Con tằm

8


Tôi cầm lấy cuốn sách, rồi ông cụ ấy biến mất.

John Lyly
Endymion: or, the Man in the Moon

Strike đứng trên tàu, đi mỗi một trạm đến văn phòng của Elizabeth Tassel. Hắn chẳng bao giờ thấy thoải mái trên những cuốc tàu ngắn như vậy vì lúc nào cũng phải tập trung để ý sức ép lên chiếc chân giả, rồi cứ lo sảy chân. Hắn bỗng nhận ra Robin chưa hề trách móc gì chuyện hắn nhận lời làm vụ Quine. Đương nhiên Robin đâu có quyền trách cứ sếp, nhưng cô ấy đã từ chối một công việc lương cao hơn nhiều để làm cho hắn. Một khi hắn trả xong nợ thì chuyện Robin trông được tăng lương cũng đâu có gì quá đáng. Robin thật khác thường. Không chỉ trích, chẳng bao giờ “bằng mặt mà không bằng lòng”. Dường như Robin là người phụ nữ duy nhất trong đời Strike không hề muốn sửa chữa hay cải thiện con người hắn. Strike đã thấm thía rằng trong tình cảm, phụ nữ cứ cho là đàn ông phải hiểu rằng có yêu thì họ mới muốn cải tạo đối phương, càng yêu bao nhiêu thì họ càng phải cố mà cải tạo bấy nhiêu.

Vậy là bảy tuần nữa cô ấy sẽ lấy chồng. Chỉ còn bảy tuần nữa là cô ấy sẽ thành bà Matthew… gì nhỉ… Nếu có từng nghe qua họ của anh chồng chưa cưới ấy thì giờ đây hắn cũng không nhớ nổi.

Lúc đứng đợi thang máy ở ga Goodge Street, hắn bỗng dưng nảy ra cái ý muốn điên khùng là gọi điện cho bà khách hàng tóc nâu sắp ly dị. Quý bà đã nhiều lần bật đèn xanh cho hắn… Hắn mường tượng ra quý bà trên chiếc giường nệm cao, êm ái, sực nức nước hoa ở khu Knightsbridge. Nhưng hắn gạt ngay ý nghĩ đó. Hành động như vậy thật rồ dại; tệ hơn hơn cả chuyện nhận làm vụ mất tích mà còn không biết công xá ra sao…

Mà tại sao hắn lại đi phí thời gian cho Owen Quine? Hắn tự hỏi, cúi đầu trong mưa. Rồi hắn tự trả lời luôn sau vài giây nghĩ ngợi: vì tính tò mò, và có lẽ vì một điều gì đó khó nói hơn. Khi đến phố Store, trong lúc nheo mắt tránh nước mưa và cố bám giày trên vỉa hè trơn trượt, hắn nghĩ ra rằng dạo này mình đã quá ngán ngẩm với vô số các vụ bồ bịch và trả thù na ná nhau mà đám khách hàng giàu có liên tục mang đến. Lâu lắm rồi hắn mới điều tra một vụ mất tích. Mang được Quine về cho vợ con cũng đáng chứ.

Văn phòng đại diện tác giả văn học của Elizabeth Tassel nằm trong một con ngõ hầu như chỉ toàn nhà dân, căn nào cũng dùng gạch thẫm màu. Một ngõ cụt yên tĩnh không ngờ gần phố Gower xô bồ. Strike bấm chuông cửa dưới tấm biển kín đáo bằng đồng thau. Có tiếng “rầm” nhẹ, một thanh niên nước da tái, mặc áo sơ mi không cài nút cổ ra mở cửa. Cầu thang lót thảm đỏ hiện ra.

“Anh là thám tử tư hả?” Anh ta hỏi, vừa sờ sợ vừa phấn khích. Strike đi theo anh ta vào nhà, nước mưa nhỏ giọt trên thảm sàn mòn xơ cả chỉ. Hai người lên cầu thang đến trước cánh cửa gỗ gụ, rồi đi vào một văn phòng rộng lớn, có lẽ trước đây chia thành lối đi và phòng khách.

Vẻ thanh lịch cổ kính dần dần nhường chỗ cho sự luộm thuộm tuềnh toàng. Cửa sổ đọng nước mờ đục, không khí trong phòng nồng nặc mùi thuốc lá. Khắp các bức tường là vô số kệ gỗ đầy nhóc sách vở. Những bức biếm họa văn chương lồng khung che gần hết giấy dán tường đã xỉn màu. Hai chiếc bàn nặng nề đặt đối diện nhau trên thảm sàn đã xác xơ, nhưng không ai ngồi đó cả.

“Tôi cất áo cho anh được không?” người thanh niên hỏi, vừa lúc một cô gái gầy gò, trông hoảng loạn chui ra từ sau bàn, một tay cầm miếng xốp lau nhà đã vấy bẩn.

“Không cách gì sạch được, Ralph à,” cô ta lo lắng thì thầm với người thanh niên vừa đưa Strike vào.

“Thứ chết giẫm,” Ralph bực mình lẩm bẩm. “Con chó già của Elizabeth ói ra ngay dưới bàn của Sally,” anh ta hạ giọng, cầm lấy áo khoác Crombie của Strike treo lên giá treo đồ thời Victoria đặt ngay sau cánh cửa. “Tôi sẽ đi báo với bà ấy là anh đã đến. Cô chùi tiếp đi,” anh ta khuyên đồng nghiệp, rồi đi đến cánh cửa gỗ gụ thứ hai, sè sẹ mở ra.

“Anh Strike tới rồi, thưa cô Liz.”

Một tiếng sủa lớn, theo sau là một tràng ho khan sặc sụa, nghe qua cứ tưởng của ông thợ mỏ già nào.

“Giữ lấy nó,” giọng khàn khàn lên tiếng.

Cánh cửa vào văn phòng riêng của Liz Tassel bật ra. Ralph đang nắm chặt vòng cổ của một con chó giống Dobermann Pinscher, mặc dù đã già nhưng rõ là còn khá hung hăng. Cạnh đó là người đàn bà độ chừng sáu mươi tuổi, cao lớn, đậm người, nét mặt thô cứng, không hề ưa nhìn. Bà ta để tóc ngắn chải cúp đúng nếp đến lạnh lùng, mặc bộ complet đen may đo sắc sảo và dùng màu son đỏ sậm, trông ít nhiều ấn tượng. Bà ta toát lên cái vẻ cao kỳ thường thế chỗ cho sự gợi cảm nhục tính ở phụ nữ thành đạt lớn tuổi.

“Đem nó ra ngoài đi Ralph,” bà ta lên tiếng, đôi mắt như hai trái olive đen nhìn vào Strike. Mưa vẫn lộp độp bắn vào cửa sổ. “Đừng quên mang theo túi đựng phân, hôm nay bụng dạ nó hơi yếu. Mời anh vào.”

Mặt mày nhăn nhó kinh tởm, Ralph lôi xềnh xệch con chó to kềnh có cái đầu y như thần Anubis vừa sống lại ra khỏi phòng bà sếp. Khi ngang qua Strike, nó hăng tiết gầm gừ.

“Sally, cà phê!” bà ta lớn tiếng ra lệnh cho cô gái đang thất thần, chỉ vừa kịp giấu đi miếng cọ sàn. Cô ta giật nảy người lên, biến mất qua cánh cửa ngay sau bàn. Strike mong là cô ta sẽ rửa tay cẩn thận trước khi pha cà phê.

Văn phòng ngột ngạt của Elizabeth Tassel cũng có cái không khí như phòng ngoài, nhưng đậm đặc hơn: nồng nặc mùi thuốc lá và mùi chó già. Một cái ổ chó bằng vải tweed đặt dưới bàn làm việc, khắp tường treo ảnh cũ và tranh in. Strike nhận ra người trong tấm ảnh lớn: Pinkelman, nhà văn lớn tuổi chuyên viết sách thiếu nhi, cũng khá nổi tiếng. Hắn không chắc ông này còn sống không. Bà đại diện nhà văn không nói năng gì, chỉ đưa tay ra hiệu cho Strike ngồi xuống ghế đối diện. Để có chỗ ngồi hắn phải dời đi một mớ giấy tờ và tạp chí Bookseller. Liz Tassel rút một điếu thuốc từ hộp thuốc trên bàn, châm thuốc bằng bật lửa đá onyx, rít một hơi thật sâu rồi ho một tràng dài khô khốc, rát họng.

“Vậy là,” bà ta ngồi xuống chiếc ghế bọc da đằng sau bàn, cất giọng lào khào khi cơn ho dịu đi. “như Christian Fisher có mách lại với tôi, Owen lại giở trò mất tích.”

“Đúng thế,” Strike đáp. “Ông ấy mất tích ngay sau buổi tối cãi nhau với bà về cuốn sách.”

Liz Tassel vừa định nói, nhưng mở miệng ra lại ho sặc sụa. Tiếng ho xé họng, chát chúa từ trong lồng ngực. Strike im lặng ngồi đợi bà ta dứt cơn.

“Nghe khiếp quá,” cuối cùng hắn lên tiếng khi bà ta đã ho xong và ngay lập tức lại rít thêm một hơi thuốc dài, như không liên quan.

“Cảm cúm,” Tassel lầm bầm. “Mãi không hết. Vậy Leonora tới tìm anh khi nào?”

“Ngày hôm kia.”

“Nó có đủ tiền trả cho anh không?” bà ta lào khào. “Tay phá nổi vụ Landry thì chắc chém cũng đẹp.”

“Chị Quine có nói là bà sẽ thanh toán,” Strike đáp.

Hai gò má thô ráp chợt tím lại. Bà ta nheo đôi mắt tối màu, vốn đã ầng ậng nước sau trận ho dữ dội.

“Vậy thì, anh cứ về mà nói ngay với Leonora,” lồng ngực bắt đầu nhô lên dưới chiếc áo vét đen lịch lãm, Liz Tassel ráng kìm cơn ho lại – “rằng tôi sẽ không trả một x-xu để đi tìm cái loại ất ơ đó. Tôi không làm cho lão nữa… Nói với nó, nói là…”

Một tràng ho kinh hoàng lại bật ra, không chút xót thương bà đại diện nhà văn.

Cửa mở, cô trợ lý gầy gò bước vào, vất vả bưng chiếc khay gỗ khá nặng với tách và bình pha cà phê. Strike đứng dậy đón lấy cái khay. Trên bàn dường như chẳng còn chỗ nào để đặt nó xuống. Cô gái cố dọn dẹp lấy chỗ, run rẩy đến làm ngã một chồng giấy.

Liz Tassel vừa ho vừa giận dữ ra dấu quở trách khiến cô gái hết cả hồn vía, lập cập chạy ra ngoài.

“Cái thứ vô… vô dụng..” bà ta rít lên.

Strike đặt chiếc khay xuống bàn, không đụng gì đến đám giấy vương vãi khắp sàn, ngồi lại chỗ cũ. Tassel là mẫu người ưa bắt nạt thường thấy: kiểu phụ nữ lớn tuổi, thường vô tình hay cố ý làm sống lại hình ảnh người mẹ nghiêm khắc của nhiều người. Strike hoàn toàn miễn nhiễm với kiểu dọa nạt đó. Mẹ của hắn, dù có tội lỗi tày trời, vẫn là một người mẹ trẻ trung, cởi mở trìu mến. Hơn nữa, hắn cảm nhận sự yếu đuối ở người đàn bà dữ như rồng này. Hút thuốc liên tục, những bức ảnh đã cũ, cái ổ chó dưới chân; tất cả cho thấy chút gì mềm lòng đa cảm, có lẽ không sắt đá như đám làm thuê trẻ người lầm tưởng.

Khi bà ta đã dứt cơn ho, Strike đưa mời tách cà phê hắn vừa rót.

“Cảm ơn,” bà ta lẩm bẩm cộc lốc.

“Vậy là bà đã thôi làm cho Quine?” hắn hỏi. “Bà đã nói vậy với ông ta sao, hôm hai người ăn tối đó?”

“Tôi không nhớ,” bà ta trả lời, giọng khàn khàn. “Chưa gì đã nhảy chồm chồm. Owen đứng ngay giữa nhà hàng, để mắng tôi cho sướng mồm, rồi khệnh khạng đi ra, để tôi thanh toán. Nếu muốn anh có thể tìm ra rất nhiều nhân chứng hôm đó. Owen muốn làm sao cho thật ồn ào đẹp mặt mà.”

Bà ta với tay lấy thêm một điếu nữa, nghĩ sao đó bèn mời Strike một điếu. Sau khi châm thuốc cho cả hai, bà tiếp:

“Christian Fisher đã nói gì với anh?”

“Không nói gì nhiều,” Strike đáp.

“Nếu đúng vậy thì tốt cho cả hai,” bà ta gằn giọng.

Strike không nói gì, hút thuốc rồi uống cà phê. Liz Tassel tiếp tục chờ đợi, rõ là mong có thêm thông tin.

“Nó có nhắc gì đến Bombyx Mori không?” bà ta hỏi.

Strike gật đầu.

“Nó nói gì?”

“Nói là Quine đưa nhiều người vào sách, đọc là nhận ra ngay.”

Im lặng, căng thẳng.

“Tôi mong là Chard sẽ đi thưa nó. Hứa ngậm miệng mà vậy hả?”

“Bà có liên lạc gì không, từ hôm ông ấy bỏ đi đến giờ, sau bữa tối hôm đó… ở đâu vậy?” Strike hỏi.

“Nhà hàng River Café,” Tassel lào khào. “Không, tôi không có liên lạc gì sất. Không còn gì để nói cả”

“Còn ông ấy cũng không liên lạc gì với bà?”

“Không.”

“Leonora kể rằng bà có nói cuốn sách mới của Quine là cuốn hay nhất từ xưa tới giờ ông ấy viết được, nhưng rồi đổi ý và không chịu làm đại diện nữa.”

“Nó nói gì? Tôi đâu… đâu có…nói… vậy..”

Cơn ho kinh hoàng nhất từ nãy tới giờ. Thấy cảnh bà ta sù sụ vật vã, Strike tự dưng muốn giật phắt điếu thuốc ra khỏi bàn tay ấy. Nhưng cuối cùng cơn ho cũng tan. Bà ta nốc một hơi hết nửa cốc cà phê, cũng có tác dụng làm dịu bớt. Bằng giọng mạnh mẽ hơn, bà ta lặp lại:

“Tôi đâu có nói vậy. ‘Cuốn hay nhất từ xưa tới giờ’ chẳng lẽ lão nói vậy với Leonora sao?”

“Đúng thế. Chứ thực ra bà nói gì?”

“Tôi bị ốm,” bà ta khàn khàn đáp, bỏ qua câu hỏi. “Bị cảm lạnh. Nghỉ việc cả tuần. Owen gọi điện tới văn phòng báo là sách đã xong rồi. Ralph có nói là tôi đang ở nhà, nằm liệt giường. Vậy là Owen gởi chuyển phát bản thảo tới tận nhà tôi. Tôi phải bò ra khỏi giường mà ký nhận. Y kiểu lão ấy từ xưa giờ. Tôi sốt đến bốn mươi độ, đứng còn không vững. Nhưng sách đã viết xong nên lão nghĩ tôi phải đọc ngay lập tức.”

Bà ta chiêu thêm cà phê, rồi nói:

“Tôi quăng bản thảo ra bàn ăn, đi nằm tiếp. Owen bắt đầu gọi điện, cứ cách một tiếng gọi một lần, hỏi tôi thấy sao. Cả ngày thứ Tư và thứ Năm cứ lèm bèm réo tôi… Trong ba mươi năm qua chưa bao giờ tôi lại làm vậy,” giọng Liz Tassel lạo xạo. “Đáng ra cuối tuần đó tôi đi nghỉ. Tôi đã rất trông tới dịp đó. Không muốn hủy, cũng không muốn Owen cứ ba mươi phút là gọi khi tôi không có nhà. Vậy là… để lão ấy ngậm miệng… dù còn mệt lắm… tôi đọc lướt qua…”

Bà ta rít một hơi thuốc dài, lại ho, ngồi thẳng lại, rồi nói:

“Cũng không tệ hơn mấy cuốn trước. Nói đúng ra thì có phần khá hơn. Tiền đề câu chuyện khá thú vị. Hình ảnh khá là lôi cuốn. Một câu chuyện cổ tích màu sắc gothic, một kiểu Pilgrims Progress pha rùng rợn.”

“Trong những chỗ đã đọc bà có nhận ra ai không?”

“Nhân vật hầu hết mang tính biểu tượng,” bà ta nói, có vẻ hơi thủ thế, “kể cả chân dung tự họa như thánh sống của tác giả. Nhiều cảnh làm tình trụy… trụy lạc..” Bà ta dừng lại, ho tiếp. “Chừng đó món như xưa nay, tôi nghĩ… nhưng… tôi… tôi không đọc kỹ, tôi đã thừa nhận ngay từ đầu là vậy.”

Strike thấy rõ ràng là xưa nay bà ta không quen thừa nhận cái gì.

“Tôi… ừ thì có lướt qua phần cuối, chỗ ông ta viết về Michael và Daniel. Tôi có coi một chút phần kết, vừa kỳ dị, lại hơi ngớ ngẩn… Nếu mà không ốm vậy, tôi đã đọc kỹ càng và đương nhiên ngay từ đầu sẽ bảo Owen rằng chơi kiểu đó không được đâu. Daniel là người kỳ lắm, hay d-dỗi.” – bà ta lại bắt đầu ngắt quãng; nhưng cố nói cho hết câu, giọng rít theo cơn ho, “còn M-Michael là thằng cha đểu… đểu nhất trên đời..” Tới đây, bà ta lại sặc sụa.

“Tại sao ông Quine lại cố cho in một cuốn sách mà kiểu gì cũng sẽ bị người ta kiện?” Strike hỏi tiếp, khi Liz Tassel đã ngừng ho.

“Vì Owen nghĩ rằng lão ta đứng trên thiên hạ,” bà ta gầm gừ. “Lão cho rằng lão là thiên tài, là enfant terrible! Xúc phạm được ai thì hả hê lắm. Cứ tưởng mình gan trời, anh hùng một cõi mà.”

“Vậy khi đọc lướt rồi bà làm gì nữa?”

“Gọi cho Owen,” bà ta đáp, nhắm mắt lại như đang lên cơn giận chính mình.

“Tôi nói, ‘Ờ, được đó’ rồi tôi bảo Ralph ghé qua nhà lấy, rồi sao thành hai bản, một cho Jerry Waldegrave – là biên tập của Owen ở nhà xuất bản Roper Chard và một cho, lạy Chúa cứu con, Christian Fisher.”

“Tại sao bà không email thẳng bản thảo tới văn phòng?” Strike hỏi, tò mò. “Bản thảo lưu trên thẻ nhớ hay sao?”

Liz Tassel dụi đầu thuốc lá vào gạt tàn đã đầy.

“Owen vẫn dùng máy đánh chữ điện, từ lúc viết Tội lỗi của Hobart. Không biết là vì ưa làm màu hay vì dốt. Lão khá dốt công nghệ. Chắc lão cũng thử dùng máy tính rồi nhưng chịu. Lại một kiểu khác người rởm đời của Owen.”

“Tại sao bà gởi bản thảo cùng lúc cho hai nhà xuất bản?” Strike hỏi, mặc dù đã biết trước câu trả lời.

“Vì Jerry Waldegrave có thể’ coi là thánh sống, người tử tế nhất trong giới sách vở,” bà ta đáp, nhấp ngụm cà phê, “nhưng gần đây đến cả ông ấy cũng mất kiên nhẫn với mấy trò dở hơi của Owen. Cuốn vừa rồi của Owen in bên Roper Chard gần như không bán được. Nên tôi gởi cả bên Crossfire, biết đâu…”

“Khi nào thì bà mới nhận ra trong sách có vấn đề?”

“Chiều tối hôm đó,” bà ta lào khào. “Ralph gọi tôi. Nó gởi hai bản thảo xong thì ngồi lật qua bản gốc. Nó gọi, hỏi ngay: ‘Cô đã đọc chưa vậy?’”

Strike có thể tưởng tượng ra vẻ sợ hãi của anh chàng trợ lý xanh xao trẻ tuổi khi gọi điện cho sếp. Hẳn anh ta phải lấy can đảm ghê lắm, sau một hồi đấu tranh tư tưởng phân tích thiệt hơn với nữ đồng nghiệp trước khi quyết định gọi.

“Tôi phải thừa nhận là tôi chưa… đúng ra là chưa đọc kỹ,” bà lẩm bẩm. “Nó đọc tôi nghe vài đoạn tôi bỏ nhỡ và..”

Bà ta cầm cái bật lửa đá onyx lên, buồn tay lạt xạt mấy cái, rồi nhìn Strike.

“Tôi hoảng cả lên. Tôi gọi Christian Fisher nhưng cuộc gọi vào thẳng hộp thư thoại, vậy là tôi để lại tin nhắn, nói là bản thảo đó chưa hoàn chỉnh, đừng đọc. Tôi nói tôi có nhầm lẫn, làm ơn trả lại càng sớm càng tốt. Tôi gọi tiếp cho Jerry, nhưng cũng không gặp được. Ông ấy có nói là cuối tuần đó sẽ đi nghỉ kỷ niệm đám cưới với vợ. Tôi cứ trông là ông ấy không có thời gian mà đọc, nên tôi cũng để lại tin nhắn như với Fisher vậy. Rồi tôi gọi cho Owen.”

Bà ta lại châm thêm một điếu nữa. Khi Liz Tassel rít thuốc, hai hốc mũi lớn phập phồng, vết nhăn quanh khóe miệng trở nên sâu hơn.

“Tôi nói không ra hơi, mà thực ra cũng có nói cũng chẳng thay đổi được gì. Owen không cho tôi chen ngang, theo kiểu xưa nay của lão, tự mãn kinh hoàng. Lão nói là kiểu gì cũng phải đi ăn tối, để ăn mừng vừa xong sách.

“Vậy là tôi ráng lê lết thay áo, rồi đến nhà hàng River Café ngồi đợi. Rồi Owen xuất hiện.

“Hôm đó lão còn không đi trễ. Thường lúc nào cũng trễ. Người lâng lâng như đi trên mây, hưng phấn tột cùng. Lão thực sự nghĩ rằng mình vừa làm chuyện gì đó tuyệt vời lắm, can đảm lắm. Tôi chưa kịp nói gì thì lão đã nói tới khả năng chuyển thể thành phim.”

Mỗi khi phả khói ra từ khuôn miệng đỏ thắm, trông bà ta quả rất giống con rồng, nhất là với cặp mắt đen sáng lấp lánh.

“Khi tôi nói rằng thứ lão viết thật quá hèn, đầy ác ý và không thể in được, lão nhảy dựng lên, ném bay cả ghế rồi bắt đầu mở miệng gào. Sau khi xúc phạm tôi cả về chuyên môn lẫn đời tư, lão nói rằng nếu tôi không đủ dũng khí để đại diện, lão sẽ tự xuất bản, sẽ cho ra sách điện tử. Rồi lão đùng đùng bỏ ra ngoài, để tôi ở lại thanh toán. C-cũng…”, bà ta càu nhàu, “chẳng ngạc nhiên gì…”

Cơn xúc động khiến Liz Tassel lại bắt đầu ho, còn tệ hơn trước. Strike cứ sợ bà ta sẽ nghẹn mà chết mất. Hắn dợm đứng dậy, nhưng bà ta phẩy tay, ra dấu cho hắn ngồi yên. Cuối cùng, mặt mày tím tái, nước mắt chảy thành dòng, bà ta cất giọng, gợn gạo như sỏi đá:

“Tôi đã cố hết sức sửa sai. Dịp đi nghỉ cuối tuần vậy là hỏng bét: tôi cứ gọi điện mãi, cố gặp cho được Fisher và Waldegrave. Tôi để lại hết tin nhắn này tới tin nhắn kia, đứng mãi ngoài vách núi ở Gwithian chỉ để có sóng điện thoại…”

“Quê bà ở đó sao?” Strike hỏi, thấy hơi ngạc nhiên vì trong giọng Liz Tassel không hề có chút gì của Cornwall nơi hắn lớn lên cả.

“Một tác giả của tôi ở đó. Tôi có kể với bà ấy là đã bốn năm rồi chưa đi khỏi London, vậy là bà ấy mời tôi cuối tuần đến chơi. Muốn chỉ cho tôi xem mấy chỗ đẹp mà bà ấy lấy bối cảnh để viết sách. Thực, nhiều cảnh đẹp nhất mà từ trước giờ tôi mới thấy, nhưng trong đầu tôi chỉ nghĩ đến Bombyx Mori chết tiệt, rồi làm sao để ngăn không cho ai đọc nữa. Tôi không ngủ được. Thật kinh hoàng…

“Trưa hôm Chủ Nhật thì Jerry gọi lại. Hóa ra cuối tuần đó ông ấy chẳng đi đâu cả, nói là không nhận được tin nhắn nào cả, vậy nên ông ấy đã đọc cuốn sách xui xẻo đó.

“Ông ấy thấy ghê tởm, giận sôi cả người. Tôi nói với Jerry là tôi sẽ làm hết sức để ngăn lại… nhưng tôi cũng phải thừa nhận là đã gởi cho Christian một bản. Nghe vậy, ông ấy dập máy tại chỗ.”

“Bà có nói là Quine dọa sẽ tự xuất bản trên mạng không?”

“Không, tôi không nói gì chuyện đó cả,” bà ta đáp, giọng khàn khàn. “Tôi cầu Trời rằng Owen chỉ dọa chơi vậy thôi. Lão chẳng biết gì về máy móc cả. Nhưng tôi cũng lo…”

Giọng bà ta yếu đi.

“Bà lo…?” Strike hỏi lần.

Bà ta không trả lời.

“Chuyện tự xuất bản này cũng không phải không có lý,” Strike thản nhiên nói, “Leonora có kể Quine vơ hết bản thảo và ghi chép trước khi bỏ nhà đi đêm đó. Tôi đã nghĩ hay là ông ấy định đốt hết, hoặc vứt xuống sông. Nhưng biết đâu ông ấy mang hết đi để’ làm sách điện tử.”

Chỗ thông tin đó không hề cải thiện tâm trạng của Elizabeth Tassel. Bà ta nghiến răng:

“Còn có ả nhân tình nữa. Học trò của lão. Ả đó là dân tự xuất bản. Tôi biết vì có lần Owen nài tôi xem qua mớ tiểu thuyết kỳ ảo khiêu dâm của ả. Khắm thôi rồi.”

“Bà có liên lạc gì với cô ấy không?” Strike hỏi.

“Đương nhiên. Tôi muốn dọa trước, cho ả biết rằng nếu tiếp tay cho Owen chuyển thành sách điện tử và bán trên mạng thì có ngày đi hầu tòa.”

“Rồi cô ấy nói gì?”

“Tôi có liên lạc được đâu. Tôi cố vài lần. Chắc số cũ không dùng nữa, tôi chịu.”

“Vậy bà cho tôi địa chỉ liên lạc được không?” Strike hỏi.

“Ralph có giữ danh thiếp. Tôi nhờ nó gọi giùm. Ralph!” bà ta rống lên.

“Anh ấy đang dắt Beau đi dạo, thưa cô!” cô gái sợ hãi, eo éo nói vọng vào từ ngoài cửa. Elizabeth Tassel trợn tròn mắt, giẫm chân bực bội.

“Con bé ngoài đó thì thôi khỏi nhờ vả gì.”

Khi bà ta đã đi ra, cửa khép lại, Strike đứng bật dậy, đi ra sau bàn và cúi xuống nhìn một bức ảnh trên tường mà nãy giờ hắn cứ cố nhìn. Muốn xem kỹ hắn phải dời một khung ảnh đôi trên kệ sách chụp chân dung hai con chó Dobermann.

Bức ảnh đó cỡ A4, ảnh màu nhưng đã phai. Nhìn áo quần của bốn người trong ảnh thì hẳn đã chụp ít nhất cũng phải hai mươi lăm năm trước, ngay bên ngoài ngôi nhà này.

Trong ảnh Elizabeth Tassel rất dễ nhận ra: người phụ nữ duy nhất trong nhóm, to con, thô tháp, tóc đen dài thả bay trong gió. Bà ta mặc đầm suông thùng thình, màu hồng đậm và xanh lam. Tassel đứng giữa một thanh niên mảnh khảnh, tóc vàng, cực kỳ đẹp trai và một người đàn ông thấp người, da tái xám, mặt mày sưng sỉa có cái đầu hơi quá khổ so với thân mình. Trông ông ta quen ghê. Strike ngờ ngợ đã nhìn thấy ông này trên báo hay tivi gì đó.

Cạnh người đàn ông trông quen mà mãi hắn vẫn chưa nhận ra là Owen Quine, còn trẻ. Owen là người cao nhất trong cả bốn người, mặc một bộ complet màu trắng nhăn nhúm, để tóc mái dựng đứng. Owen khiến Strike nghĩ đến nghệ sĩ David Bowie, có điều là béo hơn.

Cánh cửa bung ra nhẹ nhàng, bản lề hẳn được tra dầu đầy đủ. Strike không cố che đậy mình vừa làm gì, quay ra nhìn bà đại diện nhà văn đang bước vào phòng, trên tay cầm một tờ giấy.

“Con đó là Fletcher,” bà ta nói, mắt nhìn tấm hình hai con chó trong tay hắn. “Chết năm ngoái rồi.”

Hắn đặt chân dung hai con chó trở lại kệ sách.

“Ồ,” bà ta sực nhận ra, “Anh đang xem tấm kia à!”

Bà ta tiến gần tới tấm hình đã nhạt màu, đứng sát Strike. Hắn để ý thấy Liz Tassel cao cũng hơn một mét tám. Hắn nghe có mùi thuốc lá John Player Specials và nước hoa Arpège.

“Hình chụp ngày khai trương văn phòng. Ba khách hàng đầu tiên của tôi.”

“Ông đó là ai vậy?” Strike hỏi, chỉ người thanh niên tóc vàng đẹp trai ngời ngời.

“Joseph North. Tài năng nhất trong cả ba, vượt xa hai người còn lại. Tiếc là ông ấy chết trẻ.”

“Còn ai kia?”

“Michael Fancourt, chứ ai nữa,” bà ta đáp, nghe giọng ngạc nhiên.

“Hèn gì tôi thấy quen quá. Bà vẫn làm cho ông ấy chứ?”

“Không! Tôi tưởng…”

Hắn nghe ra phần còn lại, ngay cả khi Liz Tassel không nói ra: Tôi tưởng ai cũng biết chứ. Một vụ thâm cung bí sử nào đó chăng, có lẽ hết thảy giới sách vở ở London đều biết tại sao nhà văn Fancourt không còn là khách hàng của Liz Tassel, nhưng Strike chẳng biết gì cả.

“Tại sao bà không đại diện ông ấy nữa?” hắn nói, trở lại ghế ngồi.

Bà ta đưa tờ giấy trong tay cho hắn. Tờ giấy sao chụp lại một danh thiếp trông nhàu nhĩ, sến súa.

“Chuyện lâu rồi, khi đó tôi phải lựa chọn giữa Michael và Owen,” bà ta đáp. “Rồi như một con dở hơi,” bà ta lại bắt đầu ho; giọng vỡ ra lạo xạo. “Tôi chọn Owen.”

“Tôi chỉ có chừng đó về Kathryn Kent thôi,” bà ta dứt dạc, quyết không nói gì thêm về Fancourt nữa.

“Cảm ơn bà,” hắn đáp, gấp tờ giấy lại bỏ trong ví. “Bà có biết Quine quen cô này bao lâu rồi không?”

“Cũng lâu rồi. Còn kẹp theo đi tiệc tùng trong khi Leonora chết gí ở nhà với Orlando. Không biết xấu hổ.”

“Bà không biết liệu ông ấy có thể trốn ở đâu sao? Leonora có kể là lần trước bà tìm ra ông ấy…”

“Tôi không ‘tìm ra’ Owen gì sất,” bà ta gằn giọng. “Đi khách sạn được một tuần thì lão gọi điện cho tôi xin tạm ứng, nói theo kiểu lão là tiền biếu, để mà trả tiền nước trong khách sạn.”

“Rồi bà trả cho ông ấy sao?” Strike hỏi. Trông bà ta chẳng có vẻ gì là dễ bị dụ dỗ.

Bà ta nhăn mặt, thừa nhận điểm yếu, có phần hơi xấu hổ. Nhưng câu trả lời của Liz Tassel khiến Strike ngạc nhiên.

“Anh gặp Orlando chưa?”

“Chưa!”

Bà ta mở miệng, định nói tiếp nhưng rồi nghĩ lại sao đó, chỉ nói:

“Owen với tôi là chỗ quen biết lâu năm. Hồi đó vẫn còn bạn bè thân thiết..” Liz Tassel tiếp, giọng hơi chua chát.

“Những lần trước ông ấy hay ở khách sạn nào?”

“Tôi không nhớ hết. Có lần ở Hilton mạn Kensington. Cả Danubius ở St. John’s Wood. Toàn mấy khách sạn lớn, đầy đủ tiện nghi, những thứ mà lão không thể có ở nhà. Owen đâu phải là loại quen lang bạt kỳ hồ gì, trừ khoản vệ sinh cá nhân.”

“Bà biết ông ấy rất rõ. Bà nghĩ có khi nào ông ấy đã…?”

“… làm chuyện gì dại dột? Đương nhiên là không. Lão nỡ lòng nào tước đi thiên tài Owen Quine của nhân loại. Không có đâu, lão đang ở đâu đó, vừa âm mưu trả thù vừa tức tối là sao đến giờ vẫn chưa thấy người ta làm um lên.”

“Ông ấy nghĩ người ta sẽ rầm rộ đi tìm sao, ngay cả khi đã bày trò như vậy vài lần rồi?”

“Đương nhiên,” Elizabeth đáp. “Mỗi lần giở trò mất tích lão cứ nghĩ kiểu gì cũng sẽ lên trang nhất. Vấn đề ở chỗ lần đầu tiên lão biến mất, lâu lắm rồi, sau khi cãi nhau một trận với tay biên tập đầu tiên, thì cũng thành chuyện thật. Người ta cũng xôn xao lo lắng, báo chí cũng vào. Kể từ đó đến giờ lão cứ nuôi hi vọng.”

“Leonora nói rằng Owen sẽ rất bực nếu chị ấy đi báo cảnh sát.”

“Tôi chẳng hiểu vì sao nó lại nói vậy,” Elizabeth nói, rút thêm một điếu thuốc nữa. “Owen nghĩ tệ gì cũng phải có trực thăng, chó cứu nạn mới xứng tầm của lão.”

“Cảm ơn bà đã dành thời gian,” Strike đáp, chuẩn bị đứng dậy. “Bà thật tử tế.”

Elizabeth Tassel đưa tay ra, rồi nói:

“Không, chả tử tế gì đâu. Tôi muốn nhờ anh một chuyện.”

Hắn đứng im, chờ đợi. Rõ là bà ta không quen nhờ vả gì. Liz Tassel im lặng hút thêm vài hơi thuốc, lại phải cố nén một tràng ho nữa.

“Vụ… vụ Bombyx Mori này gây cho tôi đủ phiền toái,” cuối cùng bà ta cũng lạo khạo lên tiếng. “Tôi bị từ mặt, cấm không được đến dự tiệc kỷ niệm ngày thành lập nhà xuất bản Roper Chard thứ Sáu này. Hai bản thảo vừa gởi cũng bị trả lại mà không có một tiếng cảm ơn lấy lệ. Tôi còn đang lo vụ cuốn mới nhất của Pinkelman.” Bà ta chỉ tay lên bức chân dung nhà văn viết cho thiếu nhi trên tường. “Đang có đồn đoán rằng tôi vào hùa với Owen; rằng tôi khích bác lão xới lại một vụ scandal của Michael Fancourt, gây ồn ào để người ta xông vào đấu giá bản quyền sách.

“Nếu anh sẵn lượn lờ khắp những người quen với Owen,” bà ta nói, cuối cùng cũng chịu vào ý chính, “phiền anh nói luôn với họ – đặc biệt là Jerry Waldegrave, nếu anh có gặp ông ấy, rằng tôi không hề biết trong sách có gì. Nếu biết tôi đã không gởi cho ai, nhất là Christian Fisher. Giá mà tôi không ốm đến vậy. Thực tình tôi chỉ,” bà ta ngập ngừng, “bất cẩn, chứ hoàn toàn không có gì hơn.”

À, hóa ra đây mới là lý do bà ta nóng lòng muốn gặp hắn. Nghe cũng không có gì quá đáng để đổi lại địa chỉ của hai khách sạn và cô nhân tình.

“Nếu có dịp tôi sẽ nói ngay,” Strike đáp, đứng dậy.

“Cảm ơn,” bà ta cộc lốc. “Để tôi tiễn.”

Hai người vừa bước khỏi văn phòng thì đụng ngay một tràng sủa inh tai. Ralph và con chó Dobermann già vừa đi dạo về. Mái tóc ướt nhẹp của Ralph hất ra đằng sau. Anh ta chật vật giữ con chó mõm xám, vẫn đang gầm gừ với Strike.

“Nó không ưa người lạ,” Elizabeth Tassel thản nhiên nói.

“Có lần nó cắn cả Owen,” Ralph chen vào, cứ như thể nói vậy sẽ khiến Strike thấy an ủi trước con chó đang lăm le ăn thịt mình.

“Đúng thế,” Tassel lên tiếng, “tiếc là…”

Nhưng một cơn ho khô khốc, xé họng lại đến. Ba người còn lại đứng im lặng, chờ cho bà ta dứt cơn.

“Tiếc là không cắn chết luôn lúc đó,” cuối cùng bà ta càu nhàu. “Được vậy thì giờ đỡ bao nhiêu.”

Hai trợ lý mặt mày thảng thốt. Strike bắt tay Liz Tassel, nói tạm biệt. Cửa đóng lại, con chó Dobermann vẫn gầm gừ, dọa dẫm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.