Cảnh sát hình sự La Phi - Bức Tranh Tức Giận

Đoạn kết


Một tuần sau.

Cơ thể La Phi đã hoàn toàn hồi phục, anh lại quay về phòng làm việc của mình. Đối với vụ án ly kỳ xảy ra tại chùa Khô Mộc, bây giờ còn một chút việc cuối cùng cần xử lý.

Trước mặt anh, đặt một bản báo cáo phân tích y học của virus chí mạng trong “Khe Tử Vong” và “Cỏ Không Đầu”, bản báo cáo này từ góc độ khoa học đã nghiệm chứng một chút suy đoán lúc đầu của anh.

“Khe Tử Vong” nằm ở sườn bắc núi Nam Minh địa thế hiểm ác, tới một mức độ nào đó đã hình thành một hệ thống sinh thái khép kín cỡ nhỏ. Trong hệ thống sinh thái dạng này, thường sẽ xuất hiện một ít loài đặc biệt bên ngoài không có, virus chí mạng chưa đặt tên kia chính là một trong số đó. Thiên nhiên kỳ diệu, động vật trong “Khe Tử Vong” sở sĩ có thể không bị bệnh độc ảnh hưởng, an nhiên sinh tồn, là vì trong khe còn sinh trưởng một loại thực vật có thể khắc chế virus ——— “Cỏ Không Đầu”, loại lá cây này có một ít thành phần hóa học có tác dụng giết chết virus. Con người không giống động vật trong khe dùng “Cỏ Không Đầu” làm thức ăn, nhưng qua phương pháp nướng sấy, cũng có thể hấp thu thành phần hữu hiệu của lá cây.

Thế nhưng loại phương pháp tự nhiên này không thể trừ tận gốc virus trong cơ thể người, trong điều kiện thích hợp, ma bệnh có khả năng ngóc đầu trở lại. Ngô Kiện Phi biết rõ điều đó, cho nên mỗi lần đến thời khắc này, hắn sẽ hái về lượng lớn “Cỏ Không Đầu” trong “Khe Tử Vong”, sau đó đóng cửa không ra ngoài, đồng thời hàng đêm vào phòng nhỏ nướng sấy lá cây để xông chữa, cho đến khi bệnh biến mất.

Tiều phu năm đó chạy thoát từ trong “Khe Tử Vong”, chắc chắn cũng biết điều huyền bí trong đó, cho nên mới thu gom “Cỏ Không Đầu” mang về thôn, nhưng hắn bị thương quá nặng, còn chưa kịp nói ra ngọn nguồn đã liền mất mạng. Các thôn dân mặc dù biết cây cỏ này là thứ cứu mạng, nhưng không ai hiểu rõ phải sử dụng thế nào, nên đã phát sinh thảm kịch toàn bộ thôn chết sạch.

Thuốc kháng sinh trong y học hiện đại có thể diệt trừ tòn bộ virus trong cơ thể người, La Phi và đám người Không Tĩnh sau khi được chích, đều đã lần lượt khỏe mạnh trở lại. Các hòa thượng này mấy cũng đều đã trở về ngôi chùa trên núi, chùa Khô Mộc sau khi trải qua kiếp nạn này, muốn khôi phục được tình trạng bình thường trước kia, còn cần thời gian lâu dài.

La Phi đang cân nhắc khi nào sẽ lên núi xem xét lại tình hình một chút, phía đồn cảnh sát đã vang lên một tràng tiếng động lớn, anh giật mình, biết là đám người Chu Bình đã trở về.

Quả nhiên chưa được bao lâu, Chu Bình vẻ phờ phạc mệt mỏi đi vào phòng làm việc của anh, anh vừa mới hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm thi thể Trần Kiện.

“Sao rồi?” La Phi bắt đầu dò hỏi.

“Tìm được rồi.” Chu Bình hưng phấn đi thẳng tới trước bàn làm việc, cầm chặt một món đồ trong tay đập lên bàn: “Nhìn đi, bên cạnh thi thể còn phát hiện thứ này.”

Đó là một bức tranh, nhiều chỗ đã cũ kỹ thậm chí còn bị hư hại.

“Hung Họa?” La Phi đứng bật dậy, buột miệng nói.

Chu Bình gật đầu, sau đó chậm rãi mở bức họa kia ra trước mặt La Phi. Động tác của anh trang trọng mà nhẹ nhàng, tựa hồ sợ kinh động đến thứ gì đó trong bức tranh.

Bức tranh tràn ngập sắc thái thần bí này, đã kích nổ gây ra cả chuỗi án mạng chùa Khô Mộc, rốt cuộc đã từng chút từng chút lộ ra bộ mặt thật của nó.

Một luồng oán khí phẫn nộ cũng theo đó tràn ngập căn phòng, La Phi bất an nhúc nhích người, muốn né tránh cái gì đó.

Nhưng anh không làm sao né tránh được nguồn gốc phát ra oán khí kia, đôi mắt phẫn nộ trên bức tranh kia dường như có một loại ma lực thần bí, bạn càng muốn tránh né, nó càng ra sức nhìn chằm chằm vào bạn, tựa như muốn cắn nuốt bạn vậy!

La Phi cực chẳng đã phải đối mặt với nó, anh dường như lại nhớ lại thi thể Không Vọng treo trong căn phòng nhỏ kia, với phẫn nộ giống như ngọn lửa vây quanh hắn, khiến họ rùng mình.

Dưới cùng của bức tranh có một hàng chữ nhỏ: “Ngày 2 tháng 5 năm 1972, Ngô Kiện Phi tự vẽ. Được cao tăng chỉ điểm, giam lửa giận vào trong bức tranh, thờ ơ với thế tục bên ngoài.”

“Hung Họa.” La Phi khẽ cảm thán: “Kẻ vẽ tranh dốc toàn bộ phẫn nộ cô đặc vào trên trang giấy vẽ mỏng manh này. Nhìn bức họa này, hoàn toàn có thể cảm nhận được cõi lòng Ngô Kiện Phi khi ấy.”

“Hiện giờ tôi đã biết Hồ Tuấn Khải và Trần Kiện vì sao khi nhìn thấy bức họa này lại sợ đến vậy! Đối mặt với loại phẫn nỗ này, chúng ta còn khiếp đảm, mà hai người họ đều cất giấu tâm sự riêng, ánh mắt kia đương nhiên có thể đâm thẳng vào tâm linh của họ, đủ để ép ra tất cả nỗi sợ hãi trong lòng họ.” Chu Bình đã cẩn thận xem qua nội dung trên bức tranh, lúc này cũng tiếp lời.

“Đóng bức tranh lại đi!” La Phi gần như không chịu nổi loại bầu không khí áp lực này. Anh vừa nói, vừa tự mình cuộn lại bức “Hung Họa” kia, sau đó anh dừng một chút, rồi nói thêm: “Thế nhưng nội dung trên bức tranh này đã giải thích được một nghi vấn cuối cùng trong lòng tôi về vụ án.”

“Ồ, là gì thế?”

“Sau khi Trần Kiện rơi xuống vách núi, Trương Bân kể cho Hồ Tuấn Khải là ở hiện trường từng xuất hiện một bóng đen không đầu. Tôi vẫn không thể chắc hoàn toàn rằng Hồ Tuấn Khải vì sao nghĩ ra được bóng đen này chính là Ngô Kiện Phi. Hiện giờ đã hiểu rồi, vì Hồ Tuấn Khải đã qua bức họa của Ngô Kiện Phi biết hình dáng của đối phương khi đó. Với đầu óc của gã, chắc hẳn rất dễ dàng kết nối ‘Bóng Đen Không Đầu’ và Ngô Kiện Phi với nhau.”

“Không sai.” Chu Bình đồng ý gật đầu: “Gã cũng vì vậy mà càng lúc càng trượt sâu về phía tội ác, bản thân cuối cùng cũng chết thảm ở chùa Khô Mộc.”

“Chụp bức họa này lưu lại, sau đó mang trả cho Ngô Yến Hoa đi! Đây là di vật của cha cô ấy.” La Phi đưa bức tranh cho Chu Bình: “Vụ án này cũng nên đặt một dấu chấm hết rồi. Khi nào về anh viết một bản thông báo, cũng coi như cho những người thân của họ một câu trả lời thích đáng.”

Chu Bình chần chừ một chút, nói: “Đồn trưởng La, thông báo gửi người thân nhất định phải viết chi tiết sao?”

La Phi sửng sốt: “Anh muốn viết thế nào?”

Chu Bình gãi đầu: “Ngô Kiện Phi đẩy Trần Kiện xuống vách núi, sau đó tự sát chết. Hồ Tuấn Khải thì vô tình nhiễm virus, do trên núi điều kiện chữa trị hạn chế, chẳng may bất hạnh qua đời.”

La Phi lại nhíu mày, lập tức hiểu được dụng ý của Chu Bình, với Ngô Yến Hoa mà nói, đây có lẽ là một lời giải thích dễ chấp nhận nhất!

“Được rồi.” Do dự một lát, anh gật đầu, Ngô Yến Hoa đã chịu quá nhiều bất hạnh, giữ lại tình yêu của cô với Hồ Tuấn Khải, có lẽ là trụ cột tinh thần cuối cùng giúp cô sinh tồn.

Nửa tháng sau, La Phi chuyển khỏi đồn cảnh sát núi Nam Minh, Chu Bình tiếp nhận chức vụ đồn trưởng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.