Đỗ Quyên Không Tàn

Đỗ Quyên Không Tàn

Nguồn:

Sưu tầm

Status:

Hoàn thành 66 Chương

View:

834

Đỗ Quyên Không Tàn

Đánh giá truyện này !

Đánh giá 0 / 5. Số phiếu: 0

Người dịch: Tũn Còi

Nguồn: tuncoi.wordpress.com

“Sự dịu dàng khiến người ta hoảng loạn nhất, là khi vô lại bỗng trở nên nghiêm túc.


Cái tên em không dám nhắc đến nhất, là tên người em yêu.”


Lời người dịch:


Theo quan niệm Trung Hoa, đỗ quyên mang ý nghĩa dịu dàng, ôn hòa, nữ tính. Còn ở phương Tây, loài hoa ấy tượng trưng cho một tình yêu chân thành.


Ngư Vi tên của nữ chính ghép từ "mỹ nhân ngư" và "hoa tường vi", nhưng xuyên suốt câu chuyện này là loài đỗ quyên, loài hoa dù lãng quên vẫn mãi đợi chờ của một tình yêu chung thủy. Và "Quyên" cũng trùng với tên nhân vật phụ mà mình thích nhất trong chuyện này (dù chỉ trùng trong cách đọc – tên của bà nghĩa là xinh đẹp – không phải đỗ quyên). Tình yêu của bà cũng đau đáu, hết lòng dù biết rằng điều ngược lại có lẽ không bao giờ đến. Bà yêu theo cái cách "Yêu là đối xử với người đó tốt hơn tất cả mọi người, tốt hơn cả với chính bản thân mình."


Nữ chính là người rất hiểu chuyện. Cô yêu anh từ năm mười bốn tuổi. Anh cho cô sự che chở bình yên, là bến cảng lặng gió mỗi khi sắp gục ngã cô có thể neo vào, là giấc mơ tươi đẹp nhất của thời thiếu nữ. Như cô nói: “Nếu anh muốn em chết vì anh, em sẽ không do dự phút giây nào”. Đối với cô yêu là trao đi và không hối hận.


Nam chính lên sàn với vẻ cà lơ phất phơ, nhưng như câu văn án "Sự dịu dàng khiến người ta hoảng loạn nhất, là khi vô lại bỗng trở nên nghiêm túc", anh đã yêu là hết mình, "tình yêu lớn không phải yêu nhiều người mà là … yêu một người và yêu suốt đời". Anh bước vào tình yêu của hai người trễ hơn cô, vì: “Em yêu anh từ năm mười bốn tuổi. Lúc anh mười bốn tuổi em chỉ mới khoảng ba bốn tuổi, như vậy thì có phần quá biến thái rồi.” Nhưng trễ hơn không có nghĩa sẽ ít hơn.


Cô như cái dằm xương cá mắc trong cổ họng anh: “Em không biết anh luôn ở phía sau em, che chở cho em. Nhìn em chạy về phía trước, anh vui lắm nhưng lại rất lo, lo em đi rồi không còn là của anh nữa, của người khác, em té ngã, anh không còn được là người duy nhất đỡ em lên. Nếu chết, phải là anh chết vì em.”


Và tình cảm anh dành cho gia đình cũng vô bờ bến như vậy.


Truyện có một đoạn ngược nhỏ rất cảm động, nhân vật phụ trong truyện này ai cũng có cái "hồn" riêng, đều yêu hết lòng và đều xứng đáng được hạnh phúc.

 Cùng tác giả

 Bình luận