹ, vừa êm ái thủ thỉ, vừa rất sinh động. Phồn Tinh đọc xong liền vỗ tay khen ngợi, đọc đi đọc lại ba lần, nghĩ và đoán xem người đứng sau bài viết này là ai, sau đó cô gọi điện cho Ellen, cũng không nói nhiều, chỉ cảm ơn chị ấy.

Ellen vẫn nói nhanh như gió: “Không cần cảm ơn chị, đây là đổi lấy việc em đã đồng ý thay chị xếp hàng ở quán Tụ Bảo Nguyên đấy!”

“Tụ Bảo Nguyên làm sao đủ được, phải thêm cả bánh rán Hồng Ký nữa chứ.”

Bà chị Bắc Kinh lập tức không chịu được, nói: “Không nói chuyện với em nữa, nước miếng chị sắp chảy xuống rồi đây này.”

Hai người phụ nữ cũng bật cười ha ha trong điện thoại.

Bài báo đã gây ra một cuộc bàn luận sôi nổi, vì thực ra việc sáng tạo khoa học kỹ thuật bước đầu thường gặp nguy hiểm và không ổn định, trên mạng có các kiểu các loại đánh giá, bình luận, không ít người xem bài báo này mới biết đầu đuôi vụ án của Thư Dập, cho rằng nếu không cho phép bảo lãnh thì thật quá đáng, đúng là có sự kỳ thị chủng tộc. Người Hoa kiều vô cùng phẫn nộ, có người còn nói: “Nếu là CEO một công ty khoa học kỹ thuật nào đó của Mỹ thì có cho phép bảo lãnh không? Có lẽ buổi sáng ra tòa, buổi chiều đã được về nhà rồi ấy chứ!”

Phồn Tinh cảm thấy được an ủi, ít nhất thì sự việc cũng đang phát triển theo chiều hướng có lợi.

Sau vài ngày, sự cố gắng của Cao Bằng cũng có kết quả. Hắn gõ cửa, đắc ý giơ tờ giấy mời lên, nói với Phồn Tinh: “CEO của công ty ITP cuối tuần này tổ chức party trong biệt thự ở Long Island để chào đón thượng nghị sĩ Brandon cùng vợ con đi nghỉ về, quan khách tham dự đều là giới chính trị và thương nhân. Tôi đã nghe ngóng được rằng vị thượng nghị sĩ này có tầm ảnh hưởng rất lớn, đặc biệt trong giới tư pháp.” Hắn cúi người đầy vẻ lịch thiệp. “Quý cô xinh đẹp, không biết tôi có vinh hạnh được mời cô tới tham dự bữa tiệc như là một người bạn của tôi không?”

Phồn Tinh vừa kinh hãi vừa vui mừng, nhưng chưa kịp nói gì thì Cao Bằng đã nhìn cô từ đầu xuống chân rồi lắc đầu. “Cô thế này không thể tham gia party được. Black tie(*), black tie, cô có hiểu không?”

(*) Black tie: đây là cụm từ quen thuộc chỉ một bữa tiệc trang trọng, trong đó nam giới sẽ mặc tuxedo và phụ nữ sẽ diện váy dài chấm gót.

Cao Bằng cảm thấy cực kỳ tốt, cuối cùng cũng có cơ hội phục vụ người đẹp rồi, đặc biệt sự phục vụ này còn thật là thoải mái. Phồn Tinh chưa bao giờ nghe lời đến thế, cứ để mặc hắn dẫn đến các cửa hàng thương hiệu quốc tế, chọn được một bộ lễ phục tối màu, phải sửa một chút về chiều dài của bộ lễ phục, thế nên bên này thì sửa quần áo, bên kia thì Cao Bằng vận dụng mọi mối quan hệ nhanh chóng tìm cho cô thợ làm tóc và trang điểm, còn có một chuyên gia được mời đến khách sạn để chỉ bảo cách đi đứng, nói năng về nghi thức xã giao cho Phồn Tinh.

Phồn Tinh học rất nghiêm túc, để cứu Thư Dập, cô hận không hể có ba đầu sáu tay, học một chút thế này đã là gì, dù cho có là yểu điệu thục nữ toàn tập cô cũng phải dũng cảm chiến đấu.

Cao Bằng cũng cảm thấy Phồn Tinh thật lợi hại, vừa mặc váy dài đi giày cao gót, đầu đội một cuốn tạp chí dày luyện đi, vừa cầm máy tính bảng đọc. Hắn không nhịn được nhìn cô chằm chằm. Phồn Tinh hào phóng đưa hắn xem máy tính bảng. “Tài liệu về thượng nghĩ sĩ và phu nhân. Phu nhân của ông ta là một diễn viên ca kịch người Ý. Bà sinh ra ở Bastia, sau đó theo cha mẹ di cư đến nước Ý, tiếng mẹ đẻ là tiếng Pháp và tiếng Ý. Anh xem, trong tài khoản Twitter, bà đã nhắc đến Trung Quốc mười sáu lần, trong đó có chín lần là nhắc đến Turandot(*), thế là đề cập đến Trung Quốc rồi… Anh nghĩ bà ấy thích nhất là vở ca kịch này à? Không đâu, bà ấy nhắc đến vở Lucia di Lammermoor(**) hai mươi hai lần…”

(*) Turandot: là vở opera ba màn của nhà soạn nhạc opera nổi tiếng người Ý, Giacomo Puccini.

(**) Lucia di Lammermoon: là một trong những vở opera xuất sắc nhất của Gaetano Donizetti, nhà cách tân opera người Ý. Lời của vở opera này được sáng tác bởi Salvadore Cammarano, dựa trên truyền thuyết The Bride of Lammermoor của đại văn hào người Scotland, Walter Scott. Vở opera được trình diễn đầu tiên vào năm 1835 tại Napoli.

Phồn Tinh thậm chí còn làm PPT, chủ yếu thống kê và phân tích những từ quan trọng liên quan đến việc xã giao của thượng nghị sĩ và phu nhân, trong thời gian ngắn, cô phải nhớ một lượng lớn thông tin quan trọng, thế nên cô đã làm một bảng biểu, hằng ngày học thuộc.

Cao Bằng cảm thấy… phụ nữ một khi đã cố gắng thì thật đáng sợ!

Ngoài ra, Phồn Tinh còn tìm một giáo viên dạy tiếng Ý, mỗi ngày luyện nói hai tiếng đồng hồ, thái độ của cô rất tích cực và lạc quan, trước khi ôm được “chân Phật”, có thể học bao nhiêu thì học bấy nhiêu.

Cao Bằng không còn để ý Phồn Tinh đang làm gì nữa, hắn cảm thấy nếu giấy tiếp theo người phụ nữ này tuyết bố muốn tranh cử tổng thống Mỹ thì cũng không có gì bất ngờ cả.

Phồn Tinh không nghĩ ngợi gì, thực ra cũng vì bận rộn nên cô mới không lo lắng, đầu óc và sức lực đều hoạt động hết công suất, mỗi tối vừa lên giường nằm là ngủ ngay. Thế sự vô thường, vận mệnh khó lường, cô không biết ông trời sẽ cho cô ván bài thế nào, nhưng cô nhất định phải đánh thật tốt mỗi con bài, đây là việc duy nhất cô có thể làm bây giờ. Thái độ kiên định, mục tiêu rõ ràng và không tiếc bất cứ cái giá nào để cố gắng.

Thời gian trôi nhanh, mỗi giây mỗi phút mỗi giờ, thậm chí mỗi ngày đều trôi đi như nước chảy. Đến cuối tuần, nhà tạo mẫu và chuyên viên trang điểm vây quanh Phồn Tinh bận rộn bốn tiếng đồng hồ. Trong khi uốn tóc, cô vẫn luyện nói tiếng Ý. Khi cô trang điểm xong, bước ra khỏi phòng, Cao Bằng không kiềm chế được huýt sáo một tiếng.

Cao Bằng luôn cho rằng cô thư ký nhỏ không phải là kiểu tuyệt thế giai nhân, nhưng hôm nay trông cô thật sự xinh đẹp. Bộ trang phục cô mặc rất phù hợp, điều quan trọng là mấy hôm nay cô tràn đầy sức sống, mắt lấp lanh, gương mặt cũng tưới tắn

như bông hồng ngậm sương, dường như đã trở thành một người khác hẳn. Hắn không biết cô khác thế nào, chỉ có thể nói rằng cô như một viên kim cương đã qua mài giũa, cực kỳ sáng chói. Tối nay cô giống như một chiến sĩ đột nhiên được khoác lên tấm áo giáp, không, trên thế giới này làm gì ó người nào khoác áo giáp mà lại động lòng người như vậy chứ, lần đầu tiên cô tỏ ra là một người cực kỳ sắc sảo và xinh đẹp.

Cao Bằng không kìm được chìa tay ra đầy phong độ. Phồn Tinh cũng phóng khoáng quàng tay mình vào tay hắn. Lễ nghi xã giao, hôm nay cô là bạn gái của hắn, đóng kịch cũng phải nhập vai mới được.

Cao Bằng tự lái siêu xe đưa Phồn Tinh đến biệt thự ở đảo Long Island. Trên đường đi, hắn không kìm được bật một bài hát, vẫn là bài I don’t want to say goodbye, miệng còn huýt sáo, lặp lại giai điệu của hai câu hát mà hắn tâm đắc.

Phồn Tinh thực sự không kìm được cong cong khóe môi. Một đêm đầy trăng và sao, hai bên đường là những tòa cao ốc chọc trời, chiếc xe chạy trong thành phố phồn hoa bậc nhất thế giới, đưa họ đến bữa tiệc sang trọng, xa xỉ, hắn ta còn cố ý mở bài hát này.

Có thể thấy hắn ta thật sự yêu Thư Dập!

Không nghi ngờ gì nữa. Đợi khi Thư Dập ra khỏi nhà giam, cô nhất định sẽ kể lại màn hát hò và tấm chân tình này cho anh nghe.

Cao Bằng cũng vô cùng đắc ý, cô ấy cười rồi, cuối cùng cũng cười rồi!

Mặc dù giá trị của siêu xe chỉ khoảng ba mươi triệu, rẻ hơn Gulfstream, nhưng bữa tiệc tối nay, tất cả khách quý cộng lại cũng hơn năm trăm triệu, mà còn là đô la Mỹ! Cô bé Lọ Lem nghĩ trăm ngàn cách để đến vũ hội của hoàng tử, con cô thư ký nhỏ có làm thế nào thì cũng không có cơ hội tiếp xúc cảnh này. Đỉnh cao của xã hội thượng lưu chính là như thế đó!

Hắn hắng giọng, nói: “Cô xem kìa, tối nay có trăng đấy!”

Phồn Tinh đã biết từ lâu rồi, nên nói: “Vâng.”

“Tôi nhớ đến một bộ phim điện ảnh, cô có đoán được là phim nào không?”

Cao Bằng đã có sự chuẩn bị, dù cô nói là Pretty Woman(*) hay Date Night(**) thì hắn cũng sẽ tặng cho cô một nụ cười ngọt ngào và thấu hiểu.

(*) Pretty Woman (Người đàn bà đẹp):là một bộ phim lãng mạn hài hước của Mỹ năm 1990, lấy bối cảnh tại Los Angeles. Phim kể về cô gái bán dâm tên là Vivian Ward được Edward Lewis, một doanh nhân giàu có thuê trong nhiều dịp làm ăn và gặp gỡ đối tác, khiến hai người nảy sinh tình cảm.

(**) Date Night (Đêm hẹn nhớ đời): là một bộ phim hài Mỹ khởi chiếu năm 2010 của đạo diễn Shawn Levy, có sự tham gia của hai ngôi sao Steve Carell và Tina Fey.

Kết quả, Phồn Tinh lại đáp: “The Great Gatsby(*)?”

(*) The Great Gatsby (Đại gia Gatsby): là một bộ phum thể 3D và kịch tình cảm Úc – Mỹ phát hành năm 2013, dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn F. Scott Fitzgerald viết năm 1925.

Cao bằng suýt đạp nhầm chân phanh thành chân ga để chiếc siêu xe trị giá ba mươi triệu lao xuống song Hudson.

Bình tĩnh! Hắn hít thở thật sâu. Cô ấy không hiểu gì về tình cảm nam nữ thì hắn cũng không vội, phụ nữ mà! Sau khi cô ấy nhẫm tâm giẫm đạp lên tình cảm của hắn, hắn sẽ dần dần dạy cô ấy biết thế nào là một phụ nữ có tình cảm dạt dào.

Cao Bằng mang theo sự tự tin tràn trề lái xe trên con đường dài hun hút đến đảo Long Island với những biệt thự cực kỳ xa hoa.

Phồn Tình không hề sợ hãi. Cô thường phát huy tốt khả năng khi lâm trận, mỗi lần bước vào cuộc thi quan trọng cũng như vậy, nếu không thì cô đã chẳng đạt điể cao vào khoa hot nhất của trường đại học nổi tiếng. Hơn nữa, cô cũng đã quen cùng Thư Dập tiếp xúc với các nhân vật lớn trong giới kinh doanh nên chẳng có gì đáng sợ cả, chẳng phải chỉ là một buổi party hay sao, các quan khách đều thuộc tầng lớp quý tộc thôi mà. Mặc dù mục đích của cô hôm nay rất quan trọng nhưng cô có niềm tin sẽ đạt được mục tiêu, thế nên không có gì phải băn khoăn được mất.

Cao Bằng rất hài lòng với biểu hiện của cô. Cô thư ký nhỏ này vô cùng phóng khoáng, nói tiếng Anh lưu loát, có thể nói đến các chủ đề thời thượng và sản phẩm nghệ thuật, đạt đến trình độ cao. Dù một kẻ khó tính như hắn mà cũng không tìm được khe hở nào để chê bai.

Cao Bằng đã nghiêm túc nghĩ đến việc khi nào có cơ hội thích hợp thì dẫn cô về gặp cha mẹ, vậy mà cô vẫn không hay biết gì, cùng hắn đi vòng quanh chào hỏi mọi người.

Phu nhân với vai trò là chủ nhà đón tiếp họ rất chu đáo, mặc dù Cao Bằng khiêm tốn nói mình là new money, nhưng người đại diện cho new money là thế lực mới, huống hồ bố của hắn có rất nhiều giếng dầu ở Trung Đông, nhà họ Cao đều quen với những đai gia dầu mỏ ở Mỹ. Tối nay, hắn cũng khiến Phồn Tinh được mở rộng tầm mắt, công tử đào hoa này lúc nghiêm túc cũng ra dáng phết đó chứ, đúng là hàng quốc tế, ồ không, là bông hoa đẹp trong làng hoa quốc tế.

Bông hoa Cao Bằng bận rộn lượn một vòng, sau đó tự nhiên để cho mấy người bạn thân quen cua hắn dẫn Phồn Tinh đi giới thiệu với phu nhân thượng nghị sĩ.

Phu nhân thượng nghị sĩ cũng là minh tinh sáng chói trong giới xã giao, bên cạnh bà có rất nhiều bạn bè, cười nói vui vẻ. Cao Bằng không phụ sự mong đợi của mọi người, thảo luận sôi nổi với thượng nghi sĩ về vấn đề khai thác dầu thô ảnh hướng đến môi trường như thế nào.

Trước khi đến đây Phồn Tinh đã học mấy chục câu tiếng Ý nên cũng nói chuyện được với phu nhân thượng nghị sĩ. Hồi học đại học, cô cũng từng học tiếng Pháp, vì khá nhàn rỗi nên cô đã đầu tư thời gian học nghiêm túc, bây giờ vẫn có thể nói các câu đơn giản, lúc nào không nói được tiếng Ý thì cô lại nói tiếng Pháp, dù sao tiếng Pháp cũng là tiếng mẹ đẻ của phu nhân. Hai người nói chuyện khá tâm đầu ý hợp, Phồn Tinh còn chuyển chủ đề từ vở Turandot đến vở ca kịch yêu thích nhất của phu nhân là Lucia di Lammermoor, hai người thỉnh thoảng lại bật cười vui vẻ. Ở bữa tiệc này, ngoài thượng nghị sĩ ra thì hầu như không có ai biết tiếng Ý, thế nên phu nhân của ông ta vô cùng hào hứng, chủ động yêu cầu biểu diễn một điệu Un bel di vedremo(*) trong vở opera Madama Butterfly(**) để phục vụ vị khách phương Đông từ xa tới.

(*) Dịch nghĩa là: Vào một ngày nắng đẹp.

(**) Dịch nghĩa là: Phu nhân hồ điệp.

Khi mọi người tụ tập đông đủ bên bể bơi, dưới sự hòa tấu của ban nhạc, phu nhân thượng nghĩ sĩ trong niềm vui sướng đã tự hát một đoạn giọng nữ cao nổi tiếng trong vở nhạc kịch. Bà hát say mê, uyển chuyển, tiếng hát cuốn hút đến nỗi lấn át cả nhạc đệm, ngân nga trong tiếng gió đêm xuân, trong phút chốc, mọi tiếng ồn đều im bặt, chỉ có tiếng hát đẹp đẽ vang lên bên tai mọi người.

Phồn Tinh gần như nín thở, nghệ thuật thật sự đã có sự tương thông khiến cô có thể nghe hiểu được vẻ đẹp của sự buồn thương, sự bất lực và một lòng hướng về tình yêu với người mình yêu trong từng giai điệu. Bài hát kết thúc, rất lâu sau mới có người phản ứng lại và vỗ tay, rồi sau đó là những tiếng vỗ tay vang dội.

Phồn Tinh cũng nhiệt tình vỗ tay, hát hay quá, cô thực sự thấy rất hay.

Phu nhân thượng nghị sĩ nói: “Câu chuyện của phương Đông luôn buồn thương. Cô gái Cho-Cho-San đáng thương cuối cùng bị bỏ rơi, thậm chí phải từ bỏ cuộc sống mà vẫn không có được tình yêu.”

Phồn Tinh nói: “Không, phu nhân, thực ra tình yêu của người Trung Quốc chúng tôi không như thế.”

Phu nhân thượng nghị sĩ hỏi: “Giống như nàng công chúa Trung Quốc trong vở kịch Turandot ư? Vì hoàng tử không đoán ra câu đố của mình mà ép chàng vào chỗ chết?”

Phồn Tinh mỉm cười. “Không phải, đương nhiên là không phải ạ.” Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ rất mạnh bạo và bất ngờ. Cô nhanh chóng suy nghĩ và lên kế hoạch rồi kiềm chế sự kích động trong lòng, chỉ lễ phép nói: “Thư phu nhân kính mến, cảm ơn bà đã hát một giai điệu xúc động tặng cho chúng tôi. Tôi cũng muốn được hát tặng cho bà và tất cả các vị khách ở đây một bài hát, đó là một đoạn trong vở kịch rất cổ của dân tộc chúng tôi, trong bài hát này, bà sẽ nghe hiểu được tình yêu của người Trung Quốc chúng tôi.”

Phu nhân thượng nghị sĩ nói: “Hay quá! Là Kinh kịch phải không?” Sợ Phồn Tinh không hiểu tiếng Ý, bà nói lại lần nữa bằng tiếng Anh: “Beijing Opera?”

Phồn Tinh cười tươi. Phu nhân thượng nghị sĩ đang định giơ tay ra hiệu cho ban nhạc thì cô nói: “Tôi không có nhạc phổ nên hãy cho tôi tự diễn xướng.”

Cô không biết nói từ “thanh xướng” bằng tiếng Pháp hoặc tiếng Ý thế nào nên đành nói là một mình diễn xướng. Phu nhân thượng nghĩ sĩ rất hung phấn, lấy châm bạc gõ vào ly rượu, tuyên bố với mọi người một tin tốt lành bằng tiếng Anh. Vừa rồi bà hát một ca khúc rất hay, giờ lại nghe nói có vị khách người Trung Quốc muốn hát tặng mọi người một đoạn ca kịch Trung Quốc thì ai nấy đều hưởng ứng, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Cao Bằng hoàn toàn mù mờ, không hiểu vì sao hắn vừa cùng thượng nghĩ sĩ nói về trận thi đấu tennis thì phu nhân thượng nghị sĩ đã lên tiếng nói rằng Phồn Tinh muốn hát tặng mọi người một đoạn ca kịch Trung Quốc.

Hắn vội vàng thì thầm bên tai Phồn Tinh: “Cô biết hát kịch à? Đừng có cố kẻo lại xôi hỏng bỏng không đấy.”

Phồn Tinh điềm nhiên nói: “Tôi là người An Huy mà.”

Cao Bằng càng mù mịt, việc này thì liên quan gì đến người An Huy? Phồn Tinh tiện tay rút từ túi áo vest của Cao Bằng chiếc khăn tay rồi nói: “Mượn anh một chút nhé!”

Cao Bằng thật sự mù mịt, thấy Phồn Tinh mỉm cười bước lên sân khấu, đứng cạnh ban nhạc, trước tiên mở chiếc khăn tay rồi làm thành một bông hoa, rất giống đang biểu diễn ảo thuật, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, ai cũng vỗ tay tán thưởng, có người còn huýt sáo rất to. Cao Bằng chợt nghĩ, xong rồi, lẽ nào cô ấy muốn hóa thân thành hai nhân vật để hát?

Sau đó, Phồn Tinh liền chuẩn bị tư thế và hát câu đầu tiên: “Vì cứu Lý Lang mà phải rời bỏ quê nhà…”

Cao Bằng vừa uống một ngụm sâm banh, suýt thì phụt ra ngoài, nhưng nếu phụt ra thì sẽ bắn vào áo của thượng nghị sĩ đang đứng đối diện, như thế là vô cùng bất lịch sự, thế nên hắn phải cố gắng ngậm miệng lại và bị sặc đến nỗi ho khù khụ.

Thượng nghị sĩ vô cùng hào hứng hỏi hắn: “Beijing Opera?”

Cao Bằng đáng thương che miệng ho, nhưng vẫn phải nghiêm túc đáp: “No… Huangmei Opera.”

Phồn Tinh biểu diễn rất tự tin, hát điệu Hoàng Mai(*) tròn vành rõ chữ. “… Ai ngờ lại đỗ trạng nguyên bảng vàng, đỗ trạng

(*) Điệu Hoàng Mai còn gọi là kịch Hoàng Mai, là một loại kịch vui của các vùng An Huy, Giang Tây, Giang Tô, Hồ Bắc, Chiết Giang, Phúc Kiến, Sơn tây của Trung Quốc… Nội dung rất phổ thông, hình thức linh hoạt, phong cách tươi tắn, giai điệu du dương uyển chuyển. Vào những năm 60 của thế kỷ 20, vở kịch theo thể loại này là Thiên tiên phối đã được dựng thành phim, gây tiếng vang lớn khắp Trung Quốc, ngay cả Hồng Kông, Đại Loan cũng nổi lên phong trào say mê kịch Hoàng Mai.

nguyên thì được mặc áo bào đỏ, đội mũ hoa đỏ, thật đẹp biết bao!” Sự hiểu biết về kịch Trung Quốc của những người có mặt ở buổi tiệc cùng lắm là chỉ được nghe vài câu Kinh kịch, kịch Hoàng Mai họ chưa nghe thấy bao giờ, thấy cô hát uyển chuyển du dương như thế, đến phu nhân thượng nghị sĩ cũng chăm chú lắng nghe và cho rằng đây là môn nghệ thuật phương Đông rất cảm động, rất hay. Thượng nghị sĩ thích thú nói với Cao Băng: “It’s beautiful, Huangmei Opera!”

Cao Bằng chỉ biết lên tiếng phụ họa theo.

Phồn Tinh tiếp tục hát: “ta cũng từng dự tiệc Quỳnh Lâm, ta cũng từng cưỡi ngựa trước ngự tiền, mọi người đều khen ta có tướng mạo giống Phan An, thì ra là được mũ ô sa chiếu vào, chiếu vào người đẹp…” Hát đến đây, mười ngón tay cô vung lên, biến chiếc khăn lụa thành một bông hoa.

Mặc dù mọi người không hiểu tiếng Trung Quốc nhưng nghe đến đây cũng biết đây là một tiểu tiết trong đoạn kịch thì không kìm được vỗ tay ầm ầm.

“Ta thi trạng nguyên không phải vì danh hiển, ta thi trạng nguyên không phải vì làm quan cao, mà vì Lý công tử đa tình, bông hoa ân ái của phu thế giống như đêm trăng tròn!”

Đoạn cuối cùng, Phồn Tinh dồn hết bản lĩnh biểu diễn văn nghệ có được từ hồi học cấp ba, xoay vòng bông hoa bằng khăn tay trên không trung. Đương nhiên trong kịch Hoàng Mai không có động tác này, nhưng vì người nước ngoài không hiểu gì nên cô chỉ muốn khoe mà thôi. Cô lần lượt biến hóa thành ba bông hoa khác nhau, cuối cùng thu khăn lại, cúi gập người cảm ơn.

Quả nhiên, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mọi người đều rất hào hứng. Phu nhân thượng nghị sĩ kích động bước lên ôm lấy cô, hôn vào má cô, nói bằng tiếng Ý: “Hay quá! Hay quá!”

Vì dùng hết sức để diễn nên hai má Phồn Tinh đỏ ửng. Cô nói với phu nhân thượng nghị sĩ: “Đây mới là tình yêu của người Trung Quốc chúng tôi, mặc dù là câu chuyện xảy ra từ cách đây rất lâu rồi. Cô gái xinh đẹp đó biết vị hôn phu của mình vào tù oan khuất liền tìm mọi cách để cứu chàng. Cha mẹ nàng vì tham phú quý nên đã ép nàng lấy con trai của tể tướng. Nàng đã trốn khỏi nhà, cải trang thành nam nhi đến kinh đô, mạo danh tên của vị hôn phu thi đỗ trạng nguyên. Trạng nguyên chính là danh hiệu cao nhất trong các khoa thi trên cả nước, người Trung Quốc xưa dùng cách này để tuyển chọn người xuất sắc nhất phục vụ cho triều đình. Vì nàng mặc áo của nam giới nên trông vô cùng anh tuấn, lại đỗ trạng nguyên nên hoàng thượng muốn gả công chúa cho nàng, nàng khéo léo thuyết phục công chúa giúp mình, cuối cùng đã cứu được vị hôn phu.” Cô nói một tràng dài, vừa vận dụng tiếng Ý lẫn tiếng Pháp, những từ nào không nghĩ ra thì lại nói bằng tiếng Anh, tuy rất khó khăn nhưng lại hết sức chân thành, mắt cô sáng lấp lánh, giống như ánh trăng chiếu xuống hồ nước, thần thái cực kỳ xinh đẹp, dịu dàng. Sau đó cô nói tiếp: “Phu nhân, đây mới là tình yêu của người Trung Quốc chúng tôi. Phụ nữ ở đất nước chúng tôi sẽ không vì bị người yêu bỏ rơi mà khóc lóc rồi tự sát, cũng không vì người yêu mình gặp phải bất hạnh mà tuyệt vọng thở dài. Chúng tôi sẽ vận dụng hết khả năng của mình, chúng tôi sẽ dùng học thức và sự dũng cảm để cứu người yêu. Đò là chuyện tình xảy ra ở thời cổ đại, còn bây giờ, phụ nữ chúng tôi càng dũng cảm và kiên cường. Trên mạng Trung Quốc có một đoạn viết thế này, mặc dù khá thô lỗ và vô lễ, nhưng tôi rất muốn chia sẻ với bà. “Hãy chuyển lời đến hoàng tử, cô nương ta vẫn đang cố gắng vượt mọi chông gai, núi tuyết vẫn chưa vượt qua, song lớn cũng chưa lội qua, rồng khổng lồ vẫn chưa giết được…Chàng hãy cứ ngủ tiếp đi, giống như người đẹp ngủ trong rừng, ta sẽ đến hôn đánh thức chàng dậy.””

Phu nhân thượng nghị sĩ bị chọc cho bật cười ha ha. Bà hỏi: “Thật là thú vị, các bạn đối xử với truyện cố Grimm như vậy sao?”

Phồn Tinh nhún vai. “Hồi nhỏ ai chẳng ngưỡng mộ Cinderella ạ, nhưng lớn lên mới phát hiện ra rằng, thà làm một người dung cảm, kề vai sát cánh với người mình yêu để cùng chiến đấu, thậm chí nguyện giết chết rồng khổng lồ vì người yêu còn hơn.”

Phu nhân thượng nghĩ sĩ nói: “Cô thật là một người thú vị, ngay cả tên của cô cũng rất thú vị, rất nhiều sao(*), chắc chắn bố mẹ cô vô cùng yêu cô, họ cho rằng những vì sao khắp bầu trời đều xinh đẹp giống cô.”

(*) Nghĩa của từ “phồn tinh” là rất nhiều sao.

Phụ nữ Mỹ vốn rất lãng mạn, Phồn Tinh cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này mà thẳng thắn nói ra khó khăn của mình. “Phu nhân, thực ra tối nay tôi đến đây là muốn được phu nhận giúp đỡ.”

Phu nhân thượng nghĩ sĩ quan tâm hỏi: “Tôi có thể giúp gì cho cô?”

Phồn Tinh chưa đáp vội, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh đang nói cười trong tiếng nhạc êm dịu, phu nhân thượng nghị sĩ lập tức hiểu ý, nói: “Ở sân sau có một đài phun nước kiểu Hy Lạp, cô có muốn cùng tôi đến tham quan đài phun nước tuyệt đẹp đó không?”

Phồn Tinh cười, nói: “Rất muốn ạ, thưa phu nhân, đó là vinh dự của tôi.”

Khi Thư Dập nghe nói có người đến thăm mình, cứ ngỡ vẫn là luật sư, không ngờ được quản giáo dẫn đến phòng chờ, mặc dù ngoài bàn ghế ra cũng chẳng có gì khác nhưng nơi đây rộng rãi, sáng sủa hơn nhiều. Anh ngồi xuống, không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy hình như sự việc đã chuyển biến theo chiều hướng tốt. Mấy ngày nay anh đã nghĩ rất nhiều, và người anh nghĩ đến nhiều nhất là Phồn Tinh, không biết cô ở bên ngoài sẽ lo lắng thế nào, ngoài ra anh còn có cả việc của công ty, với tình hình hiện tại, chắc chắn công ty đang rất khốn đốn, mặc dù có lão Tống những lão Tống vẫn quen có anh làm hậu thuẫn, nếu phải chiến đấu đơn độc thì chắc anh ta không chịu nổi. Không biết hôm nay luật sư đem đến cho anh tin tức gì.

Anh chưa nghĩ xong thì người quản giáo đã mở cửa, dẫn người thăm bước vào.

Người đi đầu là luật sư, sau anh ta ngoài Phùng Việt Sơn, Lý Ý của công ty thì còn có Cao Bằng và người đi cuối cùng là Phồn Tinh. Trông cô không tiều tụy như lúc ở tòa án, dôi mắt sáng lấp lánh, hình như còn đọng nước mắt. Anh đứng dậy theo bản năng, người quản cũng không ngăn cản, luật sư còn chưa nói gì, Phồn Tinh đã bước lên trước, lúc này anh cũng không kiêng dè gì nữa, nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng. Cô không nói gì, chỉ lao đến ôm chầm lấy anh, kiễng chân trao cho anh một nụ hôn nồng nàn.

Tất cả mọi người đều mở to mắt sững sờ. Cao Bằng cảm thấy có một tiếng “rắc”, có lẽ là tiếng vỡ của trái tim hắn, là kiểu vỡ thành trăm mảnh không có cách nào hàn gắn được.

Thư Dập cảm thấy nụ hôn này thậy nồng nàn và ngọt ngào, mang theo cả mùi hương của cô, còn có cả vị ngọt của trái cay miền nhiệt đới, nhưng cũng cảm thấy nụ hôn thật đắng, mang theo cả nỗi giày vò, nhớ nhung trong nhiều ngày khiến hai người chịu không ít khổ sở. Anh nghĩ mình không cần lo lắng, anh còn có cô, cho dù phải ngồi tù thật, cho dù mất đi tự do nơi đất khách quê người, thì cô cũng không bao giờ rời bỏ anh.

Không biết bao lâu sau, hai người mới rời nhau ra. Luật sư không dá nói câu nào, cẩn thận quan sát sắc mặt của Thư Dập.

Phùng Việt Sơn thực sự kinh ngạc, còn Cao Bằng hoàn toàn

sụp đổ, miệng giám đốc Lý thì há hốc có thể nhét vừa quả trứng gà, nhưng dù gì họ vẫn phải nói, nếu không cơ hội gặp mặt hiếm hoi này coi như công cốc.

Phùng Việt Sơn ho một tiếng, nói: “Thư tổng, những ngày qua thật vất vả cho Phồn Tinh, cô ấy phải tìm thượng nghị sĩ nhờ vả thì chúng tôi mới có cơ hội vào thăm cậu thế này, chủ yếu là muốn gặp cậu nói chuyện.”

Thư Dập điềm tĩnh nói: “Cảm ơn mọi người, mọi người vất vả rồi.”

Anh tuy ở trong tù nhưng rất bình tĩnh, cách nói chuyện không giống như đang ở trong phòng thăm phạm nhân, mà như đang ở phòng hội nghị của công ty vậy.

Phùng Việt Sơn bất giác cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. thư Dập có một ma lực mà trong quá trình lập nghiệp, toàn bộ lãnh đạo, nhân viên của công ty đều tin tưởng anh. Mỗi lần rời vào bế tắc, anh luôn có biện pháp cứu công ty, thế nên Phùng Việt Sơn vừa nhìn thấy anh, đặc biệt là thấy thái độ bình tĩnh của anh thì cảm thấy không có gì đáng sợ nữa. Chắc chắn anh sẽ có biện pháp giải quyết khó khăn trước mắt.

Mọi người lần lượt nói chuyện với Thư Dập, thời gian thăm phạm nhân có hạn nên họ cố gắng nắm bắt cơ hội này. Thư Dập sắp xếp lại những việc gấp của công ty, rồi lại nói chuyện với luật sư thêm vài câu, chẳng mấy chốc đã hết thời gian.

Mọi người cùng chào tạm biệt anh. Phồn Tinh chỉ có lúc đầu lao đến hôn anh, còn lại thì không nói với anh lời nào. Cô chỉ mỉm cười nhìn anh, anh cũng nhìn cô rồi gật đầu, dùng ánh mắt tiễn họ ra về.

Họ vừa ra khỏi nhà giam không bao lâu thì nghe thấy tiếng còi hú lanh lảnh, tuy nhiên đó không phải là xe cảnh sát mà là xe cấp cứu 911 đang nhanh chóng tiến vào nhà giam.

Phồn Tinh là người cuối cùng lên xe, bình tĩnh ngồi xuống, lấy khăn giấy lâu nước trái cây ở khóe miệng. Cao Bằng cảm thấy có gì đó sai sai, cô giống như con cáo nhỏ vừa làm việc vụng trộm nào đó, gương mặt còn lộ ý cười ranh mãnh, đặc biệt là lúc nhìn thấy xe cấp cứu 911.

Hắn hỏi: “Chúc Phồn Tinh, thật không nhận ra, cô…” Hắn vốn định hỏi về mối quan hệ giữa cô và Thư Dập, nhưng lời vừa kề đến miệng liền cảm thấy như thế thật mất phong độ nên gắng nuốt vào, đổi thành câu: “Vừa nãy trước khi vào nhà giam, sao cô lại ăn xoài trên xe, còn ăn liền một lúc ba quả?” Quả xoài to như vậy, đàn ông như hắn còn không ăn nổi ba quả, lúc nãy trông cô ăn rất vất vả, giống như phải gắng sức vậy, đến nỗi xoài dính cả trên miệng cũng không lau, hắn thực sự không thể nào hiểu nổi.

Nếu có quan hệ tình cảm với Thư Dập, sao cô không trang điểm đẹp đẽ trước khi gặp anh ta? Khóe miệng có nước xoài thì đẹp ư?

Phồn Tinh nói: “Thư Dập bị dị ứng xoài.”

Cao Bằng nghĩ ba giây rồi vỗ đùi khen tuyệt hảo. “Chúc Phồn Tinh, cô khiến tôi vô cùng bái phục.”

Đúng vậy, cuộc đời này hắn chưa khâm phục ai bao giờ, cô ấy nhanh nhẹn, thông minh như thế, không ai có thể sánh được!

Luật sư cũng hiểu ra, liền khen ngợi Phồn Tinh và hỏi sao cô lại nghĩ ra cách này. Phồn Tinh ngại ngùng nói rằng những ngày qua cô đã đọc rất nhiều vụ án của Mỹ, phát hiện có một vụ án vì phạm nhân bị dị ứng nghiêm trọng nên đã được tại ngoại, thê nên muốn thử cách này xem sao.

Đoàn người không về khách sạn mà quay xe đến tòa án, quả nhiên luật sư đã nhận được cuộc gọi từ nhà giam, thông báo Thư Dập bị dị ứng nặng phải nhập viện.

Lúc này, luật sư lập tức xin quan tòa, trường hợp này cần phải bảo lãnh vì đương sự có thể chất đặc biệt, ở trong tù không thể có mội trường chống dị ứng tốt được, như thế sẽ nguy hiểm đến tính mạng của đương sự. Anh ta là nghi can mà quyền sống lại không được đảm bảo thì không công bằng chút nào… Khó khăn lắm luật sư mới nắm được cơ hội liền vận dụng hết tài năng thuyết phục. Quan tòa vì một vụ án không nghiêm trọng mà họ lại không cho bảo lãnh thì đã chịu áp lực rất lớn từ dư luận rồi, ngoài ra họ còn bị chỉ trích và nghi ngờ là có sự phân biệt chủng tốc, cộng thêm báo cáo từ bệnh viện nên lập tức tuyên bố cho bảo lãnh với số tiền là năm mươi triệu đô la Mỹ.

Mặc dù tiền bảo lãnh cao nhưng Cao Bằng vì muốn cứu Thư Dập ra nên lập tức xoay xở vào còn thầm nghĩ Thư Daaph đã nợ hắn một món ân tình lớn, sau này anh đâu nỡ làm khó dễ hăn nữa, anh còn mặt mũi nào tranh giành với hắn nữa? Ít nhất là khi đội nghiên cứu của hắn gặp chuyện thì cũng có lý do chính đáng để tìm anh…

Thư Dập nằm viện ba ngày. Lúc mới nhập viện, anh không phải là bệnh nhân bị tai nạn xe cộ, bác sĩ chỉ xem xét qua loa rồi bỏ mặc anh nằm ở đó đến tận nửa đêm, đầu sung to, suýt thì bị phù phổi, đến đem bác sĩ xử lý xong những ca thật sự nguy kịch mới để ý đến anh, tiêm thuốc kê đơn cho anh.

Sau khi anh ra viện thì luật sư đã làm xong thủ tục bảo lãnh, anh không phải trở lại nhà giam nữa mà từ bệnh viện đến thẳng tòa án, rồi được tòa tuyên bố cho bảo lãnh.

Tất cả mọi người đều đến tòa án đón anh, bên ngoài cửa có rất nhiều phóng viên, nhưng họ đã bảo vệ anh rời khỏi đó bằng tốc độ nhanh nhất để anh không phải trả lời phòng vấn. Khi lên xe, anh liền dang tay ôm chặt Phồn Tinh vào lòng.

Lúc này, nước mắt Phồn Tinh mới rơi xuống.

Cô vốn không phải là người hay khóc, nhưng từ khi đến Mỹ đã phải khóc mấy lần, lần nào cũng là vì thương anh. Cô sờ lên miếng keo dán trong suốt trên mu bàn tay anh, anh gầy đi rất nhiều, trên mu bàn tay còn có gân xanh nổi lên, khuôn mặt cũng không còn hồng hào nữa, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng, đang dịu dàng nhìn cô.

Cao Bằng rất biết điều, không nói mấy lời chúc mừng Thư Dập kiểu như đặt tiệc để rửa bụi trần, chỉ có giám đốc Lý không biết mua ở phố Đường Nhân(*) hay tìm ở đâu một đống lá bưởi để Thư Dập tắm giải đen.

(*) Phố Đường Nhân: hay còn gọi là Chinatown, chỉ những khu vực sinh sống tập trung của người Hoa ở các quốc gia khác.

Phồn Tinh đã đặt một phòng lớn và sang trọng cho Thư Dập, mọi người đưa anh về phòng rồi rời đi để anh tắm gội và nghỉ ngơi, từ nhà giam đến bệnh viện, chắc chắn nhiều ngày qua anh không được nghỉ ngơi. Anh tắm thật thoải mái một trận rồi tiện tay vớt lá bưởi bỏ vào thùng rác trong phòng tắm, sau đó mặc áo choàng tắm, lấy khăn lau tóc và bước ra ngoài.

Ở phòng khách có tiếng động nhẹ, bây giờ đã sắp tôi rồi, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn chân cao, quầng sáng vàng dịu đó chiếu vào một người, chính là Phồn Tinh. Cô đang cúi người đặt mâm xuống bàn ăn, mái tóc dài rủ xuống che khuất nửa khuôn mặt, đôi hàng lông mi dài dưới ánh đèn càng thêm đậm, không hiểu vì sao anh lại biết là cô đang vui.

Anh nhẹ nhàng bước đến gần cô, vén tóc cô sang một bên rồi hôn. Vì động tác của anh rất nhẹ nên cô không phát giác ra, tận khi nụ hôn nóng bỏng của anh đặt xuống cổ cô, cô mới mỉm cười ngoảnh mặt lại, hôn lên khóe miệng vẫn hơi sưng của anh, nói: “Ăn cơm thôi.”

Cháo trắng được nấu rất khéo, mềm nhừ, còn có thêm vài món rau xanh, không biết cô lấy ở đâu ra. Ở trong nhà giam ngày nào cũng ăn hamburger, sandwich, đương nhiên không có đồ ăn Trung Quốc rồi. Anh thật rất muốn ngồi xuống ăn ngay, nhưng lại nói: “Đợi một chút!”

Sau đó, anh chạy vào phòng lấy một thứ gì đó rồi bước ra nắm tay cô. Cô nhìn anh không hiểu, cho đến khi anh mỉm cười quỳ xuống. “Phồn Tinh, em đồng ý lấy anh nhé?” Anh giờ chiếc nhẫn trong tay lên, là chiếc nhẫn anh hay đeo ở ngón út, màu đen, không có gì nổi bật. Anh nói: “Đây là con quay hồi chuyển đầu tiên mà anh làm, là khởi đầu cho sự nghiệp của anh, cũng là một phần quan trọng trong cuộc sống của anh, nó chứng kiến quá khứ của anh, cũng nhắc nhở tương lai của anh, thế nên anh làm thành chiếc nhẫn, mỗi ngày đeo ở ngón út. Bây giờ thì anh hy vọng mỗi ngày của anh sau này đều có em ở bên, em có đồng ý không? Phồn Tinh, em có đồng ý lấy anh không?”

Phồn Tinh không nghĩ ngợi gì liền gật đầu.

Anh đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô, vừa khít ngón giữa tay trái của cô như ý trời định, đây chính là nhân duyên.

Cô nhìn chiếc nhẫn mộc mạc được đeo trên ngón tay mình, nước mắt tự nhiên ứa ra.

Thư Dập hôn lên nước mắt của cô, nói: “Đừng khóc! Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn, không có gì ngăn cách được chúng ta nữa.”

Phồn Tinh không kìm được khóc rất to, ôm chặt lấy cổ anh, không muốn buông tay. Tất cả lo lắng và buồn bã trước đó, cô luôn cố tỏ ra không có gì, cô muốn là cô gái “giết chết rồng ác”, vung gươm lên chiến đấu vì người mình yêu. Đến khoảng khắc này cô mới thật sự sợ hãi, áo giáp của cô, sự yếu đuối của cô chính là anh, tất cả những lo lắng được mất của cô cũng chính là anh. Cô không kiên cường như mình tưởng tượng.

Thư Dập dang tay ôm cô vào lòng. Thực ra anh đều hiểu cả. Anh nhẹ nhàng hôn vào vành tai cô giống như dỗ dành một đứa trẻ, rồi khẽ suỵt suỵt bên tai cô. Cô để mặc cho nước mắt ào ạt tuôn rơi, còn gì thoải mái hơn khi được khóc trong lòng người yêu, có thể buông bỏ mọi sự yếu đuối cũng như kiên cường, chỉ còn lại cái tôi chân thật nhất, nhỏ bé, yếu đuối, giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không có sự đề phòng với thế giới này, vì có người đã dùng vòng tay chắc chắn nhất để ôm lấy cô.

Mọi thứ đều bắt đầu lại, mọi nỗi đau đều được xoa dịu, những thứ chưa đạt được hãy đã mất đều được lấp đầy viên mãn. Cô sẽ không mất mát nữa, từ nay về sau cô sẽ là người đủ đầy, có một thế giới hoàn toàn mới, trong thế giới đó cái gì cũng có, thế giới đó dịu dàng bao dung, thế giới đó có tất cả sự ấm áp và ánh sáng mà cô hy vọng, thế giới có cái tên duy nhất: tình yêu!

Không biết cô đã khóc bao lâu, đến khi Thư Dập dùng khăn ấm lau mặt cho cô, cô mới ngại ngùng dừng lại. Mắt anh sáng lấp lánh nhìn cô. “Nhẫn em đã nhận rồi, vậy bây giờ anh có thể hôn em không?” Không đợi cô nói gì, anh đã bổ sung thêm một câu: “Anh đợi lâu lắm rồi.” Giống như cậu bé mong chờ được ăn kem, ánh mắt anh nhìn cô nóng bỏng.

Cô bật cười một tiếng, ôm lấy cổ anh rồi trao cho anh nụ hôn mềm mại nhất.

Chẳng có gì đẹp hơn tình yêu, cô mệt mỏi và thỏa mãn nằm trong lòng anh. Cô nghĩ bao nhiêu năm qua, cô giống như một vận động viên điền kinh, cứ chạy mãi chạy mãi, cuối cùng cũng chạy đến đích. Cô không còn phải lang thang nữa, không còn phải cô đơn nữa, không còn phải một mình nữa.

Cô có thể gửi gắm toàn bộ tâm tư, phó thác hết cho một người.

“Đây là buổi tối hạnh phúc nhất từ khi anh chào đời đến nay.”

“Em cũng vậy.”

Anh hôn lên tóc cô, rồi ôm cô càng chặt hơn. Từ giờ phút này trở đi, anh và cô không còn cô đơn nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.