Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 19: Ghét hay không ghét (8)


Thậm chí Cố Lan San còn có chút hối hận, hối hận tại sao buổi tối hôm đó mình lại từ chối ân ái lần hai với anh. Mặc dù khi đó có lẽ vô cùng đau đớn, nhưng có thể cắn răng vượt đi qua, có thể chuyện đó cũng chưa chắc làm mình bị thương. Mặc dù có thể đả thương bản thân, nhưng vẫn tốt hơn bây giờ, nhỏ giọng hạ mình đi cầu anh, mất tôn nghiêm, còn không biết có thể khiến anh hồi tâm chuyển ý hay không .

Nhiều lần cô rất muốn đứng lên rời đi.

Nhưng vừa nghĩ tới mình cứ đi như thế, nếu như Thịnh Thế vẫn không trở về nhà, cô lại không biết hành tung của anh, lần sau muốn tìm được anh, sợ rằng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cho nên Cố Lan San cũng chỉ có thể lặng lẽ tự nói với mình, vì tiền thuốc của em trai, cô phải một nhẫn nhịn hai kiên nhẫn a.

Cố Lan San có một tật xấu, chính là khi cảm thấy bị mất mặt, cô chỉ thích ngồi một chỗ như không có gì xảy ra, mắt điếc tai ngơ đối với tất cả chung quanh chuyện, giả bộ dáng vẻ đang làm cao, cố bình tĩnh lạnh lùng để duy trì cái gọi là mặt mũi.

Cho nên hiện tại, cô rất an tĩnh, khuôn mặt bình thản, chỉ rủ lông mi ngồi một bên.

Đáy lòng đang suy nghĩ biện pháp khiến Thịnh Thế về nhà với cô, mà không phải bị cô gái bên cạnh này câu đi. . . . . .

Thịnh Thế chơi với cô gái trong ngực một lúc, mới phát giác Cố Lan San ngồi bên cạnh im lặng không nói tiếng nào, liền nghiêng đầu, một đôi mắt đen nhánh mê người, nhìn chằm chằm Cố Lan San, giống như là đang tỉ mỉ quan sát thứ gì vậy.

Cô gái này rất an tĩnh.

Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt cô, càng khiến làn da trắng của cô thêm trắng trong mịn màng.

Đôi mắt của cô rất đẹp, chỉ là ánh mắt có chút tan rã, trong con ngươi không có tiêu cự, giống như là đang suy nghĩ gì.

Trên mặt của cô cũng không có quá nhiều cảm xúc, giống như chồng tình tứ cùng những người phụ nữ khác ở trước mặt cô không có chút quan hệ nào với cô vậy.

Khóe miệng Thịnh Thế lộ ra nụ cười giễu cợt, nghĩ, hôm nay cô tới tìm anh, là vì tiền thuốc của em trai cô thôi.

Nếu như không phải anh có thể cho cô tiền xài, dù là cả đời anh không trở về nhà, cô cũng sẽ chẳng thèm đến tìm anh lần nào đâu hả?

Hoặc là nói, chỉ cần anh có thể cho cô tiền xài, anh có ăn chơi đàng điếm thế nào ở ngoài, cô cũng không chút để tâm phải không?

Thịnh Thế cảm thấy trong ngực có một cục tức đè nặng khiến anh phiền não khác thường, liền bộc phát bắt đầu càng nồng nhiệt hơn với cô nàng trong ngực.

Quý Lưu Niên thấy tình cảnh này, cảm thấy không khí càng ngày càng cứng ngắc, càng ngày càng khó thu lại, vội vàng đi ra hoà giải , nói ra tối nay có chánh sự nên kêu Thịnh Thế đi.

Tối nay bọn họ cần một hạng mục liên quan đến da, mấy người đàn ông ngồi trước bàn, phía trên để hai bệ máy vi tính còn có một chút đồ lặt vặt.

Mấy người ngồi trên bàn đều là kiệt xuất, cũng thuộc diện xuất sắc, nhưng Thịnh Thế ngồi ở chỗ đó, cố tình cực kỳ chói mắt, toàn thân tản ra khí thế vương giả bẩm sinh.

Những cô bạn gái mà mấy người này mang đến cũng thức thời, thấy bọn họ nói chuyện chính sự, liền các đều an tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon chờ.

Thời gian tích tắc tích tắc trôi qua, ban đầu những cô gái này cũng không nói gì nhiều, cũng dần dần nhỏ giọng bàn luận mấy câu.

Nói chuyện phiếm thật ra thì đại đa số những cô bạn gái người khác mang đến đều khen tặng cô nàng Thịnh Thế mang đến.

Cố Lan San ngồi ở một bên cũng không tán gẫu tiếng nào với bọn họ.

— —— —— —–

Chương 19: Ghét hay không ghét (8)

Những cô gái kia thấy thái độ vừa rồi Thịnh Thế đối với cô cũng cho là cô là người khiến Thịnh Thế chán ghét, cho nên nên cũng không đặt cô trong mắt, cũng lười cùng cô tán gẫu.

Mà Cố Lan San đang lo lắng chuyện tối nay Thịnh Thế có thể cùng cô về nhà hay không, cho nên cũng không có tâm tình nói chuyện phiếm, cũng không màng đến nhừng người nọ.

Mặc dù không nói một lời, nhưng mà ngồi một lúc như vậy, Cố Lan San vẫn cảm thấy có hơi khát nước, thấy trên bàn để rất nhiều ly trà, trong đó có một nước trà đầy, giống như là chưa có ai uống qua, vì vậy Cố Lan San liền đưa tay ra bưng.

Mà cô gái Thịnh Thế mang tới, sau khi nói chuyện hồi lâu cũng cảm thấy khát nước, bất giác cô ta cũng đưa tay cầm ly trà kia.

Vì vậy, lúc Cố Lan San vừa mới bưng ly trà lên, một đôi tay mảnh khảnh sơn móng màu đen lập tức cũng nắm lấy ly trà.

Cố Lan San không có dự liệu được sẽ có người tranh ly trà với mình, cô ngẩn người.

Mà cô gái Thịnh Thế mang đến nghiêng đầu, vừa vặn thấy là Cố Lan San, liền không coi vào đâu, cướp lấy ly trà trong tay cô.

. . . . . . .

Thịnh Thế bên này đang nói đến một khối công trình mới, nói được một nửa, Quý Lưu Niên lên mạng bắt đầu tra tìm một ít tài liệu, mà Hạ Phồn Hoa là đốt một điếu thuốc, từ từ hít một hơi, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, chợt giống như là nhớ ra cái gì đó, thấp giọng hỏi:

“Cậu lại cãi nhau với Lan San nữa à?”

Hạ Phồn Hoa thỉnh thoảng sẽ đến nhà của Thịnh Thế và Cố Lan San, nghe người làm nói bọn họ thường gây gổ, một lần gây gổ khiến Thịnh Thế nhiều ngày không trở về nhà.

Thịnh Thế vốn đang xem tài liệu trong tay, nghe được lời này, dừng lại, từ từ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cô gái ngồi trên sofa, lại nhàn nhạt liếc về phía Hạ Phồn Hoa, nói:

“Nếu là cô ấy có thể gây gổ với tôi, tôi có thể vui mừng một chút chút!”

“Cậu có bệnh!”

Hạ Phồn Hoa nghe xong, không nhịn được mắng một câu:

“Không gây gổ với cậu, cậu mất hứng, cậu nói cậu không phải là có bệnh là có cái gì a! Có phải Lan San ngày ngày quấn lấy cậu, cãi nhau với cậu thì đáy lòng cậu liền sướng đến điên lên không?”

Thịnh Thế vừa định mở miệng đáp Hạ Phồn Hoa một câu, nếu thật là ngày ngày Cố Lan San quấn anh, cãi nhau với anh, tuyệt đối anh sẽ sướng đến điên luôn. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, khóe mắt dư quang lại đột nhiên nhìn thấy người mình mang đến chọc giận ai đó cướp lấy ly trà của Cố Lan San. . . . . .

. . . . . .

Một chén nước mà thôi, Cố Lan San mặc kệ là ai, vốn là cũng tính tặng cho người khác .

Nhưng cô còn chưa kịp buông tay, người nọ liền cướp ly trà trong tay cô đi mất

Sức lực hơi lớn.

Tay Cố Lan San hơi run lên, sau đó nước trong ly trà lập tức liền văng ra một ít, vô tình trùng hợp lại bắn hết lên người cô gái kia.

Nước trà có chút nóng, cô kia cảm thấy một hồi đau xót, vội vàng đặt ly trà ở trên bàn, liền khẩn trương đi xem làn da của mình, đã nổi lên một lớp đỏ, cô ta tức giận trừng mắt.

“Chuyện gì xảy ra a, phỏng tôi, cô đồ đáng ghét (*) này!”

(*) gốc là người “ghét không ghét”, em dịch như trên, có sai mong mọi người góp ý

Mấy từ “chán ghét” trong miệng cô ta còn chưa nói hết, liền nghe có một tiếng ghế ma sát mặt đất thật chói tai vang lên, ngay sau đó tất cả mọi người chưa kịp phản ứng gì, Thịnh Thế đã âm trầm sải bước đi về phía họ.

— —— —— —— —-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.